Mặc Tô nhìn sang, mấy nữ sinh kia đang nhìn về phía cô, còn có người lấy điện thoại ra chụp nữa, Mặc Tô vô thức kéo Niệm Sâm vào bên trong, ở đây cô rất quen thuộc, dù đã tốt nghiệp thì cũng thường cùng Lý Dao tới đây ăn. Ông chủ thấy quán mình có "fan" trung thành thì lần nào cũng giữ chỗ tốt cho cô. Kéo thẳng Hà Niệm Sâm vào gian trong, cô mới buông tay anh ra, giải thích về hành động đó: "Tôi quên mất thời điểm này là đông nhất, ưm... là tôi suy nghĩ không chu đáo, cũng may mà chạy nhanh, ban nãy chắc chưa bị chụp trúng đâu nhỉ?"
Hà Niệm Sâm là tổng giám đốc của ANI, đương nhiên không thể bị chụp ở nơi nhỏ bé này, Mặc Tô trong tích tắc có ảo giác như đang ăn cơm cùng ngôi sao, ở nơi đông người còn phải lén la lén lút, biết sớm đã không chọn nơi này, ngại chết đi được.
Niệm Sâm không trả lời câu hỏi của cô, mà nhìn quanh phòng một vòng, "Đây chính là nơi mà cô nói thức ăn rất ngon?"
Thấy anh không để bụng, Mặc Tô tự nhiên thấy nhẹ cả người: "Đúng thế, mời chủ tịch Hà ngồi trước." Ban nãy khi họ vào, phục vụ vẫn đang bận, lát sau mới cầm thực đơn chạy tới, "Chị Tô, chị lại đến à. Lần này có giống lần trước không?"
"Không." Cô phủ định, không nhìn thực đơn mà tiện miệng nói ra tên vài món, sau đó hỏi Niệm Sâm: "Anh có cần gọi thêm gì không?"
"Không cần, cô chọn là được."
Phục vụ vừa ghi lại món ăn, lúc đi còn không quên đùa với Mặc Tô, "Chị Tô, vị này là bạn chị à? Đẹp trai quá, mấy người khách ngoài kia đang hỏi anh ấy có phải sinh viên đại học G không đấy!" Mặc Tô thường lui tới nên đều quen thân với người ở đây, mọi người có gì nói nấy, nhưng cô và Hà Niệm Sâm không thân, không biết tính khí anh nên vội nói, "Không phải, là một người bạn lâu lắm không gặp, phiền nhờ anh Mập lên món nhanh nhé, chúng tôi đói quá rồi."
"Vâng." Phục vụ cười rồi cầm thực đơn đi ra, tiện thể khép cửa phòng lại.
"Tốt nghiệp rồi vẫn thường tới đây?" Đối diện vẳng đến câu hỏi, Mặc Tô nhìn sang, Hà Niệm Sâm một tay cầm thìa nhỏ trên bàn đùa nghịch, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vâng." Cô nói, "Mỗi tuần đều đến đây ít nhất một lần, đồ ăn ở đây có cảm giác như ở nhà, ngay cả phong cảnh ngoài cửa sổ cũng khiến ta thấy thoải mái."
Có lẽ là do nét ngây thơ trên gương mặt cô khiến Niệm Sâm thấy thú vị, anh cười, trông ấm áp như một chàng trai vậy.
"Thực ra tôi phát hiện khi anh không phải chủ tịch Hà của ANI thì khá là dễ gần." Không biết tại sao, Mặc Tô bất giác thốt ra những lời trong lòng. Cô xưa nay là người thẳng thắn nhanh miệng, không biết vòng vo tam quốc.
Cũng may là ở cạnh nhau hôm nay, Niệm Sâm cũng dễ nhận ra điều này, anh hỏi vẻ không để tâm lắm: "Sao nào?"
"Rất thoải mái, bớt đi vẻ uy nghiêm thường ngày, trông giống một người bình thường."
"Lẽ nào tôi không phải người bình thường?"
"Đương nhiên, thân phận tổng giám đốc ANI của anh rất đáng sợ mà. Đừng nói là nhìn thấy anh, chỉ nghe danh xưng đó thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi." Đó là tượng trưng cho lãnh đạo cấp cao nhất trong tập đoàn với quy mô lớn, không chỉ là nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản, mà quan hệ còn rất rộng, là nhân vật hàng đầu mà rất nhiều công ty vì sự phát triển của mình mà muốn nịnh nọt lấy lòng. Cô bổ sung: "Tôi tin rằng chí ít người ta trước khi gặp anh đều phải học thuộc lòng lời nói tận ba ngày, còn là kiểu thuộc nằm lòng ấy, không thể để lời mình nói nghe có vẻ hư cấu được."
Hà Niệm Sâm là tổng giám đốc của ANI, đương nhiên không thể bị chụp ở nơi nhỏ bé này, Mặc Tô trong tích tắc có ảo giác như đang ăn cơm cùng ngôi sao, ở nơi đông người còn phải lén la lén lút, biết sớm đã không chọn nơi này, ngại chết đi được.
Niệm Sâm không trả lời câu hỏi của cô, mà nhìn quanh phòng một vòng, "Đây chính là nơi mà cô nói thức ăn rất ngon?"
Thấy anh không để bụng, Mặc Tô tự nhiên thấy nhẹ cả người: "Đúng thế, mời chủ tịch Hà ngồi trước." Ban nãy khi họ vào, phục vụ vẫn đang bận, lát sau mới cầm thực đơn chạy tới, "Chị Tô, chị lại đến à. Lần này có giống lần trước không?"
"Không." Cô phủ định, không nhìn thực đơn mà tiện miệng nói ra tên vài món, sau đó hỏi Niệm Sâm: "Anh có cần gọi thêm gì không?"
"Không cần, cô chọn là được."
Phục vụ vừa ghi lại món ăn, lúc đi còn không quên đùa với Mặc Tô, "Chị Tô, vị này là bạn chị à? Đẹp trai quá, mấy người khách ngoài kia đang hỏi anh ấy có phải sinh viên đại học G không đấy!" Mặc Tô thường lui tới nên đều quen thân với người ở đây, mọi người có gì nói nấy, nhưng cô và Hà Niệm Sâm không thân, không biết tính khí anh nên vội nói, "Không phải, là một người bạn lâu lắm không gặp, phiền nhờ anh Mập lên món nhanh nhé, chúng tôi đói quá rồi."
"Vâng." Phục vụ cười rồi cầm thực đơn đi ra, tiện thể khép cửa phòng lại.
"Tốt nghiệp rồi vẫn thường tới đây?" Đối diện vẳng đến câu hỏi, Mặc Tô nhìn sang, Hà Niệm Sâm một tay cầm thìa nhỏ trên bàn đùa nghịch, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vâng." Cô nói, "Mỗi tuần đều đến đây ít nhất một lần, đồ ăn ở đây có cảm giác như ở nhà, ngay cả phong cảnh ngoài cửa sổ cũng khiến ta thấy thoải mái."
Có lẽ là do nét ngây thơ trên gương mặt cô khiến Niệm Sâm thấy thú vị, anh cười, trông ấm áp như một chàng trai vậy.
"Thực ra tôi phát hiện khi anh không phải chủ tịch Hà của ANI thì khá là dễ gần." Không biết tại sao, Mặc Tô bất giác thốt ra những lời trong lòng. Cô xưa nay là người thẳng thắn nhanh miệng, không biết vòng vo tam quốc.
Cũng may là ở cạnh nhau hôm nay, Niệm Sâm cũng dễ nhận ra điều này, anh hỏi vẻ không để tâm lắm: "Sao nào?"
"Rất thoải mái, bớt đi vẻ uy nghiêm thường ngày, trông giống một người bình thường."
"Lẽ nào tôi không phải người bình thường?"
"Đương nhiên, thân phận tổng giám đốc ANI của anh rất đáng sợ mà. Đừng nói là nhìn thấy anh, chỉ nghe danh xưng đó thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi." Đó là tượng trưng cho lãnh đạo cấp cao nhất trong tập đoàn với quy mô lớn, không chỉ là nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản, mà quan hệ còn rất rộng, là nhân vật hàng đầu mà rất nhiều công ty vì sự phát triển của mình mà muốn nịnh nọt lấy lòng. Cô bổ sung: "Tôi tin rằng chí ít người ta trước khi gặp anh đều phải học thuộc lòng lời nói tận ba ngày, còn là kiểu thuộc nằm lòng ấy, không thể để lời mình nói nghe có vẻ hư cấu được."
Danh sách chương