A Bạc cong người, phun ra một ngụm tiên huyết.

Sắc mặt hắn trắng bệch. Vì nội thương nghiêm trọng, cũng vì lâm vào bí cục.

Tình trạng của Giang Thu Ảnh càng lúc càng không ổn. Mặt đỏ gay, toàn thân nóng rực, vặn vẹo trong vô thức, đôi mắt nguyên bản sáng rỡ nay hoàn toàn bị dục vọng che mờ.

Hắn tổng cộng điểm huyệt nàng bảy lần, lần nào nàng cũng có thể tự bức giải huyệt. Hơn nữa, còn là lần sau nhanh hơn lần trước. Mỗi lần nàng tỉnh lại, lập tức theo bản năng nhào vào hắn, khiến A Bạc càng lúc càng phân tâm.

Thanh Tâm quyết hoàn toàn không có tác dụng. Hắn không cam lòng, nhiều lần thử truyền chân khí vào người Giang Thu Ảnh, kết quả đều là vô ích thụ thương. Hắn cũng biết, này không phải do Thanh Tâm quyết đột nhiên xảy ra vấn đề. Mà là do ý chí của tiểu nha đầu không kiên cường như hắn, không thể áp chế được dục vọng. Nàng lúc này, một lòng cầu hoan.

Bất đắc dĩ, A Bạc ôm nàng vào lòng, lần nữa điểm huyệt, thi triển khinh công thượng thừa, nhanh chóng quay về khách điếm.

... .....

Còn chưa tới nơi, Giang Thu Ảnh đã tự mình khai thông huyệt đạo. Trước mặt một vùng ấm áp, nàng vô thức lấy đầu nhỏ dụi dụi vào vòm ngực rộng. Bên mũi quanh quẩn mùi hương nam tính, nàng như con mèo nhỏ ra sức hít ngửi. Hai tay sờ loạn, khiến A Bạc khổ không thể nói.

Tiểu quậy phá! Hắn đã thụ thương, ôm nàng lướt đi nhanh như vậy đã rất không dễ dàng, nàng còn cố tình chọc loạn, đây rõ ràng là muốn thử thách cực hạn của hắn...

Chết tiệt! Nàng rốt cuộc đang làm cái gì? A Bạc nghiến răng, cưỡng ép bản thân không được gầm lên.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, cơ mặt giật giật nhìn người nào đó thân hình không ngừng vặn vẹo, hai tay không yên phận túm lấy hai hạt đậu trước ngực hắn, hết xoa lại nắn. Lại còn dùng miệng cắn cắn, cách hai lớp áo mà hắn vẫn có thể cảm nhận được đôi môi của nàng, lửa nóng từ hạ thân truyền đến khiến lý trí cơ hồ hỏng mất...

Thở dài, A Bạc một lần nữa điểm huyệt nàng.

Nhìn Giang Thu Ảnh an tĩnh trở lại, hắn đẩy nhanh tốc độ, lướt đi băng băng, trong mắt nhiều hơn vài phần phức tạp.

"Ảnh nhi, nàng bức ta không còn lựa chọn nào sao..."

.....

Đặt Giang Thu Ảnh lên giường, A Bạc ôn nhu vô hạn ngắm nhìn thiên hạ trong lòng. Triệu quốc lấy gầy vì mỹ, hắn lại cảm thấy như nàng mới là tối đáng yêu. Hai má thịt thịt, sờ vào vừa tế lại vừa nộn, hảo không muốn buông tay!

Trong mắt hắn, lại dâng lên một tia do dự.

Hắn coi nàng là bảo vật trân quý, vốn trong lòng đã quyết định tốt lắm. Chờ đến khi hắn sắp xếp xong vài việc dang dở, hai năm sau sẽ quay lại kinh thành, vừa vặn khi đó nàng mười sáu tuổi, hắn hai mươi. Hoàn hảo, Triệu quốc quy định, nữ tử mười lăm cập kê, mười sáu định hôn nhân, nam tử hai mươi liền thành thân. Hắn nhất định thỉnh Phụ hoàng ban hôn, dùng ba môi sáu sính rước nàng vào cửa, hộ nàng một đời bình an.

Trước đó, hắn muốn trân trọng nàng. Hắn muốn chờ, chờ đến lúc tiểu nha đầu của hắn cùng hắn bái đường thành thân, tại đêm động phòng hoa chúc, từ từ dẫn nàng vào cõi vu sơn.

Mà lúc này...

A Bạc nắm chặt tay căm hận. Nàng mới mười bốn, còn quá nhỏ! Sớm biết dược này không thể giải, hắn mới không để Trương Quân Hữu kia chết nhẹ nhàng như vậy, nhất định phải băm y thành thịt vụn!

Nếu đã không còn cách nào khác, vậy chỉ có thể là hắn làm canh giải dược cho nàng. Nam nhân khác? Cửa sổ cũng không có!

Chính là, hắn hiện tại...

Thế nào là kiếm củi năm năm thiêu một giờ? Lúc này chính là kiếm củi năm năm thiêu một giờ.

Năm năm huyết luyện, một thân võ công, nhất tâm kiêu ngạo. Vì nàng, đều có thể không cần!

Sư phụ nói qua, hắn ít nhất mất bảy tám năm kiên trì mỗi ngày dùng Thanh Tâm quyết hóa giải, mới có thể triệt để tiêu tán Tuyệt Ái. Trong lúc đó, phải tuyệt đối giữ thân đồng nam. Nếu là cùng nữ nhân hoan ái, nhẹ thì võ công bị phế, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.

Mà hắn, lúc này mới qua năm năm...

Vuốt vuốt má Giang Thu Ảnh, vừa vặn nàng tỉnh lại. Một đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, giọng khàn đi vì tình dục: "A Bạc...?"

A Bạc nhìn nàng đầy yêu thương, nhẹ giọng: "Ta ở đây..."

Hắn mỉm cười, cười đến thanh thản.

Tâm hắn sáng như gương. Vì tiểu nữ nhân trước mặt, mạng hắn còn không cần, võ công gì đó đều là mây bay, có gì phải nuối tiếc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện