Ặc ! Ta vừa làm sai cái gì ? - Giang Thu Ảnh hai mắt trợn lên, có cảm giác đầu to bằng cái đấu.
Toi rồi toi thật rồi ! Nàng cuối cùng cũng nghĩ ra. Nàng vừa mới gọi nữ nhân kia là tam thẩm a. Đây hoàn toàn là quen miệng. Vợ của chú không gọi là thím thì gọi là cái khỉ gì? Giang Thu Ảnh kháng nghị trong bụng. Vừa rồi nàng không nhớ ra, tại thời đại này nàng chỉ được xưng hô như vậy với chính thê của Giang Tử Kính mà thôi. Nữ nhân vừa giận dữ đứng dậy chính là Liễu Gia Phù, "tam thẩm" đích thực.
"Tổ mẫu... tam thẩm... ta..." - Giang Thu Ảnh khóc không ra nước mắt, căn bản chưa kịp nghĩ ra cách chống chế.
Đều nói trẻ nhỏ nhạy cảm quả không sai. Đứa nhỏ trong lòng Giang lão phu nhân cảm nhận được không khí căng thẳng, liền khóc lên. Giang lão phu nhân lập tức vứt việc trách mắng Giang Thu Ảnh ra khỏi đầu, tập trung nựng nịu tôn nhi bảo bối. Có điều càng dỗ hắn càng khóc, bà đành đưa hắn sang cho mẹ đẻ, hắn vẫn không chịu nín. Một phòng nữ nhân xúm vào ngươi một câu ta một câu dỗ dành, lại vẫn không thể khiến hắn ngừng khóc.
Nói ra cũng thực kỳ quái, khi Giang Thu Ảnh đưa tay vuốt vuốt má hắn, hắn liền nín bặt.
"Đứa nhỏ này có thiện cảm với tứ tiểu thư a." - Thẩm ma ma bên cạnh Giang lão phu nhân vội chớp cơ hội nói đỡ cho Giang Thu Ảnh.
"Hẳn là vậy. Vừa rồi là hắn giải vây cho nàng đây." - Nhị phu nhân Chu thị cười cười.
"Ảnh nhi mới vừa rồi lỡ lời là thực. Bất quá, Tô muội muội sinh nhi tử cho Giang gia cũng không giả, cấp cho nàng một danh phận là việc nên làm." - là giọng Đại phu nhân. Tô muội muội trong lời nói của nàng ta chính là nữ nhân đi cùng Giang Tử Kính, tên gọi Tô Trinh.
"Hừ!" Tam phu nhân Liễu thị cắn răng. "Ta tuyệt không chấp nhận dã chủng kia."
Lời nói của Liễu thị khiến Giang lão phu nhân sa sầm mặt. Tố chất gia đấu kém như Giang Thu Ảnh cũng nhận ra không ổn, đừng nói đến Đại Nhị hai phòng. Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trong mắt không giấu được ý cười.
"Liễu thị !" - Giang lão phu nhân đập bàn, tức đến thở dốc. Tuy rằng tôn nhi này không phải do chính thê tam nhi sinh ra, nhưng đó có là gì? Giang gia âm thịnh, nàng chờ đợi đứa cháu này đã lâu lắm rồi. Bất kể mẫu thân hắn là ai cũng tuyệt đối không thay đổi được sự thật, hắn đã thành nghịch lân của bà.
"Ây da, tam đệ muội ngươi bớt phát hỏa, trước để mẫu thân quyết định nha." - Nhị phu nhân tủm tỉm khuyên bảo, thực chất là đổ dầu vào lửa. Lão phu nhân còn chưa mở lời, ngươi không đồng ý cái gì? Đây còn không phải là không coi bà bà ra gì a? Liễu Gia Phù khi còn ở nhà mẹ đẻ đã quen được nuông chiều, không có gì là không dám nói. Vào cửa Giang gia được ba năm lại một mình một viện, tự nhiên không kiêng nể gì. (tác giả: nhắc lại một chút, Giang Tử Kính thích ngao du giang hồ, mãi mới chịu lấy vợ, lấy rồi không bao lâu lại đi. Vậy nên tam phu nhân một mình một viện, không tranh chấp với ai)
"Mẫu thân, con dâu chỉ là lo sợ phu quân nhất thời hồ đồ, bị làm mờ mắt. Nữ nhân kia nhìn qua cũng biết xuất thân không sạch sẽ, ai dám chắc nàng ta không có ý đồ gì?"
"Này..." Giang lão phu nhân ngập ngừng. Liễu thị nói những lời này, thật ra đúng nỗi lòng bà. Nữ nhân Tô Trinh kia, bà vừa nhìn đã biết là nữ tử yên hoa, vạn nhân chung gối. Ngộ nhỡ...
Giang lão phu nhân đưa mắt nhìn nhi tử.
Nhận được ánh mắt của lão phu nhân, Giang Tử Kính khẽ liếc Liễu thị rồi mở miệng : "Mẫu thân, hài nhi đã lấy máu nhận thân."
"Tốt. Thật tốt. Kính nhi, con đúng là đã dẹp bớt nỗi lo của mẫu thân." Lông mày Giang lão phu nhân giãn ra hết mức. "Ngày mai chọn giờ tốt, làm lễ nạp Tô thị vào cửa, thăng làm quý thiếp. Không ai được có ý kiến nữa."
Toàn bộ sững sờ? Không phải thiếp, mà là quý thiếp?
Phải biết rằng, thiếp và quý thiếp - khác nhau một chữ nhưng địa vị cách biệt không nhỏ. Thiếp thất không có địa vị, không thể tự mình dưỡng dục hài tử. Quý thiếp, không những có thể nuôi dưỡng nhi tử, mà còn có cơ hội được ghi tên vào gia phả a.
Toi rồi toi thật rồi ! Nàng cuối cùng cũng nghĩ ra. Nàng vừa mới gọi nữ nhân kia là tam thẩm a. Đây hoàn toàn là quen miệng. Vợ của chú không gọi là thím thì gọi là cái khỉ gì? Giang Thu Ảnh kháng nghị trong bụng. Vừa rồi nàng không nhớ ra, tại thời đại này nàng chỉ được xưng hô như vậy với chính thê của Giang Tử Kính mà thôi. Nữ nhân vừa giận dữ đứng dậy chính là Liễu Gia Phù, "tam thẩm" đích thực.
"Tổ mẫu... tam thẩm... ta..." - Giang Thu Ảnh khóc không ra nước mắt, căn bản chưa kịp nghĩ ra cách chống chế.
Đều nói trẻ nhỏ nhạy cảm quả không sai. Đứa nhỏ trong lòng Giang lão phu nhân cảm nhận được không khí căng thẳng, liền khóc lên. Giang lão phu nhân lập tức vứt việc trách mắng Giang Thu Ảnh ra khỏi đầu, tập trung nựng nịu tôn nhi bảo bối. Có điều càng dỗ hắn càng khóc, bà đành đưa hắn sang cho mẹ đẻ, hắn vẫn không chịu nín. Một phòng nữ nhân xúm vào ngươi một câu ta một câu dỗ dành, lại vẫn không thể khiến hắn ngừng khóc.
Nói ra cũng thực kỳ quái, khi Giang Thu Ảnh đưa tay vuốt vuốt má hắn, hắn liền nín bặt.
"Đứa nhỏ này có thiện cảm với tứ tiểu thư a." - Thẩm ma ma bên cạnh Giang lão phu nhân vội chớp cơ hội nói đỡ cho Giang Thu Ảnh.
"Hẳn là vậy. Vừa rồi là hắn giải vây cho nàng đây." - Nhị phu nhân Chu thị cười cười.
"Ảnh nhi mới vừa rồi lỡ lời là thực. Bất quá, Tô muội muội sinh nhi tử cho Giang gia cũng không giả, cấp cho nàng một danh phận là việc nên làm." - là giọng Đại phu nhân. Tô muội muội trong lời nói của nàng ta chính là nữ nhân đi cùng Giang Tử Kính, tên gọi Tô Trinh.
"Hừ!" Tam phu nhân Liễu thị cắn răng. "Ta tuyệt không chấp nhận dã chủng kia."
Lời nói của Liễu thị khiến Giang lão phu nhân sa sầm mặt. Tố chất gia đấu kém như Giang Thu Ảnh cũng nhận ra không ổn, đừng nói đến Đại Nhị hai phòng. Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trong mắt không giấu được ý cười.
"Liễu thị !" - Giang lão phu nhân đập bàn, tức đến thở dốc. Tuy rằng tôn nhi này không phải do chính thê tam nhi sinh ra, nhưng đó có là gì? Giang gia âm thịnh, nàng chờ đợi đứa cháu này đã lâu lắm rồi. Bất kể mẫu thân hắn là ai cũng tuyệt đối không thay đổi được sự thật, hắn đã thành nghịch lân của bà.
"Ây da, tam đệ muội ngươi bớt phát hỏa, trước để mẫu thân quyết định nha." - Nhị phu nhân tủm tỉm khuyên bảo, thực chất là đổ dầu vào lửa. Lão phu nhân còn chưa mở lời, ngươi không đồng ý cái gì? Đây còn không phải là không coi bà bà ra gì a? Liễu Gia Phù khi còn ở nhà mẹ đẻ đã quen được nuông chiều, không có gì là không dám nói. Vào cửa Giang gia được ba năm lại một mình một viện, tự nhiên không kiêng nể gì. (tác giả: nhắc lại một chút, Giang Tử Kính thích ngao du giang hồ, mãi mới chịu lấy vợ, lấy rồi không bao lâu lại đi. Vậy nên tam phu nhân một mình một viện, không tranh chấp với ai)
"Mẫu thân, con dâu chỉ là lo sợ phu quân nhất thời hồ đồ, bị làm mờ mắt. Nữ nhân kia nhìn qua cũng biết xuất thân không sạch sẽ, ai dám chắc nàng ta không có ý đồ gì?"
"Này..." Giang lão phu nhân ngập ngừng. Liễu thị nói những lời này, thật ra đúng nỗi lòng bà. Nữ nhân Tô Trinh kia, bà vừa nhìn đã biết là nữ tử yên hoa, vạn nhân chung gối. Ngộ nhỡ...
Giang lão phu nhân đưa mắt nhìn nhi tử.
Nhận được ánh mắt của lão phu nhân, Giang Tử Kính khẽ liếc Liễu thị rồi mở miệng : "Mẫu thân, hài nhi đã lấy máu nhận thân."
"Tốt. Thật tốt. Kính nhi, con đúng là đã dẹp bớt nỗi lo của mẫu thân." Lông mày Giang lão phu nhân giãn ra hết mức. "Ngày mai chọn giờ tốt, làm lễ nạp Tô thị vào cửa, thăng làm quý thiếp. Không ai được có ý kiến nữa."
Toàn bộ sững sờ? Không phải thiếp, mà là quý thiếp?
Phải biết rằng, thiếp và quý thiếp - khác nhau một chữ nhưng địa vị cách biệt không nhỏ. Thiếp thất không có địa vị, không thể tự mình dưỡng dục hài tử. Quý thiếp, không những có thể nuôi dưỡng nhi tử, mà còn có cơ hội được ghi tên vào gia phả a.
Danh sách chương