Edit: Minh Nghi

***

Lương Tây trở lại Hoa Hồng Viên, thoải mái đánh một giấc. Cô ngủ ít khi nào thẳng giấc, hay mơ về những chuyện cũ. Lúc thì là hình ảnh cô được ba mẹ nắm tay vui đùa khi còn bé, khi thì là hình ảnh cô mặc bộ váy xinh đẹp đến trường, mặc kệ là hình ảnh nào, thì trên mặt cô luôn là nụ cười thuần khiết, rực rỡ hồn nhiên đến vô tận. Mà Mộc Chính Nguyên sẽ véo mũi cô, âu yếm nói với cô, “Bố muốn con gái bố vĩnh viễn rực rỡ hồn nhiên như vậy.”

Vĩnh viễn hồn nhiên rực rỡ, cô được tái sinh, đầu thai đến một gia đình yêu thượng con gái mình đến vậy, mà sau khi cô đến, cha mẹ cũng có thể khiến cô trưởng thành mà không cần đi học, cô đã có thể vĩnh viễn hồn nhiên tươi đẹp như thế. Cô đã có thể như vậy, được đặt vào ngôi nhà kính, sau đó từ từ nở rộ thành đóa hoa xinh đẹp.

Cô có tư cách để trở thành một đóa hoa thuần khiết như thế, nhưng là ai bức cô biến thành cái loại như bây giờ?

Ai?

Đôi tay cô dùng sức siết chặt ráp trải giường, làm cho ráp trải giường vốn đang phẳng phiu hiện lên nếp nhăn rõ rệt. Cô mở mắt ra, đã gần đến chiều rồi, ánh dương cũng chỉ còn chút dư âm xuyên qua bóng cây loang lỗ chiếu vào, trong phòng ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tạo thành một màu vàng ngột ngạt. Cô lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, mở thả lỏng tay đang nắm chặt rap trải giường ra, mạch máu đang bị bóp nghẽn cũng trở lại trạng thái ban đầu, cảm xúc không khống chế được khi nãy cũng dịu đi rất nhiều.

Mồ hôi chậm rãi rơi trên cái trán trắng mịn, cô vươn tay lau đi, rồi ngồi xuống giường. Đắn đo vài giây lại đứng dậy, thay quần áo, sửa sang lại mình một chút, mang tui xách chuẩn bị rời khỏi nhà. Khi cô xuống lầu, vừa đúng lúc thím Hoàng cũng đang lên lầu dọn vệ sinh, cô dừng lại, chăm chú nhìn thím Hoàng.

“Phu nhân chẳng ra ngoài bao giờ.” Thím Hoàng cúi đầu nói.

Những lúc Mộc Lương Tây ra ngoài, thím Hoàng chính là nói như thế với Lạc Minh Khải, rằng cô chẳng đi đâu hết, toàn là ở nhà chờ anh về thôi, cô chính là cô vợ nhỏ chịu thương chịu khó như thế đấy.

Khóe miệng Lương Tây vểnh lên, im lặng, bình thản bước xuống lầu. Khi đi qua sân thì Tiểu Mỹ Nữ đuổi theo, Lương Tây bấc giác mỉm cười, cúi người xuống, ngón tay cô chọt mũi nó, “Sao nào, không muốn chị đi à?”

Tiểu Mỹ Nữ kêu meo meo vài tiếng, tâm trạng Lương Tây không khỏi tốt lên, cô ôm lấy Tiểu Mỹ Nữ, “Được rồi, hôm nay mang em ra ngoài chơi nhé.”

Tài xế lái xe đến trước chỗ cô, Lương Tây đứng ở trước xe, lơ là nghiêng đầu, tài xế lập tức hiểu ý từ trên ghế lái mở cửa xuống, người tài xế này luôn lạnh nhạt bình thản, chẳng qua lúc này trên gương mặt có vài phần kinh ngạc. Tài xế này họ Trịnh, là do Lương Tây đích thân tuyển, rất rõ tính cách của anh ta. Cô tất nhiên hiểu tài xế Trịnh kinh ngạc vì cái gì, cô rất ít khi tự mình lái xe, trừ khi rất cần thiết, anh ta hiển nhiên biết chuyện cô che giấu kỹ năng lái xe của mình, nhưng cũng không tò mò.

Lương Tây đặt Tiểu Mỹ Nữ trong lỏng mình, đóng chặt cửa sổ xe, cô mang kính râm, hai tay sờ vô lăng. Cảm giác quen thuộc này quả thực làm cô sục sôi nhiệt huyết, bao lâu rồi mình chưa chạm vào nó? Cô dùng tốc độ lái xe thay lời nói, cô thể nhìn ra ngoài, nhưng người bên ngoài không thể nhìn rõ ràng bên trong xe, điều này khiến cô an tâm rất nhiều.

Giảm tốc độ, dừng xe, mỗi một động tác đều lưu loát mạch lạc.

Cô ôm Tiểu Mỹ Nữ bước xuống xe, đi vào căn hộ quen thuộc.

Khi cô đến, Lục Diên Chiêu liền như cười như không nhìn chằm chằm cô. Gần đây, số lần cô đến tăng không ít, chỉ có một lý do thôi, Lạc Minh Khải không ở nhà.

“Bị đày vào lãnh cung rồi à?”

Lục Diên Chiêu vươn tay, hướng phía ngực cô. Khi Mộc Lương Tây lui từng bước về sau theo bản năng, Lục Diên Chiêu lại đưa tay đỡ lấy Tiểu Mỹ Nữ đang nằm trong lòng cô, y nhìn cô cười cười, có phần chế nhạo không rõ, “Em né cái gì?”

“Người anh toàn mùi rượu.” Lương Tây bình tĩnh đáp.

Lương Tây ngồi xổm xuống, thả Tiểu Mỹ Nữ đi, lúc này mới đứng lên. Bên cạnh Lục Diên Chiêu kiều nữ giai nhân vô số kể, có thể y cảm thấy hứng thú với bọn họ, cũng có thể không. Vì sao? Bởi vì sự hứng thú của y chẳng kéo dài được bao lâu, khi đó y lại thay người mới. Mộc Lương Tây không nghĩ y có hứng thú với mình, nhưng y lại làm nhiều hành vi mờ ám đến cực điểm.

Có lẽ đây chính là “trai hư” trong truyền thuyết, y có thể đối xử lạnh nhạt dửng dưng với bạn, nhưng bạn lại không thể khước từ sự lạnh nhạt đó.

“Ở công ty đã quen việc chưa?” Cô tới đây, đương nhiên vì công việc.

“Chuyện nhỏ ấy mà.” Lục Diên Chiêu và cô vào thư phòng, “Nhưng bố em có vẻ không tin tưởng anh lắm.” Rất nhiều lần, lời nói của vị lãnh đạo như y xem chừng chẳng ai để vào tai, tất cả đều phải thông qua Mộc Chính Nguyên, mấy vị cấp dưới mới nghiêm túc chấp hành, nhưng như thế lại làm chậm hiệu suất công việc.

Lương Tây gật gật đầu, “Sau này sẽ không như thế nữa.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Bọn họ ở trong thư phòng bàn bạc tin tức, nghiên cứu công việc. Mộc Lương Tây vô cùng quen thuộc nơi này. Cô ngồi bên chỗ của mình, đã sửa sang được một vài công văn theo lời góp ý của Lục Diên Chiêu, cô xem xét cẩn thận, chỗ nào bất thường liền nói với y. Người như Lục Diên Chiêu, tuy rằng đời sống riêng tư phóng đãng, nhưng khi làm việc lại tuyệt đối nghiêm túc.

Lúc trước Lục Diên Chiêu có qua lại với một cô, cô gái ấy yêu y đến mức sống dở chết dở. Cô ấy nói với mọi người, rằng cô mê mẩn cái dáng vẻ khi đang chăm chú làm việc của y. Dáng vẻ đó, khiến cô ấy thần hồn điên đảo, cô gái ấy nghĩ, một người đàn ông làm việc nghiêm túc như thế, ắt cũng sẽ đối đãi y như thế với bạn gái của mình. Y phong lưu, chẳng qua do chưa tìm được cô gái của đời y mà thôi.

Mộc Lương Tây nghĩ thế, không nhịn được cong khóe miệng. Nhìn mà xem, phụ nữ luôn ôm những ảo mộng vô hạn đối với đàn ông, cô cũng không ngoại lệ.

Lương Tây nhìn chằm chằm tài liệu trong tây mình một hồi, mới chuyển chỗ ngồi đến đối diện Lục Diên Chiêu, “Có cách nào giải quyết không?”

Nếu tập tài liệu này do Lục Diên Chiêu chỉnh lại, hẳn là y đã xem qua rồi, dĩ nhiên sẽ rõ hơn cô. Nếu Thịnh Á giành được dự án này, thì tài lực sẽ tăng lên đáng kể, điều đó hiển nhiên là mối nguy lớn của Mộc Thị. Huống chi nếu Thịnh Á thành công, không ít vị tai to mặt lớn sẽ quay lưng với Mộc Thị

Lục Diên Chiêu ngẩng đầu lên, “Không có.”

Cô bật cười thành tiếng, đến gần Lục Diên Chiêu, cúi người xuống thỏ thẻ vào tai y, “Đừng đùa thế chứ, trên đời này còn có chuyện gì khiến anh lực bất tòng tâm sao?”

Lục Diên Chiêu nhẹ đẩy cô ra, “Tôi cũng đâu phải thần thánh.”

“Nhưng anh là Lục Diên Chiêu mà!” Cô nhẹ nhàng nói, nghiêng đầu hồn nhiên nhìn y, “Hai chúng ta ngồi cùng một thuyền. Anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Lục Diên Chiêu âm thầm hãi hùng, lời này của cô, chính là ám chỉ y tuyệt đối có bản lĩnh ngăn Thịnh Á, nếu không là do y chưa nghĩ tới. Nhưng y không nói dối, nếu chỉ dựa vào mình y, thì tuyệt đối không thể ngăn Thịnh Á. Nhưng chủ đầu tư dự án này quan hệ khá tốt với cụ ông Lục gia, khi trẻ cùng nhập ngũ, là huynh đệ vào sinh ra tử, nếu cụ ông ra mặt, ắt công sức của Thịnh Á sẽ đổ sông đổ biển.

Nhưng những chuyện bí mật này, sao cô lại biết được?

Ánh mắt Lục Diên Chiêu phủ một tầng băng.

Chương điện thoại của Mộc Lương Tây vang lên, cô nhìn Lục Diên Chiêu với vẻ hối lỗi, xoay người ra khỏi thư phòng, đi về hướng ban công. Cô có sở thích tự ngược, thích đứng ở ban công hóng mát, gió càng lớn càng tốt.

Cô đứng trên ban công, phát hiện Tiểu Mỹ Nữ cũng đang ở ngoài đây, nằm nhoài trên khe hỡ lan can, nhìn chằm chằm mấy con mèo hoang dưới ngã tư đường. Chỗ này của Lục Diên Chiêu, không có gì quý báu, đại khái thì chắc chẳng người nào nghĩ y lại chọn ở nơi như thế này đâu, bên cạnh căn hội này là con ngõ nhỏ, bên trong có vài con mèo hoang, thỉnh thoảng có người tốt bụng đi qua sẽ cho chúng ít thức ăn…

Lương Tây liếc nhìn Tiểu Mỹ Nữ, thì ra là Tiểu Mỹ Nữ muốn tìm Tiểu Soái Ca cơ đấy.

Thím Hoàng gọi đến, nói cho cô biết là Lạc Minh Khải đã về rồi. Lương Tây dặn thím ấy vài câu rồi cúp điện thoại, thím Hoàng sẽ dựa theo lời của cô mà nói với Lạc Minh Khải.

Cô cất điện thoại, cô còn tưởng rằng Hạ Niệm Ý quấn lấy Lạc Minh Khải, không cho anh ta trở về.

Khi cô xoay người chuẩn bị vào, liền thấy Lục Diên Chiêu đứng tựa ở cửa ban công, khuôn mặt y vô cảm, đại khái là nghe được nội dung cú điện thoại vừa rồi, nói, “Tôi đưa em về.”

Mộc Lương Tây ngập ngừng suy nghĩ, xong rồi cười tươi như hoa, “Ừ.”

Cô quay đầu gọi Tiểu Mỹ Nữ, chuẩn bị ôm nó về.

“Hình như mèo của em rất thích chỗ của anh, để nó ở đây đi!”

Cô định mở miệng cự tuyệt

Lục Diên Chiêu thấy vẻ mặt cô thì cũng đã biết cô tính nói gì, thần sắc không khỏi lạnh hơn vài phần, “Mộc Lương Tây, tôi nói cho em biết, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí đâu!”

Y đáp ứng giúp cô là một chuyện, lấy danh nghĩa cá nhân y đi “đấu” với Lạc Minh Khải lại là một chuyện khác, giữa bọn họ luôn luôn công bằng. Dự án của Thịnh Á, y không ra tay thì căn bản cô cũng không nói gì, vậy thì tại sao y phải vì cô đi cầu xin ông cụ ở nhà?

Một con mèo thôi mà, y cũng đã thuyết phục cô rồi, nếu cô dám cự tuyệt y, thì cô cũng đừng mơ tưởng đến việc nhờ y giúp.

Lương Tây hơi sửng sốt, “Ồ, tôi thấy nó ở đây cũng khá tốt, Lục thiếu đây tài đại khí thô, sẽ không bạn đãi nó đâu nhỉ.”

Lúc này còn không quên châm chọc y một phen.

Mộc Lương Tây để Tiểu Mỹ Nữ lại, có phần bất an. Lạc Minh Khải biết Tiểu Mỹ Nữ rất quan trọng với cô, hiện tại cô lại chưa thể “lật mặt nạ” với anh ta, nếu Lục Diên Chiêu để lộ Tiểu Mỹ Nữ trước mặt Lạc Minh Khải, ắt anh ta sẽ bắt đầu nghi ngờ cô.

Lục Diên Chiêu đây là đang bắt lấy nhược điểm của cô.

Ngoài mặt Lương Tây vẫn hờ hững, nhưng trong lòng chỉ mong cô đang nghĩ sai. Cô cũng biết, mình giống như đang đi vào ngõ cụt vậy, luôn đem mọi chuyện nghĩ đến chiều hướng xấu nhất, vậy nếu mọi chuyện thật sự phát sinh theo chiều hướng đó, ít ra khi ấy cô sẽ không luống cuống tay chân.

Lực Diên Chiêu tự mình lái xe đưa Mộc Lương Tây về. Xe dừng lại, y còn rất phong độ mở cửa cho cô. Lạc Minh Khải đứng cách đó không xa, nhìn thấy hết thảy.

Lương Tây xuống xe, Lục Diên Chiêu từ đằng xa vẫy tay chào Lạc Minh Khải.

Lạc Minh Khải nhướng mày tới, “Cảm ơn vì đã đưa vợ tôi về nhé.”

Rõ ràng là “dằn mặt”, nhưng Lục Diên Chiêu chỉ cười, “Là vinh hạnh của tôi, à mà tôi nghĩ sau này còn vinh hạnh kiểu này dài dài.”

Lạc Minh Khải nhìn y chằm chằm, Lục Diên Chiêu lại chuyển tầm mắt tới gương mặt của Mộc Lương Tây, “Tôi cũng là tay lái lụa đó nhỉ? Ngày hôm nay khoe với em nhiêu đó thôi, về sau có cơ hội sẽ cho em trổ tài cho em xem… Đi trước nhé.”

Lục Diên Chiêu lái xe đi, Lương Tây đi đến bên cạnh Lạc Minh Khải, “Vô tình gặp thôi ạ, vậy mà anh ta cứ nhất quyết đòi đưa em về.”

“Cách hắn xa một chút.”

“Nhưng…”

Lạc Minh Khải khẽ thở dài, anh đâu có quở trách cô, nhưng cô lại ủy khuất đến thế, vội vàng giải thích. Khi bọn họ còn đi học, có một cô nàng lọt vào mắt xanh của Lục Diên Chiêu, nhưng cô gái đó không quan tâm đến y, vì cô nhìn trúng Lạc Minh Khải.

Khi ấy, Lục Diên Chiêu nói với Lạc Minh Khải, “Ngày nào đó tôi sẽ đùa chết người thương của cậu, chắc vui lắm nhỉ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện