Mộng Nữ cùng Giang Vân Hạc, Tô Tiểu Tiểu đi tới một gian đại điện, thấy Giang Vân Hạc muốn bước vào, nàng vội vàng lên tiếng: "Đừng vào."

Giang Vân Hạc nghe vậy liền cảnh giác dừng bước, nhìn kỹ vào bên trong, hắn nghi ngờ hỏi lại: "Bên trong có gì sao?"

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong mộng, sắc mặt Mộng Nữ đỏ ửng.

Cũng may chuyện trong mộng còn chưa phát sinh.

"Dù sao cũng đừng vào." Mộng Nữ vừa nói xong, liền cảm giác sau lưng có người đẩy nàng về phía trước.

"Tô Tiểu Tiểuuuuuu!" Mộng Nữ nổi giận.

"Giấu đầu giấu đuôi, không có cạm bẫy, cũng không có cấm chế, sao ngươi lại sợ đi vào, ngươi đang lo lắng cái gì?" Tô Tiểu Tiểu chắp hai tay sau lưng, khoan thai nói.

"Ngươi không sao chứ?" Giang Vân Hạc đỡ Mộng Nữ dậy, mỉm cười.

"Xong rồi." Mộng Nữ gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bên cạnh hai người, một mặt gương trên tường đột nhiên bắn ra hai tia sáng, một trắng, một đen.

Tia sáng đen bắn lên người Mộng Nữ, còn tia sáng trắng chiếu thẳng vào Giang Vân Hạc.

Sau đó hai người cảm thấy thân thể dần nóng lên, trong lòng như đang có thứ gì đó trỗi dậy.

"Ta đã nói đừng vào rồi..." Mộng Nữ sợ muốn phát khóc, nhưng thân thể nàng chỉ biết giãy dụa bất thường, trong người dường như có cái gì đó đang nảy mầm.

"Dù sao cũng tránh không thoát."

Mộng Nữ cảm giác sự thay đổi trong cơ thể kia, khiến bản thân khó kiềm chế, nàng đột nhiên nhào tới Giang Vân Hạc, nhìn gương mặt anh tuấn kia, dở khóc dở cười: "Đúng là nghiệt duyên, ta thật muốn cắn chết ngươi!"

Sau đó nàng tựa như buông xuôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này ta ở phía trên!"

"Lần trước ta bị chém hơn năm mươi đao còn phải cùng ngươi làm loại chuyện này, ngươi có biết cảm giác đó như nào không? Nếu không phải nể tình ngươi liều mạng cứu ta, ta đã sớm cắn chết ngươi!"

Vừa nói chuyện, trên mặt Mộng Nữ vừa ửng đỏ như cánh hoa đào.

Nàng cúi đầu xuống, hôn Giang Vân Hạc một cái.

"Việc đã đến nước này, cho dù là cướp, ta cũng phải cướp ngươi từ trong tay Chấp Nguyệt!" Trong đầu Mộng Nữ thầm nghĩ. "Nếu không tránh được, vậy liền làm tới đi!"

Hai bên đã sớm quen biết, lại cùng từ Vô Tẫn Sơn đi ra, Mộng Nữ cũng hiểu biết sơ qua về Giang Vân Hạc, cũng không ghét hắn.

Ban đầu ở Vô Tẫn Sơn, có thể nói là Giang Vân Hạc lấy thực lực Dũng Tuyền Cảnh chiếu cố mọi người, cứng rắn đem hơn hai mươi người ra khỏi núi.

...

Tô Tiểu Tiểu ngồi ở trên ghế, hai chân gác lên mặt bàn, trong tay cầm trái cây, nàng gặm hai cái liền ném qua một bên, hoàn toàn là đang xem kịch vui vẻ.

Không được bao lâu, Giang Vân Hạc đã vô cùng ôn nhu thì thầm đại bảo bối, tiểu bảo bối.

Tô Tiểu Tiểu bỗng giật mình, tên này sao có thể dùng biểu cảm nói những lời kinh tởm như vậy?

Đại bảo bối, tiểu bảo bối là ai?

Nhưng khi nghe "Tiếng cười từ biển cả", Tô Tiểu Tiểu nói thầm, tên này, tính tình ngược lại rất thoải mái.

Điểm này tương đối giống mình.

"Triệu tính mạng? Đi cứu người? Tên này đúng là... người tốt!" Tô Tiểu Tiểu ngáp dài, nhếch mép một cái.

"Người quá tốt!"

Nhưng vừa suy nghĩ tới chuyện hắn vừa liều mạng cứu mình, Tô Tiểu Tiểu lại thở dài trong lòng.

Tên này, miệng không nói thật được một câu, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn coi như đáng tin tưởng.

Nhìn Giang Vân Hạc ôm Mộng Nữ bên cạnh, Mộng Nữ trực tiếp nghiêng người ngồi lên người Giang Vân Hạc, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Khốn kiếp, lần này ta ở phía trên!"

Tô Tiểu Tiểu:???

Sau đó liền thấy Mộng Nữ cởi quần áo của Giang Vân Hạc, xong cởi tiếp quần áo của mình.

"Khốn kiếp, lần trước bị chém hơn năm mươi đao còn phải cùng ngươi làm loại chuyện này, ngươi biết cảm giác đó như thế nào không? Nếu không phải ngươi từng liều mình cứu ta, ta chắc chắn cắn chết ngươi!"

"Ách... Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.

"Hay giờ tách hai bọn họ ra?"

"Không đúng, sao ta phải tách họ ra? Sau khi bọn họ tỉnh lại biểu cảm khẳng định rất có ý tứ, đến lúc đó Mộng Nữ cùng Chấp Nguyệt tranh đoạt nam nhân, nghĩ tới đã thấy vui rồi." Tô Tiểu Tiểu ngồi tại chỗ cười vui vẻ.

Nhưng ông biết tại sao, dù nàng đang cười nhưng tâm trạng lại không vui.

Hai người lăn lộn thành một đống, quắp hai chân vào nhau, Tô Tiểu Tiểu ngoái đầu lại nhìn, suýt ngã ngửa khỏi ghế.

Trên mặt nàng nổi lên một màu đỏ ửng.

"Đây là chuyện gì xảy ra?"

"Bọn họ muốn làm gì?"

Đôi mắt Tô Tiểu Tiểu chớp chớp vài cái, nàng khó hiểu khoát tay, tách hai người ra.

Mấy chục sợi chỉ bạc giúp hai người mặc quần áo vào.

Sau đó nàng lẳng lặng ngồi im tại chỗ, tâm trạng khó tả.

...

"Tiểu Tiểu, sao lại là ngươi?" Giang Vân Hạc mở mắt nhìn, cảm thấy trần động xa lạ, không giống như trong trí nhớ của hắn.

Ngồi dậy từ trên mặt đất, hắn chỉ thấy Tô Tiểu Tiểu đang ngồi sau bàn, gác chân, tay cầm ly rượu, trên mặt cười như không cười: "Tiểu Tiểu là ai? Ý người là gì?"

Sáng nay ngươi uống rượu ở thanh lâu vẫn còn say đến giờ đúng không? Sau đó lại nói Tiểu Tiểu là ý gì?

Tô Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi trong lòng, trong đầu muốn tìm cách cho Giang Vân Hạc đẹp mặt, nhưng vẻ mặt không hề thể hiện gì.

Vẻ mặt Giang Vân Hạc hơi khựng lại trong nháy mắt, mới nãy trong mộng hắn thấy mình ở trong thanh lâu loan phượng điên đảo, lăn lộn trong tấm màn đỏ.

Nhưng đột nhiên cô gái trong ngực hắn biến thành Tô Tiểu Tiểu, nhất thời dọa sợ hắn, trực tiếp tỉnh dậy.

Hình như trong mộng mình cưới Chấp Nguyệt cùng Tô Tiểu Tiểu?

Phi, giấc mơ đáng chết, quá lố bịch.

Ta không muốn cưới ai cả, làm sao giờ lại cưới cả hai?

Ngược lại bây giờ giải thích thế nào đây... Giang Vân Hạc có chút ê ẩm.

Nếu như hắn nói "Thì ra là ngươi", thì còn có thể giải thích một phen.

"Tại sao là ngươi?", làm sao nghe không ra ý chê bai bên trong chứ?

Giang Vân Hạc động não trong một giây, đã có ý tưởng sơ bộ.

"Ban nãy ta nằm mơ, trong mơ có một cô gái, luôn không thấy rõ mặt mũi, nhưng ta luôn cảm thấy nàng rất đẹp, dường như là người đẹp nhất thiên hạ. Hơn nữa tính tình nàng rất ôn nhu, có một ngày, hai người sống chung, ta ăn cái gì, nàng ăn cái đó, sau đó khuôn mặt nàng đột nhiên trở nên rõ ràng, lại là ngươi, làm ta giật hết cả mình."

Giang Vân Hạc cười ha ha một tiếng: "Giấc mộng này quá mức ly kỳ."

Sau đó hắn tỏ vẻ suy ngẫm: "Nếu tính tình ngươi ôn nhu như vậy, mặc dù rất tốt, nhưng lại không phải là ngươi nữa. Nghĩ kỹ một chút, ngươi hiện tại đã tương đối tốt rồi!"

Vừa nói, Giang Vân Hạc vừa ngó chừng biểu cảm của Tô Tiểu Tiểu, luôn cảm thấy nụ cười của nàng có thâm ý.

Tô Tiểu Tiểu nghe xong, liền cười ngặt nghẽo, từng tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.

Nhưng trong lòng nàng cắn răng nghiến lợi, nếu là ta không biết ngươi nằm mơ thấy cái gì, nói không chừng sẽ tin.

Đúng là đồ lừa người gạt quỷ!

Từ từ ta sẽ tính sổ với ngươi!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giang Vân Hạc xoa xoa đầu, thấy bên người có một thân thể uốn éo, sắc mặt đỏ ửng, có tiếng nức nở như khóc.

Nhất thời hắn hít một hơi lạnh.

Mộng Nữ nằm mơ thấy cái gì?

May mà quần áo hai người vẫn còn, nếu không sẽ gặp phiền toái.

Nhưng hình như đồ lót có chút không thoải mái? Hay là do lúc nằm mơ bị rối loạn.

Lúc ta nằm mơ trông chắc không làm gì xấu xa lắm chứ?

Nghiêng đầu liếc Tô Tiểu Tiểu, hắn không nhìn ra được điều gì trên mặt nàng, trong lòng nhất thời thở phào.

Khá tốt, có vẻ như lúc nằm mơ ta

không làm gì.

Mộng Nữ phát ra một tiếng như tiếng khóc thật dài, cuối cùng ngừng lại.

Giang Vân Hạc ho khan một tiếng: Ta nghĩ mình nên đi ra ngoài.

Nói xong hắn liền bò dậy chạy ra ngoài.

Một lát sau, Mộng Nữ từ từ tỉnh lại, sắc mặt đỏ bừng, nàng ngồi yên một lúc, liền nhớ tới chuyện đã phát sinh.

Sờ quần áo trên người, may quá, quần áo vẫn còn.

Không đúng!

Mộng Nữ chợt phát hiện quần áo mình là bị người khác mặc vào, thắt lưng không thắt giống như ngày thường, cổ áo cũng hở một cúc, đồ lót cũng có gì đó sai sai.

Nhớ tới chuyện xảy ra trong mộng, không kiềm được ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Tiểu cách đó không xa, lạnh lùng hỏi: "Ban nãy xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì, ngươi không nhớ sao?" Tô Tiểu Tiểu nở nụ cười giễu cợt, đầy thâm ý nói.

"Ta đã được xem một màn kịch hay."

Mộng Nữ đột nhiên thẹn thùng, mặt đỏ bừng, không hề nghĩ tới, lần đầu của mình lại bị người khác nhìn từ đầu tới cuối.

Ngay lúc này nàng thật muốn chết.

Trong lòng thầm mắng: "Khốn kiếp, ta nên cắn chết hắn từ sớm."

"Không đúng, ta phải đoạt lấy hắn từ tay Chấp Nguyệt, nếu không chẳng phải uổng công tiện nghi cho hắn sao? Nào có chuyện tốt như vậy."

Đang xấu hổ muốn chết, Giang Vân Hạc lại bình thường đi tới, ôn hòa cười cợt: "Ngươi không sao chứ?"

"Ngươi nói xem?" Mộng Nữ hỏi ngược lại, càng nghĩ càng giận, trực tiếp nhảy lên cắn tay Giang Vân Hạc một cái.

"Đau..." Giang Vân Hạc đau tới chảy nước mắt, trong lòng nghĩ ngợi, nhìn Mộng Nữ giống như biết chuyện gì vừa xảy ra? Tô Tiểu Tiểu?

Yêu nữ ngươi lại hố ta.

Liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu, chỉ thấy nàng đang cười vô cùng ngọt ngào.

Không sai, chắc chắn yêu nữ này lại hố ta.

Mộng Nữ cắn một cái liền nhả ra, sau đấy lại ôm chặt cánh tay hắn.

Giang Vân Hạc cảm thấy có cái gì đó mềm mại kẹp lấy cánh tay mình.

Cúi đầu xuống nhìn Mộng Nữ, chỉ thấy nàng cúi gằm mặt xuống.

Giang Vân Hạc:???

Cô nương này làm gì vậy?

Coi như ta vừa nhìn thấy thứ không nên thấy, cũng không cần phải vậy chứ?

Được rồi, ta cho ngươi mượn tạm cánh tay đầy cảm giác an toàn này một chút vậy.

Nếu như còn không đủ, có thể miễn cưỡng cho mượn thêm bờ ngực an toàn này.

Trong đầu vừa nghĩ vậy, đã thấy Mộng Nữ vùi đầu vào ngực mình.

Giang Vân Hạc chỉ biết ngửa đầu nhìn trần nhà.

Một lúc sau, Mộng Nữ bình ổn tậm trạng, buông tay ra, nhìn Giang Vân Hạc, vẻ mặt phức tạp.

Dẫu sao, mình đã cùng hắn... Hai lần!

Trong lòng lúc này cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù có một lần là trong mộng.

Nhưng lần thứ hai, đã xảy ra.

Mộng Nữ có muôn ngàn lời muốn nói, nhưng bên cạnh có Tô Tiểu Tiểu, khiến nàng không thể mở lời, chỉ có thể cất lại dưới đáy lòng, chờ sau khi rời khỏi đây thì tính toán tiếp.

Giang Vân Hạc hoàn toàn không biết trong lúc vô tình bản thân đã đi sai một bước... Không, là tiến thêm một bước.

"Đây là cái gì?" Giang Vân Hạc nhìn thực vật bên trong tò mò hỏi.

"Tĩnh thất mê hương, có vài tu sĩ hay trồng trọt loại thực vật này." Mộng Nữ mở miệng, nói qua.

Giang Vân Hạc cảm thấy giọng nói của nàng hơi kỳ lạ.

Nhưng không nghĩ nhiều, sự chú ý của hắn đã bị đồ vật bên trong thu hút.

"Vật này, có nguy hiểm gì không?"

"Không có, nhưng Tĩnh thất mê hương đã ở nơi này mấy ngàn năm, luôn ở trong căn phòng này, cho nên khi vừa mở cửa, hiệu quả bùng phát. Trên thực tế không có loại hiệu quả mạnh mẽ như vậy, chẳng qua chỉ khiến người ta nhìn ra chút ảo cảnh thôi.

Nếu là đệ tử cấp thấp bình thường uống số lượng lớn, ngược lại có thể phế bỏ tu vi."

Trong lòng Giang Vân Hạc bỗng nghĩ tới một loại cỏ có tác dụng giống như vậy.

Tuy đã bỏ thuốc lá mấy năm, nhưng nay nhìn thấy loại cỏ này, tự dưng hắn lại cảm thấy mình có thể làm điếu thuốc.

- --------------

Đăng cho truyện đỡ mốc nha mọi người ^^

Comeback part time thôi nhoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện