Qua một đêm, một bài viết trên diễn đàn địa phương nổi lên với biểu tượng "bùng nổ".

Bài đăng viết về một người phụ nữ mưu mô vì để gả vào gia đình giàu sang bề thế mà hãm hại gã đại gia, tự bạo hành chính mình, tuổi của gã đủ đế làm cha cô ta.

Tin tức lan truyền nhanh chóng, đương nhiên không thể chỉ dựa vào vài lời văn khô khan.

Trong bài viết còn có vài tấm hình bị làm mờ cắt ra từ video.

Phía dưới bài viết, các anh hùng bàn phím đua nhau tranh luận.

"Thời thế đổi thay, những truyền thống đạo đức tốt đẹp đều bị giới trẻ vứt đi đâu hết rồi?"
"Đạo đức bại hoại, quản trị viên nên xóa bài đăng này đi, tránh ảnh hưởng xấu đến giới trẻ.

"
"Thà đau khổ trong sự giàu có cũng không chịu sống vui vẻ trong nghèo khó, cô gái trẻ, hãy nói ra nỗi khổ của cô"
"Tôi rất tò mò không biết gã trọc phú này giàu đến mức độ nào"
Lăng Yên ngồi trước máy tính, một tay đặt lên con chuột, một tay nghe điện thoại.

"Ừ, tôi thấy rồi, cảm ơn nhé, thù lao sẽ lập tức chuyển qua ngay"
Nói thêm vài câu thì cỗ cúp máy.


Không sai, kẻ đứng sau bài viết này chính là cô.

Chính là từ video giám sát đó, cô nghĩ đến chuyện Ôn Như Nam đã vu khống cha cô c**ng hi3p cô ta.

Mặc dù mọi chuyện chưa rõ ràng nhưng trong biệt thự nhà cô lúc đó không thể không có camera.

Nhưng cô lo lắng nhất là ngay lúc đó nơi xảy ra sự việc có thể là điểm mù của camera.

May mẫn là cha cô trên trời linh thiêng, cô đã tìm được chứng cứ chứng minh cha cô vô tội.

Loại người như Ôn Như Nam coi trọng nhất là sĩ diện, cô sẽ cho cô ta biết tay.

Vì vậy mới có bài viết này.

Cô không bao giờ quan tâm đ ến những thứ vớ vẩn này, nhưng cần thu hút sự chú ý, nội dung bài đăng phải thật đặc biệt, cho nên cô mới tìm một tạp chí chuyên nghiệp giúp cô viết bài sống động như vậy, cộng với cơ cấu thích hợp, mới có hiệu quả như bây giờ.

Nhiều chữ trọng điểm trong bài đều bị ẩn đi, thậm chí động cơ của nữ chính cũng bị thay đổi, như vậy đáp ứng yêu câu của cô với nhà tạp chí để tránh bị mọi người nghi ngờ.

Tất nhiên, cô không muốn ra tay với Ôn Như Nam, nhưng thực sự cô không muốn cha mình chết không nhắm mắt.


Cô từng nghe nói về sức mạnh của bọn cao thủ trên mạng, Ôn Như Nam như thế nào thì cô không quan tâm, nhưng cha cô vô tội, vết nhơ này không thể không rửa.

Tuy nhiên, những cư dân mạng chỉ góp phần chung vui thôi, chứ những người biết chuyện xảy ra năm đó chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể biết đang nói về chuyện nhà nào.

Ôn Như Nam không phải chỉ dựa vào Kiều Vân Mặc để làm mưa làm gió sao? Cô sẽ đưa con người này về nơi bắt đầu.

Trong tòa nhà làm việc của Ôn Như Nam.

"Rầm!"
Tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là âm thanh như rơi vỡ thứ gì.

Ôn Như Nam ngồi bệt xuống đất, trước mặt là chiếc máy tính xách tay tan nát, mảnh vụn vương vãi khắp mặt đất.

"Sao có thế? Sao có thể?"
Cô ngây người ra, không ngừng lắc đầu, chỉ lầm bầm trong miệng ba chữ "sao có thể".

Sự việc năm đó bị lật lại, Lăng Thành Châu vô tội, cô nên làm như thế nào đây? Chợt nghĩ tới điều gì đó, cô đấm mạnh tay xuống đất, răng nghiến lộp cộp.

Là Lăng Yên, nhất định là cô ta.

Rõ ràng Lăng Thành Châu đã chết rồi, tại sao vẫn đến làm khó cô, tại sao lại phá hoại cuộc sống của cô, rõ ràng là cô cố gắng lắm mới trở lại cuộc sống như bây giờ.

Không, cô ta nhất định đã làm điều gì đó.

Kiều Vân Mặc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện