Ngày Đại Hàn, tuyết rơi nhiều.
Giang Thu Ảnh buồn chán ngồi trong xe ngựa, tay ôm khư khư tiểu lò ấm áp. Nàng hơi hé tấm rèm, đưa mắt nhìn ra. Bên ngoài cửa sổ là một mảng thiên địa trắng xóa. Nàng thở dài. Tuyết phủ dày, xe ngựa không thể tiến, vài hộ vệ phải đi trước dọn đường, khiến tốc độ chậm lại rất nhiều.
Ngước nhìn sắc trời âm u, Giang Thu Ảnh khẽ gọi : "Dương Thanh."
Dương Thanh là tên của hộ vệ trưởng. Hắn chạy lại gần xe ngựa : "Tứ tiểu thư, có gì phân phó?"
"Ngươi bảo mọi người dựng trại nghỉ ngơi thôi. Tuyết ngừng rơi, chúng ta lại lên đường."
"Hảo, tiểu thư, xin chờ một lát."
Một làn gió lạnh buốt thổi qua, Giang Thu Ảnh khẽ nhăn mặt, kéo lại tấm rèm cửa. Nàng vốn là cực sợ lạnh, nhiệt độ thấp như vậy là lần đầu tiên trải qua.
Đảo mắt một cái, nàng đến thế giới này đã gần nửa năm. Khi mới xuyên qua, là lúc khối thân thể này rơi xuống nước, còn nhớ đó mới là tháng tám. Ngốc ba tháng tại Giang phủ, đón đợt tuyết đầu mùa, rồi hơn một tháng sau Giang phủ gặp chuyện, nàng lên đường giữa mùa đông lạnh giá. Tính tính, đến giờ có lẽ cũng sắp năm mới rồi.
Hảo nhớ nhà a.....
Lều trại rất nhanh được dựng lên, là ba chiếc lều nhỏ. Giang Thu Ảnh cùng Tiểu Mai một, hai cái còn lại chia đều cho đám hộ vệ. Chủ tớ hai người sau khi vào trong, chẳng bao lâu Giang Thu Ảnh đã chìm vào mộng. Trong mộng, nàng như thấy được ba ba, mụ mụ, tiểu đệ đệ kiếp trước... còn có bằng hữu tại trường... còn có...
Khi Giang Thu Ảnh bị Tiểu Mai lay dậy, xung quanh là một mảnh nhốn nháo.
"Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy a.... người như thế nào còn ngủ... tiểu thư..."
"Có chuyện gì vậy?" - Giang Thu Ảnh mất hứng. Nàng ghét nhất chính là đang ngủ bị dựng dậy nha.
"Tiểu thư, mau... chúng ta chạy thôi... Dương lão làm phản... không chạy sẽ chết đó..." - tiểu nha hoàn gấp đến phát khóc.
Giang Thu Ảnh lúc này mới tỉnh ngủ. Nàng giật mình bật dậy, mở to mắt nhìn xung quanh. Lều đã bị vén lên, bên ngoài là âm thanh chém giết. Nàng sợ hãi quay qua Tiểu Mai : "Như thế nào? Đây là có chuyện gì?Mới vừa rồi ngươi nói Dương Thanh hắn..."
"Tiểu thư.." - hộ vệ phó Thạch Nham một thân huyết y xông vào. "Người mau đi theo thuộc hạ."
"Ngươi... ta..." - Giang Thu Ảnh nhìn hắn trên người đỏ thẫm, trong lòng dâng lên nỗi sợ đến nghẹt thở. Nàng cảm thấy đại não có chút không đủ dùng, cảnh tượng trước mắt ngoài khả năng tiếp nhận của nàng. Lão Thiên a! Nàng hiện tại mười bốn, kiếp trước cũng bất quá mười tám tuổi, vẫn còn là tiểu mao đầu, đến một con gà cũng không dám cắt tiết a. Trước mắt lại là một nam nhân đầy máu như vậy, đây không phải đang xem trực tiếp phim kinh dị đi? "Tiểu thư, người nhanh theo thuộc hạ. Các huynh đệ đang tranh thủ thời gian, sợ là cũng không được lâu nữa, tiểu thư mau quyết định đi thôi." Thạch Nham vẫn đứng tại chỗ, nhưng giọng nói đã gấp gáp hơn nhiều.
Giang Thu Ảnh bị dọa sợ, vẫn đứng im.
Tiểu Mai nhìn tình cảnh trước mắt, lòng gấp đến cực độ. Tiểu thư nếu là còn chần chờ, e rằng không xong. Nàng hít mạnh một hơi, tiến lên nắm lấy tay Giang Thu Ảnh : "Tiểu thư, nô tỳ vô lễ." - nói rồi quay qua Thạch Nham. "Thạch đại ca, nhờ huynh đó."
Thạch Nham liếc mắt, không khỏi đánh giá Tiểu Mai cao thêm vài phần. Hắn nhẹ gật đầu, xoay người đi trước.
Bên ngoài lều là một cảnh tượng hãi hùng.
Chỉ thấy Dương Thanh ở giữa, hơi có chút chật vật chiến đấu với ba hộ vệ. Xung quanh hắn vương vãi xác những hộ vệ khác. Mùi máu tanh nồng, Giang Thu Ảnh cảm thấy buồn nôn đến tận cổ họng, thiếu một chút là không kiềm chế nổi. Nàng đầu váng mắt hoa, mơ mơ hồ hồ chạy theo Thạch Nham, bên tai truyền đến tiếng rống của Dương Thanh : "Các ngươi đừng mơ tưởng trốn thoát!"
Thạch Nham nắm lấy tay Tiểu Mai, tận lực kéo, tranh thủ đẩy nhanh tốc độ chạy trốn. Tuyết ngập rất sâu cản trở lối đi, Giang Thu Ảnh té xuống mấy lần, cũng may đều ngã vào trong tuyết. Thạch Nham nhìn hai nữ nhân xiêu xiêu vẹo vẹo, thầm nghĩ mệnh trời khó thoát. Dương Thanh kia tuy là đơn độc, nhưng là có chuẩn bị trước, võ công lại cao hơn Thạch Nham hắn. Đêm nay, e là...
Quả nhiên, chỉ một lúc sau cả ba đã nghe thấy tiếng cười của Dương Thanh. Hắn giết chết hộ vệ cuối cùng, rồi dùng khinh công theo vết chân trên tuyết, không bao lâu liền dễ dàng đuổi kịp. Rút ra đại đao từ bên hông, hắn cười khùng khục : "Tứ tiểu thư, A Nham, các ngươi nhận mệnh đi thôi."
Thạch Nham nghe Dương Thanh gọi mình hai tiếng A Nham, trong lòng bùng lên chua xót cùng giận dữ. Hắn gào lên : "Tại sao? Dương đại ca, tại sao?"
"Không có tại sao". - Dương Thanh lạnh lùng.
"Chúng ta... ta và ngươi... cùng các huynh đệ... chúng ta không phải đều làm việc cho Giang gia sao? Hôm nay, ngươi lại nhẫn tâm như vậy. Đây là tứ tiểu thư a! Kia là huynh đệ a! Ngươi... Dương đại ca... không, ta nên gọi ngươi Dương Thanh... Dương đại ca mà ta tôn kính đã không còn... tại sao? tại sao?" - Thạch Nham gào đến lạc giọng, trong mắt nồng đậm đau khổ.
"Ta không có lựa chọn." - Dương Thanh thoáng qua một tia không đành lòng, rồi nhanh chóng biến mất. "Các ngươi, đi chết đi." - nói xong tung người, vung đao về phía ba người.
"Tiểu thư, cẩn thận!" - mắt thấy Giang Thu Ảnh sắp trúng đao, Tiểu Mai bất chấp, vội vàng lao tới chắn trước ngực. Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến gần, lại chỉ thấy trước ngực một mảnh ấm áp. Mở mắt ra, là gương mặt kiên nghị của Thạch Nham.
Lưỡi đao của Dương Thanh, đã xuyên qua ngực hắn. Thạch Nham nhìn Tiểu Mai, trong mắt có tiếc thương, có chua xót, còn có một chút ôn nhu. Hắn mấp máy môi, đổ gục xuống.
"Không... Thạch đại ca... không..." - Tiểu Mai hét lên, vội vàng ôm Thạch Nham vào lòng.
"Xem ra là coi trọng tiện tỳ này, thật đáng tiếc..." - Dương Thanh rút đao ra khỏi ngực Thạch Nham, chậm rãi tiến về phía Giang Thu Ảnh.
Giang Thu Ảnh sợ đến mất hồn lạc vía, muốn chạy trốn, hai chân lại mềm nhũn không theo ý mình. Nhìn lại Tiểu Mai đang gào khóc bên người Thạch Nham, trong lòng lại dâng lên sự phẫn nộ át cả nỗi sợ. Nàng trừng mắt nhìn Dương Thanh đang đến gần : "Khốn nạn! Giang gia đối xử với ngươi không tệ, ngươi lấy oán báo ân, nhất định không được chết tử tế!"
"Tứ tiểu thư, những lời này, để dành cho ngươi nói trên đường đến hoàng tuyền đi." Dương Thanh một lần nữa vung đao.
Vèo....
Tiếng gió rít thứ nhất vang lên, Giang Thu Ảnh nghe thấy Dương Thanh a lên một tiếng. Nàng hé mắt ra nhìn, là một chiếc phi tiêu không biết từ nơi nào bay đến, đánh bật thanh đao của hắn.
Vèo....
Tiếng gió rít thứ hai vang lên, một mũi phi tiêu khác cắm phập vào cổ Dương Thanh. Hắn mở to mắt không thể tin nổi, há miệng, máu bắn khắp người Giang Thu Ảnh. Giang Thu Ảnh bị kích thích quá độ ngất đi, trước khi ngã xuống... nàng mơ hồ thấy một hắc y nhân, trên mặt mang một chiếc mặt nạ màu bạc...
Giang Thu Ảnh buồn chán ngồi trong xe ngựa, tay ôm khư khư tiểu lò ấm áp. Nàng hơi hé tấm rèm, đưa mắt nhìn ra. Bên ngoài cửa sổ là một mảng thiên địa trắng xóa. Nàng thở dài. Tuyết phủ dày, xe ngựa không thể tiến, vài hộ vệ phải đi trước dọn đường, khiến tốc độ chậm lại rất nhiều.
Ngước nhìn sắc trời âm u, Giang Thu Ảnh khẽ gọi : "Dương Thanh."
Dương Thanh là tên của hộ vệ trưởng. Hắn chạy lại gần xe ngựa : "Tứ tiểu thư, có gì phân phó?"
"Ngươi bảo mọi người dựng trại nghỉ ngơi thôi. Tuyết ngừng rơi, chúng ta lại lên đường."
"Hảo, tiểu thư, xin chờ một lát."
Một làn gió lạnh buốt thổi qua, Giang Thu Ảnh khẽ nhăn mặt, kéo lại tấm rèm cửa. Nàng vốn là cực sợ lạnh, nhiệt độ thấp như vậy là lần đầu tiên trải qua.
Đảo mắt một cái, nàng đến thế giới này đã gần nửa năm. Khi mới xuyên qua, là lúc khối thân thể này rơi xuống nước, còn nhớ đó mới là tháng tám. Ngốc ba tháng tại Giang phủ, đón đợt tuyết đầu mùa, rồi hơn một tháng sau Giang phủ gặp chuyện, nàng lên đường giữa mùa đông lạnh giá. Tính tính, đến giờ có lẽ cũng sắp năm mới rồi.
Hảo nhớ nhà a.....
Lều trại rất nhanh được dựng lên, là ba chiếc lều nhỏ. Giang Thu Ảnh cùng Tiểu Mai một, hai cái còn lại chia đều cho đám hộ vệ. Chủ tớ hai người sau khi vào trong, chẳng bao lâu Giang Thu Ảnh đã chìm vào mộng. Trong mộng, nàng như thấy được ba ba, mụ mụ, tiểu đệ đệ kiếp trước... còn có bằng hữu tại trường... còn có...
Khi Giang Thu Ảnh bị Tiểu Mai lay dậy, xung quanh là một mảnh nhốn nháo.
"Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy a.... người như thế nào còn ngủ... tiểu thư..."
"Có chuyện gì vậy?" - Giang Thu Ảnh mất hứng. Nàng ghét nhất chính là đang ngủ bị dựng dậy nha.
"Tiểu thư, mau... chúng ta chạy thôi... Dương lão làm phản... không chạy sẽ chết đó..." - tiểu nha hoàn gấp đến phát khóc.
Giang Thu Ảnh lúc này mới tỉnh ngủ. Nàng giật mình bật dậy, mở to mắt nhìn xung quanh. Lều đã bị vén lên, bên ngoài là âm thanh chém giết. Nàng sợ hãi quay qua Tiểu Mai : "Như thế nào? Đây là có chuyện gì?Mới vừa rồi ngươi nói Dương Thanh hắn..."
"Tiểu thư.." - hộ vệ phó Thạch Nham một thân huyết y xông vào. "Người mau đi theo thuộc hạ."
"Ngươi... ta..." - Giang Thu Ảnh nhìn hắn trên người đỏ thẫm, trong lòng dâng lên nỗi sợ đến nghẹt thở. Nàng cảm thấy đại não có chút không đủ dùng, cảnh tượng trước mắt ngoài khả năng tiếp nhận của nàng. Lão Thiên a! Nàng hiện tại mười bốn, kiếp trước cũng bất quá mười tám tuổi, vẫn còn là tiểu mao đầu, đến một con gà cũng không dám cắt tiết a. Trước mắt lại là một nam nhân đầy máu như vậy, đây không phải đang xem trực tiếp phim kinh dị đi? "Tiểu thư, người nhanh theo thuộc hạ. Các huynh đệ đang tranh thủ thời gian, sợ là cũng không được lâu nữa, tiểu thư mau quyết định đi thôi." Thạch Nham vẫn đứng tại chỗ, nhưng giọng nói đã gấp gáp hơn nhiều.
Giang Thu Ảnh bị dọa sợ, vẫn đứng im.
Tiểu Mai nhìn tình cảnh trước mắt, lòng gấp đến cực độ. Tiểu thư nếu là còn chần chờ, e rằng không xong. Nàng hít mạnh một hơi, tiến lên nắm lấy tay Giang Thu Ảnh : "Tiểu thư, nô tỳ vô lễ." - nói rồi quay qua Thạch Nham. "Thạch đại ca, nhờ huynh đó."
Thạch Nham liếc mắt, không khỏi đánh giá Tiểu Mai cao thêm vài phần. Hắn nhẹ gật đầu, xoay người đi trước.
Bên ngoài lều là một cảnh tượng hãi hùng.
Chỉ thấy Dương Thanh ở giữa, hơi có chút chật vật chiến đấu với ba hộ vệ. Xung quanh hắn vương vãi xác những hộ vệ khác. Mùi máu tanh nồng, Giang Thu Ảnh cảm thấy buồn nôn đến tận cổ họng, thiếu một chút là không kiềm chế nổi. Nàng đầu váng mắt hoa, mơ mơ hồ hồ chạy theo Thạch Nham, bên tai truyền đến tiếng rống của Dương Thanh : "Các ngươi đừng mơ tưởng trốn thoát!"
Thạch Nham nắm lấy tay Tiểu Mai, tận lực kéo, tranh thủ đẩy nhanh tốc độ chạy trốn. Tuyết ngập rất sâu cản trở lối đi, Giang Thu Ảnh té xuống mấy lần, cũng may đều ngã vào trong tuyết. Thạch Nham nhìn hai nữ nhân xiêu xiêu vẹo vẹo, thầm nghĩ mệnh trời khó thoát. Dương Thanh kia tuy là đơn độc, nhưng là có chuẩn bị trước, võ công lại cao hơn Thạch Nham hắn. Đêm nay, e là...
Quả nhiên, chỉ một lúc sau cả ba đã nghe thấy tiếng cười của Dương Thanh. Hắn giết chết hộ vệ cuối cùng, rồi dùng khinh công theo vết chân trên tuyết, không bao lâu liền dễ dàng đuổi kịp. Rút ra đại đao từ bên hông, hắn cười khùng khục : "Tứ tiểu thư, A Nham, các ngươi nhận mệnh đi thôi."
Thạch Nham nghe Dương Thanh gọi mình hai tiếng A Nham, trong lòng bùng lên chua xót cùng giận dữ. Hắn gào lên : "Tại sao? Dương đại ca, tại sao?"
"Không có tại sao". - Dương Thanh lạnh lùng.
"Chúng ta... ta và ngươi... cùng các huynh đệ... chúng ta không phải đều làm việc cho Giang gia sao? Hôm nay, ngươi lại nhẫn tâm như vậy. Đây là tứ tiểu thư a! Kia là huynh đệ a! Ngươi... Dương đại ca... không, ta nên gọi ngươi Dương Thanh... Dương đại ca mà ta tôn kính đã không còn... tại sao? tại sao?" - Thạch Nham gào đến lạc giọng, trong mắt nồng đậm đau khổ.
"Ta không có lựa chọn." - Dương Thanh thoáng qua một tia không đành lòng, rồi nhanh chóng biến mất. "Các ngươi, đi chết đi." - nói xong tung người, vung đao về phía ba người.
"Tiểu thư, cẩn thận!" - mắt thấy Giang Thu Ảnh sắp trúng đao, Tiểu Mai bất chấp, vội vàng lao tới chắn trước ngực. Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến gần, lại chỉ thấy trước ngực một mảnh ấm áp. Mở mắt ra, là gương mặt kiên nghị của Thạch Nham.
Lưỡi đao của Dương Thanh, đã xuyên qua ngực hắn. Thạch Nham nhìn Tiểu Mai, trong mắt có tiếc thương, có chua xót, còn có một chút ôn nhu. Hắn mấp máy môi, đổ gục xuống.
"Không... Thạch đại ca... không..." - Tiểu Mai hét lên, vội vàng ôm Thạch Nham vào lòng.
"Xem ra là coi trọng tiện tỳ này, thật đáng tiếc..." - Dương Thanh rút đao ra khỏi ngực Thạch Nham, chậm rãi tiến về phía Giang Thu Ảnh.
Giang Thu Ảnh sợ đến mất hồn lạc vía, muốn chạy trốn, hai chân lại mềm nhũn không theo ý mình. Nhìn lại Tiểu Mai đang gào khóc bên người Thạch Nham, trong lòng lại dâng lên sự phẫn nộ át cả nỗi sợ. Nàng trừng mắt nhìn Dương Thanh đang đến gần : "Khốn nạn! Giang gia đối xử với ngươi không tệ, ngươi lấy oán báo ân, nhất định không được chết tử tế!"
"Tứ tiểu thư, những lời này, để dành cho ngươi nói trên đường đến hoàng tuyền đi." Dương Thanh một lần nữa vung đao.
Vèo....
Tiếng gió rít thứ nhất vang lên, Giang Thu Ảnh nghe thấy Dương Thanh a lên một tiếng. Nàng hé mắt ra nhìn, là một chiếc phi tiêu không biết từ nơi nào bay đến, đánh bật thanh đao của hắn.
Vèo....
Tiếng gió rít thứ hai vang lên, một mũi phi tiêu khác cắm phập vào cổ Dương Thanh. Hắn mở to mắt không thể tin nổi, há miệng, máu bắn khắp người Giang Thu Ảnh. Giang Thu Ảnh bị kích thích quá độ ngất đi, trước khi ngã xuống... nàng mơ hồ thấy một hắc y nhân, trên mặt mang một chiếc mặt nạ màu bạc...
Danh sách chương