Như lời Bùi Hàn Chu nói, viên kẹo sữa béo ngậy này quả thật rất ngọt, kế tiếp bất luận là Lâm Lạc Tang viết nhạc hay là sấy tóc thì có một mùi ngọt ngào quẩn quanh trên chóp mũi khiến người ta hoảng hốt có loại ảo giác bản thân là kẹo sữa tinh chuyển thế.
Cô có mái tóc quăn, tóc lại dài, mỗi lần sấy tóc đều phải dùng ngón tay cuộn tròn một lọn tóc nhỏ rồi sấy, rất tiện cho việc tạo kiểu. Nhưng phần đuôi tóc thường được sấy rất chậm, cô thường mất kiên nhẫn trước khi sấy khô hoàn toàn nên khoác trên vai chờ nó tự nhiên khô rồi chạy tới bận bịu chuyện của mình.
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Đang lúc cô soạn nhạc với mái tóc khô tám phần thì A Quái gửi tới một đoạn video: 【 Hôm nay Quái freestyle phải đổi mới, chị Tang giúp em nhìn xem đoạn này flow thế nào! 】
A Quái là cậu nhóc đặc biệt si mê rap, thường xuyên quay các video rap ngẫu hứng. Sau lần nọ nói chuyện phiếm, Lâm Lạc Tang kiến nghị cậu có thể đặt tên cho video cùng loại rồi gắn tag lên trở thành chuyên mục để đổi mới, A Quái khen không dứt miệng với đề nghị của cô ngay tại chỗ, bất đắc dĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra cái tên.
Cái tên “Quái freestyle” vẫn là Lâm Lạc Tang tiện tay đặt cho cậu, cậu thích quá đi mất, nói vừa phù hợp với vị trí vừa có tên cậu, lập tức thổi phồng Lâm Lạc Tang 500 chữ.
Bởi vì Lâm Lạc Tang là một “người cố vấn ban tên” trong chuyên mục cho nên A Quái thường share bản freestyle mà mình muốn cải thiện cho cô để cô đưa ra một ít ý kiến.
Lâm Lạc Tang cũng không nghĩ nhiều, click mở video của A Quái rồi bắt đầu nghiêm túc nghe.
Sau khi nghe xong lại đưa ra một số ý kiến của riêng mình, A Quái la lên “được rồi ạ” là không thấy bóng dáng, chắc là đi chỉnh sửa rồi.
Đang lúc cô chuẩn bị tắt video tiếp tục viết nhạc thì người đàn ông vốn đang xem tin tức kinh tế tài chính phía sau lên tiếng.
“Nghe La Tấn nói em và thằng nhóc này rất quen thuộc?”
“Ai?” Lâm Lạc Tang quay đầu lại phản ứng một lát, nhìn thấy màn hình của mình mới nhớ tới, “À, anh nói A Quái hả?”
“Quan hệ của bọn tôi cũng tạm, làm sao vậy?”
Cô đeo tai nghe trên một bên tai, vừa sáng tác nhạc vừa tùy ý hỏi.
Điện thoại của Bùi Hàn Chu trùng hợp vào lúc này sáng lên, là La Tấn – người không chối từ gian khổ thêm số WeChat lại gửi tin nhắn tới: 【 Đừng quên vé của tớ nhé!! Tạ chủ long ân!!! 】
Anh nhìn lướt qua tin nhắn xem trước, chợt úp ngược màn hình điện thoại xuống mặt bàn rồi thản nhiên nói.
“Không có gì.”
Cô cười: “Còn tưởng rằng anh muốn hỏi tôi vé gì đó chứ, cậu nhóc sắp tổ chức concert ở sân vận động Mặc Khâu. Nếu tôi nhận được vé, tôi có thể lấy được vé ở hàng ghế đầu..”
Anh không có mục tiêu đổi đề tài: “Chẳng lẽ em muốn đi xem concert của cậu ta?”
“Đương nhiên,” cô không có chút nào do dự, ngược lại còn cảm thấy vấn đề của anh hơi kỳ quái, “Đi ủng hộ concert của em trai chẳng phải nên thế sao.”
“Cậu ta là em ruột của em à?”
Lâm Lạc Tang nhíu mày, hoài nghi đầu óc anh có phải bị đường tắc nghẽn rồi hay không: “Tôi họ Lâm, thằng nhóc họ Dụ, anh cảm thấy sao?”
Anh càng không nói nên lời: “Đều là thời đại nào rồi, còn có người có em kết nghĩa?”
“Chúng tôi đây là tình chị em thuần khiết,” cô ấn bàn phím, “Em trai của bọn tôi và em gái của đàn ông các anh không giống nhau, không mang theo bất luận tính chất mập mờ gì, biết ôn?”
Sau khi nói xong Lâm Lạc Tang lại chế nhạo nhướng mày, dựa lưng vào sô pha, cổ tay rảnh rỗi khoác lên rồi nghiêng người hỏi: “Tổng giám đốc Bùi hẳn là có rất nhiều em gái nuôi ấy nhỉ?”
Anh nhìn cô trong chốc lát, còn chưa kịp trả lời thì cô đã ra ban công gọi điện thoại, tựa như vừa rồi cô chẳng qua tùy tiện hỏi han, cũng không quan tâm đến đáp án cho lắm.
Lâm Lạc Tang đón gió lạnh trên ban công, nghe trực tuyến Thịnh Thiên Dạ tình cảm mãnh liệt nhục mạ ông chủ của mình mười lăm phút, cuối cùng Thịnh Thiên Dạ bị buộc gián đoạn trút giận bởi vì miệng khô lưỡi khô quá mức, “Nói mệt rồi, để tớ nhớ tớ chửi đến chỗ nào trước, lần sau lại tiếp tục nha.”
“……”
Lâm Lạc Tang nhìn thoáng qua đồng hồ: “Vào giờ này cậu thật sự cũng nên ngủ rồi, dù sao ngày mai còn phải dậy sớm đóng phim đó.”
“Không muốn đi làm,” Thịnh Thiên Dạ nặng nề thở dài thườn thượt, “Thật hâm mộ cậu chỉ dùng mỗi ngày để đứng ca hát trên sân khấu, bọn tớ đóng phim ở trong núi hoàn cảnh quá gian khổ.”
“Đóng phim kiếm tiền, cậu lấy số dư còn lại so sánh một chút với tớ là không khổ.”
“Cậu nghiêm túc hả bà chủ Bùi, cậu bảo tớ so tớ và cậu xem ai có tiền hả?” Thịnh Thiên Dạ than thở, “Cái người phụ nữ này thật quá đáng, tớ cảm thấy hình như cậu đang trào phúng tớ, không thú vị, cúp đây.”
Lâm Lạc Tang:? Sau khi kết thúc trò chuyện với Thịnh Thiên Dạ, cô định đắp mặt nạ và viết nhạc một lát trước khi đi ngủ. Lúc vào phòng rửa mặt lấy mặt nạ thì vừa vặn đụng phải anh tắm rửa xong.
Anh treo khăn lông trên cổ, lúc cô rửa tay, làm như cuối cùng cũng tìm được cơ hội,anh tiếp tục đề tài lúc trước bị ngắt ngang: “Tôi không có em gái.”
Lâm Lạc Tang mất vài giây mới bắt được kênh của anh, chợt cười thần bí, đỡ đỡ bờ vai của anh, “Tôi hiểu.”
Rồi sau đó, anh nhìn theo cô vừa đắp mặt nạ vừa sung sướng ngâm nga “Cô ấy chỉ là em gái của anh thôi / cô ấy nói màu tím rất trang nhã”, sau khi đắp xong còn nhân cơ hội chạy đến trên giường soạn nhạc.
Bùi Hàn Chu: “……”
*
Chiều hôm sau Lâm Lạc Tang đi dự sự kiện quảng cáo gần đó của một nhãn hiệu nào đấy, đang trang điểm trong hậu trường thì nghe thấy tiếng hóng hớt quen thuộc của Nhạc Huy: “Em có biết tối hôm qua anh đi ra ngoài chơi đụng phải ai không?”
Lâm Lạc Tang nhắm mắt lại để cho chuyên viên trang điểm đánh phấn mắt lên “Ai?”
“Anh đụng phải người đại diện của Kỳ Chi, mẹ nó, càng tuyệt hơn nữa là Kỳ Chi còn đang nhảy vui vẻ sung sướng bên cạnh cậu ta, em dám tin không?”
Sau khi nghe được cái tên quen thuộc, Lâm Lạc Tang trầm ngâm một lát: “Kỳ Chi? Không phải lúc trước bởi vì cơ thể cô ấy bị thương cho nên không thể tiếp tục ghi hình 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 sao? Sau đó Nghê Đồng mới bổ sung vào.”
“Đúng vậy, lúc ấy anh cũng thấy quái quái, bởi vì nghe nói cô ấy gãy xương, thương gân động cốt một trăm ngày, sao có thể mới ngắn ngủn hơn mười ngày là cô ấy có thể nhảy Disco trên máy nhảy? Bởi vì tò mò anh mới đi hỏi,” Nhạc Huy bưng cà phê nói chuyện sinh động như thật, “Anh có được một tin đồn tuyệt mật, mọi người đoán xem là gì?”
Trợ lý cũng nhịn không nổi: “Anh Huy, anh đang tán gẫu chứ không phải kể chuyện, đừng để lại hồi hộp nữa.”
Nhạc Huy: “Kỳ Chi hoàn toàn không gãy xương, con mẹ nó ê-kíp chương trình chơi kịch bản y như đúc cái mùa thứ nhất! Bọn họ muốn nâng Nghê Đồng đi vào nên cứng rắn mạnh mẽ nói dối kéo Kỳ Chi xuống.”
“Nếu cứ chơi như thế này, thì khởi động chế độ thi đấu battle có ý nghĩa gì.” Lâm Lạc Tang cạn lời cứng họng.
“Vòng đối đầu có nguy hiểm á, lỡ như thua, khiêu chiến lần thứ hai sẽ bị người ta cười, thắng cũng không phải chuyện đáng giá kiêu ngạo gì. Nhưng trình độ của Nghê Đồng cũng không tệ, năng lực hút fan cũng gần như mong đợi, tranh đua hơn Tưởng Mai nhiều.”
Lâm Lạc Tang: “Sao lại nói đến Tưởng Mai?”
“Nghê Đồng làm sao nhảy dù vào chương trình hẳn là em hiểu rõ, chương trình hay như vậy vì con nhỏ đó nói đá người là đá người, không có nhà đầu tư daddy khâm điểm thì con nhỏ đó có đãi ngộ này à?” Nhạc Huy hứng thú quá độ, “Có thể nói là một Tưởng Mai té ngã thì hàng ngàn Tưởng Mai đứng lên. Không ai có thể vĩnh viễn được đại gia daddy rủ lòng thương nhưng vĩnh viễn có người có thể được đại gia daddy rủ lòng thương.”
“Nói tiếng người.”
“Nghê Đồng được bao nuôi nha.” Nhạc Huy sờ lông mày, “Chương trình quá hot em có hiểu không, bao nhiêu người muốn bò lên giường nhà đầu tư đều bò không lên nhưng một khi bò lên trên rồi thì đãi ngộ sẽ khác.”
“Về vị trí của Nghê Đồng, bao nhiêu người đều đang tranh nhé, cũng không phải là ngủ là có thể được, không có chút bản lĩnh mà nói cũng không có khả năng nhét em vào chương trình, quá thực tế.”
“Đầu thai là môn kỹ thuật sống, không phải ai cũng giống Lâm Lạc Tang em có ông chồng máu trâu.”
“Sao lại nói đến em?” Lâm Lạc Tang mở mắt ra, “Các anh một hai là thu tiền của Bùi Hàn Chu hả? Mỗi ngày đều giảng lời hay của ổng ở trước mặt em.”
“Chân tình biểu lộ thôi, dù sao móa nó anh ta có tiền!” Nhạc Huy đứng dậy, “Anh cũng chỉ nói về phương diện tiền bạc này mà thôi, anh ta đối với em cũng chỉ là cái dạng này thôi, anh hiểu, anh chưa thấy anh ta chủ động quan tâm một lần nào trong nhiều buổi biểu diễn như vậy.”
“Nhưng quên đi, xem ở mức tiền bạc đi.”
……
Từ sau khi nghe Nhạc Huy nói xong, Lâm Lạc Tang cảm nhận được sự chú ý của ê-kíp chương trình dành cho Nghê Đồng càng thêm rõ ràng.
Ví dụ như trong tập trước rõ ràng có chuyện lớn bị cả dân mạng cười chê nhưng ê-kíp chương trình vẫn không thay cô ta đi, giám đốc âm nhạc còn đích thân an ủi cô ta: “Em còn chưa luyện tập bao lâu, lần đầu tiên biểu diễn thành như vậy đã vô cùng tốt rồi. Đừng nhụt chí, trận này tôi sẽ giúp em chỉ huy, nhất định có thể xoay chuyển cái nhìn của mọi người. Lớp người đi trước đều từng trải qua trào phúng, em thật sự đừng quá chú ý.”
Thậm chí lúc Nghê Đồng tổng duyệt, ê-kíp chương trình còn cho cô ta hiệu ứng pháo hoa đặc biệt bên sân khấu, mỗi một lần bắn đều có giá trị xa xỉ.
Không chỉ có như thế, Nghê Đồng thậm chí còn có được tảng băng khô lớn, cuộc diễn tập tương tự như hoàng đế thượng triều.
Sau một thời gian, đến lượt Lâm Lạc Tang, đối đãi khác nhau càng thêm nổi bật. Cô thấy diễn tập cũng có thể phóng pháo hoa nên đã đề xuất rằng cô cũng muốn xem hiệu ứng của pháo hoa một lần và quyết định xem có nên sử dụng chúng trên sân khấu chính thức hay không.
Ai ngờ bị từ chối: “Cái này…… Nhiên liệu không đủ lắm, hơn nữa thầy đạo cụ tan tầm rồi, cô xem bây giờ đã hơn mười giờ, mọi người cũng đều mệt mỏi, cô có thể trở về nghỉ ngơi một lát. Tôi thấy cô hôm nay cũng rất mệt, hơn nữa nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể biểu diễn tốt hơn không phải sao?”
Lâm Lạc Tang nhíu mày, nghĩ là vấn đề tiền bạc: “Kinh phí tôi có thể tự xuất, giống Nghê Đồng trước đó mấy anh cũng có thể tìm quản lý của tôi chi trả.”
Người đối diện vừa nghe cô nói đến Nghê Đồng thì biết cô thấy được, mặt mũi không nhịn được nữa càng thêm làm bộ khó xử: “Không phải vấn đề tiền bạc…… Cưng à, là quá phiền toái, hơn nữa không có xin, xác thật không làm được. Lần sau tôi nhìn xem có thể giúp cô xin một chút hay không, hôm nay cứ như vậy trước đã. Dù sao mỗi lần cô tập luyện đều rất lâu, các thầy cô nhất định mệt đến cỡ nào……”
Cuối cùng đương nhiên là chưa cho cô bắn pháo hoa, băng khô cũng không có, thậm chí ánh đèn trên sân khấu còn xảy ra chút vấn đề.
Lúc cô về nhà lấy quần áo Nhạc Huy vừa lúc đi với cô, chính Nhạc Huy rất tức giận: “Xem ra không ai biết lần trước em treo lên đánh đồ bỏ, tập này gấp gáp muốn nâng đồ bỏ kia lên như vậy, sợ em biểu diễn hơi chút xuất sắc sẽ ép đồ bỏ kia tới cức chó cũng không phải à? Vậy làm cũng thật tuyệt vời, ghê tởm đến mức cơm chiều của anh đều sắp ói ra.”
Lâm Lạc Tang nhún vai: “Dù sao người ta có chống lưng, em so sao được.”
Trợ lý cũng ở một bên nói theo, “Cái này cần nhà đầu tư đại gia dặn dò thành cái dạng gì mới có thể làm được loại tình trạng này thế? Cũng quá nịnh nọt.”
“Em hiểu cái rắm, này còn cần nhà đầu tư đại gia dặn dò?!” Nhạc Huy vì trợ lý chỉ điểm bến mê, “Có thể đi đến vị trí này ai mà không thành tinh, hơi chỉ điểm hai câu trong lòng sẽ hiểu làm như thế nào. Một khi bản thân làm tốt lắm, ê-kíp chương trình sẽ tiếp tục theo chân bọn họ hợp tác, mà một khi chương trình làm tốt, muốn nâng người cũng nâng lên được, ba nuôi đầu tư sẽ tiếp tục đầu tư vào mùa tiếp theo, chương trình cũng có thể hấp dẫn càng nhiều đầu tư tốt hơn. Ê-kíp chương trình kiếm tiền càng nhiều hơn, chia cho phía sẽ càng nhiều, cho nên đối với bọn họ mà nói nhìn như một bước nho nhỏ kỳ thật là cả hai cùng có lợi.”
“……Thì ra là như thế này.” Trợ lý bừng tỉnh, “Học được.”
Sau khi lấy xong quần áo Lâm Lạc Tang lập tức rời đi, cô vẫn còn một bộ quảng cáo sẽ quay vào tối nay.
Chỉ là không nghĩ tới vừa kéo cửa ra thì tình cờ nhìn thấy Bùi Hàn Chu, anh ngồi ở cách đó không xa xem tạp chí, cũng không biết có nghe được bọn họ nói chuyện hay không.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Lạc Tang cấp tốc chạy tới nơi chụp tạp chí.
Chụp xong tạp chí đã là 12 giờ hơn, cô về đến nhà tắm rửa xong, thời gian đang chỉ một giờ.
Cô chui vào trong ổ chăn, đang chuẩn bị xem điện thoại một lát rồi ngủ thì bỗng nhiên nghe được anh hỏi: “Tập sau sắp ghi hình rồi à?”
“Ừm.” cô hỏi, “Sao anh biết?”
“Nghe thấy bọn em tán gẫu,” anh lật tạp chí, tỉnh bơ lật một tờ rồi thản nhiên hỏi, “Cần tôi hỗ trợ hay không?”
Cô ngước mắt nhìn sườn mặt của anh, sau một lúc lâu nhấm nháp mới nghĩ ra ý tứ của câu “hỗ trợ” này.
Cũng không biết như thế nào, cô không nghĩ nhiều đã lắc lắc đầu, “Không cần đâu.”
Sau khi nói xong cô dường như hơi hối hận nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hình như cũng không có gì sai cả, dù sao bản chất của cô chỉ là muốn soạn nhạc cho hay, không muốn làm mọi chuyện trở nên quá phức tạp.
Cô xoay người nhắm mắt lại, rối rắm mình rốt cuộc nên đồng ý hay từ chối rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trong suy nghĩ như vậy.
Chỉ là khi tỉnh lại vào ngày hôm sau cô hơi buồn bã mất mát, suy nghĩ có phải mình đã vứt bỏ một cơ hội tốt trời cho hay không……
Mấy ngày kế tiếp, cô chăm chỉ tập trung vào tập luyện, Bùi Hàn Chu cũng không về nhà, mọi người đều bận rộn chuyện của riêng mình.
Phát hiện không ổn bắt đầu từ buổi tổng duyệt đầu tiên vào sáng thứ bảy.
Buổi ghi hình bắt đầu vào lúc 8 giờ tối. Trước đó, nhóm nghệ sĩ căn cứ theo nhu cầu để quyết định thời gian và số lần mình tập luyện.
Do Lâm Lạc Tang yêu cầu tương đối cao cho nên Nhạc Huy đã liên lạc trước với tổ đạo diễn và nói hơn 6 giờ sáng sắp xếp cô luyện đầu tiên, hơn bốn giờ chiều làm một lần cuối cùng, nếu ở giữa có khách mời khác không dùng thì cô cũng có thể lên.
Lúc đó ê-kíp chương trình không trả lời, bọn họ đều cho là ngầm thừa nhận, kết quả 5 giờ rưỡi sáng hôm sau đi đến chỗ ê-kíp chương trình thì bên kia truyền tin tức nói Nghê Đồng muốn tập luyện, không biết tập bao lâu, ý ngoài lời chính là để Lâm Lạc Tang chờ.
Nhạc Huy lúc ấy nổi giận, đầy ngập tức giận chuẩn bị gọi điện thoại thoá mạ ê-kíp chương trình một trận nhưng bên kia đoán chừng cũng biết sợ hãi, điện thoại bất luận như thế nào cũng gọi không nghe máy khiến Nhạc Huy trực tiếp tiến hành gửi voice chat trút giận ở WeChat.
“Có nghệ sĩ khác đã sắp xếp thì mấy người sớm nói đi chứ! Lúc ấy sao không trả lời, bà nội cha nó chứ hiện tại chúng tôi đều ngồi trên xe anh bảo chúng tôi chờ, đây chính là phải trái đấy à? Cũng không phải nói chúng tôi cao quý nhất chúng tôi phải làm đầu tiên nhưng có sắp xếp khác thì thông báo trước một tiếng là lễ phép cơ bản, thấy thái độ chúng tôi tốt nên cảm thấy chúng tôi dễ bắt nạt à? Sao, trong miệng mấy người chứa vàng à, mở miệng nói một chút rớt tiền ra bên ngoài hay sao?! Gõ chữ là có thể gãy xương, động một chút đầu óc sẽ thiếu oxy? Làm giải phẫu bỏ đi tuyến yên ở não rồi phải không??”
Nhạc Huy mắng sướng miệng, ba người xem đồng hồ còn dư thời gian nên ăn điểm tâm sáng ở gần đó mới đi đến phòng nghỉ. Vừa đẩy cửa thì phát hiện trên bàn dọn ra hoa quả và thịt nguội.
Hoa quả và thịt nguội ở ê-kíp chương trình và điểm tâm ngọt sau bữa ăn ở những nơi khác đều giống nhau, là VIP mới có thể có được đãi ngộ, trước mắt chỉ có Nghê Đồng và Tưởng Mai từng có được.
Nhạc Huy nhìn thấy thịt nguội cũng sửng sốt một chút: “Sao đột nhiên đưa cái này tới? Cảm thấy áy náy?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Anh cảm thấy bọn họ sẽ có loại cảm xúc hổ thẹn này à?” Lâm Lạc Tang dựa vào trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, “Anh nghĩ bọn họ quá có lương tâm.”
“Cũng đúng…… Vậy vì sao đột nhiên đưa cái này tới?Chẳng lẽ hạ độc?” Nhạc Huy bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơn nữa toàn bộ ném vào thùng rác, “Phía trước có ca sĩ từng bị hạ thuốc vào trong nước, tạo thành tổn thương cuống họng vĩnh viễn. Ở cái ê-kíp chương trình ngu bò này, chúng ta vẫn cẩn thận thì tốt hơn.”
Ai ngờ một lát có người tới gõ cửa, bưng một lồng thang bao nóng hổi rồi cười hỏi Lâm Lạc Tang: “Cô Tang Tang ăn không ạ? Đây là thang bao canh gà mới ra lò, muốn nếm thử hay không? Sau khi ăn xong chúng ta có thể bắt đầu tập luyện, trước mắt trên sân khấu không ai diễn tập cho nên không cần vội, dựa theo tiết tấu của cô, mọi người đều chờ rồi ấy.”
Sau khi kết thúc chuỗi lời nói này, trong phòng nghỉ thuộc về Lâm Lạc Tang thượng vị rơi vào yên tĩnh không kém gì trường thi thi đại học.
Lâm Lạc Tang và Nhạc Huy tương đối khiếp đảm nhìn thoáng qua, chợt cô gật đầu, “Đặt ở đây đi, một hồi tôi đi tập luyện.”
“Được, chờ cô.”
Nhạc Huy cũng chộp lấy tay hỏi: “Nghê Đồng không tới?”
“Đến…… Đến rồi nhưng hiện tại cô ấy cũng chờ ở phòng nghỉ, chờ cô Tang Tang tập xong chúng tôi lại kêu cô ấy.”
Nhạc Huy không thể hiểu được: “Các người lại chơi cái trò gì vậy? Ngẫu hứng biểu diễn hay là nịnh nọt??”
Kết quả chỉ nhận được câu trả lời lập lờ nước đôi “Có việc hãy gọi tôi”, nhân viên công tác lui đi ra ngoài.
“Làm cái gì vậy……” Trợ lý cũng không hình dung ra được, “Một giờ trước còn chơi chúng ta như khỉ, ăn một bữa cơm trở về đã biến thành ngoan ngoãn như vậy?”
Nhạc Huy cũng không có bất kỳ chờ mong với mấy cái hành động lung tung của ê-kíp chương trình, ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, “Có thể là đang âm thầm quay chụp cái gì đó, bọn họ đột nhiên khiến ông đây đều phát sợ như vậy, cảm giác u ám.”
“Chẳng lẽ là vừa rồi anh mắng quá gay gắt hả?” Nhạc Huy mở điện thoại ra phát lại voice chat mà mình gửi đi, “Còn ổn, hỏa lực của anh mới chạy đến một phần mười, này đã khiến bọn họ choáng váng rồi hả?”
“Mặc kệ nó, tập luyện trước thôi.”
Lâm Lạc Tang cởi áo khoác ra, chỉnh lại thông số camera và chuẩn bị rời đi thì nghe được bên ngoài vang lên tiếng thảo luận dồn dập, hẳn là cuộc thảo luận thường thấy của các nhân viên khi họ cùng nhau đi vệ sinh.
“Vừa rồi chị có nhận được thông báo khẩn cấp không?”
“Còn chưa vào nhóm xem nữa, chị mới vừa làm báo cáo, có chuyện gì sao?”
“Nhóm nhỏ của chúng ta đang thảo luận nổ oanh trời, chị cũng không biết hả? Nói là Bùi Hàn Chu muốn thu mua Rino, hội đồng quản trị bên kia đều thông qua nghị quyết!”
“Trời ạ…… Không thể nào? Rino không phải là nhà đầu tư độc quyền của chúng ta sao?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Đúng vậy! Cho nên tổ đạo diễn bên kia đều điên rồi ha ha ha, từ tin tức vừa ra đã mở họp, chạy đến bây giờ cũng chưa kết thúc, nói không chừng phiền chết đi được. Trước đó thiếu chút nữa giày vò chết Lâm Lạc Tang, nhưng bởi vậy, nếu thu mua thuận lợi mà nói, Bùi Hàn Chu sẽ biến thành nhà đầu tư lớn nhất, Lâm Lạc Tang chính là nghệ sĩ trời cho của ê-kíp chương trình…… Chị nói Bùi Hàn Chu là vì Lâm Lạc Tang mà thu mua Rino sao?”
“Chị cảm thấy khó mà nói, dù sao không phải Tại Chu sản xuất chip và trí tuệ nhân tạo sao, Rino xem như nhãn hiệu smart phone tương đối có danh tiếng trong nghề. Từ góc độ phát triển của công ty, việc mua lại không phải là một tin tức chệch đường ray gì lớn, bất ngờ hợp tình hợp lý.”
“Hướng gió mạnh thay đổi nhanh chóng, nếu em mà là Nghê Đồng thì em đã khóc ngất trong nhà vệ sinh, cái số gì thế này, còn không tốt như Tưởng Mai…… Tưởng Mai tốt xấu cũng trước khi chết đều đang hưởng thụ cung phụng của ê-kíp chương trình, lúc này Nghê Đồng thượng vị chưa được mấy tập đã phải thay đổi triều đại.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hủy hoại toàn bộ đó chị.”
Nhạc Huy lần đầu tiên nghe thấy cuộc thảo luận cũng không để bụng, cho đến khi bắt được điểm mấu chốt ở giữa thì vèo xông ra cửa, áp lỗ tai ở kẹt cửa cẩn thận lắng nghe, thậm chí không muốn bỏ lỡ khoảng dừng thở trong câu chuyện phiếm.
Hai người bên ngoài cuối cùng cũng đi ngang qua phòng nghỉ của Lâm Lạc Tang khi chủ đề sắp kết thúc, có lẽ là không biết Lâm Lạc Tang sáng nay tới, hai người vừa cười vừa gào đặc biệt lớn tiếng, đang nói chuyện vui vẻ thì cửa phòng đột nhiên được mở ra, chui ra một cái đầu to tròn xoe.
Nhạc Huy thân trường cổ: “Thật vậy chăng? Mức độ đáng tin của tin tức này là bao nhiêu?!”
Hai cô gái sợ tới mức ôm nhau, trả lời cũng chưa dám trả lời, nhanh như chớp vọt vào nhà vệ sinh nữ.
“Không thú vị,” Nhạc Huy đóng cửa lại, “Ăn nói láo toét quá, chuyện riêng công ty cũng dám tám.”
Lâm Lạc Tang:……?
“Anh còn hóng hớt hơn phóng viên giải trí nữa, để anh chỉ làm quản lý thật là tủi thân cho anh.”
Nhạc Huy: “Em không hiếu kỳ sao, đó chính là chồng em đó! Hoặc là…… Thật ra em biết tin tức này rồi? Biết sao không nói cho anh!”
“Em không biết,” Lâm Lạc Tang thở dài, “Anh ấy gần đây cũng chưa về nhà, hơn nữa anh cũng nghe rồi đó, chỉ là nghe nói, không nhất định là tin tức thật, cũng không nhất định cuối cùng thu mua là có thể thành.”
Nhạc Huy nhìn thoáng qua thang bao trên bàn, “Cứ theo như vậy mà nói đoán chừng xác suất thành công rất lớn, anh đã nói sáng nay không thích hợp lắm, xem ra quả nhiên đều có nguyên nhân.”
Trợ lý: “Nhưng mới vừa rồi anh còn nói bọn họ hạ độc Tang Tang.”
Nhạc Huy: “Im lặng nào.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
……
Lâm Lạc Tang đã thay trang phục diễn, trên đường đến sân khấu cũng có một lát thất thần.
Cô chưa từng nghĩ tới Bùi Hàn Chu sẽ có khả năng ra tay. Nếu anh thật sự cố ý thu mua Rino thì là vì giúp cô hay chỉ là vì nhu cầu phát triển của công ty? Hoặc là, đó chỉ là một quyết định tối đa hóa lợi nhuận của doanh nhân sau khi cân đo đong đếm ưu khuyết, một mũi tên trúng hai con nhạn?
Dường như cô luôn cảm thấy khó hiểu với anh.
Có một âm thanh thử giọng từ người nói cách đó không xa, cô chợt phản ứng lại, vứt bỏ tạp niệm bước lên sân khấu.
Hôm nay mọi thứ đều phối hợp ngoài dự đoán.
Giám đốc âm nhạc khen ngợi cô, thậm chí còn đưa ra một số đề xuất để sân khấu tốt hơn. Bộ phận đạo cụ không chỉ có nhân viên công tác chủ động cho cô phóng pháo hoa mà còn nói băng khô đã đầy ắp, chỉ cần cô yêu cầu thì tất cả các hiệu ứng đặc biệt có thể được sắp xếp.
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như không có người ác xung quanh.
Buổi diễn tập cuối cùng vào buổi tối cũng thuộc về Lâm Lạc Tang.
Ê-kíp chương trình thậm chí còn lấy gậy sương mù cầm trong tay, nói cái này thích hợp với màn biểu diễn của cô, để cô lấy tới chơi chơi, thích thì dùng, không cần cũng không sao cả.
Gậy sương mù này tựa như là chuẩn bị cho Nghê Đồng nhưng đột nhiên nhảy dù tới trên tay cô, quản lý của Nghê Đồng còn quái gở đăng lên vòng bạn bè.
Sân khấu biểu diễn của Lâm Lạc Tang tập này đặc biệt phức tạp, thậm chí còn rất táo bạo khi thực hiện phần đệm trực tiếp và sáng tác “một người, một ban nhạc” đòi hỏi sự ổn định cao của màn biểu diễn trực tiếp.
Cô vốn đang rất thấp thỏm cuối cùng có thể thể hiện được bao nhiêu nhưng dựa theo tình huống trước mắt mà nói, hẳn là sẽ tốt hơn cô mong đợi một chút.
Lúc diễn tập, đã có truyền thông vào bàn gián đoạn, ngồi ở hàng phía trước điều chỉnh tham số, cô cũng một mình nghiên cứu phương pháp sử dụng gậy sương mù. Nhấn nút và xoay nó theo chuyển động tròn, làn khói mơ màng có màu hồng tím xen lẫn xanh lam từ từ phun ra.
Hiệu quả cũng không tệ lắm, sân khấu có thể dùng hẳn sẽ còn khá đẹp đến ngỡ ngàng.
Cô dùng tay vẫy vẫy, làn khói trước mắt từ từ tan ra khỏi trung tâm, lúc này làn khói giống như một khung cảnh nhỏ để lộ điểm nhấn nhất định dưới sân khấu.
Lâm Lạc Tang nghi ngờ trong lòng là mình nhìn lầm, nhắm mắt lại lắc lắc đầu, nhìn chăm chú rồi nhìn lại.
Bùi Hàn Chu dù bận vẫn ung dung ngồi ở dưới sân khấu, sắc mặt nghiêm nghị thản nhiên nhìn cô.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cô thiếu chút nữa bị gậy sương khói nóng tới tay, sau khi về phòng nghỉ hỏi Nhạc Huy: “Thư ký của Bùi Hàn Chu có liên hệ với anh không? Anh ấy ở đây?”
Nhạc Huy nhìn điện thoại, “Chưa gửi tin nhắn cho anh, có phải em nhìn lầm rồi hay không?”
Nhạc Huy vừa dứt lời, cửa bị ai đó gõ hai lần, chợt, không đợi người bên trong lên tiếng, người nọ đã nghênh ngang đi đến như thể mới vừa rồi gõ cửa có ý nghĩa chỉ là làm cái nhắc nhở, cũng không có trưng cầu ý kiến.
Khi khóa cửa vang lên, Lâm Lạc Tang vốn đã không thể quen thuộc hơn được đây là ai diễn xuất, cho nên khi Bùi Hàn Chu tiến vào cô cũng không có quá mức kinh ngạc mà thổi nước nóng trong phích.
Trợ lý và Nhạc Huy thức thời kinh ngạc rời đi, yên lặng rời khỏi phòng nghỉ.
Boss Bùi mới vừa ngồi xuống bên cạnh cô đã phát ra bất mãn: “Loại sô pha này cũng cho người ngồi à?”
Lại nhìn bày biện chung quanh, mày nhíu càng sâu, “Mới trang hoàng không bao lâu, cũng không có máy lọc không khí và máy tạo ẩm?”
“Đúng vậy,” Lâm Lạc Tang hết sức chuyên chú chuẩn bị uống nước, “Vợ anh ở chỗ này sinh hoạt là loại dầu sôi lửa bỏng.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Mấy ngày hôm trước không phải còn nói không cần anh hỗ trợ, hôm nay đã giả vờ đáng thương chuyên nghiệp đến như vậy rồi sao?
Sau khi nhuận giọng, Lâm Lạc Tang đang tìm kiếm kẹo ngậm Ryukakusan Nhật Bản trong túi xách của mình chợt phản ứng lại, quay đầu hỏi anh, “Tại Chu muốn thu mua Rino?”
“Ừm, trước đó đã có kế hoạch, cuối cùng xác định công ty này.”
“Mới ra quyết định không bao lâu sao?” Lâm Lạc Tang nói, “Vì sao bọn họ nhanh như vậy đã đồng ý rồi?”
Anh đúng lý hợp tình: “Bởi vì tôi dùng tiền đập bọn họ.”
Lâm Lạc Tang:……
Được rồi.
Cô cầm một viên kẹo ngậm Ryukakusan Nhật Bản bảo vệ giọng, mùi xoài thoang thoảng lan tỏa trong khoang miệng cô.
“Cho nên mấy ngày hôm trước anh hỏi tôi có cần anh hỗ trợ hay không, thật ra chính là đang suy xét đến chuyện này đó à?”
Bùi Hàn Chu gật đầu, “Tuy rằng em nói không cần nhưng sau đó tôi suy nghĩ…”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lâm Lạc Tang quay đầu, hơi thất thần: “Cái gì?”
Dù anh bận vẫn ung dung mà cụp mắt, trầm giọng nói:
“Phụ nữ nói không cần, đó là muốn.”
Cô có mái tóc quăn, tóc lại dài, mỗi lần sấy tóc đều phải dùng ngón tay cuộn tròn một lọn tóc nhỏ rồi sấy, rất tiện cho việc tạo kiểu. Nhưng phần đuôi tóc thường được sấy rất chậm, cô thường mất kiên nhẫn trước khi sấy khô hoàn toàn nên khoác trên vai chờ nó tự nhiên khô rồi chạy tới bận bịu chuyện của mình.
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Đang lúc cô soạn nhạc với mái tóc khô tám phần thì A Quái gửi tới một đoạn video: 【 Hôm nay Quái freestyle phải đổi mới, chị Tang giúp em nhìn xem đoạn này flow thế nào! 】
A Quái là cậu nhóc đặc biệt si mê rap, thường xuyên quay các video rap ngẫu hứng. Sau lần nọ nói chuyện phiếm, Lâm Lạc Tang kiến nghị cậu có thể đặt tên cho video cùng loại rồi gắn tag lên trở thành chuyên mục để đổi mới, A Quái khen không dứt miệng với đề nghị của cô ngay tại chỗ, bất đắc dĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra cái tên.
Cái tên “Quái freestyle” vẫn là Lâm Lạc Tang tiện tay đặt cho cậu, cậu thích quá đi mất, nói vừa phù hợp với vị trí vừa có tên cậu, lập tức thổi phồng Lâm Lạc Tang 500 chữ.
Bởi vì Lâm Lạc Tang là một “người cố vấn ban tên” trong chuyên mục cho nên A Quái thường share bản freestyle mà mình muốn cải thiện cho cô để cô đưa ra một ít ý kiến.
Lâm Lạc Tang cũng không nghĩ nhiều, click mở video của A Quái rồi bắt đầu nghiêm túc nghe.
Sau khi nghe xong lại đưa ra một số ý kiến của riêng mình, A Quái la lên “được rồi ạ” là không thấy bóng dáng, chắc là đi chỉnh sửa rồi.
Đang lúc cô chuẩn bị tắt video tiếp tục viết nhạc thì người đàn ông vốn đang xem tin tức kinh tế tài chính phía sau lên tiếng.
“Nghe La Tấn nói em và thằng nhóc này rất quen thuộc?”
“Ai?” Lâm Lạc Tang quay đầu lại phản ứng một lát, nhìn thấy màn hình của mình mới nhớ tới, “À, anh nói A Quái hả?”
“Quan hệ của bọn tôi cũng tạm, làm sao vậy?”
Cô đeo tai nghe trên một bên tai, vừa sáng tác nhạc vừa tùy ý hỏi.
Điện thoại của Bùi Hàn Chu trùng hợp vào lúc này sáng lên, là La Tấn – người không chối từ gian khổ thêm số WeChat lại gửi tin nhắn tới: 【 Đừng quên vé của tớ nhé!! Tạ chủ long ân!!! 】
Anh nhìn lướt qua tin nhắn xem trước, chợt úp ngược màn hình điện thoại xuống mặt bàn rồi thản nhiên nói.
“Không có gì.”
Cô cười: “Còn tưởng rằng anh muốn hỏi tôi vé gì đó chứ, cậu nhóc sắp tổ chức concert ở sân vận động Mặc Khâu. Nếu tôi nhận được vé, tôi có thể lấy được vé ở hàng ghế đầu..”
Anh không có mục tiêu đổi đề tài: “Chẳng lẽ em muốn đi xem concert của cậu ta?”
“Đương nhiên,” cô không có chút nào do dự, ngược lại còn cảm thấy vấn đề của anh hơi kỳ quái, “Đi ủng hộ concert của em trai chẳng phải nên thế sao.”
“Cậu ta là em ruột của em à?”
Lâm Lạc Tang nhíu mày, hoài nghi đầu óc anh có phải bị đường tắc nghẽn rồi hay không: “Tôi họ Lâm, thằng nhóc họ Dụ, anh cảm thấy sao?”
Anh càng không nói nên lời: “Đều là thời đại nào rồi, còn có người có em kết nghĩa?”
“Chúng tôi đây là tình chị em thuần khiết,” cô ấn bàn phím, “Em trai của bọn tôi và em gái của đàn ông các anh không giống nhau, không mang theo bất luận tính chất mập mờ gì, biết ôn?”
Sau khi nói xong Lâm Lạc Tang lại chế nhạo nhướng mày, dựa lưng vào sô pha, cổ tay rảnh rỗi khoác lên rồi nghiêng người hỏi: “Tổng giám đốc Bùi hẳn là có rất nhiều em gái nuôi ấy nhỉ?”
Anh nhìn cô trong chốc lát, còn chưa kịp trả lời thì cô đã ra ban công gọi điện thoại, tựa như vừa rồi cô chẳng qua tùy tiện hỏi han, cũng không quan tâm đến đáp án cho lắm.
Lâm Lạc Tang đón gió lạnh trên ban công, nghe trực tuyến Thịnh Thiên Dạ tình cảm mãnh liệt nhục mạ ông chủ của mình mười lăm phút, cuối cùng Thịnh Thiên Dạ bị buộc gián đoạn trút giận bởi vì miệng khô lưỡi khô quá mức, “Nói mệt rồi, để tớ nhớ tớ chửi đến chỗ nào trước, lần sau lại tiếp tục nha.”
“……”
Lâm Lạc Tang nhìn thoáng qua đồng hồ: “Vào giờ này cậu thật sự cũng nên ngủ rồi, dù sao ngày mai còn phải dậy sớm đóng phim đó.”
“Không muốn đi làm,” Thịnh Thiên Dạ nặng nề thở dài thườn thượt, “Thật hâm mộ cậu chỉ dùng mỗi ngày để đứng ca hát trên sân khấu, bọn tớ đóng phim ở trong núi hoàn cảnh quá gian khổ.”
“Đóng phim kiếm tiền, cậu lấy số dư còn lại so sánh một chút với tớ là không khổ.”
“Cậu nghiêm túc hả bà chủ Bùi, cậu bảo tớ so tớ và cậu xem ai có tiền hả?” Thịnh Thiên Dạ than thở, “Cái người phụ nữ này thật quá đáng, tớ cảm thấy hình như cậu đang trào phúng tớ, không thú vị, cúp đây.”
Lâm Lạc Tang:? Sau khi kết thúc trò chuyện với Thịnh Thiên Dạ, cô định đắp mặt nạ và viết nhạc một lát trước khi đi ngủ. Lúc vào phòng rửa mặt lấy mặt nạ thì vừa vặn đụng phải anh tắm rửa xong.
Anh treo khăn lông trên cổ, lúc cô rửa tay, làm như cuối cùng cũng tìm được cơ hội,anh tiếp tục đề tài lúc trước bị ngắt ngang: “Tôi không có em gái.”
Lâm Lạc Tang mất vài giây mới bắt được kênh của anh, chợt cười thần bí, đỡ đỡ bờ vai của anh, “Tôi hiểu.”
Rồi sau đó, anh nhìn theo cô vừa đắp mặt nạ vừa sung sướng ngâm nga “Cô ấy chỉ là em gái của anh thôi / cô ấy nói màu tím rất trang nhã”, sau khi đắp xong còn nhân cơ hội chạy đến trên giường soạn nhạc.
Bùi Hàn Chu: “……”
*
Chiều hôm sau Lâm Lạc Tang đi dự sự kiện quảng cáo gần đó của một nhãn hiệu nào đấy, đang trang điểm trong hậu trường thì nghe thấy tiếng hóng hớt quen thuộc của Nhạc Huy: “Em có biết tối hôm qua anh đi ra ngoài chơi đụng phải ai không?”
Lâm Lạc Tang nhắm mắt lại để cho chuyên viên trang điểm đánh phấn mắt lên “Ai?”
“Anh đụng phải người đại diện của Kỳ Chi, mẹ nó, càng tuyệt hơn nữa là Kỳ Chi còn đang nhảy vui vẻ sung sướng bên cạnh cậu ta, em dám tin không?”
Sau khi nghe được cái tên quen thuộc, Lâm Lạc Tang trầm ngâm một lát: “Kỳ Chi? Không phải lúc trước bởi vì cơ thể cô ấy bị thương cho nên không thể tiếp tục ghi hình 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 sao? Sau đó Nghê Đồng mới bổ sung vào.”
“Đúng vậy, lúc ấy anh cũng thấy quái quái, bởi vì nghe nói cô ấy gãy xương, thương gân động cốt một trăm ngày, sao có thể mới ngắn ngủn hơn mười ngày là cô ấy có thể nhảy Disco trên máy nhảy? Bởi vì tò mò anh mới đi hỏi,” Nhạc Huy bưng cà phê nói chuyện sinh động như thật, “Anh có được một tin đồn tuyệt mật, mọi người đoán xem là gì?”
Trợ lý cũng nhịn không nổi: “Anh Huy, anh đang tán gẫu chứ không phải kể chuyện, đừng để lại hồi hộp nữa.”
Nhạc Huy: “Kỳ Chi hoàn toàn không gãy xương, con mẹ nó ê-kíp chương trình chơi kịch bản y như đúc cái mùa thứ nhất! Bọn họ muốn nâng Nghê Đồng đi vào nên cứng rắn mạnh mẽ nói dối kéo Kỳ Chi xuống.”
“Nếu cứ chơi như thế này, thì khởi động chế độ thi đấu battle có ý nghĩa gì.” Lâm Lạc Tang cạn lời cứng họng.
“Vòng đối đầu có nguy hiểm á, lỡ như thua, khiêu chiến lần thứ hai sẽ bị người ta cười, thắng cũng không phải chuyện đáng giá kiêu ngạo gì. Nhưng trình độ của Nghê Đồng cũng không tệ, năng lực hút fan cũng gần như mong đợi, tranh đua hơn Tưởng Mai nhiều.”
Lâm Lạc Tang: “Sao lại nói đến Tưởng Mai?”
“Nghê Đồng làm sao nhảy dù vào chương trình hẳn là em hiểu rõ, chương trình hay như vậy vì con nhỏ đó nói đá người là đá người, không có nhà đầu tư daddy khâm điểm thì con nhỏ đó có đãi ngộ này à?” Nhạc Huy hứng thú quá độ, “Có thể nói là một Tưởng Mai té ngã thì hàng ngàn Tưởng Mai đứng lên. Không ai có thể vĩnh viễn được đại gia daddy rủ lòng thương nhưng vĩnh viễn có người có thể được đại gia daddy rủ lòng thương.”
“Nói tiếng người.”
“Nghê Đồng được bao nuôi nha.” Nhạc Huy sờ lông mày, “Chương trình quá hot em có hiểu không, bao nhiêu người muốn bò lên giường nhà đầu tư đều bò không lên nhưng một khi bò lên trên rồi thì đãi ngộ sẽ khác.”
“Về vị trí của Nghê Đồng, bao nhiêu người đều đang tranh nhé, cũng không phải là ngủ là có thể được, không có chút bản lĩnh mà nói cũng không có khả năng nhét em vào chương trình, quá thực tế.”
“Đầu thai là môn kỹ thuật sống, không phải ai cũng giống Lâm Lạc Tang em có ông chồng máu trâu.”
“Sao lại nói đến em?” Lâm Lạc Tang mở mắt ra, “Các anh một hai là thu tiền của Bùi Hàn Chu hả? Mỗi ngày đều giảng lời hay của ổng ở trước mặt em.”
“Chân tình biểu lộ thôi, dù sao móa nó anh ta có tiền!” Nhạc Huy đứng dậy, “Anh cũng chỉ nói về phương diện tiền bạc này mà thôi, anh ta đối với em cũng chỉ là cái dạng này thôi, anh hiểu, anh chưa thấy anh ta chủ động quan tâm một lần nào trong nhiều buổi biểu diễn như vậy.”
“Nhưng quên đi, xem ở mức tiền bạc đi.”
……
Từ sau khi nghe Nhạc Huy nói xong, Lâm Lạc Tang cảm nhận được sự chú ý của ê-kíp chương trình dành cho Nghê Đồng càng thêm rõ ràng.
Ví dụ như trong tập trước rõ ràng có chuyện lớn bị cả dân mạng cười chê nhưng ê-kíp chương trình vẫn không thay cô ta đi, giám đốc âm nhạc còn đích thân an ủi cô ta: “Em còn chưa luyện tập bao lâu, lần đầu tiên biểu diễn thành như vậy đã vô cùng tốt rồi. Đừng nhụt chí, trận này tôi sẽ giúp em chỉ huy, nhất định có thể xoay chuyển cái nhìn của mọi người. Lớp người đi trước đều từng trải qua trào phúng, em thật sự đừng quá chú ý.”
Thậm chí lúc Nghê Đồng tổng duyệt, ê-kíp chương trình còn cho cô ta hiệu ứng pháo hoa đặc biệt bên sân khấu, mỗi một lần bắn đều có giá trị xa xỉ.
Không chỉ có như thế, Nghê Đồng thậm chí còn có được tảng băng khô lớn, cuộc diễn tập tương tự như hoàng đế thượng triều.
Sau một thời gian, đến lượt Lâm Lạc Tang, đối đãi khác nhau càng thêm nổi bật. Cô thấy diễn tập cũng có thể phóng pháo hoa nên đã đề xuất rằng cô cũng muốn xem hiệu ứng của pháo hoa một lần và quyết định xem có nên sử dụng chúng trên sân khấu chính thức hay không.
Ai ngờ bị từ chối: “Cái này…… Nhiên liệu không đủ lắm, hơn nữa thầy đạo cụ tan tầm rồi, cô xem bây giờ đã hơn mười giờ, mọi người cũng đều mệt mỏi, cô có thể trở về nghỉ ngơi một lát. Tôi thấy cô hôm nay cũng rất mệt, hơn nữa nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể biểu diễn tốt hơn không phải sao?”
Lâm Lạc Tang nhíu mày, nghĩ là vấn đề tiền bạc: “Kinh phí tôi có thể tự xuất, giống Nghê Đồng trước đó mấy anh cũng có thể tìm quản lý của tôi chi trả.”
Người đối diện vừa nghe cô nói đến Nghê Đồng thì biết cô thấy được, mặt mũi không nhịn được nữa càng thêm làm bộ khó xử: “Không phải vấn đề tiền bạc…… Cưng à, là quá phiền toái, hơn nữa không có xin, xác thật không làm được. Lần sau tôi nhìn xem có thể giúp cô xin một chút hay không, hôm nay cứ như vậy trước đã. Dù sao mỗi lần cô tập luyện đều rất lâu, các thầy cô nhất định mệt đến cỡ nào……”
Cuối cùng đương nhiên là chưa cho cô bắn pháo hoa, băng khô cũng không có, thậm chí ánh đèn trên sân khấu còn xảy ra chút vấn đề.
Lúc cô về nhà lấy quần áo Nhạc Huy vừa lúc đi với cô, chính Nhạc Huy rất tức giận: “Xem ra không ai biết lần trước em treo lên đánh đồ bỏ, tập này gấp gáp muốn nâng đồ bỏ kia lên như vậy, sợ em biểu diễn hơi chút xuất sắc sẽ ép đồ bỏ kia tới cức chó cũng không phải à? Vậy làm cũng thật tuyệt vời, ghê tởm đến mức cơm chiều của anh đều sắp ói ra.”
Lâm Lạc Tang nhún vai: “Dù sao người ta có chống lưng, em so sao được.”
Trợ lý cũng ở một bên nói theo, “Cái này cần nhà đầu tư đại gia dặn dò thành cái dạng gì mới có thể làm được loại tình trạng này thế? Cũng quá nịnh nọt.”
“Em hiểu cái rắm, này còn cần nhà đầu tư đại gia dặn dò?!” Nhạc Huy vì trợ lý chỉ điểm bến mê, “Có thể đi đến vị trí này ai mà không thành tinh, hơi chỉ điểm hai câu trong lòng sẽ hiểu làm như thế nào. Một khi bản thân làm tốt lắm, ê-kíp chương trình sẽ tiếp tục theo chân bọn họ hợp tác, mà một khi chương trình làm tốt, muốn nâng người cũng nâng lên được, ba nuôi đầu tư sẽ tiếp tục đầu tư vào mùa tiếp theo, chương trình cũng có thể hấp dẫn càng nhiều đầu tư tốt hơn. Ê-kíp chương trình kiếm tiền càng nhiều hơn, chia cho phía sẽ càng nhiều, cho nên đối với bọn họ mà nói nhìn như một bước nho nhỏ kỳ thật là cả hai cùng có lợi.”
“……Thì ra là như thế này.” Trợ lý bừng tỉnh, “Học được.”
Sau khi lấy xong quần áo Lâm Lạc Tang lập tức rời đi, cô vẫn còn một bộ quảng cáo sẽ quay vào tối nay.
Chỉ là không nghĩ tới vừa kéo cửa ra thì tình cờ nhìn thấy Bùi Hàn Chu, anh ngồi ở cách đó không xa xem tạp chí, cũng không biết có nghe được bọn họ nói chuyện hay không.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Lạc Tang cấp tốc chạy tới nơi chụp tạp chí.
Chụp xong tạp chí đã là 12 giờ hơn, cô về đến nhà tắm rửa xong, thời gian đang chỉ một giờ.
Cô chui vào trong ổ chăn, đang chuẩn bị xem điện thoại một lát rồi ngủ thì bỗng nhiên nghe được anh hỏi: “Tập sau sắp ghi hình rồi à?”
“Ừm.” cô hỏi, “Sao anh biết?”
“Nghe thấy bọn em tán gẫu,” anh lật tạp chí, tỉnh bơ lật một tờ rồi thản nhiên hỏi, “Cần tôi hỗ trợ hay không?”
Cô ngước mắt nhìn sườn mặt của anh, sau một lúc lâu nhấm nháp mới nghĩ ra ý tứ của câu “hỗ trợ” này.
Cũng không biết như thế nào, cô không nghĩ nhiều đã lắc lắc đầu, “Không cần đâu.”
Sau khi nói xong cô dường như hơi hối hận nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hình như cũng không có gì sai cả, dù sao bản chất của cô chỉ là muốn soạn nhạc cho hay, không muốn làm mọi chuyện trở nên quá phức tạp.
Cô xoay người nhắm mắt lại, rối rắm mình rốt cuộc nên đồng ý hay từ chối rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trong suy nghĩ như vậy.
Chỉ là khi tỉnh lại vào ngày hôm sau cô hơi buồn bã mất mát, suy nghĩ có phải mình đã vứt bỏ một cơ hội tốt trời cho hay không……
Mấy ngày kế tiếp, cô chăm chỉ tập trung vào tập luyện, Bùi Hàn Chu cũng không về nhà, mọi người đều bận rộn chuyện của riêng mình.
Phát hiện không ổn bắt đầu từ buổi tổng duyệt đầu tiên vào sáng thứ bảy.
Buổi ghi hình bắt đầu vào lúc 8 giờ tối. Trước đó, nhóm nghệ sĩ căn cứ theo nhu cầu để quyết định thời gian và số lần mình tập luyện.
Do Lâm Lạc Tang yêu cầu tương đối cao cho nên Nhạc Huy đã liên lạc trước với tổ đạo diễn và nói hơn 6 giờ sáng sắp xếp cô luyện đầu tiên, hơn bốn giờ chiều làm một lần cuối cùng, nếu ở giữa có khách mời khác không dùng thì cô cũng có thể lên.
Lúc đó ê-kíp chương trình không trả lời, bọn họ đều cho là ngầm thừa nhận, kết quả 5 giờ rưỡi sáng hôm sau đi đến chỗ ê-kíp chương trình thì bên kia truyền tin tức nói Nghê Đồng muốn tập luyện, không biết tập bao lâu, ý ngoài lời chính là để Lâm Lạc Tang chờ.
Nhạc Huy lúc ấy nổi giận, đầy ngập tức giận chuẩn bị gọi điện thoại thoá mạ ê-kíp chương trình một trận nhưng bên kia đoán chừng cũng biết sợ hãi, điện thoại bất luận như thế nào cũng gọi không nghe máy khiến Nhạc Huy trực tiếp tiến hành gửi voice chat trút giận ở WeChat.
“Có nghệ sĩ khác đã sắp xếp thì mấy người sớm nói đi chứ! Lúc ấy sao không trả lời, bà nội cha nó chứ hiện tại chúng tôi đều ngồi trên xe anh bảo chúng tôi chờ, đây chính là phải trái đấy à? Cũng không phải nói chúng tôi cao quý nhất chúng tôi phải làm đầu tiên nhưng có sắp xếp khác thì thông báo trước một tiếng là lễ phép cơ bản, thấy thái độ chúng tôi tốt nên cảm thấy chúng tôi dễ bắt nạt à? Sao, trong miệng mấy người chứa vàng à, mở miệng nói một chút rớt tiền ra bên ngoài hay sao?! Gõ chữ là có thể gãy xương, động một chút đầu óc sẽ thiếu oxy? Làm giải phẫu bỏ đi tuyến yên ở não rồi phải không??”
Nhạc Huy mắng sướng miệng, ba người xem đồng hồ còn dư thời gian nên ăn điểm tâm sáng ở gần đó mới đi đến phòng nghỉ. Vừa đẩy cửa thì phát hiện trên bàn dọn ra hoa quả và thịt nguội.
Hoa quả và thịt nguội ở ê-kíp chương trình và điểm tâm ngọt sau bữa ăn ở những nơi khác đều giống nhau, là VIP mới có thể có được đãi ngộ, trước mắt chỉ có Nghê Đồng và Tưởng Mai từng có được.
Nhạc Huy nhìn thấy thịt nguội cũng sửng sốt một chút: “Sao đột nhiên đưa cái này tới? Cảm thấy áy náy?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Anh cảm thấy bọn họ sẽ có loại cảm xúc hổ thẹn này à?” Lâm Lạc Tang dựa vào trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, “Anh nghĩ bọn họ quá có lương tâm.”
“Cũng đúng…… Vậy vì sao đột nhiên đưa cái này tới?Chẳng lẽ hạ độc?” Nhạc Huy bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơn nữa toàn bộ ném vào thùng rác, “Phía trước có ca sĩ từng bị hạ thuốc vào trong nước, tạo thành tổn thương cuống họng vĩnh viễn. Ở cái ê-kíp chương trình ngu bò này, chúng ta vẫn cẩn thận thì tốt hơn.”
Ai ngờ một lát có người tới gõ cửa, bưng một lồng thang bao nóng hổi rồi cười hỏi Lâm Lạc Tang: “Cô Tang Tang ăn không ạ? Đây là thang bao canh gà mới ra lò, muốn nếm thử hay không? Sau khi ăn xong chúng ta có thể bắt đầu tập luyện, trước mắt trên sân khấu không ai diễn tập cho nên không cần vội, dựa theo tiết tấu của cô, mọi người đều chờ rồi ấy.”
Sau khi kết thúc chuỗi lời nói này, trong phòng nghỉ thuộc về Lâm Lạc Tang thượng vị rơi vào yên tĩnh không kém gì trường thi thi đại học.
Lâm Lạc Tang và Nhạc Huy tương đối khiếp đảm nhìn thoáng qua, chợt cô gật đầu, “Đặt ở đây đi, một hồi tôi đi tập luyện.”
“Được, chờ cô.”
Nhạc Huy cũng chộp lấy tay hỏi: “Nghê Đồng không tới?”
“Đến…… Đến rồi nhưng hiện tại cô ấy cũng chờ ở phòng nghỉ, chờ cô Tang Tang tập xong chúng tôi lại kêu cô ấy.”
Nhạc Huy không thể hiểu được: “Các người lại chơi cái trò gì vậy? Ngẫu hứng biểu diễn hay là nịnh nọt??”
Kết quả chỉ nhận được câu trả lời lập lờ nước đôi “Có việc hãy gọi tôi”, nhân viên công tác lui đi ra ngoài.
“Làm cái gì vậy……” Trợ lý cũng không hình dung ra được, “Một giờ trước còn chơi chúng ta như khỉ, ăn một bữa cơm trở về đã biến thành ngoan ngoãn như vậy?”
Nhạc Huy cũng không có bất kỳ chờ mong với mấy cái hành động lung tung của ê-kíp chương trình, ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, “Có thể là đang âm thầm quay chụp cái gì đó, bọn họ đột nhiên khiến ông đây đều phát sợ như vậy, cảm giác u ám.”
“Chẳng lẽ là vừa rồi anh mắng quá gay gắt hả?” Nhạc Huy mở điện thoại ra phát lại voice chat mà mình gửi đi, “Còn ổn, hỏa lực của anh mới chạy đến một phần mười, này đã khiến bọn họ choáng váng rồi hả?”
“Mặc kệ nó, tập luyện trước thôi.”
Lâm Lạc Tang cởi áo khoác ra, chỉnh lại thông số camera và chuẩn bị rời đi thì nghe được bên ngoài vang lên tiếng thảo luận dồn dập, hẳn là cuộc thảo luận thường thấy của các nhân viên khi họ cùng nhau đi vệ sinh.
“Vừa rồi chị có nhận được thông báo khẩn cấp không?”
“Còn chưa vào nhóm xem nữa, chị mới vừa làm báo cáo, có chuyện gì sao?”
“Nhóm nhỏ của chúng ta đang thảo luận nổ oanh trời, chị cũng không biết hả? Nói là Bùi Hàn Chu muốn thu mua Rino, hội đồng quản trị bên kia đều thông qua nghị quyết!”
“Trời ạ…… Không thể nào? Rino không phải là nhà đầu tư độc quyền của chúng ta sao?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Đúng vậy! Cho nên tổ đạo diễn bên kia đều điên rồi ha ha ha, từ tin tức vừa ra đã mở họp, chạy đến bây giờ cũng chưa kết thúc, nói không chừng phiền chết đi được. Trước đó thiếu chút nữa giày vò chết Lâm Lạc Tang, nhưng bởi vậy, nếu thu mua thuận lợi mà nói, Bùi Hàn Chu sẽ biến thành nhà đầu tư lớn nhất, Lâm Lạc Tang chính là nghệ sĩ trời cho của ê-kíp chương trình…… Chị nói Bùi Hàn Chu là vì Lâm Lạc Tang mà thu mua Rino sao?”
“Chị cảm thấy khó mà nói, dù sao không phải Tại Chu sản xuất chip và trí tuệ nhân tạo sao, Rino xem như nhãn hiệu smart phone tương đối có danh tiếng trong nghề. Từ góc độ phát triển của công ty, việc mua lại không phải là một tin tức chệch đường ray gì lớn, bất ngờ hợp tình hợp lý.”
“Hướng gió mạnh thay đổi nhanh chóng, nếu em mà là Nghê Đồng thì em đã khóc ngất trong nhà vệ sinh, cái số gì thế này, còn không tốt như Tưởng Mai…… Tưởng Mai tốt xấu cũng trước khi chết đều đang hưởng thụ cung phụng của ê-kíp chương trình, lúc này Nghê Đồng thượng vị chưa được mấy tập đã phải thay đổi triều đại.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hủy hoại toàn bộ đó chị.”
Nhạc Huy lần đầu tiên nghe thấy cuộc thảo luận cũng không để bụng, cho đến khi bắt được điểm mấu chốt ở giữa thì vèo xông ra cửa, áp lỗ tai ở kẹt cửa cẩn thận lắng nghe, thậm chí không muốn bỏ lỡ khoảng dừng thở trong câu chuyện phiếm.
Hai người bên ngoài cuối cùng cũng đi ngang qua phòng nghỉ của Lâm Lạc Tang khi chủ đề sắp kết thúc, có lẽ là không biết Lâm Lạc Tang sáng nay tới, hai người vừa cười vừa gào đặc biệt lớn tiếng, đang nói chuyện vui vẻ thì cửa phòng đột nhiên được mở ra, chui ra một cái đầu to tròn xoe.
Nhạc Huy thân trường cổ: “Thật vậy chăng? Mức độ đáng tin của tin tức này là bao nhiêu?!”
Hai cô gái sợ tới mức ôm nhau, trả lời cũng chưa dám trả lời, nhanh như chớp vọt vào nhà vệ sinh nữ.
“Không thú vị,” Nhạc Huy đóng cửa lại, “Ăn nói láo toét quá, chuyện riêng công ty cũng dám tám.”
Lâm Lạc Tang:……?
“Anh còn hóng hớt hơn phóng viên giải trí nữa, để anh chỉ làm quản lý thật là tủi thân cho anh.”
Nhạc Huy: “Em không hiếu kỳ sao, đó chính là chồng em đó! Hoặc là…… Thật ra em biết tin tức này rồi? Biết sao không nói cho anh!”
“Em không biết,” Lâm Lạc Tang thở dài, “Anh ấy gần đây cũng chưa về nhà, hơn nữa anh cũng nghe rồi đó, chỉ là nghe nói, không nhất định là tin tức thật, cũng không nhất định cuối cùng thu mua là có thể thành.”
Nhạc Huy nhìn thoáng qua thang bao trên bàn, “Cứ theo như vậy mà nói đoán chừng xác suất thành công rất lớn, anh đã nói sáng nay không thích hợp lắm, xem ra quả nhiên đều có nguyên nhân.”
Trợ lý: “Nhưng mới vừa rồi anh còn nói bọn họ hạ độc Tang Tang.”
Nhạc Huy: “Im lặng nào.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
……
Lâm Lạc Tang đã thay trang phục diễn, trên đường đến sân khấu cũng có một lát thất thần.
Cô chưa từng nghĩ tới Bùi Hàn Chu sẽ có khả năng ra tay. Nếu anh thật sự cố ý thu mua Rino thì là vì giúp cô hay chỉ là vì nhu cầu phát triển của công ty? Hoặc là, đó chỉ là một quyết định tối đa hóa lợi nhuận của doanh nhân sau khi cân đo đong đếm ưu khuyết, một mũi tên trúng hai con nhạn?
Dường như cô luôn cảm thấy khó hiểu với anh.
Có một âm thanh thử giọng từ người nói cách đó không xa, cô chợt phản ứng lại, vứt bỏ tạp niệm bước lên sân khấu.
Hôm nay mọi thứ đều phối hợp ngoài dự đoán.
Giám đốc âm nhạc khen ngợi cô, thậm chí còn đưa ra một số đề xuất để sân khấu tốt hơn. Bộ phận đạo cụ không chỉ có nhân viên công tác chủ động cho cô phóng pháo hoa mà còn nói băng khô đã đầy ắp, chỉ cần cô yêu cầu thì tất cả các hiệu ứng đặc biệt có thể được sắp xếp.
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như không có người ác xung quanh.
Buổi diễn tập cuối cùng vào buổi tối cũng thuộc về Lâm Lạc Tang.
Ê-kíp chương trình thậm chí còn lấy gậy sương mù cầm trong tay, nói cái này thích hợp với màn biểu diễn của cô, để cô lấy tới chơi chơi, thích thì dùng, không cần cũng không sao cả.
Gậy sương mù này tựa như là chuẩn bị cho Nghê Đồng nhưng đột nhiên nhảy dù tới trên tay cô, quản lý của Nghê Đồng còn quái gở đăng lên vòng bạn bè.
Sân khấu biểu diễn của Lâm Lạc Tang tập này đặc biệt phức tạp, thậm chí còn rất táo bạo khi thực hiện phần đệm trực tiếp và sáng tác “một người, một ban nhạc” đòi hỏi sự ổn định cao của màn biểu diễn trực tiếp.
Cô vốn đang rất thấp thỏm cuối cùng có thể thể hiện được bao nhiêu nhưng dựa theo tình huống trước mắt mà nói, hẳn là sẽ tốt hơn cô mong đợi một chút.
Lúc diễn tập, đã có truyền thông vào bàn gián đoạn, ngồi ở hàng phía trước điều chỉnh tham số, cô cũng một mình nghiên cứu phương pháp sử dụng gậy sương mù. Nhấn nút và xoay nó theo chuyển động tròn, làn khói mơ màng có màu hồng tím xen lẫn xanh lam từ từ phun ra.
Hiệu quả cũng không tệ lắm, sân khấu có thể dùng hẳn sẽ còn khá đẹp đến ngỡ ngàng.
Cô dùng tay vẫy vẫy, làn khói trước mắt từ từ tan ra khỏi trung tâm, lúc này làn khói giống như một khung cảnh nhỏ để lộ điểm nhấn nhất định dưới sân khấu.
Lâm Lạc Tang nghi ngờ trong lòng là mình nhìn lầm, nhắm mắt lại lắc lắc đầu, nhìn chăm chú rồi nhìn lại.
Bùi Hàn Chu dù bận vẫn ung dung ngồi ở dưới sân khấu, sắc mặt nghiêm nghị thản nhiên nhìn cô.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cô thiếu chút nữa bị gậy sương khói nóng tới tay, sau khi về phòng nghỉ hỏi Nhạc Huy: “Thư ký của Bùi Hàn Chu có liên hệ với anh không? Anh ấy ở đây?”
Nhạc Huy nhìn điện thoại, “Chưa gửi tin nhắn cho anh, có phải em nhìn lầm rồi hay không?”
Nhạc Huy vừa dứt lời, cửa bị ai đó gõ hai lần, chợt, không đợi người bên trong lên tiếng, người nọ đã nghênh ngang đi đến như thể mới vừa rồi gõ cửa có ý nghĩa chỉ là làm cái nhắc nhở, cũng không có trưng cầu ý kiến.
Khi khóa cửa vang lên, Lâm Lạc Tang vốn đã không thể quen thuộc hơn được đây là ai diễn xuất, cho nên khi Bùi Hàn Chu tiến vào cô cũng không có quá mức kinh ngạc mà thổi nước nóng trong phích.
Trợ lý và Nhạc Huy thức thời kinh ngạc rời đi, yên lặng rời khỏi phòng nghỉ.
Boss Bùi mới vừa ngồi xuống bên cạnh cô đã phát ra bất mãn: “Loại sô pha này cũng cho người ngồi à?”
Lại nhìn bày biện chung quanh, mày nhíu càng sâu, “Mới trang hoàng không bao lâu, cũng không có máy lọc không khí và máy tạo ẩm?”
“Đúng vậy,” Lâm Lạc Tang hết sức chuyên chú chuẩn bị uống nước, “Vợ anh ở chỗ này sinh hoạt là loại dầu sôi lửa bỏng.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Mấy ngày hôm trước không phải còn nói không cần anh hỗ trợ, hôm nay đã giả vờ đáng thương chuyên nghiệp đến như vậy rồi sao?
Sau khi nhuận giọng, Lâm Lạc Tang đang tìm kiếm kẹo ngậm Ryukakusan Nhật Bản trong túi xách của mình chợt phản ứng lại, quay đầu hỏi anh, “Tại Chu muốn thu mua Rino?”
“Ừm, trước đó đã có kế hoạch, cuối cùng xác định công ty này.”
“Mới ra quyết định không bao lâu sao?” Lâm Lạc Tang nói, “Vì sao bọn họ nhanh như vậy đã đồng ý rồi?”
Anh đúng lý hợp tình: “Bởi vì tôi dùng tiền đập bọn họ.”
Lâm Lạc Tang:……
Được rồi.
Cô cầm một viên kẹo ngậm Ryukakusan Nhật Bản bảo vệ giọng, mùi xoài thoang thoảng lan tỏa trong khoang miệng cô.
“Cho nên mấy ngày hôm trước anh hỏi tôi có cần anh hỗ trợ hay không, thật ra chính là đang suy xét đến chuyện này đó à?”
Bùi Hàn Chu gật đầu, “Tuy rằng em nói không cần nhưng sau đó tôi suy nghĩ…”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lâm Lạc Tang quay đầu, hơi thất thần: “Cái gì?”
Dù anh bận vẫn ung dung mà cụp mắt, trầm giọng nói:
“Phụ nữ nói không cần, đó là muốn.”
Danh sách chương