Edit: Ichikazumi

Từ sau lần tự mình đem thiếp mời đính hôn của Chu Gia Trạch về cho Lương Tây, Lạc Minh Khải không về thêm lần nào nữa. Cô không hiểu khoảng thời gian anh không về này đại biểu cho điều gì, vậy nên cô vẫn như trước kia, chơi đùa cùng tiểu Mỹ Nữ, chờ chị Hoàng làm cơm xong thì ngoan ngoãn đi ăn.

Mấy ngày nay, tin tức duy nhất cô nhận được là lễ đính hôn của Chu Gia Trạch đã bị hủy bỏ. Nghe tin, cô thật sự rất muốn gọi điện hỏi thăm Nhâm Niệm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại không gọi. Kể cả Chu Gia Trạch có đính hôn thì chuyện này cũng không liên quan gì đến Nhâm Niệm, mà nếu có liên quan thật, chỉ sợ Nhâm Niệm cũng không biết nên nói gì với cô.

Hai ngày sau, Lương Tây gọi điện cho Lạc Minh Khải nhưng không được, cô đành phải tự mình tới Thịnh Á. Lần đi này khá giống lần trước, điểm khác duy nhất là Lạc Minh Khải chưa họp mà thôi.

Nhân viên trong công ty đều có công việc của mình, Lương Tây hàn huyên với thư kí một lát, biết Lạc Minh Khải đang ở trong văn phòng liền chuẩn bị trực tiếp đi vào, thư ký cũng không ngăn cản cô.

Chẳng qua, trước mặt cô nhanh chóng xuất hiện một người phụ nữ, chính xác là cố ý ngăn cô lại giữa đường.

Ngũ quan quen thuộc, gương mặt không biểu lộ gì, bộ quần áo công sở màu đen khiến cô ta càng thêm trầm ổn nghiêm túc, đương nhiên, cho dù vậy thì nó cũng không thể che đi vẻ đẹp của cô ta. Chỉ có điều, cảm giác quen thuộc của cô lúc này hoàn toàn không phải vì cô ta chính là người đứng sau Lạc Minh Khải đánh giá mình lần trước, mà là rất lâu rất lâu trước kia, gương mặt phóng đại này đã từng xuất hiện nhiều lần trong tầm nhìn của cô.

Lạc Minh Khải thi hùng biện, người ngồi ở vị trí đầu tiên là cô ta, Lạc Minh Khải đấu bóng rổ, người ngồi trông coi quần áo của các anh cũng là cô ta…Vị trí đặc biệt nhất, đến giờ vẫn luôn dành cho người đặc biệt nhất.

Lương Tây nhìn người trước mặt, cười ngọt ngào, “Xin chào, tôi là Mộc Lương Tây, rất vui được biết cô.”

Nhìn nụ cười nhiệt tình của cô, Hạ Niệm Ý không thể thốt ra câu “Không phải nhân viên công ty thì không thể tự tiện ra vào”. Đối với khuôn mặt tươi cười như thế, ai có thể đủ lạnh lùng nói ra lời như vậy. Đến cô ta còn thế này, vậy Lạc Minh Khải đối diện với khuôn mặt này sẽ thế nào? Hạ Niệm Ý không nhịn được lại nghĩ ngợi đến cảnh tượng Lạc Minh Khải ở cùng cô ta làm gì, nói chuyện gì… Càng tưởng tượng càng không chịu nổi.

“Hạ Niệm Ý”. Cô ta tự giới thiệu, “Tổng giám đốc hiện đang phải xử lý văn kiện rất quan trọng”.

Ý là mong cô đừng đi quấy rầy.

“Tôi chỉ phiền anh ấy vài phút thôi”. Lương Tây vẫn cười, không quên khen cô ta, “Hạ tiểu thư, cô thật xinh đẹp, mọi người hay bảo những cô gái đẹp thường không thông minh lắm, nhưng dùng với cô thì thật đúng là sai hoàn toàn.”

Hạ Niệm Ý bỗng thấy hơi áy náy, đối phương khen ngợi mình như vậy, mình lại đi ngăn cản, trong mắt người khác dường như không hay lắm.

Thấy sắc mặt Hạ Niệm Ý tái đi, Lương Tây thu nụ cười lại, “Tôi không thể gặp anh ấy ư?” Gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, “Là vợ của anh ấy cũng không được sao?”

Vẻ ngây thơ khiến người ta thật muốn xé nát. Hạ Niệm Ý cắn chặt môi, một câu không nói nên lời. Là cố ý đúng không? Giả bộ ngây thơ rồi như vô tình nói lời tổn thương người khác. Là vợ của Lạc Minh Khải nên có đặc quyền riêng, sao mà giống một lời tuyên ngôn cảnh cáo quá.

Hạ Niệm Ý xiết chặt nắm tay, rất muốn tìm ra sơ hở trên gương mặt kia, nhưng không có, hoàn toàn không có… Khi mà cô ta còn chưa kịp nghĩ ra lí do khác, Mộc Lương Tây đã lướt qua cô ta, lập tức đẩy cửa phòng Lạc Minh Khải.

Lạc Minh Khải nhíu mày, không gõ cửa mà đi thẳng vào chỉ có… Ngẩng đầu nhìn thấy Mộc Lương Tây, hàng mày lại khôi phục như thường, chỉ có điều, động tác cầm bút trở nên cứng ngắc. Anh nhìn cô tiến gần về phía mình, đôi mày lại nhíu lại, ánh mắt nghi hoặc.

“Em gọi cho anh không được.” Lương Tây cúi đầu mở miệng, dường như hơi lo lắng, “Em… em sợ anh xảy ra chuyện”.

“Em thấy rồi đấy, tôi rất tốt”. Lạc Minh Khải cố ý khiến giọng mình trở nên lạnh lùng.

Lương Tây lại vẫn nhìn anh đăm đắm, quan sát kĩ một lượt, “Dạo này anh nhiều việc lắm phải không?”

Thực ra chẳng có việc gì, nhưng anh không trả lời.

“Anh bớt thức khuya một chút, đừng liều mạng làm việc thế, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.” Cô cúi đầu, giọng càng thấp.

Lạc Minh Khải lại thấy phiền chán, “Em tới đây chỉ để nói với tôi mấy lời này?”

Lương Tây do dự vài giây, “Em không gọi được cho anh nên đành đến đây. Anh đừng quên, hai ngày nữa là sinh nhật bố em. Đến hôm ấy,…”

“Biết rồi, tôi với em đến đó sắm vai vợ chồng tình cảm.” Lạc Minh Khải ngắt lời cô.

Lương Tây chớp chớp mắt, vốn định nói với anh đôi điều lại bị anh ngắt lời, hốc mắt đỏ hoe, “Vậy… em về đây”.

Không cần ngẩng đầu nhìn anh cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô lúc này, chắc là vẻ mặt đầy tổn thương. Sau khi cô rời khỏi văn phòng, Lạc Minh Khải quăng thẳng chiếc bút trong tay… Anh hận không thể trực tiếp quát lớn trước mặt cô, đừng phí công dành tình cảm cho anh, cũng đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt anh nữa. Anh sẽ không thương tiếc cô đâu, vì cô là con gái kẻ thù của anh.

Mỗi lần đối diện với khuôn mặt kia, anh lại không nhịn được tưởng tượng ra khung cảnh quyết liệt ấy.

Hai ngày sau, Lạc Minh Khải lái xe về đón Mộc Lương Tây đến Mộc gia. Mộc Chính Nguyên mừng sinh nhật bốn mươi bảy tuổi không làm lớn lắm, chỉ mời bạn bè thân thiết tụ họp, nhưng nói chung cũng khá náo nhiệt. Bởi vậy, cô con gái duy nhất là Mộc Lương Tây tất nhiên không thể vắng mặt.

Lương Tây ngồi vào trong xe, ngồi một lát, phát hiện cô không nói gì thì anh cũng không nói gì, đành chủ động mở lời, “Thấy em hôm nay có gì khác không?”

Lạc Minh Khải quay sang nhìn cô, mím môi không nói.

“Em mặc váy này xấu lắm à? Chị Hoàng bảo đẹp lắm mà, trông như sinh viên đại học ý.” Cô tự nói tự cười.

Lạc Minh Khải nhắm mắt, “Quà ở sau xe đấy”.

Lương Tây kinh ngạc nhìn anh, “Chắc bố sẽ vui lắm”.

Lạc Minh Khải im lặng, không nói thêm gì nữa. Mãi khi đến Mộc gia gương mặt Lạc Minh Khải mới hiện ra nét cười, đối với cánh tay đang khoác trên tay mình cũng coi như không thấy. Bây giờ anh ta vẫn chưa thể trở mặt với bọn họ, nhất là gần đây, anh ta rõ ràng cảm thấy có người đang đứng sau khống chế Mộc thị. Anh ta vốn tưởng vẫn là lão cáo già thành thạo thương trường Mộc Chính Nguyên xử lý, nhưng anh ta từng phân tích kỹ cách xử lý của ông ta, thủ đoạn này rõ ràng không phải của một người… Hơn nữa Lạc Minh Khải cảm thấy thủ đoạn này rất quen thuộc, hy vọng không phải người anh ta đoán, nếu không thì phức tạp rồi.

Thấy con gái với con rể đã đến, Mộc Chính Nguyên và Lương Cần đều rạng rỡ mặt mày. Bạn bè, thân thích của Mộc gia rất nhiều, ai thấy Lương Tây đến cũng chào hỏi đôi câu.

Không ít trưởng bối tỏ vẻ quý mến Lạc Minh Khải, luôn miệng khen Mộc Chính Nguyên có con rể thật tốt, nửa đời sau khỏi cần lo lắng.

Lúc kính rượu, Lạc Minh Khải âm thầm uống thay cho Mộc Chính Nguyên rất nhiều, trong mắt người khác quả là chàng rể được hết ý.

Nhưng mà, được hết ý còn chưa đủ.

Sau khi ăn xong, Lạc Minh Khải bị Mộc Chính Nguyên gọi vào thư phòng.

Thư phòng của Mộc Chính Nguyên chứa đầy sách, có rất nhiều tác phẩn văn học nổi tiếng quốc gia. Ông ta tự cho rằng từ trước đến nay mình vẫn luôn hướng tới truyền thống văn nho của tổ tông, nhưng thực ra trên thương trường lại chưa bao giờ phát huy được cái gọi là “nội hàm nho nhã”, việc gì cũng tuyệt tình nhổ cỏ tận gốc. Nực cười nhất là, Lạc Minh Khải nghe nói ông ta tin phật.

Mộc Chính Nguyên vào thư phòng, an vị trên chỗ ngồi duy nhất sau bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Minh Khải, không nói gì. Đây là phương thức vô hình gây áp lực tâm lí cho người đối diện, không nói gì, khiến người ta phải đoán già đoán non, càng đoán càng loạn… Nhưng Lạc Minh Khải lại chẳng nghĩ gì cả, chỉ im lặng chờ Mộc Chính Nguyên mở miệng.

“Tôi không cần biết trước kia anh thế nào, nhưng từ nay trở đi, nếu để tôi phát hiện anh làm gì khiến Tiểu Tây đau lòng, tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt.”

Lạc Minh Khải cười lắc đầu, “Bố lại nghe chuyện tào lao ở đâu đấy?”

“Mặc kệ là tào lao hay thật giả, tôi chỉ muốn con gái tôi vui vẻ, anh hiểu chưa?”

Lạc Minh Khải gật đầu, “Bố quá lo”.

“Tốt nhất anh nên nhớ kỹ những lời ngày hôm nay.”

“Tôi chỉ có một đứa con gái này, nếu nó có chuyện gì, bằng mọi giá tôi sẽ bầm thây vạn đoạn kẻ gây ra chuyện đó. Nhưng anh cũng nên biết, tôi chỉ có đứa con gái này, tiền tài của tôi sống không đeo chết không theo được, anh thấy tôi còn có thể cho ai? Về cẩn thận suy nghĩ lại, đừng để tôi thất vọng.”

Lạc Minh Khải không biết ông ta đang thăm dò hay thật lòng, đành đáp lại vài câu cho có lệ. Tuy nhiên, trông thái độ của Mộc Chính Nguyên, hình như hoàn toàn không nhận ra có người đang gây khó dễ cho Mộc thị… Dựa vào kinh nghiệm thương trường nhiều năm của ông ta, nếu không gặp chuyện quá hệ trọng, tuyệt đối không cần tìm người giúp đỡ, vậy rốt cuộc những khác lạ mà anh điều tra được là do đâu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện