Hỏa diễm tạo thành sóng lửa mênh mông cuồn cuộn, phá tan trận pháp sương mù của hai kẻ ngáng đường. Trận vừa phá,người bên ngoài trực tiếp trông thấy rõ mọi việc, họ đang đứng chờ ở phía xa xa, thấy có biến liền lập tức chạy tới.

Họ vừa chạy đến đã thấy cảnh tượng Giang Vân Hạc tay nâng hồ lô, lửa cháy đầy trời, ngay lập tức khiến mấy người kinh sợ.

Lại quay qua nhìn những người khác, đều là bộ dạng vừa mới trải qua một cuộc đại chiến.

“Trứ Kỵ úy!”

Trứ Ung nhìn bọn hắn một lúc lâu,rồi lại nhìn tới bầu trời lửa mãnh liệt,hắn thầm tính trong bụng, uy lực của thứ này phải mạnh hơn cả Hỏa Nha Quân hợp sức lại.

Ngọn lửa từ miệng hồ lô kéo dài thêm mười hơi thở mới yếu dần rồi vụt tắt, chỉ còn một vật thể cháy đen rơi xuống đất.

“Còn chưa chết sao?”

Những người khác có thể không biết, nhưng Giang Vân Hạc vừa nhìn đã nhận ra, phía sau vẻ bề ngoài thê thảm kia, con quái vật này vẫn còn sống.

“Đâm vào giữa ngực nó một đốt ngón tay,rồi đâm nghiêng ra phía ngoài!”

Giang Vân Hạc nói nhanh.

Chiếc hồ lô dài nửa mét trong tay hắn lại biến trở về lớn chừng quả đấm, treo ở bên hông.

Những ngày gần đây, hôm nào hắn cũng gom góp hỏa diễm vào trong hồ lô này, tích cóp cả nửa tháng trời, lần này vừa dùng một lần đã hết.

Nhưng uy lực này cũng đã đủ làm hắn hài lòng.

Giang Van Hạc vừa dứt lời, người phản ứng đầu tiên là Trứ Ung, đâm xuống dựa theo đúng lời hắn nói, nhưng chỉ chọc vào nửa đốt ngón tay thì kiếm đã bị kẹt lại.

Thân thể vốn đã cháy gần thành than của quái vật lại uốn éo thêm một chút.

“A——!”

Trên người Trứ Ung nổi lên gân xanh,hắn dùng toàn bộ sức lực cầm kiếm từ từ ghì xuống, sau đó vung mạnh một nhát, một viên ngọc màu đỏ lập tức bị moi ra.

“Được rồi, lần này thì chết hẳn.”

Giang Vân Hạc nói xong liền quay đầu nhìn về phía hai tên thanh niên, trong mắt có chứa ẩn ý sâu xa.

Lúc này hắn chỉ muốn nói lớn một câu, có duyên mới có thể gặp lại a!

“Bây giờ tới lượt bọn ngươi rồi.”

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào! Làm sao mà ngươi làm được? Sao ngươi biết được đó là cái gì!”

Hai thanh niên kia đều ngây dại cả người, trên mặt hiện rõ dòng chữ “không thể tin được”.

Trước đó bọn hắn chưa từng nghĩ đến việc quái vật sẽ bị đám người này tóm được, thậm chí hai người còn đang chờ quái vật đánh chết mấy kẻ này đi để cho hai bọn hắn có thể tới lục đồ.

Mấy Hỏa Nha kỵ sĩ này mặc dù không có thực lực quá mạnh, vũ khí trên thân cũng không quá tốt, nhưng nếu nhiều người ở chung một chỗ như thế này thì tài sản cũng không phải là một con số nhỏ.

Lúc này thấy bị đám người nhìn qua, hai thanh niên mới biết việc lớn không ổn, lập tức bỏ chạy, nhưng giờ muốn chạy thì còn kịp sao?

Không còn bị quái vật ngăn chặn kiềm chế, thanh niên họ Lâm lại bị đánh thương một cái chân, Trứ Ung đem theo chín người còn lại nhanh chóng đuổi theo tên còn lại.

Còn tên họ Lâm thì bị hai mươi mốt Hỏa Nha kỵ sĩ bao vây xung quanh tầng tầng lớp lớp.

Giang Vân Hạc liếc mắt nhìn cuộc chiến cách đó không xa,hắn biết chắc tên còn lại đã không thể chạy thoát.

Nếu chỉ tính từng người một, Hỏa Nha Quân kỵ sĩ cũng không mạnh, tất cả đều chỉ là Đáp Kiều Cảnh mà thôi, nhưng nếu là trận thế do một vài kỵ sĩ Hỏa Nha Quân tạo thành,thì có thể phát huy ra thực lực gấp mấy lần liền.

Riêng mỗi một tổ số 3 có chín Hỏa Nha kỵ sĩ đã có thể chống lại một tu sĩ Dũng Tuyền Cảnh, ở đây có tận hai mốt người,mà chỉ chống lại một tên què chân,hắn không tin không đánh thắng được.

“Cho nên mới có câu, trong thiên hạ có ngàn vạn pháp thuật, Bỏ Chạy Pháp được xếp hạng thứ nhất. Nếu chạy không kịp,thì một tu sĩ Dũng Tuyền Cảnh cũng sẽ bị một đám Đáp Kiều Cảnh đánh lùi rồi bắt luôn mà thôi.”

Giang Vân Hạc nhún vai, đặt mông ngồi xuống ngay cạnh đó.

Tuy rằng từ đầu tới cuối hắn chỉ dùng hồ lô, nhưng mở ra Chân Thực Thị Giới liên tục lâu như vậy làm hắn cũng chịu hết nổi, linh khí trong cơ thể cạn thấy cả đáy.

May là hắn cũng đã mua sẵn ba viên đan dược có tác dụng nhanh chóng khôi phục linh khí.

Nhưng mà thuốc kia quá đắt đỏ, có thể giữ được chút nào hay chút ấy.

Vuốt ve hạt châu mà Trứ Ung vừa ném tới, Giang Vân Hạc cuối cùng là vẫn nhịn không nổi mở ra Chân Thực Thị Giới dò xét, hắn sợ không làm vậy chút nữa coi như đi đường cũng không nổi, nói gì xem với xét.

“À đúng rồi, trên người hai tên gia hỏa khi nãy chắc có rất nhiều đồ tốt nhỉ?”

Giang Vân hạc liếc mắt nhìn sang.

Nhìn hai cây quạt kia, thật ra hắn cũng rất thèm.

Cây quạt kia nhìn không xấu, còn có thể quạt gió,vậy là có cả mỹ quan và thực dụng vào một thể.

Không thể không nhắc tới, trước đó Giang Vân hạc cũng đã đoán sai một chút, vốn cho rằng xuất thân của hai kẻ này cũng không cao lắm, thực lực cũng không có gì nổi trội, không ngờ trên người chúng lại có nhiều đồ tốt tới vậy.

Lúc này bọn họ đã dùng xong một món pháp khí hình hạt châu dùng để trói buộc, hai cây quạt, một túi côn trùng, ba đồng tiền không rõ để làm gì, một cái Mê Vụ Khốn Trận trận bàn(Trận bàn bày trận pháp sương mù),nhưng quan trọng nhất và cũng là quý giá nhất, chính vật có thể ăn mòn cả quỷ thần ở kia.

Lúc đầu xảy ra xích mích nếu thật sự phát sinh xung đột, chưa chắc mình đã đấu lại hai người này.

Nhưng lúc đó ở trong thành, mình chỉ cần kiên trì hai phút, hai người này chắc chắn đã được vào nhà lao xé lịch.

Đương nhiên, tình huống hiện tại cũng không xấu.

Không bao lâu sau, thanh niên họ Lâm bị đâm thủng lỗ chỗ như cái sàng, trên người bốc cháy khét lẹt, nhưng hắn còn chưa chết, sau khi bị đội một bộ gông xiềng chế từ kim loại gì đó thì lập tức không thể động đậy được.

Sau đó Hỏa Nha kỵ sĩ còn cho hắn uống thêm thuốc, tránh việc trên đường đi không chịu được lại lăn ra chết.

Một lát sau,bđám người Trứ Ung trở về cùng hai bàn tay trắng.

"Hắn chạy thoát?"

Giang Vân Hạc có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Trứ Ung lại không bắt được kẻ địch.

"Không chạy, nhưng cả người hắn chỉ còn lại một cái chân."

Trứ Ung hất tay một cái, một kỵ sĩ phía sau móc ra một cái bắp đùi.

Giang Vân Hạc trực tiếp quay đầu đi, xem thứ này không phải là tự làm cho mình mất tự nhiên sao?

Ánh mắt mấy Hỏa Nha kỵ sĩ lộ vẻ kỳ dị, vị tiểu tiên sinh này...lúc động thủ cũng không thấy ngươi nhân từ nương tay a, mà hiện tại ngay cả cái bắp đùi mà ngươi cũng không dám nhìn là sao?

Nhưng lúc này thật sự không ai còn dám khinh thường Giang Vân Hạc. Một hồ lô đầy hoả diễm thực sự làm chấn động không ít người.

Hơn nữa,toàn bộ quá trình hắn chỉ điểm Trứ Ung chỉ có thể gọi là kinh khủng.

Chỉ cần hắn mở miệng ra là đã có phong thái của một đại cao thủ!

"Giang đạo hữu, trước đó là ta lỗ mãng." Trứ Ung sửa sang lại khôi giáp, buồn bực ôm quyền thi lễ với Giang Vân Hạc.

Ngày hôm nay thật sự phải dựa vào Giang Vân Hạc mới ngăn được cơn sóng dữ, nếu không hiện tại nhóm người của mình không chắc còn mấy người sống sót.

Lúc đó ở trong từ đường, cho dù Giang Vân Hạc không ngăn cản mọi người, chắc chắn hai tên kia ẩn nấp ở một bên cũng sẽ ra tay ngăn cản.

"Khách khí rồi."

Giang Vân Hạc vội vàng đáp lễ.

Chính hắn cũng hiểu rõ ràng, bây giờ mình chỉ có hình dạng của một thiếu niên, khó tránh khỏi bị người khác xem nhẹ.

Sau đó mọi người quét dọn chiến trường một chút, Giang Vân Hạc nhặt lấy ba đồng tiền, vô thức nhét vào trong tay áo, chuẩn bị trở về nghiên cứu một chút

Rồi hắn thuận miệng hỏi Trứ Ung:

"Những chiến lợi phẩm này thì xử lý như thế nào?"

Giọng nói Trứ Ung mang theo ý cười:

"Giang đạo hữu quan tâm tới món nào? Vật chứng chủ yếu cần nộp lên trên, vật phẩm còn lại thì sẽ phân chia cho người tham gia."

"Mấy thứ này ta không có hứng thú, chỉ có hai cây quạt này,có vẻ rất có duyên với ta!"

Giang Vân Hạc chỉ một ngón tay, vừa rồi hắn phát hiện cây quạt kia dường như có chút vấn đề.

"Ha ha,không có gì."

Trứ Ung cười to,hắn cầm cả hai cây quạt đưa cho Giang Vân Hạc:

"Đạo hữu thích thì lấy đi."

Trong sân, đồ quý giá nhất chính là hạt châu kia, hơn nữa hai người nọ còn có những vật phẩm khác, vì vậy nếu tính ra giá trị thì giá của hai cây quạt cũng không có cao.

Giang Vân Hạc lại là người ra sức nhiều nhất, nếu hắn muốn hai cây quạt, chắc chắn Trứ Ung tự sẽ không cự tuyệt.

Giang Vân Hạc cầm trên tay loay hoay một chút, thật sự giống hệt như số liệu lúc nãy mình xem xét, cái hai cây quạt này thật ra là một đôi.

Cũng có thể nói, hai cây quạt này là một chiếc, nhưng mà bị tách ra.

Cầm cây quạt bỏ vào trong túi trữ vật, để dành sau khi trở về tiếp tục nghiên cứu.

Nhóm người Trứ Ung ở tại chỗ xử lí một chút sự việc, rồi đoàn người bắt đầu trở về.

" Ba Bảo Gia Tiên của thôn này đã không còn nữa, ngày sau thôn này có thể chịu ảnh hưởng hay không?"

Giang Vân Hạc hỏi, rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi làng có bầu không khí ảm đạm.

"Nơi này độc trùng mãnh thú rất nhiều, nếu là vận khí tốt, có thêm một Bảo Gia Tiên thì không sao. Bằng không, thôn này cũng tồn tại không được bao lâu."

Trứ Ung nói đơn giản.

Giang Vân Hạc im lặng,giờ hắn mới hiểu được có Bảo Gia Tiên chính là điểm quan trọng nhất của một ngôi làng.

Thế giới này độc trùng, mãnh thú và yêu vật đều rất nhiều, nếu ở gần thành lớn thì còn tốt, còn như nơi này ở gần Ngũ Dương Sơn, hẻo lánh hoang vu, nếu không có Bảo Gia Tiên bảo hộ, những người bình thường này muốn sống đều rất khó.

"Vậy sẽ không người nào quan tâm sao?"

"Châu phủ sẽ phái người sắp xếp, nếu bọn họ đồng ý, có thể đến những thôn khác.

Không có đồng ruộng, khẳng định trong thời gian ngắn sẽ có khó khăn, nhưng ít ra còn có biện pháp sống sót.

Nếu lại có một Bảo Gia Tiên, là có thể dời ra ngoài lại lập một làng. Sự việc này ta gặp cũng nhiều rồi."

...

Lúc trời chạng vạng tối mới về đến nơi, Trứ Ung chờ người đưa phạm nhân trở lại, Giang Vân Hạc thì tự đi về chỗ ở.

Mở cửa ra liền thấy Lưu Ngọc Nhi đang nằm ngủ say trên ghế

Nghe được tiếng bước chân, Lưu Ngọc Nhi dụi dụi hai mắt, ngáp dài một cái:

"Vốn muốn tìm ngươi để đi chơi,cuối cùng đợi mãi đợi mãi lại ngủ thiếp đi mất".

Giang Vân Hạc hiện lên ý cười trên mặt:

"Bây giờ đi chơi thì hơi muộn, giờ đi ăn thì được. Ngươi muốn ăn cái gì?"

"Tùy tiện, cái gì cũng được."

Lưu Ngọc Nhi thắt lại đai lưng, không có chút vấn đề nói.

"Vạn Liễu Lâu?"

"Nhà hắn vừa đắt vừa ăn không ngon."

"Thanh Phong Các?"

"Món ăn nhà hắn không có tí dầu mỡ nào."

"Lão Lý thịt bò!"

"Món ăn nhà hắn nhiều mỡ, ta đang muốn giảm béo!"

Giang Vân Hạc bị chọc tức cười.

"Vậy ngươi muốn ăn cái gì?"

"Tùy tiện, ăn cái gì cũng được!"

Lưu Ngọc Nhi cũng phản ứng kịp, nín cười nói.

Cuối cùng nàng không nhịn được, cứ ngồi ở đó khua tay cười như nắc nẻ.

"Ngươi nói ăn gì thì ăn nấy đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện