Giang Vân Hạc trơ mắt nhìn về phía hai người thanh niên, khi Tô Tiểu Tiểu vừa dứt lời, một người rất nhanh giương hai tay ra, vô số lá phù hóa thành từng đàn Hồ Điệp trông thật mỹ lệ, bay múa đầy trời.

Người còn lại rất nhanh cũng động thủ, trước người hắn xuất hiện một quyển sách cao hơn nửa người, trang sách không ngừng lật qua lật lại, từ đó truyền ra tiếng gầm của hổ báo sài lang, tiếp đến từ giữa cuốn sách chui ra một con Đại Quy có chiếc mai đầy gai,dữ tợn vô cùng, phóng thoát ra khỏi trang sách liền nhanh chóng biến thành khổng lồ, đem hai người thanh niên kia che hoàn toàn ở phía sau.

“Vạn Hóa Thư? Có chút ý tứ.” Tô Tiểu Tiểu có chút ngoài ý muốn, cái thứ mà thiếu niên kia lấy ra đương nhiên không phải là Vạn Hóa Thư chân chính, nhưng mà có thể phỏng chế theo được Vạn Hóa Thư, thì chắc cũng là một vật hiếm có, giá trị liên thành (1).

Xem ra thân phận của hai người này không bình thường.

Dù vậy Tô Tiểu Tiểu cũng chẳng thèm để ý, tay phải nàng nắm chặt, từng đạo ngân ti trong tay nàng lập tức đem con Cự Quy kia trói lại, mặc cho nó có điên cuồng giãy giụa thế nào, xung quanh vụn đá, vụn gỗ bay loạn cũng không thể thoát ra được.

Nhưng vô số những con Hồ Điệp kia đã hướng về hai người lao tới.

Giang Vân Hạc theo bản năng ôm đầu lại.

“Hô ——!” Tô Tiểu Tiểu khẽ mở miệng nhỏ, một làn khói xanh nhẹ từ trong miệng nàng bay ra, nhanh chóng tràn ngập đại sảnh khách sạn đang bị Cự Quy phá hủy đi hơn nửa.

Chỉ thấy từng con Hồ Điệp vừa mới nhào về phía trước mặt thì liền đã biến thành màu xám tro, hóa thành từng lá bùa rơi xuống.

Thấy thủ đoạn của mình bị Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng giải quyết như vậy, mặt hai người nhao nhao biến sắc.

Hai người nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, né tránh làn khói xanh kia và quát lớn: “Ngươi là người phương nào?”

Tô Tiểu Tiểu mở miệng hút nhẹ, thời gian như thể chảy ngược lại, làn khói xanh đó lại lần nữa trở lại trong miệng Tô Tiểu Tiểu, nàng liếm nhẹ môi dưới, mặc dù động tác này biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ tuổi ngây thơ, thế nhưng lại có một sức hút kinh người.

Ngay cả Giang Vân Hạc có kiến thức hiểu biết rộng rãi như vậy mà cũng có một chút kinh ngạc.

Tô Tiểu Tiểu không để ý tới hai người, thay vào đó nàng nói: “Nếu đã tới rồi, thì hãy vào đi.”

Tựa như nhũ yến đầu rừng vậy, vô số lá bùa từ bên ngoài bay vào, ở trên không trung tản ra lộ một nữ tử mặc đạo bào màu trắng.

Đúng là người đã nhìn thấy buổi tối ngày hôm qua.

“Chưởng Lệnh Sư Tỷ!” Hai cái thanh niên khom nửa người nói.

“Vô Ưu Tông, Tô Tiểu Tiểu, ngươi không đi Vô Nhai Sơn, mà lại đến Thanh Hà là có chuyện gì?” Âm thanh nữ tử lạnh lẽo như đao.

Nghe được cái tên Tô Tiểu Tiểu, hai người thanh niên kia sắc mặt nhất thời đại biến, tràn đầy cảnh giác.

“Ta sao, ta chỉ muốn đi mượn một ít đồ……” Tô Tiểu Tiểu khẽ cười.

Nữ tử nhíu mày, không có tiếp lời.

Tuy vậy Tô Tiểu Tiểu phối hợp nói tiếp: “Chấp Nguyệt, nhìn dung mạo của ngươi như hoa như ngọc, ta có tên người hầu vừa vặn còn chưa thành thân, cho ngươi mượn người dùng thử một chút! Ngươi danh khí cao ngất, rất xứng với người hầu này của ta".

Giang Vân Hạc:???

Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?

Hai thanh niên đứng phía sau Chấp Nguyệt mở to hai mắt nhìn, thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được Tô Tiểu Tiểu sẽ nói ra những lời như vậy, đầu tiên là phẫn nộ trừng mắt Tô Tiểu Tiểu một cái, sau đó lại tràn đầy sát khí trừng nhìn về phía Giang Vân Hạc.

Phải biết rằng xung quanh tam phái ngũ môn, làm gì có ai không biết đến Tử thần tông chưởng lệnh Chấp Nguyệt? Vậy mà lại có người dám mở miệng vũ nhục nàng như thế?

Giang Vân Hạc cảm thấy bản thân rất vô tội, hiện tại rốt cuộc nên buông tay hay là nhún vai?

Hắn liền hướng về phía đối phương lộ ra một nụ cười vô tội.

Nhưng đối phương rõ ràng lại hiểu lầm, cảm thấy Giang Vân Hạc đang khiêu khích, sát khí càng nhiều, trên trán hiện hằn gân xanh rõ rệt.

Giang Vân Hạc: Được rồi, nằm thẳng đi.

Đối phương hiển nhiên không có cách nào tiếp thu thiện ý của mình.

Chấp Nguyệt nhíu mày: “Tô Tiểu Tiểu, ngươi tới đây chỉ là để trổ tài miệng lưỡi lợi hại?”

“Đương nhiên……” Tô Tiểu Tiểu cười vũ mị, “Đợi ta bắt ngươi lại rồi nói sau!”

Mặt đất đột nhiên bắn lên một con hắc xà táp về phía Chấp Nguyệt.

Nếu nhìn kỹ, đây không phải loại độc xà gì, chính xác là một đạo bóng dáng từ dưới chân Tô Tiểu Tiểu kéo dài ra, trông giống như một vật sống, bắn lên tập kích.

“Tô Tiểu Tiểu!” Chấp Nguyệt sắc mặt giận dữ, cả người phân tán thành vô số lá bùa, ở phía ngoài cửa xông ra, lộ ra thân hình. “Muốn động thủ, thì ra ngoài thành đi.”

“Không phải do ngươi quyết định!” Thân hình Tô Tiểu Tiểu nháy mắt lao ra, đầu ngón tay tay phải xuất hiện ngân ti hướng tới Chấp Nguyệt bao trùm lại, cùng lúc đó dưới chân Chấp Nguyệt bắn lên hơn mười mấy đạo bóng dáng, phảng phất như thiên la địa võng đem nàng bao lại.

“Beng ——!” Một tiếng cổ quái kêu to, một con Hỏa Kê toàn thân đầy lửa phá tan những đạo bóng dáng phóng lên tận trời, xoay mình phun ra mười hỏa cầu, rơi xuống được một nửa thì bất thình lình tràn ra và hóa thành hơn mười đóa hỏa diễm liên hoa, từng phiến cánh hoa tróc ra, trông như thể cơn mưa hoa đào ngập đầy trời.

Tất cả mọi người đều tránh lui chín mươi dặm, căn bản là không ai dám để cho những cánh hoa hỏa diễm kia dính lên người dù chỉ một chút nào.

Đặc biệt hai tên thanh niên Tử Thần Tông kia chạy nhanh nhất, từ đó có thể thấy được sự nguy hiểm ẩn giấu dưới thứ trông cực kì hấp dẫn ánh nhìn này.

Hỏa Điểu (Hỏa Kê) nhất phi trùng thiên (2), hướng tới nơi xa bay đi, Tô Tiểu Tiểu không cần suy nghĩ liền hóa thành một đạo hắc ảnh đuổi theo.

Giang Vân Hạc nhìn xem bên cạnh không có một bóng người, quay đầu lại nhìn lại thì thấy hai thanh niên vẻ mặt hung tợn đang nhìn mình.

Giang Vân Hạc:...

Một lời khó nói hết!

"Hay là chúng ta ngồi xuống cùng ăn chút gì nhỉ? Chờ các nàng đánh xong rồi nói sau!” Giang Vân Hạc trong lòng phát hoảng, nhưng không thể để lộ ra ngoài.

Cho dù nội tâm có hoảng như lão cẩu, nhưng trên mặt vẫn phải vân đạm phong khinh (3).

“Ngươi đem hắn bắt lấy trước, ta đi xem một chút, chờ sư tỷ mang Tô Tiểu Tiểu về rồi thì sẽ cùng áp tải về tông môn xử lý!”

Tên thanh niên đứng phía trước lấy ra "Vạn Hoá Thư" trừng mắt nhìn Giang Vân Hạc một cái, quyển sách trước người lại lần nữa mở ra, xuất hiện một con bạch hạc, rồi hắn cưỡi hạc đuổi theo phương hướng hai người kia mà đi.

“Tù!”

Còn tên thanh niên ở lại bỗng duỗi nhẹ tay, bên trên trăm lá bùa từ trong tay áo bay ra hướng tới Giang Vân Hạc trói lại.

“Ai……” Giang Vân Hạc vẻ mặt bình tĩnh nằm yên.

Dù sao mình chạy cũng không thoát.

Đánh cũng đánh không lại.

Chỉ hy vọng Tô Tiểu Tiểu có thể trở về sớm một chút cứu mình đi.

Nếu không khả năng là chết chắc rồi.

Hay là mình tự tin hơn một chút?

Đem cái khả năng này loại bỏ đi!

“Ân a!” Bỗng một tiếng lừa hí quen thuộc vang lên.

Một cái bóng đen từ phía sau khách điếm vụt ra,trông giống như là con lừa gió, lướt qua Giang Vân Hạc, phá tan đống lá bùa, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, xoay người, đá gót sau.

“Đông!”

Chỉ trong nháy mắt, tên thanh niên kia liền không thấy bóng dáng, Giang Vân Hạc cũng chưa nhìn được đối phương biến mất như thế nào.

Bên ngoài những quân sĩ vây quanh đều kinh sợ, nhìn xem con lừa kia, không một ai dám tiến lên, chỉ dám nuốt nước miếng, rồi cùng nhau lui về phía sau ba bước.

Sau đó con lừa bước bước tới trước bàn, dùng một loại ánh mắt khinh thường ghét bỏ nhìn Giang Vân Hạc, lại phát ra tiếng phì phì trong mũi, phun vào mặt hắn.

“Đa tạ Lư huynh!” Giang Vân Hạc đem mâm thức ăn trên bàn đẩy đẩy.

“Ăn sao?”

Giang Vân Hạc thề rằng, hắn thật sự là phải khách khí một chút.

Không nghĩ tới con lừa kia hướng trên mặt đất lăn một vòng, rồi xuất hiện ở trước mặt hắn chính là người mặc thanh sam, thân cao một thước rưỡi, một lão đầu nhi râu tóc bạc trắng.

Lão đầu nhi tiến về cái băng ghế dài ngồi xuống, tự mình cầm lấy chiếc đũa kẹp một miếng đồ ăn, lại tự rót rượu cho mình uống luôn một ngụm, bẹp một chút miệng, vẻ mặt say mê.

“Ngài xưng hô như thế nào?” Giang Vân Hạc muốn gọi tiểu nhị lên đây mang đến một phần, nhưng hắn phát hiện tiểu nhị đã sớm chạy không còn, lão bản khách điếm cũng không biết đi đâu.

“Kêu ta là lão Lai là được!” Lão đầu nhi buồn bực nói.

“Tô cô nương không có chuyện gì chứ?” Giang Vân Hạc tự tìm lời để nói.

“Nhìn không ra sao? Là nàng đuổi theo nha đầu kia, ngươi nói nàng có thể có chuyện ư?” Lão Lai mặt đầy nếp nhăn, co rúm lại một chút. “Người tốt không trường mệnh, gieo họa sống ngàn năm, người trong thiên hạ đều chết sạch, nàng cũng sẽ không có chuyện gì.”

Giang Vân Hạc luôn cảm thấy trong lời nói này có vấn đề a!

Chưa thấy con lừa nào mà lại nói chủ tử của mình như thế.

Dĩ nhiên, hắn cũng sẽ không ngồi cùng bàn ăn cơm với con lừa này.

Lão Lai khiến hắn nhìn thấy điều quan trọng bậc nhất, sống.

Giang Vân Hạc thật ra có không ít sự tình muốn hỏi một chút, nhưng suy nghĩ lại, chính mình cùng đối phương cũng không quá thân quen, bản thân mình nếu mà hỏi hắn có phải cũng là bị bắt tới hay không, xem như đó là thật, thì người ta cũng chưa chắc sẽ nói ra.

Về sau thân quen, sẽ còn có rất nhiều cơ hội.

“Ta vào trong bếp nhìn một chút, xem đầu bếp có chạy đi không, để bảo hắn lại làm thêm một bàn khác.” Giang Vân Hạc đem vài quyển sách cùng hạt châu cất vào trong lòng ngực, đứng dậy nói.

- ---------------

Chú thích:

(1). Giá trị liên thành: dùng để chỉ vật có giá trị cực lớn, quý giá.

(2). Nhất phi trùng thiên: bay một cái vọt tận lên trời.

(3). Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi hững hờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện