Nhậm Tuyết kích động gào lớn:
- Cái gì? Cô đuổi ai? Nếu không có cô, giờ này tôi và Khuất Giang đã kết hôn. Đều tại cô nhảy ra chen ngang, bỏ bùa ông nội anh ấy. Cô là cái thá gì?
- Nếu không có tôi, một phân cổ phần Khuất thị Khuất Giang cũng không lấy được. – Thanh Hương quát trả. – Đồ vong ân bội nghĩa.
- Khuất Giang tài giỏi, không cần thứ đĩ đời như cô kéo cổ phần về. Đừng có kiêu ngạo.
- Tiền về tay rồi nói gì chẳng được.
Nhậm Tuyết chồm tới quầy, chỉ tay vào mặt Thanh Hương:
- Đồ mặt dày. Cô không muốn đến nhà, cố tình gọi Khuất Giang ra ngoài để câu dẫn anh ấy phải không?
Thanh Hương tức đến nỗi tai muốn xì khói:
- Chính Khuất Giang hết lời năn nỉ tôi nấu, anh ta tự tới đây lấy. Mỗi lần đều gặp trong quán này, câu dẫn cái gì? Tôi nấu ăn cho cô, cô lấy oán báo ân. Lập tức cút ngay cho tôi… Bảo Khuất Giang đừng bao giờ… đừng mở mồm nhờ tôi nấu ăn nữa.
- Con khốn, mày tưởng mày là ai? Chỉ như con hầu nhà tao… Đồ ti tiện, tham tiền hám trai, muốn bò lên giường chồng tao. Con điếm… – Nhậm Tuyết điên cuồng nhảy chồm chồm lên, muốn xông qua quầy để đánh Thanh Hương.
Yên Húc, nhân viên nam trong quán vội vã chạy tới túm tay Nhậm Tuyết lôi về phía cửa.
Thanh Hương tức nghẹn thở vẫn phải kêu lên:
- Yên Húc, cẩn thận! Cô ta đang có thai.
Yên Húc lập tức giảm nhẹ lực, không dám kéo mạnh.
Thanh Hương thở hắt ra một hơi, không còn mặt mũi nào đứng ở quầy, xin lỗi ông chủ rồi vào phòng nghỉ ngồi.
Cô không mang quần áo, không có cái để thay.
Từ đầu xuống bụng dính nước mắm hôi rình, chùi cũng không hết, phải tắm mới hết mùi. Ông chủ cho cô về sớm.
Vì mùi mắm trên người, cô không dám lên xe bus, cũng không gọi taxi, cứ thế lững thững đi bộ về chung cư.
Người qua đường ngửi thấy mùi, ngoái lại chỉ trỏ bàn tán khiến cô xấu hổ, oan ức, bực bội, lấy khẩu trang ra đeo.
Đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới về đến gần chung cư. Điện thoại trong túi reo ầm ĩ, Khuất Giang gọi.
Anh đã gọi 5 cuộc không được nên nhắn mấy tin. Thanh Hương không muốn nghe Khuất Giang xin lỗi hộ, giải thích và bênh Nhậm Tuyết. Dù anh nói gì cô cũng không muốn nghe.
Khi điện thoại ngừng đổ chuông, Thanh Hương mở tin nhắn ra xem.
Khuất Giang: [Thanh Hương, chiều nay Nhậm Tuyết đến tìm em phải không? Cô ấy có nói gì quá quắt thì cho anh xin lỗi nhé. Nhậm Tuyết vừa vô tình gặp ông nội hôm qua, bị ông mắng giữa đám đông nên tâm tình không tốt.]
Khuất Giang: [Thanh Hương, bố em gọi điện cho anh hỏi vay tiền. Nhà lại có chuyện gì vậy?]
Cô nhìn chằm chằm điện thoại, mắt mở lớn.
Bố cô gọi cho Khuất Giang vay tiền?
Nên anh mới gọi hỏi?
Cô vội nhắn lại.
Thanh Hương: [Anh không cần cho ông ấy vay tiền đâu.]
Sau đó cô lập tức gọi bố.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận.
- [Thanh Hương à… Có chuyện gì…]
- Bố… sao bố lại hỏi vay tiền Khuất Giang? – Thanh Hương kêu lớn.
- [À… thực ra thì… Tại vì bố góp vốn làm ăn với chú Trương đầu thôn, cần một ít tiền.]
Cạn lời! Cô thở hắt ra một hơi, cơn giận dâng lên như thuỷ triều:
- Bố có biết làm ăn đâu. Vỡ nợ một lần chưa đủ hay sao? Một ít là bao nhiêu?
- [Ít thôi… chỉ cần 200 triệu thôi.]
- 200 triệu mà ít à? Bố có biết lương con bao nhiêu không? Bố vay tiền, lỡ làm ăn thất bát, bao giờ mới có tiền trả? – Thanh Hương quát lớn.
Bố cô tức giận quát lại:
- [Cái con này, mày quát ai đấy? Bố cũng vì cái nhà này thôi.]
- Con xin bố, đừng vì cái nhà này nữa. Mai Mai đi làm rồi, không cần bố nuôi. Bố cứ làm công ăn lương như người ta, nhà mình cũng không đến nỗi chết đói. Không có tiền thì thôi, tự nhiên đi vay ném qua cửa sổ làm ăn linh tinh gì đó, toàn mất chứ có thấy được bao giờ.
- [Làm công ăn lương khi nào mới mua lại nhà? Cứ chui rúc trong xó nhà trọ chật chội hay sao? Mày thì biết cái gì. Chồng mày giàu nứt vách, mày lấy chồng mấy tháng rồi cũng không thấy biếu bố mẹ được đồng nào. Tao vay 200 triệu còn ít đấy.]
- Bố… đừng rước nợ về cho con nữa.
Tút tút tút…
Điện thoại bị cúp.
Thanh Hương gọi lại mấy lần không được, bất lực ngửa mặt lên trời hét một tiếng.
Không được, cô phải gọi cho mẹ nói dối là vợ chồng cô lục đục để mẹ cản bố đừng vay tiền của Khuất Giang nữa.
Thế nhưng gọi ba cuộc không thấy mẹ nghe máy.
Thanh Hương quẫn trí ngồi phịch xuống thành bồn hoa trước cửa chung cư, ngửa mặt lên trời oán trách số phận.
Khuất Giang gọi lại, cô vội nghe máy:
- Alo, Khuất Giang, anh đừng cho bố em vay tiền.
- [Thanh Hương à, bố em gọi nói về chuyện hùn vốn kinh doanh. Anh thấy cũng có tiềm năng nên chuyển tiền cho ông ấy rồi.]
- Cái gì? Cô đuổi ai? Nếu không có cô, giờ này tôi và Khuất Giang đã kết hôn. Đều tại cô nhảy ra chen ngang, bỏ bùa ông nội anh ấy. Cô là cái thá gì?
- Nếu không có tôi, một phân cổ phần Khuất thị Khuất Giang cũng không lấy được. – Thanh Hương quát trả. – Đồ vong ân bội nghĩa.
- Khuất Giang tài giỏi, không cần thứ đĩ đời như cô kéo cổ phần về. Đừng có kiêu ngạo.
- Tiền về tay rồi nói gì chẳng được.
Nhậm Tuyết chồm tới quầy, chỉ tay vào mặt Thanh Hương:
- Đồ mặt dày. Cô không muốn đến nhà, cố tình gọi Khuất Giang ra ngoài để câu dẫn anh ấy phải không?
Thanh Hương tức đến nỗi tai muốn xì khói:
- Chính Khuất Giang hết lời năn nỉ tôi nấu, anh ta tự tới đây lấy. Mỗi lần đều gặp trong quán này, câu dẫn cái gì? Tôi nấu ăn cho cô, cô lấy oán báo ân. Lập tức cút ngay cho tôi… Bảo Khuất Giang đừng bao giờ… đừng mở mồm nhờ tôi nấu ăn nữa.
- Con khốn, mày tưởng mày là ai? Chỉ như con hầu nhà tao… Đồ ti tiện, tham tiền hám trai, muốn bò lên giường chồng tao. Con điếm… – Nhậm Tuyết điên cuồng nhảy chồm chồm lên, muốn xông qua quầy để đánh Thanh Hương.
Yên Húc, nhân viên nam trong quán vội vã chạy tới túm tay Nhậm Tuyết lôi về phía cửa.
Thanh Hương tức nghẹn thở vẫn phải kêu lên:
- Yên Húc, cẩn thận! Cô ta đang có thai.
Yên Húc lập tức giảm nhẹ lực, không dám kéo mạnh.
Thanh Hương thở hắt ra một hơi, không còn mặt mũi nào đứng ở quầy, xin lỗi ông chủ rồi vào phòng nghỉ ngồi.
Cô không mang quần áo, không có cái để thay.
Từ đầu xuống bụng dính nước mắm hôi rình, chùi cũng không hết, phải tắm mới hết mùi. Ông chủ cho cô về sớm.
Vì mùi mắm trên người, cô không dám lên xe bus, cũng không gọi taxi, cứ thế lững thững đi bộ về chung cư.
Người qua đường ngửi thấy mùi, ngoái lại chỉ trỏ bàn tán khiến cô xấu hổ, oan ức, bực bội, lấy khẩu trang ra đeo.
Đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới về đến gần chung cư. Điện thoại trong túi reo ầm ĩ, Khuất Giang gọi.
Anh đã gọi 5 cuộc không được nên nhắn mấy tin. Thanh Hương không muốn nghe Khuất Giang xin lỗi hộ, giải thích và bênh Nhậm Tuyết. Dù anh nói gì cô cũng không muốn nghe.
Khi điện thoại ngừng đổ chuông, Thanh Hương mở tin nhắn ra xem.
Khuất Giang: [Thanh Hương, chiều nay Nhậm Tuyết đến tìm em phải không? Cô ấy có nói gì quá quắt thì cho anh xin lỗi nhé. Nhậm Tuyết vừa vô tình gặp ông nội hôm qua, bị ông mắng giữa đám đông nên tâm tình không tốt.]
Khuất Giang: [Thanh Hương, bố em gọi điện cho anh hỏi vay tiền. Nhà lại có chuyện gì vậy?]
Cô nhìn chằm chằm điện thoại, mắt mở lớn.
Bố cô gọi cho Khuất Giang vay tiền?
Nên anh mới gọi hỏi?
Cô vội nhắn lại.
Thanh Hương: [Anh không cần cho ông ấy vay tiền đâu.]
Sau đó cô lập tức gọi bố.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận.
- [Thanh Hương à… Có chuyện gì…]
- Bố… sao bố lại hỏi vay tiền Khuất Giang? – Thanh Hương kêu lớn.
- [À… thực ra thì… Tại vì bố góp vốn làm ăn với chú Trương đầu thôn, cần một ít tiền.]
Cạn lời! Cô thở hắt ra một hơi, cơn giận dâng lên như thuỷ triều:
- Bố có biết làm ăn đâu. Vỡ nợ một lần chưa đủ hay sao? Một ít là bao nhiêu?
- [Ít thôi… chỉ cần 200 triệu thôi.]
- 200 triệu mà ít à? Bố có biết lương con bao nhiêu không? Bố vay tiền, lỡ làm ăn thất bát, bao giờ mới có tiền trả? – Thanh Hương quát lớn.
Bố cô tức giận quát lại:
- [Cái con này, mày quát ai đấy? Bố cũng vì cái nhà này thôi.]
- Con xin bố, đừng vì cái nhà này nữa. Mai Mai đi làm rồi, không cần bố nuôi. Bố cứ làm công ăn lương như người ta, nhà mình cũng không đến nỗi chết đói. Không có tiền thì thôi, tự nhiên đi vay ném qua cửa sổ làm ăn linh tinh gì đó, toàn mất chứ có thấy được bao giờ.
- [Làm công ăn lương khi nào mới mua lại nhà? Cứ chui rúc trong xó nhà trọ chật chội hay sao? Mày thì biết cái gì. Chồng mày giàu nứt vách, mày lấy chồng mấy tháng rồi cũng không thấy biếu bố mẹ được đồng nào. Tao vay 200 triệu còn ít đấy.]
- Bố… đừng rước nợ về cho con nữa.
Tút tút tút…
Điện thoại bị cúp.
Thanh Hương gọi lại mấy lần không được, bất lực ngửa mặt lên trời hét một tiếng.
Không được, cô phải gọi cho mẹ nói dối là vợ chồng cô lục đục để mẹ cản bố đừng vay tiền của Khuất Giang nữa.
Thế nhưng gọi ba cuộc không thấy mẹ nghe máy.
Thanh Hương quẫn trí ngồi phịch xuống thành bồn hoa trước cửa chung cư, ngửa mặt lên trời oán trách số phận.
Khuất Giang gọi lại, cô vội nghe máy:
- Alo, Khuất Giang, anh đừng cho bố em vay tiền.
- [Thanh Hương à, bố em gọi nói về chuyện hùn vốn kinh doanh. Anh thấy cũng có tiềm năng nên chuyển tiền cho ông ấy rồi.]
Danh sách chương