Lăng Yên trước giờ không biết, với tính cách của Kiều Vân Mặc mà sao lại làm những việc rắc rối như vậy.

Cứ mở mắt ra là thấy anh ta, tất cả thời gian ban ngày đều bị anh chiếm giữ, đối với cô bây giờ thật sự mà nói đó chính là đày đọa.

Cô thật sự không hiểu người cuồng công việc như anh ta làm sao có nhiều thời gian như thế, may là khi cô đang nghĩ tới thì người này bị công việc hôm nay gọi đi.

May là cô có dự cảm trước, lúc này cố có thể nuốt cơn giận, cánh cửa phía trước cuối cùng cũng ổn rồi.

Kiều Vân Mặc chân trước bước đi thì cô chân sau đã ra khỏi cửa, đi thẳng đến bệnh viện.

Khi cô đến, Tỉnh Khiết Chi đã ở trong phòng làm việc đợi cô rồi.

"Người đâu?"
Cô vẫn còn chưa bước vào cửa đã chịu không nổi hỏi lên.

Thế là, cô đưa mắt nhìn một vòng, trong phòng cũng chỉ có một mình Tỉnh Khiết Chỉ thôi.

Tỉnh Khiết Chi đi đến, đẩy cô ngồi xuống: "Đừng vội"
Kết quả là mông của Lăng Yên vừa chạm ghế đã lập tức đứng dậy: "Tôi làm sao có thể không vội được chứ"
Cô nhận được tin nhắn của Tỉnh Khiết Chỉ, nói là tìm được nhân chứng mấu chốt của vụ án.


Liên quan đến sự thật cái chết của cha cô, cô làm sao có thể không vội được.

Lần này Tỉnh Khiết Chi cũng không kéo nữa, đưa tập tài liệu trên bàn cho cô.

Lãng Yên không nghĩ nhiều lập tức mở ra, bên trong chỉ có một cái USB nhỏ.

"Trong đó là video lời khai của nhân chứng, còn có một số hình ảnh của chú Lăng khi ở trong tù"
Tỉnh Khiết Chi nói xong, nhìn chằm chằm Lăng Yên: "Trước khi xem những thứ trong USB này, tôi khuyên cô hãy chuẩn bị tốt tâm lý"
Lòng của Lăng Yên ngay lập tức chùng xuống.

Cô nhét USB vào máy chủ, tìm thấy tệp có tiêu đề "nhà tù", nhấp đúp để mở.

"Các người lần này là phạm pháp!"
Giọng nói quen thuộc, bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, cô ra sức giữ vững cơ thể.

Dường như ngay từ khi mở tệp ra, Lăng Yên đã không thể kìm nén được những giọt nước mắt.

Người cha được gọi là thương nhân Nho giáo, luôn chú trọng hình tượng của mình lại mặc trên người áo tù nhân thế hiện nỗi nhục nhã đang nhếch nhác quỳ trên đất.


Trước mặt cô, một người đàn ông và một người phụ nữ đầy rẫy tội lỗi không thể tha thứ đang cười lớn lăng nhục lên ông.

"Lăng Thành Châu, nếu không có ông, tiện nhân Lăng Yên kia làm sao có thể gả cho Vân Mặc, ông phải chết!"
Ôn Như Nam, bề ngoài thuần khiết như thiên thần nhưng lại có tâm địa độc ác.

Trên người cô, có một vết sẹo do chính người này làm.

"Ông chủ Lăng, ông ra nông nỗi này, không biết tôi đã mong chờ bao lâu rồi"
Bàn tay bẩn thỉu, kim tiêm đầy tội ác, lúc đó lọ thuốc đến từ địa ngục tức thì được tiêm vào cơ thể của Lăng Thành Châu, Lăng Yên chịu không nổi sự run rẩy, cho dù Tỉnh Khiết Chi đã ôm cô thật chặt trong lòng, nhưng vẫn không giảm bớt được chút nào sự lạnh lẽo trong cô.

"Đứa con trong bụng con gái ông và thận của cô ta cũng đã mất, đồ hèn hạ như cô ta chỉ xứng với người cha vừa ngồi tù vừa dùng m@ túy thôi"
Cuối đoạn ghi hình là tiếng cười chói tai của Ôn Như Nam.

Tỉnh Khiết Chi tắt đoạn ghi hình, nhân nại vỗ lưng của Lãng Yên, chờ cô từ từ bình tĩnh lại.

"Chất m@ túy có trong cơ thể chú Lăng là do bọn chúng tạo ra, nhưng sự thực là chú tự sát"
Có thể khiến một người tự cao tự đại như vậy tự sát, chỉ có thể là phá vỡ lòng tin và lòng tự tôn của ông.

Đứa con gái ruột ngoài kia chịu khổ, bản thân thì bất lực, thậm chí còn dính m@ túy trong người, cho dù là người cha như thế cũng chịu không nổi.

Chính cô, đứa con gái không chịu thua kém đã gián tiếp đẩy người cha vào chỗ chết.

Lăng Yên vùi mặt vào giữa hai tay, nước mắt tuôn ra làm ướt một vạt áo.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện