Vì sự kiện ban sáng mà tâm trạng vui vẻ của Mặc Tô kéo dài đến tận hôm sau.

Mới sáng sớm thức dậy, cô kéo Dior vào nhà tắm để tắm rửa, chuyện mà tên này ghét nhất đời chính là tắm, lần nào cũng kháng cự không chịu, nhìn nó tắm xong tức tối chạy ra ban công phơi nắng, cô cười khẽ, chỉ thấy đáng yêu quá mức, rồi quay vào tiện thể dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.

Lúc nhỏ mỗi lần thấy mẹ chăm chỉ dọn sạch căn nhà, cô lúc nào cũng nghĩ, sau này mình không muốn làm chuyện mệt mỏi như vậy. Sau này cô sẽ tìm một ông chồng ngoan, yêu cô thương cô, không cần cô làm gì cả, chiều chuộng cô như lão phật gia vậy.

Bây giờ mới biết, thực ra dọn dẹp nhà cửa cũng là một chuyện rất vui vẻ. Đặc biệt là vừa nghe nhạc, vừa thong thả dọn dẹp mỗi một món đồ thuộc về bản thân mình.

Đến khi cô dọn sạch nhà rồi, bộ lông dài của Dior cũng được ánh nắng hong khô, cô lấy dây thun ra buộc đám lông dài che mắt nó lại.

Mặc Tô nhớ lại hồi Dior còn bé, lần đầu cô nhìn thấy nó, nó ngồi cạnh Viên Mộ Tây trông cực kỳ ngoan hiền. Lần đầu tiên cô đã thích cái tên không được coi là nhỏ bé lắm này. Về sau thân với nó rồi, cô mới biết nó không hề ngoan hiền như vẻ bề ngoài. Khi có người ở nhà, nó có thể ngoan tới mức khiến người ta quên mất sự tồn tại của nó, không hề sủa inh ỏi, lần nào cô làm việc, nó cũng lặng lẽ ngồi cạnh, hoặc bốn chân lên trời ngủ khò khò. Nhưng nếu không ai ở nhà, nó bắt đầu tạo phản, khả năng phá hoại có thể so sánh với "Tề Thiên Đại Thánh" đại náo thiên cung.

Lúc nhỏ thể lực nó rất dồi dào, thích chạy theo những vật di chuyển, còn cắn xé lung tung đồ đạc trong nhà.

Mặc Tô tuy rất thích nó nhưng bình thường sẽ không cho nó lên giường. Phụ nữ về yêu cầu sạch sẽ thường cao hơn đàn ông, tuy Viên Mộ Tây cũng rất ưa sạch nhưng một người đàn ông chắc chắn sẽ không có nhiều tâm tư quản một con chó. Hơn nữa chỉ cần Dior tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, anh sẽ để mặc nó, cho dù nó nằm trên giường của anh cả ngày cũng chẳng sao.

Từ khi Mặc Tô đến, Dior không được lên giường nữa. Đó là chỗ mà nó đặc biệt bất mãn với nữ chủ nhân mới. Thế là nó thường nhân lúc Mặc Tô ra ngoài mà nhảy lên giường nghịch phá, lăn lộn, Mặc Tô tan sở về nhà sẽ phát hiện phân và nước tiểu đầy nhà, và cả báo vụn bị xé nát...

Mặc Tô vừa tức giận vừa xót thương, tức vì nó quá nghịch phá, lại cảm thấy nó sợ cô đơn, muốn ở gần chủ nhân, nên sau này chỉ cần nó vừa tắm xong, thơm tho sạch sẽ, cô sẽ để nó lên giường chơi một lúc.

Bây giờ cô chỉ còn một mình, nó cũng nguyện theo sát cô, mấy hôm trước cô vì chuyện tình cảm mà thường bỏ quên nó, làm nó đói khát mà cũng quên không cho ăn uống gì, bây giờ nhớ lại cảm thấy tội nghiệp quá. Nếu nó đã kiên quyết ở cạnh cô, thế thì cả hai sẽ nương tựa vào nhau mà sống.

Buổi chiều, cô tắm rửa xong xách túi đến siêu thị.

Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn cho mình một cuộc sống độc thân vui vẻ, thế giới rộng lớn như vậy, cuộc sống của cô không thể chỉ là tình cảm đã quá, thế gian này không phải chỉ có Viên Mộ Tây là đàn ông. Tuy anh rất đẹp trai rất ưu tú, tình yêu giữa họ cũng được xem là giai thoại mà bạn bè mến mộ, nhưng tình yêu là vì bản thân mà yêu, hạnh phúc hay không cũng chẳng phải để người khác nhìn, nếu hai bên thật sự không hợp nhau thì hà tất phải cưỡng cầu?

Thế là ông trời hình như không chịu tha cho cô, khi cô vừa đến siêu thị thì nhận được điện thoại của Viên Mộ Tây.

"Em đang ở đâu?"

Nghe giọng nói quen thuộc, Mặc Tô theo phản xạ cau mày, nếu là trước đây có lẽ cô đã quả quyết tắt máy, về sau nghĩ lại, có thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn, dù không là người yêu thì làm bạn bè cũng được.

"Đang ở ngoài, có việc gì ạ?"

"Anh có thứ này muốn đưa cho em."

"Quên ở nhà anh à?" Cô nói, "Nếu là quên thì có nghĩa là không cần thiết mang đi, nên anh không cần trả em."

"Là quà sinh nhật mười tám tuổi mẹ em tặng, em cũng không cần sao?"

"..." Mặc Tô lúc này mới nhớ ra điển cố của món quà sinh nhật đó. Mười tám tuổi là tuổi thành niên, mẹ tặng cô một chiếc nhẫn, kiểu đồ gia bảo, nhắc cô khi nào chắc chắn nửa kia của mình rồi hãy tặng nhẫn cho đối phương.

Cô đã kể cho Viên Mộ Tây nghe chuyện này từ lâu, nhưng nhẫn thì vẫn chưa tặng. Không phải cô không muốn, mà là Viên Mộ Tây không chịu nhận, anh ta nói nếu ngày nào đó cô cảm thấy anh ta thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho cô thì hãy tặng, như thế anh ta cũng sẽ đón nhận như lẽ đương nhiên.

Mặc Tô lúc này mới thấy mình bất hiếu, mỗi một việc khi ở cạnh Viên Mộ Tây cô đều nhớ rõ, thế mà món quà mẹ tặng cô quan trọng như thế, cô lại quên mang theo.

"Được, anh ở đâu? Em sẽ đến lấy."

"Mời anh ăn tối xem như cám ơn nhé?" Giọng anh ta vẫn ôn hòa.

"Nếu anh không muốn đợi em thì ngày mai khi đi làm, để ở chỗ Tiểu Vương đi, em sẽ tự đi lấy."

"Mời anh một bữa khó khăn thế à?"

"..." Mặc Tô biết mình không nên mềm lòng, nhưng vì vẻ thất vọng rõ ràng trong giọng nói của anh ta khiến tim cô xúc động, cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được: "Được, anh muốn ăn ở đâu?"

"Nhà em."

"..."

Anh ta nói: "Bây giờ anh đang ở trước cửa nhà em."

Lại đến nơi rồi! Mặc Tô cảm thấy buồn bực, thầm nghĩ thế này là tiền trảm hậu tấu rồi còn gì! Vội vã nói: "Vậy anh đợi một chút" rồi cúp máy. Trong lòng bỗng thấy phiền muộn, đàn ông đều đáng ghét thế sao? Mỗi khi cô quyết định sẽ sống một mình thật tốt, anh ta nhất định sẽ xuất hiện khuấy đảo, cố ý khiến cô khó chịu, anh ta vui đến thế sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện