"Dao Dao, năm nay cậu bao tuổi?" Đặt ly bia xuống, Mặc Tô bỗng lên tiếng hỏi.

"Này cô, có cần hỏi câu ngốc vậy không? Tớ là bạn học bao năm của cậu, mà cậu không biết tớ bao tuổi à?"

"Đã ba mươi chưa?"

"..."

"Hai mươi sáu, lần này không sai chứ?" Cô nói: "Cậu vẫn đang chờ sao?"

Vẻ mặt đông cứng lại, Lý Dao thầm nghiến răng: "Đổng Mặc Tô, tớ thật hối hận vì ban đầu đã làm bạn với cậu."

"Cậu tưởng tớ muốn làm bạn với người như cậu chắc? Lần nào thất tình cũng than thở... hại tớ cảm thấy hạnh phúc với Viên Mộ Tây là tội lỗi vậy. Kết quả..." Cô lảm nhảm một mình, nụ cười trở nên thê lương và xa vời, "Kết quả đúng là một tội ác thật."

"Đừng nói lung tung. Cậu nói thế thì sau sau này tớ gặp chuyện gì cũng không dám nói nữa." Lý Dao an ủi, "Cậu đó, không phải tớ nói cậu, chứ ban đầu hai người yêu nhau tớ đã thấy không ổn. Viên Mộ Tây tuy xuất sắc nhưng người anh ta yêu chỉ có bản thân anh ta, lúc nào cũng là cậu hy sinh nhiều hơn, nhường nhịn nhiều hơn, mệt không? Vốn tớ còn nghĩ đó là dây dẫn lửa của việc chia tay, ai ngờ đâu, cậu còn nhịn được sự bất công mà anh ta lại lén lút ngoại tình. Gã đàn ông như vậy thực sự không đáng để cậu đau lòng nữa."

Mỗi người đều biết bao giờ nên dừng lại, khi nào nên buông tay, lúc nào nên đi tiếp, nhưng cái "biết" đó không có nghĩa là "có thể".

"Nào." Mặc Tô giơ ly lên với bạn, "Dao Dao, thấu hiểu vạn tuế, tớ mời cậu."

"Đừng uống nữa mà." Cô giơ tay chặn lại, "Nghe lời đi, chúng ta về nhà."

"Về hả... uống hết ly này rồi về." Cô vẫn giơ ly: "Tớ biết bây giờ cậu muốn là bạn gái ngoan ngoãn, tớ sẽ không làm khó cậu, uống hết ly này với tớ thì cậu về trước, lát nữa tự tớ gọi xe về."

Lại còn gọi xe về! Đến khi Lý Dao trả tiền xong thì Đổng nữ hiệp đã gục trên bàn ngủ say sưa rồi. Thở dài, phụ nữ thất tình đều không cảnh giác gì hay sao? Chẳng trách thế gian này nhiều tình một đêm, nếu là trong tiểu thuyết ngôn tình thì lúc này sẽ xuất hiện một tổng giám đốc đẹp tuyệt vời, bắt cóc Mặc Tô đi? Cô bất lực xoa đầu, đúng lúc đang do dự xem phải đưa mỹ nhân kia về nhà thế nào thì một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.

Sửng sốt nhìn, chỉ thấy người đàn ông đó sắc mặt u ám trừng nhìn Mặc Tô đang hẹn hò với Châu Công trên bàn, chính là người gây ra cảnh say rượu thương tâm này, Viên Mộ Tây tiên sinh! Anh ta mặc áo sơ mi kẻ, quần dài, rất bình thường nhưng vẫn khiến anh ta trông vô cùng đẹp trai. Thảo nào Mặc Tô lại thích đến thế, người đàn ông phong độ đó, không thích mới lạ.

Đúng lúc anh ta định bế Mặc Tô lên thì Lý Dao đã nhanh mắt nhanh tay chặn lại, cười mà trong lòng không cười: "Ngại quá, vị tiên sinh này, tôi nghĩ Tô Tô sẽ không muốn để anh đưa về đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện