"Hai vị đạo hữu, không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, ngày sau cùng uống rượu vui vẻ với nhau, thế nào? Hơn nữa, ta còn có mấy vị hảo hữu là Yêu tộc, nhân cùng yêu cũng đâu có gì khác biệt."
Giang Vân Hạc đi về bên phải hai bước, hai cái sừng cong bên cạnh hắn chợt lóe lên.
Sau khi dành một chút thời gian làm quen với phương thức công kích của Thanh Ngưu và một yêu quái khác, Giang Vân Hạc đã hơi buông lỏng. Chỉ cần không phải pháp bảo công kích phạm vi lớn, còn lại hắn đều không sợ.
Hắn còn có thể dành chút thời gian phục dụng đan dược để hồi phục một lần linh lực.
Thứ hắn dùng phải là thiên tài địa bảo Nguyệt Lộ, còn những dược vật bình thường kia hồi phục linh lực đều rất chậm chạp, tương đương với người đói bụng ăn cơm không có khả năng khôi phục sức mạnh ngay lập tức.
"Ta biết Ngũ Dương Sơn Hoàng đại nương, không biết các ngươi có biết hay không? Bà ấy là một yêu quái rất tốt, là người hiền lành, còn có Hắc Lang Quân, là người chất phác ngay thẳng, các ngươi có nhìn thấy đôi giày dưới chân ta không? Là một Thỏ Yêu tặng cho ta, nàng gọi là Tiểu Bạch, rất đáng yêu."
Giang Vân Hạc mồm nói lải nhải liên miên làm hai yêu quái tâm phiền ý loạn.
"Ngươi nói xong chưa? Ta có biết hay không thì thế nào? Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy?" Yêu quái có đôi sừng cong làm pháp bảo mặt nóng nảy.
"Vậy chúng ta hàn huyên chuyện khác? Vừa rồi ta nhìn thấy cô nương có đôi tai mèo, trên người mặc váy dài màu lam cùng áo ngực, còn có một đôi hoa tai nguyệt nha, tên là gì vậy? Nhà ở nơi nào? Ta rất muốn cùng nàng kết giao bằng hữu." Giang Vân Hạc cười càng hiền lành.
"Sư đệ, ta sẽ nói cho sư tỷ đó." Hai tay Ninh Vân ôm ngực, để lộ ra một rãnh sâu hun hút, không biết từ lúc nào nàng đã đuổi tới, còn đứng phía sau cách Giang Vân Hạc không xa.
"Ta thấy cô nương ấy có đôi hoa tai rất thích hợp với sư tỷ, không biết nàng có chịu từ bỏ những thứ yêu thích hay không." Sắc mặt Giang Vân Hạc không thay đổi."Sư tỷ không cảm thấy đôi hoa tai nguyệt nha đó rất xứng đôi với ngươi sao?"
"Nếu ngươi nói như vậy, có lẽ là sự thực”. Ninh Vân trầm tư.
"Không đánh nữa." Thân thể Thanh Ngưu biến thành đại hán mặc thanh bào, tức giận nói: "Đánh không được, tiểu tử này còn trơn hơn cả cá chạch."
Lúc đầu hai người đánh nửa ngày còn không thắng được tiểu tử này, giờ hắn lại thêm hai trợ thủ, chắc chắn hai người sẽ không là đối thủ, nên đành phải dừng tay.
Yêu quái hai sừng thấy thế, rất tức giận đem pháp bảo thu lại.
"Tốt tốt, mọi người cùng nhau uống chút rượu cũng không tệ, sao cứ phải đánh đánh giết giết."
"Là các ngươi động thủ trước." Thanh Ngưu đại hán thô giọng nói.
"Nhiều người như vậy, hẳn sẽ có mấy kẻ ngu đúng không?" Giang Vân Hạc quay đầu nhìn lại, Mộng Nữ đang chiến đấu cùng yêu quái đuôi sói dùng một đôi dao găm, đôi bên rơi vào hỗn chiến.
Còn Tư Không Quy đang dây dưa với yêu quái trông như biên bức(dơi).
Nhìn kỹ, hắn phát hiện hai người này cùng hai yêu quái đánh nhau rất là điêu luyện, nhưng cả hai bên đều không xuất toàn lực.
Giang Vân Hạc đột nhiên hiểu ra, thầm mắng trong lòng, một đám láu cá.
Có vẻ như yêu quái không phải tất cả đều thật thà.
Nhìn thấy bên này dừng tay, những yêu quái khác cũng nhao nhao dừng lại, chỉ có Đại Bàng yêu đầy một bụng tức giận, hết lần này tới lần khác không làm gì được Nhậm Như Ngọc.
Song phương mỗi bên tụ hợp cùng một chỗ, làm ra tư thế giằng co, quan sát tình huống giữa sân.
Bên trên đại trạch một thanh long đao hầu như chiếu sáng màn đêm, như một đường thiểm điện, khí thế vô song không thể ngăn cản hướng về phía Tô Tiểu Tiểu một ngụm nuốt lấy.
Vô số ngân ti của nàng cũng không thể ngăn trở thanh long đao này chém xuống, liên tục bị đứt.
Một lần nữa Tô Tiểu Tiểu tế ra U Phách thần quang quét lên trên, thôn phệ long đao phân nửa, nhưng phần còn lại vẫn còn chém xuống.
Đối mặt với đao quang, vô số ngân ti lần nữa cuốn lấy, ngăn đao quang lại, sau đó U Phách thần quang quét lần nữa, không trung liền trở nên vắng vẻ.
"Ta đã nói rồi, ngươi có chém một trăm đao cũng vô dụng." Tô Tiểu Tiểu tuỳ tiện cười to.
Lúc này, Giang Vân Hạc cảm thấy Tô Tiểu Tiểu lợi hại hơn rất nhiều.
Chấp Nguyệt từng nói, Chu Tiêu mạnh hơn Tô Tiểu Tiểu một chút, nhưng hắn thì thấy ngược lại.
Đột nhiên, Giang Vân Hạc thấy một thứ gì đó, hắn hơi sững sờ, sau đó biến sắc, còn chưa kịp mở miệng, thì một đầu bạch sắc cự hổ từ phía dưới đại trạch lao ra, nhấc lên một cơn sóng lớn.
Bạch Hổ phun ra bạch quang chiếu thẳng vào sau lưng Tô Tiểu Tiểu.
Cả người Tô Tiểu Tiểu bay ra ngoài như lá rụng bị gió to quét đến, nàng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
"Dương Sơn Quân!" Tô Tiểu Tiểu phát ra một tiếng kêu thê lương đầy phẫn nộ, hóa thành một đạo u quang chạy trốn.
"Ha ha ha, tiểu tặc, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi." Bạch Hổ phát ra một tiếng kêu to, đám mây trên không trung bị tiếng gào này chấn vỡ.
Thân thể hắn lắc một cái, vô số điểm đen từ thân thể rơi xuống, hóa thành Trành Quỷ đuổi theo Tô Tiểu Tiểu.
Lúc này, Bạch Long đại trạch đã sớm bị phong tỏa, Tô Tiểu Tiểu đành phải di chuyển trong phạm vi vòng tròn, tốc độ nàng càng ngày càng chậm, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hận ý.
Trành Quỷ ở phía nàng sau càng ngày càng gần.
"Tô Tiểu Tiểu coi như xong." Thai Bảo thấp giọng.
Không nghĩ tới, Yêu Nữ nổi tiếng thiên hạ, vậy mà lại chết ở chỗ này.
Những Trành Quỷ còn dễ hiểu, mà vấn đề nằm ở chủ nhân của Trành Quỷ kìa, Dương Sơn Quân.
Dương Sơn Quân đã ẩn giấu dưới nước từ bao giờ, thậm chí phủ đệ Thủy Quân đều không để ý, nhìn hắn hung hãn đánh lén Tô Tiểu Tiểu, có thể thấy được hận ý của Dương Sơn Quân khủng khiếp như thế nào, nơi đây bị phong bế toàn bộ, Tô Tiểu Tiểu coi như có chắp cánh cũng không thể chạy.
Mắt thấy Tô Tiểu Tiểu bay tới hướng của vài người, họ liền né tránh.
Giang Vân Hạc nhớ tới Tô Tiểu Tiểu lúc gặp lại, đáy mắt hắn hiện lên vẻ phức tạp.
Vẻ mặt do dự của Giang Vân Hạc hiển hiện ra, một lát sau hắn thở dài yếu ớt,suy cho cùng, Tô Tiểu Tiểu chưa bao giờ có lỗi với bản thân hắn cả, tuy nói bị nàng đả thương hai lần, nhưng tổng thể mà nói, chính hắn được chỗ tốt nhiều hơn.
"Các ngươi trốn xa một chút." Giang Vân Hạc nói khẽ.
"Sư đệ?" Thai Bảo, Ninh Vân giật mình.
"Nàng là bà mối của ta và Chấp Nguyệt, ta chỉ làm hết sức mà thôi!" Giang Vân Hạc dứt lời, liền ngậm Nguyệt Lộ ngậm bên trong miệng, hàm răng cắn lấy nắp bình.
Rót linh lực vào Âm Dương Toa, hóa hắn thành một đạo u quang xông ra, gần như ngay lập tức đến bên người Tô Tiểu Tiểu, ôm nàng vào trong ngực và xoay tròn vài vòng trên không trung, chạy về nơi khác.
"Ta mang ngươi chạy không được bao lâu, ngươi mau nghĩ biện pháp tranh thủ thêm thời gian." Giang Vân Hạc nói nhanh, hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể như là nước chảy.
Tựa như nước đang trôi đi.
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt nửa ngày, nghiêng đầu một chút, nhìn kĩ một bên mặt Giang Vân Hạc.
Trong mắt nàng càng thêm phức tạp.
Giang Vân Hạc thúc đẩy Âm Dương Toa, tốc độ nhanh hơn Trành Quỷ một đoạn, khóe mắt lưu ý tới Dương Sơn Quân, sợ hắn đột nhiên xuất thủ.
Bỗng một vệt đao quang như tuyết trắng đột nhiên xuất hiện phía sau Dương Sơn Quân, chính là Chu Tiêu trực tiếp động thủ.
"Tiểu tử, ngươi dám ra tay với ta?" Dương Sơn Quân nổi giận.
Chu Tiêu không nói hai lời, lấy thân hợp đao, chém ra một đao, ngay cả hồ nước Bạch Long đại trạch bị chia làm hai nửa, thậm chí có thể nhìn thấy bùn đất phía dưới hồ.
Sau đó hồ nước cuốn ngược, bảy đầu Thủy Long phóng lên trời, hướng Dương Sơn Quân nuốt chửng, mà động tác của Dương Sơn Quân trên không trung như cứng đờ, ngay lập tức liền bị bảy đầu Thủy Long nuốt vào trong miệng, dòng nước trong thể nội Thủy Long như là lưỡi dao sắc bén. Trong nháy mắt, bên trong Thủy Long xuất hiện huyết sắc.
Giang Vân Hạc biết Luyện Thần Tông Minh Hạo cũng xuất thủ.
"Được cứu rồi." Giang Vân Hạc thở dài một hơi, chỉ cần Dương Sơn Quân bị cuốn lấy, mấy chục Trành Quỷ này liền dễ đối phó.
Hắn dùng toàn lực thúc đẩy Âm Dương Toa, nhất động chính là ngàn trượng, sau mấy hơi thở đã đến nơi khác của Vĩ sơn.
"Nhìn cái gì vậy? Còn không tranh thủ thời gian trị thương hoặc nghĩ biện pháp?" Giang Vân Hạc thấy Tô Tiểu Tiểu nhìn một bên mặt của mình, liền giận không chỗ phát tiết.
"Vì sao cứu ta?" Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn hỏi.
Giang Vân Hạc không chút nghĩ ngợi, trả lời: "Hai ta là cùng một đội, ta đã nói rồi."
Tô Tiểu Tiểu tránh cánh tay Giang Vân Hạc, lại nhìn về nơi xa xăm, dù Dương Sơn Quân gặp nạn, mấy chục Trành Quỷ cũng không trở về, vẫn cứ bám đuôi hai người đuổi theo.
Mắt thấy những Trành Quỷ tới gần, Giang Vân Hạc thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn và đôi mắt ác độc của chúng.
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên ôm lấy cánh tay Giang Vân Hạc: "Đi."
Giang Vân Hạc nuốt vào một giọt Nguyệt Lộ, ôm lấy nàng lại vội trốn, liên tục mấy lần dừng lại, trước mặt chỉ còn thấy mấy người.
Mộng Nữ, Tư Không Quy, khuôn mặt đầy cay đắng.
Thai Bảo, Ninh Vân, nhìn Giang Vân Hạc, nhìn cánh tay Giang Vân Hạc ôm Tô Tiểu Tiểu, mắt trợn trừng miệng cứng lưỡi.
"Thật đúng là trùng hợp." Giang Vân Hạc lộ ra nụ cười với Mộng Nữ cùng Tư Không Quy.
"Nói đi, ta thù oán ngươi cái gì?" Mộng Nữ phát điên.
Nhưng vào lúc này, hồ nước đột nhiên cuồn cuộn không ngừng, một con Tam Trảo Trường Xà từ trong nước phóng ra ngoài, lấy đuôi kéo Minh Hạo ra trăm trượng.
Rồi há miệng phun ra một khỏa châu đánh tới Chu Tiêu.
Hai mắt Tô Tiểu Tiểu sáng lên, nàng trở tay bắt lấy cánh tay Giang Vân Hạc, một tay khác đưa về phía trước, Mộng Nữ trực tiếp bị nàng bắt, hóa thành một đạo u quang chạy trốn về phía hồ.
Tô Tiểu Tiểu há miệng thổi ra một chùm Tinh Sa rực rỡ, cuốn vào trong gió thổi về phía Tam Trảo cự xà, cự xà né tránh không kịp, cái đuôi dính một chút liền bị ăn mòn một mảng lớn huyết nhục, đau đớn lăn lộn trên không trung.
Nàng lại tiếp tục thừa cơ nắm lấy hai người vọt thẳng vào một quang cầu xanh lam trong nước.
Ba người cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt, nhao nhao ngã xuống mặt đất.
Giang Vân Hạc kinh ngạc nhảy dựng lên, nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu, vừa rồi là bộ dáng sinh long hoạt hổ, nào giống với người trọng thương?
Tô Tiểu Tiểu xoay lưng, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Ta lừa bọn hắn, bằng không la sao bọn hắn động thủ!"
Mộng Nữ ngồi dưới đất, lòng đây căm thù nhìn hai người, nước mắt ủy khuất rơi xuống.
"Vậy ngươi một mình xuống không được sao?"
"Ngươi nhãn lực rất tốt, ta biết rồi." Tô Tiểu Tiểu cười rất đắc ý, giống như cháy gà mới ra mặt chuột.
Sau đó nàng lại kéo dài giọng nói:
"Về phần nàng... Nói đi, ngươi lại mơ thấy gì?"
Giang Vân Hạc đi về bên phải hai bước, hai cái sừng cong bên cạnh hắn chợt lóe lên.
Sau khi dành một chút thời gian làm quen với phương thức công kích của Thanh Ngưu và một yêu quái khác, Giang Vân Hạc đã hơi buông lỏng. Chỉ cần không phải pháp bảo công kích phạm vi lớn, còn lại hắn đều không sợ.
Hắn còn có thể dành chút thời gian phục dụng đan dược để hồi phục một lần linh lực.
Thứ hắn dùng phải là thiên tài địa bảo Nguyệt Lộ, còn những dược vật bình thường kia hồi phục linh lực đều rất chậm chạp, tương đương với người đói bụng ăn cơm không có khả năng khôi phục sức mạnh ngay lập tức.
"Ta biết Ngũ Dương Sơn Hoàng đại nương, không biết các ngươi có biết hay không? Bà ấy là một yêu quái rất tốt, là người hiền lành, còn có Hắc Lang Quân, là người chất phác ngay thẳng, các ngươi có nhìn thấy đôi giày dưới chân ta không? Là một Thỏ Yêu tặng cho ta, nàng gọi là Tiểu Bạch, rất đáng yêu."
Giang Vân Hạc mồm nói lải nhải liên miên làm hai yêu quái tâm phiền ý loạn.
"Ngươi nói xong chưa? Ta có biết hay không thì thế nào? Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy?" Yêu quái có đôi sừng cong làm pháp bảo mặt nóng nảy.
"Vậy chúng ta hàn huyên chuyện khác? Vừa rồi ta nhìn thấy cô nương có đôi tai mèo, trên người mặc váy dài màu lam cùng áo ngực, còn có một đôi hoa tai nguyệt nha, tên là gì vậy? Nhà ở nơi nào? Ta rất muốn cùng nàng kết giao bằng hữu." Giang Vân Hạc cười càng hiền lành.
"Sư đệ, ta sẽ nói cho sư tỷ đó." Hai tay Ninh Vân ôm ngực, để lộ ra một rãnh sâu hun hút, không biết từ lúc nào nàng đã đuổi tới, còn đứng phía sau cách Giang Vân Hạc không xa.
"Ta thấy cô nương ấy có đôi hoa tai rất thích hợp với sư tỷ, không biết nàng có chịu từ bỏ những thứ yêu thích hay không." Sắc mặt Giang Vân Hạc không thay đổi."Sư tỷ không cảm thấy đôi hoa tai nguyệt nha đó rất xứng đôi với ngươi sao?"
"Nếu ngươi nói như vậy, có lẽ là sự thực”. Ninh Vân trầm tư.
"Không đánh nữa." Thân thể Thanh Ngưu biến thành đại hán mặc thanh bào, tức giận nói: "Đánh không được, tiểu tử này còn trơn hơn cả cá chạch."
Lúc đầu hai người đánh nửa ngày còn không thắng được tiểu tử này, giờ hắn lại thêm hai trợ thủ, chắc chắn hai người sẽ không là đối thủ, nên đành phải dừng tay.
Yêu quái hai sừng thấy thế, rất tức giận đem pháp bảo thu lại.
"Tốt tốt, mọi người cùng nhau uống chút rượu cũng không tệ, sao cứ phải đánh đánh giết giết."
"Là các ngươi động thủ trước." Thanh Ngưu đại hán thô giọng nói.
"Nhiều người như vậy, hẳn sẽ có mấy kẻ ngu đúng không?" Giang Vân Hạc quay đầu nhìn lại, Mộng Nữ đang chiến đấu cùng yêu quái đuôi sói dùng một đôi dao găm, đôi bên rơi vào hỗn chiến.
Còn Tư Không Quy đang dây dưa với yêu quái trông như biên bức(dơi).
Nhìn kỹ, hắn phát hiện hai người này cùng hai yêu quái đánh nhau rất là điêu luyện, nhưng cả hai bên đều không xuất toàn lực.
Giang Vân Hạc đột nhiên hiểu ra, thầm mắng trong lòng, một đám láu cá.
Có vẻ như yêu quái không phải tất cả đều thật thà.
Nhìn thấy bên này dừng tay, những yêu quái khác cũng nhao nhao dừng lại, chỉ có Đại Bàng yêu đầy một bụng tức giận, hết lần này tới lần khác không làm gì được Nhậm Như Ngọc.
Song phương mỗi bên tụ hợp cùng một chỗ, làm ra tư thế giằng co, quan sát tình huống giữa sân.
Bên trên đại trạch một thanh long đao hầu như chiếu sáng màn đêm, như một đường thiểm điện, khí thế vô song không thể ngăn cản hướng về phía Tô Tiểu Tiểu một ngụm nuốt lấy.
Vô số ngân ti của nàng cũng không thể ngăn trở thanh long đao này chém xuống, liên tục bị đứt.
Một lần nữa Tô Tiểu Tiểu tế ra U Phách thần quang quét lên trên, thôn phệ long đao phân nửa, nhưng phần còn lại vẫn còn chém xuống.
Đối mặt với đao quang, vô số ngân ti lần nữa cuốn lấy, ngăn đao quang lại, sau đó U Phách thần quang quét lần nữa, không trung liền trở nên vắng vẻ.
"Ta đã nói rồi, ngươi có chém một trăm đao cũng vô dụng." Tô Tiểu Tiểu tuỳ tiện cười to.
Lúc này, Giang Vân Hạc cảm thấy Tô Tiểu Tiểu lợi hại hơn rất nhiều.
Chấp Nguyệt từng nói, Chu Tiêu mạnh hơn Tô Tiểu Tiểu một chút, nhưng hắn thì thấy ngược lại.
Đột nhiên, Giang Vân Hạc thấy một thứ gì đó, hắn hơi sững sờ, sau đó biến sắc, còn chưa kịp mở miệng, thì một đầu bạch sắc cự hổ từ phía dưới đại trạch lao ra, nhấc lên một cơn sóng lớn.
Bạch Hổ phun ra bạch quang chiếu thẳng vào sau lưng Tô Tiểu Tiểu.
Cả người Tô Tiểu Tiểu bay ra ngoài như lá rụng bị gió to quét đến, nàng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
"Dương Sơn Quân!" Tô Tiểu Tiểu phát ra một tiếng kêu thê lương đầy phẫn nộ, hóa thành một đạo u quang chạy trốn.
"Ha ha ha, tiểu tặc, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi." Bạch Hổ phát ra một tiếng kêu to, đám mây trên không trung bị tiếng gào này chấn vỡ.
Thân thể hắn lắc một cái, vô số điểm đen từ thân thể rơi xuống, hóa thành Trành Quỷ đuổi theo Tô Tiểu Tiểu.
Lúc này, Bạch Long đại trạch đã sớm bị phong tỏa, Tô Tiểu Tiểu đành phải di chuyển trong phạm vi vòng tròn, tốc độ nàng càng ngày càng chậm, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hận ý.
Trành Quỷ ở phía nàng sau càng ngày càng gần.
"Tô Tiểu Tiểu coi như xong." Thai Bảo thấp giọng.
Không nghĩ tới, Yêu Nữ nổi tiếng thiên hạ, vậy mà lại chết ở chỗ này.
Những Trành Quỷ còn dễ hiểu, mà vấn đề nằm ở chủ nhân của Trành Quỷ kìa, Dương Sơn Quân.
Dương Sơn Quân đã ẩn giấu dưới nước từ bao giờ, thậm chí phủ đệ Thủy Quân đều không để ý, nhìn hắn hung hãn đánh lén Tô Tiểu Tiểu, có thể thấy được hận ý của Dương Sơn Quân khủng khiếp như thế nào, nơi đây bị phong bế toàn bộ, Tô Tiểu Tiểu coi như có chắp cánh cũng không thể chạy.
Mắt thấy Tô Tiểu Tiểu bay tới hướng của vài người, họ liền né tránh.
Giang Vân Hạc nhớ tới Tô Tiểu Tiểu lúc gặp lại, đáy mắt hắn hiện lên vẻ phức tạp.
Vẻ mặt do dự của Giang Vân Hạc hiển hiện ra, một lát sau hắn thở dài yếu ớt,suy cho cùng, Tô Tiểu Tiểu chưa bao giờ có lỗi với bản thân hắn cả, tuy nói bị nàng đả thương hai lần, nhưng tổng thể mà nói, chính hắn được chỗ tốt nhiều hơn.
"Các ngươi trốn xa một chút." Giang Vân Hạc nói khẽ.
"Sư đệ?" Thai Bảo, Ninh Vân giật mình.
"Nàng là bà mối của ta và Chấp Nguyệt, ta chỉ làm hết sức mà thôi!" Giang Vân Hạc dứt lời, liền ngậm Nguyệt Lộ ngậm bên trong miệng, hàm răng cắn lấy nắp bình.
Rót linh lực vào Âm Dương Toa, hóa hắn thành một đạo u quang xông ra, gần như ngay lập tức đến bên người Tô Tiểu Tiểu, ôm nàng vào trong ngực và xoay tròn vài vòng trên không trung, chạy về nơi khác.
"Ta mang ngươi chạy không được bao lâu, ngươi mau nghĩ biện pháp tranh thủ thêm thời gian." Giang Vân Hạc nói nhanh, hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể như là nước chảy.
Tựa như nước đang trôi đi.
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt nửa ngày, nghiêng đầu một chút, nhìn kĩ một bên mặt Giang Vân Hạc.
Trong mắt nàng càng thêm phức tạp.
Giang Vân Hạc thúc đẩy Âm Dương Toa, tốc độ nhanh hơn Trành Quỷ một đoạn, khóe mắt lưu ý tới Dương Sơn Quân, sợ hắn đột nhiên xuất thủ.
Bỗng một vệt đao quang như tuyết trắng đột nhiên xuất hiện phía sau Dương Sơn Quân, chính là Chu Tiêu trực tiếp động thủ.
"Tiểu tử, ngươi dám ra tay với ta?" Dương Sơn Quân nổi giận.
Chu Tiêu không nói hai lời, lấy thân hợp đao, chém ra một đao, ngay cả hồ nước Bạch Long đại trạch bị chia làm hai nửa, thậm chí có thể nhìn thấy bùn đất phía dưới hồ.
Sau đó hồ nước cuốn ngược, bảy đầu Thủy Long phóng lên trời, hướng Dương Sơn Quân nuốt chửng, mà động tác của Dương Sơn Quân trên không trung như cứng đờ, ngay lập tức liền bị bảy đầu Thủy Long nuốt vào trong miệng, dòng nước trong thể nội Thủy Long như là lưỡi dao sắc bén. Trong nháy mắt, bên trong Thủy Long xuất hiện huyết sắc.
Giang Vân Hạc biết Luyện Thần Tông Minh Hạo cũng xuất thủ.
"Được cứu rồi." Giang Vân Hạc thở dài một hơi, chỉ cần Dương Sơn Quân bị cuốn lấy, mấy chục Trành Quỷ này liền dễ đối phó.
Hắn dùng toàn lực thúc đẩy Âm Dương Toa, nhất động chính là ngàn trượng, sau mấy hơi thở đã đến nơi khác của Vĩ sơn.
"Nhìn cái gì vậy? Còn không tranh thủ thời gian trị thương hoặc nghĩ biện pháp?" Giang Vân Hạc thấy Tô Tiểu Tiểu nhìn một bên mặt của mình, liền giận không chỗ phát tiết.
"Vì sao cứu ta?" Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn hỏi.
Giang Vân Hạc không chút nghĩ ngợi, trả lời: "Hai ta là cùng một đội, ta đã nói rồi."
Tô Tiểu Tiểu tránh cánh tay Giang Vân Hạc, lại nhìn về nơi xa xăm, dù Dương Sơn Quân gặp nạn, mấy chục Trành Quỷ cũng không trở về, vẫn cứ bám đuôi hai người đuổi theo.
Mắt thấy những Trành Quỷ tới gần, Giang Vân Hạc thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn và đôi mắt ác độc của chúng.
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên ôm lấy cánh tay Giang Vân Hạc: "Đi."
Giang Vân Hạc nuốt vào một giọt Nguyệt Lộ, ôm lấy nàng lại vội trốn, liên tục mấy lần dừng lại, trước mặt chỉ còn thấy mấy người.
Mộng Nữ, Tư Không Quy, khuôn mặt đầy cay đắng.
Thai Bảo, Ninh Vân, nhìn Giang Vân Hạc, nhìn cánh tay Giang Vân Hạc ôm Tô Tiểu Tiểu, mắt trợn trừng miệng cứng lưỡi.
"Thật đúng là trùng hợp." Giang Vân Hạc lộ ra nụ cười với Mộng Nữ cùng Tư Không Quy.
"Nói đi, ta thù oán ngươi cái gì?" Mộng Nữ phát điên.
Nhưng vào lúc này, hồ nước đột nhiên cuồn cuộn không ngừng, một con Tam Trảo Trường Xà từ trong nước phóng ra ngoài, lấy đuôi kéo Minh Hạo ra trăm trượng.
Rồi há miệng phun ra một khỏa châu đánh tới Chu Tiêu.
Hai mắt Tô Tiểu Tiểu sáng lên, nàng trở tay bắt lấy cánh tay Giang Vân Hạc, một tay khác đưa về phía trước, Mộng Nữ trực tiếp bị nàng bắt, hóa thành một đạo u quang chạy trốn về phía hồ.
Tô Tiểu Tiểu há miệng thổi ra một chùm Tinh Sa rực rỡ, cuốn vào trong gió thổi về phía Tam Trảo cự xà, cự xà né tránh không kịp, cái đuôi dính một chút liền bị ăn mòn một mảng lớn huyết nhục, đau đớn lăn lộn trên không trung.
Nàng lại tiếp tục thừa cơ nắm lấy hai người vọt thẳng vào một quang cầu xanh lam trong nước.
Ba người cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt, nhao nhao ngã xuống mặt đất.
Giang Vân Hạc kinh ngạc nhảy dựng lên, nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu, vừa rồi là bộ dáng sinh long hoạt hổ, nào giống với người trọng thương?
Tô Tiểu Tiểu xoay lưng, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Ta lừa bọn hắn, bằng không la sao bọn hắn động thủ!"
Mộng Nữ ngồi dưới đất, lòng đây căm thù nhìn hai người, nước mắt ủy khuất rơi xuống.
"Vậy ngươi một mình xuống không được sao?"
"Ngươi nhãn lực rất tốt, ta biết rồi." Tô Tiểu Tiểu cười rất đắc ý, giống như cháy gà mới ra mặt chuột.
Sau đó nàng lại kéo dài giọng nói:
"Về phần nàng... Nói đi, ngươi lại mơ thấy gì?"
Danh sách chương