Giang Vân Hạc trợn mắt lên nhìn đôi mắt long lanh quen thuộc, còn có cả một mùi hương gần gũi thoang thoảng.

"Sao ngươi đã quay lại?" Giang Vân Hạc thấy Chấp Nguyệt trở về thật không đúng lúc, hiện tại cứ mỗi khi nhìn thấy nhện là hắn lại cảm thấy như đấy là tai mắt của Thất Tinh tiên tử.

Vừa phải lừa gạt Chấp Nguyệt, vừa phải đề phòng mấy con nhện, Giang Vân Hạc cảm thấy rất mệt mỏi.

Làm nam nhân đã khó.

Làm nam nhân tốt còn khó hơn.

"Ta nghe nói ngươi xảy ra chuyện, nên quay về nhìn xem. Thấy ngươi không có việc gì, ta an tâm rồi." Chấp Nguyệt nhẹ nhàng nói.

"Ta thì có thể gặp chuyện gì." Giang Vân Hạc cười cười.

Chấp Nguyệt đổi chủ đề:

"Hiện giờ khắp nơi đều đang rối loạn, những người mất tích ở Vô Tận Sơn lúc trước vẫn chưa tìm thấy, Đông Hải cũng xảy ra vấn đề, hiện tại Thất Tinh động bị phá phong ấn, uế khí bên trong thoát ra, lan ra ngoài ăn mòn mọi thứ, tuy ngươi ở trong tông môn, nhưng vẫn nên cẩn thận."

"Bên Thất Tinh động không phải có Tử Ngọc môn rồi sao?" Giang Vân Hạc kinh ngạc hỏi.

"Tử Ngọc môn xảy ra chuyện. Hai tên phản bội chạy trốn, môn chủ bỏ mình, trưởng lão thì một chết, hai trọng thương. Ba trưởng lão còn lại có hai người đuổi theo nhưng giữa đường bị phản chiến, một người chết, một người trọng thương chạy trốn quay về."

Giang Vân Hạc nghe xong liền câm nín, nói cách khác, Tử Tinh môn coi như bị diệt môn?

Cả môn phái chỉ còn ba vị trưởng lão bị trọng thương? Đừng nói Thất Tinh tiên tử quay lại trả thù, bọn họ có thể ổn định lại cục diện đã tốt lắm rồi.

"Đấy là chuyện mà chưởng môn nên quan tâm chứ? Còn sư phụ, hai vị chân nhân, và chín vị phong chủ khác nữa!"

"Đúng vậy, hiện giờ Vọng Đồng phong cùng Hòa Không Thiền phong phụ trách trấn thủ Thất Tinh động. Lần này ta trở về là có việc khác, đáng lẽ mấy ngày nữa mới có thể quay về, nghe nói đệ xảy ra chuyện, không yên lòng nên chạy về trước." Chấp Nguyệt nói.

Tử Thần tông có năm vị chân nhân, trừ chưởng môn Nam Mộng và ba vị trưởng lão Chưởng Nhật Nguyệt Tinh, thì còn Vọng Đồng phong chủ.

Có hắn tọa trấn ở Thất Tinh động, trong khoảng thời ngắn sẽ không lo xảy ra chuyện.

"Lần này ngươi ở lại bao lâu?" Giang Vân Hạc hỏi.

Hy vọng không lâu lắm.

"Ta đã gặp chưởng môn cùng sư phụ, ta chỉ ghé qua nhìn ngươi một chút, rồi sẽ đi luôn."

"Bên ngoài lắm chuyện như vậy?" Giang Vân Hạc nhíu máy, không vội đến mức vậy chứ?

Nếu bên ngoài thật sự loạn tới vậy, hắn đúng là có hơi lo lắng.

Hắn đến thế giới này đã khoảng một năm, nhìn lại một năm vừa rồi, thế giới này đúng là hơi loạn.

Chưa nói tới những cái khác, chỉ cần chuyện ở Thịnh Châu, Vô Tận sơn cùng với Thất Tinh động, đã là ba đại biến cố rồi.

"Cũng không phải như ngươi nghĩ." Chấp Nguyệt cảm thấy Giang Vân Hạc đang lo cho mình, nhoẻn miệng cười, như tuyết liên nở rộ.

"Mọi chuyện bên ngoài xử lý tạm ổn rồi, chỉ làm nốt một vài chuyện, là ta có thể quay về ở lại một thời gian."

Đột nhiên Giang Vân Hạc cảm thấy, Chấp Nguyệt bận rộn vẫn hơn.

Cứ bận rộn khoảng ba mươi năm đi.

Chấp Nguyệt đi rồi, Giang Vân Hạc lại nhìn chằm chằm nhà trúc, nửa ngày sau khẽ lắc đầu.

.......

Hai ngày sau, Nhạc Tuyết Băng khó chịu đi vào nhà trúc: "Đám người kia thật kinh tởm."

"Sao vậy? Có ai chọc giận sư tỷ? Ta giúp tỷ giáo huấn bọn họ!" Giang Vân Hạc cười nói.

"Ngươi, thôi bỏ đi, thực lực của ngươi còn thấp hơn cả ta..." Nhạc Tuyết Băng cảm thấy mình bị xem thường, khinh thường nhìn Giang Vân Hạc.

"Báo thù chưa chắc cần vung nắm đấm!" Giang Vân Hạc nhún nhún vai.

Ví dụ, những người đó có bạn gái hoặc thanh mai trúc mã.....

Chuyện này ta rất am hiểu.

Nhưng nghĩ lại, lúc ở trái đất còn có thể làm vậy, còn giờ thân phận hắn đã khác.

Quan trọng nhất là, hiện tại hắn vẫn chưa thu phục được Chấp Nguyệt.

Nhạc Tuyết Băng không hiểu ý Giang Vân Hạc, cũng lười nghĩ nhiều, tức giận nói:

"Bọn họ chửi ngươi."

"Ai? Chửi ta? Chửi ta cái gì?" Giang Vân Hạc càng thấy kì quái.

Nhạc Tuyết Băng há miệng thở dốc, không biết nên nói như nào, nửa ngày sau mới yếu ớt nói:

"Bọn họ nhai lại mấy lời ngươi nói với Thất Tinh tiên tử!"

"Ha ha ha ha!" Giang Vân Hạc cười lớn.

"Ngươi còn cười? Ta còn thấy tức thay ngươi đây."

Vốn dĩ nàng đang tức giận vì đám người đó âm dương quái khí, nhưng lúc này lại thấy Giang Vân Hạc vô tâm vô phế(1) như vậy, trong lòng càng tức giận.

"Không có việc gì, bọn họ nói thì kệ họ." Giang Vân Hạc cười xong rồi, khoát tay bỏ qua.

Hắn có thể đoán được ai truyền những lời đó ra.

Tuy không biết vì sao đối phương hận mình như vậy, nhưng dù không có mình, Chấp Nguyệt cũng sẽ không coi trọng hắn.

Không quan trọng, người thắng không cần để ý tới tiếng chó sủa loạn.

Loại chuyện này hắn đã trải qua nhiều lần.

"Đây là của ngươi." Nhạc Tuyết Băng quảng cho hắn một bịch to, phồng, bên trong có ba nghìn bốn trăm viên Linh Châu.

"Đáng tiếc, ta vừa mới tìm được con đường phát tài, thì Thất Tinh động lại bị đóng lại!" Nhạc Tuyết Băng than thở.

"Luôn có cơ hội. Nếu cần, chỗ này cho tỷ mượn." Giang Vân Hạc không thèm để ý tới khoản linh châu nho nhỏ này.

"Thôi đi, đây là ngươi vào sinh ra tử mới có được. Sư tỷ ta tuy nghèo, nhưng vẫn là người có chí khí!" Nhạc Tuyết Băng khoanh tay, ngoảnh đầu không nhìn cái bọc.

"Lúc nào cần có thể tìm ta."

Nhạc Tuyết Băng rất bội phục tâm tính Giang Vân Hạc.

Nàng đã sớm nghe Chấp Nguyệt kể chuyện, Giang Vân Hạc vốn không phải là con nhà giàu, thậm chí ngay cả chữ hắn cũng không biết, phải cần Chấp Nguyêt dạy cho hắn.

Lúc này đặt mấy nghìn linh châu trước mặt, hắn một chút cũng chẳng cần.

Phần tố chất này, nàng tự nhận không bằng.

Nhưng điều đáng giận là, rõ ràng thời gian tu hành của hắn ngắn ngủi, sao lại giàu hơn mình nhiều như vậy.

"Cảm giác gần đây càng ngày càng loạn, tốt nhất đệ nên chuẩn bị một hai kiện pháp khí phòng thân."

"Ừ, ta hiểu." Giang Vân Hạc gật đầu, trong lòng nghĩ tới Lôi Quang thuật của mình, ngoại trừ thời gian nghiên cứu Tam Phân Hỏa, thì còn lại đều nghiên cứu Lôi Quang thuật.

Lôi Quang thuật chia làm bốn tầng Bình Địa Khởi Lôi, Lôi Lệnh Phong Hành, Nhất Lôi Nhị Thiểm và Lôi Đằng Vân, bản thân hắn mới tu đến Bình Địa Khởi Lôi mà thôi.

Nếu đạt tới Lôi Lệnh Phong Hành, tốc độ sẽ nhanh hơn gấp ba lần, giống như một tia chớp vậy, tu sẽ Khí Hải cảnh sẽ không đuổi kịp được mình.

Môn độn pháp này so với công pháp trong thư viện còn lợi hại hơn.

Có lẽ tông môn cũng có độn pháp lôi điện lợi hại hơn, nhưng hắn mới là Dũng Tuyền cảnh, chưa xem được sách ở các tầng cao hơn.

Chờ Nhạc Tuyết Băng rời đi, Giang Vân Hạc đi tìm Dược Nhi vài vòng, cũng không biết nàng đã chạy đi đâu, chỉ thấy mấy con thú chạy lại trên núi.

Giang Vân Hạc lại "lựa chọn kỹ càng" hai cây măng bỏ vào rúi trữ vật rồi đi tới Thiên Môn phong.

Vừa mới bước vào quảng trường Thiên Môn phong, Giang Vân Hạc đã cảm giác được vài ánh mắt đang khó chịu nhìn hắn.

Liếc qua khóe mắt, hắn thấy một tên nhìn mình cười cười, đang thì thầm to nhỏ với người bên cạnh.

À, thì ra là hai tên thiểm cẩu...(2)

Hắn chưa từng gặp qua hai người này, chắc là tới đây đứng chờ chỉ để cười nhạo mình?

Tưởng rằng làm vậy là có thể chọc giận mình?

Bên kia chắc là thêm năm tên thiểm cẩu nữa?

Hình như là mấy con bại khuyển đang vui sướng.

Giang Vân Hạc vẫn thoải mái bước vào Bảo Khố Các, bên trong hơi tối, có một cô gái đang nhìn chằm chằm vào một chiếc đỉnh, không hề chớp mắt.

Trên đầu vẫn còn hạt hoa, nhưng tóc tai đã rối không khác gì tổ chim.

"Tóc lại rối rồi." Giang Vân Hạc vuốt tóc nàng lại.

Tiết Linh Vân vẫn ngồi im lặng tại chỗ.

Giang Vân Hạc cảm thấy nàng ngoan giống một con mèo nhỏ vậy.

Một lát sau mái tóc đã được vuốt gọn gàng, Giang Vân Hạc mới hài lòng gật đầu:

"Đỡ hơn rồi, con gái vẫn nên gọn gàng một chút."

Thuận tay hắn lấy một cây măng:

"Cho ngươi này."

"Lúc trước ta từng nói, tặng ngươi một cây tốt nhất."

Tặng măng, của ít lòng nhiều sao?

"Xùy! Ta thực ngưỡng mộ..."

Một người đi vào định chế giễu, vừa mở miệng, Tiết Linh Vân đã vung tay lên.

"Phanh!" Người vừa tới bị tạt bay ra ngoài, đúng vừa vũng thì đã mặt mũi hoảng hốt, chôn chân ở cửa không biết nên tiến hay lùi.

Giang Vân Hạc ngạc nhiên nhìn nàng, xem ra không phải là nàng không biết bên ngoài có những chuyện gì.

Tiết Linh Vân cũng không nói gì, đặt măng qua một bên tiếp tục nhìn chằm chằm chữ viết khắc trên cái đỉnh kia.

Giang Vân Hạc thấy có ghế nằm trong góc phòng, có tia nắng chiếu tới, ra đó nằm, chỉ cần ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy đám liếm cẩu bên ngoài.

Bọn họ cảm thấy khó hiểu, tại sao cô gái quái dị ít khi nói trong này lại giúp tên tiểu tử kia.

Giang Vân Hạc càng vui vẻ, bọn họ càng tức giận.

Sau cùng hắn mặc kệ, nhắm mắt lại, ngủ một giấc.

Hai tiếng trôi qua, lúc Giang Vân Hạc tỉnh lại Tiết Linh Vân vẫn đang nghiên cứu mấy chữ viết kia.

"Ngủ thật đã đi, ta đi trước, lần sau lại tới tìm ngươi."

Giang Vân Hạc phất tay, Tiết Linh Vân ngẩng đầu liếc nhìn theo bóng lưng hắn, rồi lại tiếp tục việc của mình.

Chú thích:

(1) Vô tâm vô phế [没心没肺]: Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản.

(2) Thiểm cẩu: liếm chó, ý mỉa mai đám người xu nịnh, chỉ biết chạy theo những kẻ có quyền hành như chó chạy theo chủ hóng xương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện