Tỉnh Khiết Chi cũng không có khả năng đặc biệt gì, chỉ có thể tìm một người đóng giả làm Lăng Yên, sau đó lén lút đưa cô rời đi.

"Cô ! có thể trực tiếp rời đi"
Lúc lên xe taxi, Tỉnh Khiết Chi khuyên Lăng Yên.

Rời đi? Lăng Yên cúi đầu cười một cái, "Không thể được.

"
Với tình cảnh hiện giờ cô đương nhiên là muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng cha cô vẫn nằm trong tay Kiều Vân Mặc, cô làm sao có thể đi.

Tỉnh Khiết Chi định nói gì đó, nhưng rồi lại chỉ cúi đầu thở dài.


Lăng Yên chỉ một lòng nghĩ đến cha mình, cô không hề chú ý tới hành động của người ngồi bên cạnh.

Thật ra cô cũng biết cho dù gặp được cha cũng không thay đổi được gì, nhưng ông là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô.

Cho nên dù biết rãng những ngày tháng sau này e rằng sẽ càng đau khổ hơn, cô cũng bất chấp tất cả.

Kiều Vân Mặc không lâu sau đã đến, chỉ mới mười lăm phút sau, anh đã xuất hiện ở sở cảnh sát.

"Gan cô cũng to thật đấy, tôi có nói để cô đi sao? Vậy mà cô dám chạy đến đây"
Trong mắt Kiều Vân Mặc chứa đầy sự phẫn nộ, "Còn cả anh nữa, Tỉnh Khiết Chi, tôi với anh quen nhau nhiều năm như vậy, anh lại chống lại tôi.

"
Tỉnh Khiết Chi không nhiều lời, thấp giọng nói một câu "xin lỗi"
rồi lặng lẽ rời đi.

Lăng Yên không biết câu nói đó là nói với cô hay với Kiều Vân Mặc, lúc anh bước ra còn nhìn cô một lúc, đáy mắt chứa đầy sự bất lực.

Lăng Yên bị Kiều Vân Mặc đưa về bệnh viện, đến phòng bệnh của Ôn Như Nam.

Ôn Như Nam vân đang hôn mê, còn hô hấp bằng bình ô- xy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Kiều Vân Mặc đứng bên giường bệnh, dịu dàng vén những sợi tóc bị gió làm bay trên mặt cô ta ra sau tai.


Lăng Yên có chút không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, vì thế chỉ đứng từ xa nhìn họ.

Đối với Ôn Như Nam, cô vô cùng hận, nếu như không có cô ta, cha cô có thể sẽ không rơi vào tình cảnh như hôm nay, cô và Kiều Vân Mặc sẽ không đến mức chán ghét không muốn nhìn nhau.

Nhưng cô lại đang nắm trên giường bệnh, so với thù hận, Lăng Yên càng thấy tội nghiệp cô ta, vì để Kiều Vân Mặc hiểu lầm cô, cô ta không tiếc hi sinh bản thân mình, vừa tội nghiệp vừa đáng buồn.

"Lúc tôi quen Như Nam, cô ấy là một đứa trẻ còn đang bú sữa mẹ", không biết từ lúc nào, Kiều Vân Mặc đã ngồi lên ghế, dịu dàng hồi tưởng về quá khứ của bọn họ.

"Vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ luôn có được hạnh phúc, ai biết được người tính không bằng trời tính, bố cô ấy gặp tai nạn, mẹ thì trong người có bệnh, sau đả kích lớn đó không lâu sau cũng qua đời.

Trước lúc lâm chung, đã nắm tay tôi nhờ cậy, Như Nam nhờ cả vào cháu, hãy chăm sóc con bé giúp ta"
"Tôi tận mắt chứng kiến cô ấy ngày càng trở nên buồn sầu, tính tình trở nên nóng nảy, mà không biết phải làm như thế nào.

Sau đó nhà tôi xảy ra chuyện, tôi không có cách nào đưa cô ấy theo.

Cũng may là sau nhiều năm như vậy, tôi vẫn có thế gặp lại cô ấy.


Tôi cứ nghĩ rằng có thể bù đắp cho cô ấy mọi thứ, nhưng Lăng Yên, sự tồn tại của cô và cha cô đã phá vỡ lời hứa của tôi.

"
Đây là lần đầu tiên, Kiều Vân Mặc ở trước mặt cô kể về quá khứ.

Trái tim Lăng Yên có chút nghẹn lại, cô đột nhiên không biết nên trách ai mới phải, đối với Kiều Vân Mặc mà nói, sự tôn tại của cô và cha cô, đã làm đảo lộn thế giới của Kiều Vân Mặc.

Cô vốn cho rằng bản thân mình là vô tội, nhưng liệu ai là người có tội ở đây? Không khí trong phòng ngày càng trở nên yên tĩnh, Lăng Yên muốn gì đó để an ủi Kiều Vân Mặc, nhưng cô thực sự không biết nên nói gì vào lúc này, một lúc lâu sau, cô chỉ nói câu: "Xin lỗi".

Không biết đã trải qua bao lâu, cô y tá chạy vào thở hổn hển nói, "Kiều tống, đã có kết quả xét nghiệm rồi, có thể tiến hành phẫu thuật"
Kiều Vân Mặc ngẩn ra một lúc, nét mặt lại trở nên lạnh lùng như cũ, "Lập tức sắp xếp phẫu thuật"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện