Chấp Nguyệt dẫn Giang Vân Hạc vào trong một trúc lâu, tiểu lâu này có hai lầu, lầu một ngoài một cái bồ đoàn(1) ra thì không còn cái gì cả.
Lầu hai có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, trên tường treo ngọc cầm(đàn ngọc) và tranh thơ các loại đồ vật, nhìn qua đều không giống vật phàm.
Chấp Nguyệt treo trường kiếm lên trên tường,rồi nàng nhìn Giang Vân Hạc hơi ngượng ngùng nói: "Nơi này chính là chỗ ở của ta, ngươi ở đây có thể tùy ý sử dụng."
Trên khuôn mặt đang tái nhợt của nàng bỗng xuất hiện một chút ửng đỏ.
"Đừng để ý tới ta,trước tiên ngươi nên lo cho chính mình đi".Rồi Giang Vân Hạc thò tay vào trong túi lấy ra một bình nhỏ: "Không biết bình Nguyệt Lộ này không biết đối với thương thế của ngươi có tác dụng không?"
Chấp Nguyệt lặng yên nhìn bình Nguyệt Lộ,nếu nàng nhớ không lầm thì vật này là của mấy yêu quái dâng lên lúc đầu... Mà hình như còn là lễ vật đưa cho hai người lúc cưới hỏi.
Lúc này thấy Giang Vân Hạc lấy ra... Chấp Nguyệt nhất thời càng thêm e thẹn, trong lòng rất bối rối.
Giang Vân Hạc đứng bên cạnh bỗng nhiên nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh,hai lỗ tai hắn giật giật,không lẽ tiếng đập này là tiếng tim của ngươi đang đập sao?
Đây là lực lượng máy đóng cọc hay tốc độ máy may vậy? Đánh trống cũng không nhanh nổi như ngươi!
Rất nhanh Chấp Nguyệt giật lấy bình sứ,rồi lấy một viên Nguyệt Lộ ra ăn, sau đó nàng ngồi ở trên bồ đoàn nhắm mắt lại, lông mi hơi rung động.
Một lát sau Chấp Nguyệt mới bắt đầu trầm tĩnh lại, tiến vào trạng thái minh tưởng.
Giang Vân Hạc thấy thế khẽ lắc đầu, cô nương ngốc này vẫn như vậy, thật không có tính cảnh giác gì cả.Nhẹ nhàng bước xuống lầu,hắn nằm ở gần cửa sổ trúc lâu nhìn ra phía ngoài.
Một đám đệ tự đang đứng tụm năm tụm ba ở đằng xa thò đầu vào trong xem trộm,mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Khụ khụ khụ". Giang Vân Hạc ho khan vài tiếng.
Ánh mắt của đám người nhanh chóng dời đi. Mấy cái cổ vươn đến dài hơn hai thước cũng nhanh chóng rụt trở lại.
Hiện giờ ở bên ngoài,mọi người vẫn đang chăm chú nhìn trận đấu trước mặt, dù sao hiện giờ bên ngoài lưỡng đạo vẫn còn tiếp tục đấu kiếm.
Giang Vân Hạc nhìn một lượt đám người, trong lòng hắn hơi có cảm giác kì lạ,không ngờ mặt mũi đệ tử danh môn chính phái thoạt nhìn hầu như không có điểm chê được, cho dù không phải phong thần tuấn lãng,thì ít nhất cũng phải mày rậm mắt to.
Không nhẽ lúc chọn đệ tử cũng phải tuyển chọn luôn cả tướng mạo?
Nếu như vậy thì từ điểm này có thể nhìn ra,mình đẹp trai như thế,chắc chắn trời sinh ra để làm danh môn chính phái rồi!
"Ai...đẹp trai cũng là nỗi khổ mà!" Giang Vân Hạc hơi thở dài.
Không ngờ quanh đi quẩn lại mình đã phải bái sư rồi, như vậy coi như bây giờ mình bắt buộc phải tiến vào Tử Thần Tông, sau đó cũng không biết sẽ sao nữa,có lẽ sau này chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước vậy.
Nhưng lỡ như người ta bức hôn thì phải làm sao bây giờ?
Tự dưng hắn lại nghĩ đến câu chuyện Tử Hà và Ngưu Ma Vương.
Chấp Nguyệt chính là Ngưu Ma Vương. Đệ tử danh môn chính phái khắp nơi trong núi này chính là tiểu yêu quái thổi kèn bầu.
Sau đó Tô Tiểu Tiểu từ trên trời giáng xuống?
Mới nghĩ như vậy bỗng nhiên trong lòng hắn có một cảm giác hụt hẫng khó tả. Thôi quên đi quên đi, tốt nhất là nên nghĩ lại việc chính.
Giang Vân Hạc lấy ra một quyển "Lôi quang thuật".
Cầu người không bằng cầu mình, có thể đánh đấm vẫn không bằng chạy nhanh được!
...
"Thương thế của ngươi đỡ hơn chưa?" Giang Vân Hạc nghe thấy tiếng bước chân,ngẩng đầu lên thì thấy Chấp Nguyệt đi từ trên lầu xuống,mặt nàng đã hồng hào hơn trước khá nhiều.
"Không phải là nội thương nên ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ta không thể động thủ với người khác được". Chấp Nguyệt khẽ lắc đầu, khi nhìn thấy quyển sách trên tay Giang Vân Hạc,nàng thoáng suy tư một chút rồi nói: "Trong môn Kinh viện có hai bản độn pháp lôi điện có liên quan, ta đi mượn giúp ngươi, ngươi có thể đối chiếu mà học tập một chút".
"Cũng tốt". Giang Vân Hạc cười cười,vục dậy đứng cùng Chấp Nguyệt ngắm bầu trời ngoài cửa sổ, bên ngoài tuy rằng đã vào buổi đêm,nhưng khung cảnh vẫn rất là náo nhiệt.
Đặc biệt nhất là cái âm thanh: "Ha ha ha ha ha ha, Lục Kỳ Thiên, ngươi có thể làm được sao?A Ha ha ha ha!"
Lục Kì Địa cầm trong tay hai cây quạt nhảy lên nhảy xuống như khỉ con, trên cây quạt nàng cầm trên tau vẫn phun ra hai cột nước to lớn như suối ngầm.
Mấy người tu sĩ mặc trường bào ở phía trước ngồi uống rượu mua vui, họ ngồi tỷ thí với nhau mấy pháp thuật nhỏ,người nào chơi thua thì phải uống phạt một vò rượu.
Bỗng chốc...Giang Vân Hạc cảm thấy đây càng giống du ngoạn giao hữu hơn, mà không phải lưỡng đạo đấu kiếm gì cả.
Hai bức tranh sáng tối ở đây đúng là khác nhau hoàn toàn!
Từ phía xa,có mấy người đưa trái cây bay tới, Chấp Nguyệt vung tay lên mở cấm chế bên ngoài trúc lâu, nàng nhận lấy vài quả rồi tiện thể đưa cho Giang Vân Hạc.
Ở phía xa xa thiếu nữ mặc váy xanh ngồi trên tảng đá phía vẫn nhìn về phía hai người cười cười.
Mấy người tu sĩ uống rượu nhìn thấy vậy, lại ném một vò rượu qua.
"Nguyệt tiên tử, mời. Ngày hôm nay phải uống cho sảng khoái! Tiểu ca ca ngươi cũng tới làm vài chén đi!"
Lại thêm nửa con dê nữa được ném qua.
"Cảm ơn các vị." Giang Vân Hạc một tay cầm trái cây một tay cầm vò rượu."Đợi ngày khác ta sẽ mời chư vị uống rượu!"
"Bây giờ phải uống rượu mừng mới tốt!" Tu sĩ kia cười to nói.
Sắc mặt Giang Vân Hạc giật giật, miệng cái tên này thật là tiện mà.
"Cám ơn chư vị!" Chấp Nguyệt gật gật đầu về phía mọi người,rồi khép cấm chế lại,trở vào bên trong nàng vung nhẹ tay lên, một cái bàn nhỏ bày sẵn đồ ăn đã xuất hiện ở trước mặt.
Trong không gian yên tĩnh lúc này chỉ còn hai người ngồi đối diện nhau.
Chấp Nguyệt trầm mặc hồi lâu mới lí nhí nói: "Trước đây nhờ có ngươi..."
"Ngàn vạn lần chớ để ở trong lòng". Giang Vân Hạc nhếch khoé miệng,bụng nghĩ thầm tốt nhất ngươi không nên để ở trong lòng.
Cầu ngươi tha cho ta một con đường sống đi!
"Làm sao không để ở trong lòng được,trọn đời này ta mãi mãi không quên!"Rồi nàng nở một nụ cười rạng rỡ.
Giang Vân Hạc:...
Nha đầu,có phải ngươi đang quá cố chấp hay không? Ngươi còn nói ngươi không có cố chấp? A...a...a
Giang Vân Hạc biểu hiện không muốn nói chuyện với nàng.
Chỉ cần ta không tiếp lời, lời nói sẽ không đuổi kịp ta.
Ngay lúc này,nhất thời hai người trầm mặc xuống, Chấp Nguyệt nhìn Giang Vân Hạc, nghĩ đến đoạn thời gian đó phát sinh rất nhiều chuyện, trong đầu nàng lại hiện lên vô số hồi ức.
Thấy Giang Vân Hạc trầm mặc, nàng cho rằng hắn cũng đang nghĩ giống mình, trong lòng bỗng chốc cảm thấy có một chút thần giao cách cảm ngọt ngào.
"Ngươi lúc trước có nói... Lấy ta!" Chấp Nguyệt ngượng ngùng nói."Giờ ngươi còn giữ lời chứ?"
Giang Vân Hạc: Ta nói không giữ lời thì còn có thể sống đi ra khỏi đây sao?
"Ta đời trước, đời trước trước, đời trước trước trước, đều là một người đại lương thiện."
"Sau đó phúc khí của ta đều dời hết đến đời này,nhưng hiện tại phúc khí dùng hết rồi."
Giang Vân Hạc thật sự cảm thấy phúc khí của mình chắc chắn đã hết rồi... Nếu không thì tại sao mình lại có thể như bây giờ?
Chấp Nguyệt đỏ bừng mặt xấu hổ, ý nàng nghe được là Giang Vân Hạc nói muốn gặp được nàng,là hắn phải đem tất cả phúc khí đều để đánh đổi.
"Sư phụ đã biết,cũng không có phản đối".
"Thực lực ta quá thấp..." Giang Vân Hạc cố vắt hết óc mới nghĩ được một câu để nói.
"Ta không quan tâm". Chấp Nguyệt quả quyết ngắt lời hắn,rồi nàng lại nhẹ giọng nói: "Coi như ngươi chỉ là phàm nhân, ta cũng không quan tâm. Đến lúc đó có sư phụ sắp đặt, ai cũng không nói được điều gì. Hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng tu vi, thiên phú của ngươi rất tốt, không bao lâu là có thể đạt đến cảnh giới mà mọi người có thể chấp nhận."
Giang Vân Hạc:...
Mọi chuyện đều bị ngươi nói hết rồi, ta còn có thể nói cái gì? Cùng lắm thì ta tu luyện chậm một chút, lại chậm một chút, sau đó tìm một cơ hội...
Không được... Nếu làm như vậy không phải là vẫn mặc mệ cho người ta làm thịt cá,nhào nặn mình thành viên thịt sao??
Quên đi quên đi,không nói chuyện nữa, ta muốn yên tĩnh, tốt nhất là ta nên ăn cái gì đó.
"Đói bụng không? Ngươi đã một ngày một đêm không ăn gì rồi." Nói xong,Giang Vân Hạc lấy ra một cây đao nhỏ từ túi bên hông,sau đó hắn xẻ thịt nửa con dê cho vào bát.
Chấp Nguyệt ngồi im ở đó nhìn hắn bận rộn, hai mắt rưng rưng.
Giang Vân Hạc có vẻ rất đói, thịt rượu đều ăn uống rất nhiều,gần như tất cả đều vào bụng hắn,còn Chấp Nguyệt thì ăn không nhiều,nàng chỉ ăn hai quả trái cây rồi ngồi ở đó nhìn hắn.
Bị Chấp Nguyệt nhìn chằm chằm làm Giang Vân Hạc rợn hết cả tóc gáy,nhưng hắn vẫn nhồm nhồm nhoàm nhoàm,cố tỏ ra thờ ơ không để ý tới nàng.
Chờ Giang Vân Hạc ăn xong, Chấp Nguyệt vung nhẹ tay lên,tất cả xương xẩu đều biến mất,mấy vò rượu cũng không còn,bàn ăn cũng mất tăm.
Tất cả mọi thứ đều không cần thu dọn gì cả.
"Mấy ngày nay chắc ngươi cũng mệt mỏi rồi,thả lỏng ra một chút, rồinghỉ ngơi cho tốt đi. Ta còn muốn tu luyện củng cố thêm, ngày mai ta sẽ giới thiệu cho ngươi mấy vị đồng đạo bên ngoài."
"Không cần phải để ý ta, trước hết chăm sóc thân thể của ngươi cho tốt."
Giang Vân Hạc nhìn theo Chấp Nguyệt đi lên trên lầu,rồi thân thể hắn nằm uỵch lên trên mặt đất một cái và lăn, lăn, lăn.
Ta buồn a! Vẫn không thể nói ra được.Vậy chỉ có thể nằm ở đây lăn vài vòng giải quyết nghìn nỗi khổ.
Chấp Nguyệt cũng cảm thấy lúc Giang Vân Hạc nhìn mình, sau đó đứng ở lên lầu lại để ý thấy hắn vẫn vui vẻ lăn lộn trên mặt đất,nàng mỉm cười nhẹ nhàng, dù sao tuổi Giang Vân Hạc cũng không lớn, thường ngày tuy rằng hắn biểu hiện rất trưởng thành nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra một chút trẻ con bình thường.
Trong lòng nàng cũng có một chút vui mừng, sau đó nàng nuốt một viên đan dược rồi tiếp tục tiến vào tu luyện.
Chú thích:
(1)Bồ đoàn: Bồ đoàn nguyên nghĩa là cái nệm tròn đan bằng cỏ bồ, dùng để lót ngồi hay quỳ lạy.
Lầu hai có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, trên tường treo ngọc cầm(đàn ngọc) và tranh thơ các loại đồ vật, nhìn qua đều không giống vật phàm.
Chấp Nguyệt treo trường kiếm lên trên tường,rồi nàng nhìn Giang Vân Hạc hơi ngượng ngùng nói: "Nơi này chính là chỗ ở của ta, ngươi ở đây có thể tùy ý sử dụng."
Trên khuôn mặt đang tái nhợt của nàng bỗng xuất hiện một chút ửng đỏ.
"Đừng để ý tới ta,trước tiên ngươi nên lo cho chính mình đi".Rồi Giang Vân Hạc thò tay vào trong túi lấy ra một bình nhỏ: "Không biết bình Nguyệt Lộ này không biết đối với thương thế của ngươi có tác dụng không?"
Chấp Nguyệt lặng yên nhìn bình Nguyệt Lộ,nếu nàng nhớ không lầm thì vật này là của mấy yêu quái dâng lên lúc đầu... Mà hình như còn là lễ vật đưa cho hai người lúc cưới hỏi.
Lúc này thấy Giang Vân Hạc lấy ra... Chấp Nguyệt nhất thời càng thêm e thẹn, trong lòng rất bối rối.
Giang Vân Hạc đứng bên cạnh bỗng nhiên nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh,hai lỗ tai hắn giật giật,không lẽ tiếng đập này là tiếng tim của ngươi đang đập sao?
Đây là lực lượng máy đóng cọc hay tốc độ máy may vậy? Đánh trống cũng không nhanh nổi như ngươi!
Rất nhanh Chấp Nguyệt giật lấy bình sứ,rồi lấy một viên Nguyệt Lộ ra ăn, sau đó nàng ngồi ở trên bồ đoàn nhắm mắt lại, lông mi hơi rung động.
Một lát sau Chấp Nguyệt mới bắt đầu trầm tĩnh lại, tiến vào trạng thái minh tưởng.
Giang Vân Hạc thấy thế khẽ lắc đầu, cô nương ngốc này vẫn như vậy, thật không có tính cảnh giác gì cả.Nhẹ nhàng bước xuống lầu,hắn nằm ở gần cửa sổ trúc lâu nhìn ra phía ngoài.
Một đám đệ tự đang đứng tụm năm tụm ba ở đằng xa thò đầu vào trong xem trộm,mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Khụ khụ khụ". Giang Vân Hạc ho khan vài tiếng.
Ánh mắt của đám người nhanh chóng dời đi. Mấy cái cổ vươn đến dài hơn hai thước cũng nhanh chóng rụt trở lại.
Hiện giờ ở bên ngoài,mọi người vẫn đang chăm chú nhìn trận đấu trước mặt, dù sao hiện giờ bên ngoài lưỡng đạo vẫn còn tiếp tục đấu kiếm.
Giang Vân Hạc nhìn một lượt đám người, trong lòng hắn hơi có cảm giác kì lạ,không ngờ mặt mũi đệ tử danh môn chính phái thoạt nhìn hầu như không có điểm chê được, cho dù không phải phong thần tuấn lãng,thì ít nhất cũng phải mày rậm mắt to.
Không nhẽ lúc chọn đệ tử cũng phải tuyển chọn luôn cả tướng mạo?
Nếu như vậy thì từ điểm này có thể nhìn ra,mình đẹp trai như thế,chắc chắn trời sinh ra để làm danh môn chính phái rồi!
"Ai...đẹp trai cũng là nỗi khổ mà!" Giang Vân Hạc hơi thở dài.
Không ngờ quanh đi quẩn lại mình đã phải bái sư rồi, như vậy coi như bây giờ mình bắt buộc phải tiến vào Tử Thần Tông, sau đó cũng không biết sẽ sao nữa,có lẽ sau này chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước vậy.
Nhưng lỡ như người ta bức hôn thì phải làm sao bây giờ?
Tự dưng hắn lại nghĩ đến câu chuyện Tử Hà và Ngưu Ma Vương.
Chấp Nguyệt chính là Ngưu Ma Vương. Đệ tử danh môn chính phái khắp nơi trong núi này chính là tiểu yêu quái thổi kèn bầu.
Sau đó Tô Tiểu Tiểu từ trên trời giáng xuống?
Mới nghĩ như vậy bỗng nhiên trong lòng hắn có một cảm giác hụt hẫng khó tả. Thôi quên đi quên đi, tốt nhất là nên nghĩ lại việc chính.
Giang Vân Hạc lấy ra một quyển "Lôi quang thuật".
Cầu người không bằng cầu mình, có thể đánh đấm vẫn không bằng chạy nhanh được!
...
"Thương thế của ngươi đỡ hơn chưa?" Giang Vân Hạc nghe thấy tiếng bước chân,ngẩng đầu lên thì thấy Chấp Nguyệt đi từ trên lầu xuống,mặt nàng đã hồng hào hơn trước khá nhiều.
"Không phải là nội thương nên ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ta không thể động thủ với người khác được". Chấp Nguyệt khẽ lắc đầu, khi nhìn thấy quyển sách trên tay Giang Vân Hạc,nàng thoáng suy tư một chút rồi nói: "Trong môn Kinh viện có hai bản độn pháp lôi điện có liên quan, ta đi mượn giúp ngươi, ngươi có thể đối chiếu mà học tập một chút".
"Cũng tốt". Giang Vân Hạc cười cười,vục dậy đứng cùng Chấp Nguyệt ngắm bầu trời ngoài cửa sổ, bên ngoài tuy rằng đã vào buổi đêm,nhưng khung cảnh vẫn rất là náo nhiệt.
Đặc biệt nhất là cái âm thanh: "Ha ha ha ha ha ha, Lục Kỳ Thiên, ngươi có thể làm được sao?A Ha ha ha ha!"
Lục Kì Địa cầm trong tay hai cây quạt nhảy lên nhảy xuống như khỉ con, trên cây quạt nàng cầm trên tau vẫn phun ra hai cột nước to lớn như suối ngầm.
Mấy người tu sĩ mặc trường bào ở phía trước ngồi uống rượu mua vui, họ ngồi tỷ thí với nhau mấy pháp thuật nhỏ,người nào chơi thua thì phải uống phạt một vò rượu.
Bỗng chốc...Giang Vân Hạc cảm thấy đây càng giống du ngoạn giao hữu hơn, mà không phải lưỡng đạo đấu kiếm gì cả.
Hai bức tranh sáng tối ở đây đúng là khác nhau hoàn toàn!
Từ phía xa,có mấy người đưa trái cây bay tới, Chấp Nguyệt vung tay lên mở cấm chế bên ngoài trúc lâu, nàng nhận lấy vài quả rồi tiện thể đưa cho Giang Vân Hạc.
Ở phía xa xa thiếu nữ mặc váy xanh ngồi trên tảng đá phía vẫn nhìn về phía hai người cười cười.
Mấy người tu sĩ uống rượu nhìn thấy vậy, lại ném một vò rượu qua.
"Nguyệt tiên tử, mời. Ngày hôm nay phải uống cho sảng khoái! Tiểu ca ca ngươi cũng tới làm vài chén đi!"
Lại thêm nửa con dê nữa được ném qua.
"Cảm ơn các vị." Giang Vân Hạc một tay cầm trái cây một tay cầm vò rượu."Đợi ngày khác ta sẽ mời chư vị uống rượu!"
"Bây giờ phải uống rượu mừng mới tốt!" Tu sĩ kia cười to nói.
Sắc mặt Giang Vân Hạc giật giật, miệng cái tên này thật là tiện mà.
"Cám ơn chư vị!" Chấp Nguyệt gật gật đầu về phía mọi người,rồi khép cấm chế lại,trở vào bên trong nàng vung nhẹ tay lên, một cái bàn nhỏ bày sẵn đồ ăn đã xuất hiện ở trước mặt.
Trong không gian yên tĩnh lúc này chỉ còn hai người ngồi đối diện nhau.
Chấp Nguyệt trầm mặc hồi lâu mới lí nhí nói: "Trước đây nhờ có ngươi..."
"Ngàn vạn lần chớ để ở trong lòng". Giang Vân Hạc nhếch khoé miệng,bụng nghĩ thầm tốt nhất ngươi không nên để ở trong lòng.
Cầu ngươi tha cho ta một con đường sống đi!
"Làm sao không để ở trong lòng được,trọn đời này ta mãi mãi không quên!"Rồi nàng nở một nụ cười rạng rỡ.
Giang Vân Hạc:...
Nha đầu,có phải ngươi đang quá cố chấp hay không? Ngươi còn nói ngươi không có cố chấp? A...a...a
Giang Vân Hạc biểu hiện không muốn nói chuyện với nàng.
Chỉ cần ta không tiếp lời, lời nói sẽ không đuổi kịp ta.
Ngay lúc này,nhất thời hai người trầm mặc xuống, Chấp Nguyệt nhìn Giang Vân Hạc, nghĩ đến đoạn thời gian đó phát sinh rất nhiều chuyện, trong đầu nàng lại hiện lên vô số hồi ức.
Thấy Giang Vân Hạc trầm mặc, nàng cho rằng hắn cũng đang nghĩ giống mình, trong lòng bỗng chốc cảm thấy có một chút thần giao cách cảm ngọt ngào.
"Ngươi lúc trước có nói... Lấy ta!" Chấp Nguyệt ngượng ngùng nói."Giờ ngươi còn giữ lời chứ?"
Giang Vân Hạc: Ta nói không giữ lời thì còn có thể sống đi ra khỏi đây sao?
"Ta đời trước, đời trước trước, đời trước trước trước, đều là một người đại lương thiện."
"Sau đó phúc khí của ta đều dời hết đến đời này,nhưng hiện tại phúc khí dùng hết rồi."
Giang Vân Hạc thật sự cảm thấy phúc khí của mình chắc chắn đã hết rồi... Nếu không thì tại sao mình lại có thể như bây giờ?
Chấp Nguyệt đỏ bừng mặt xấu hổ, ý nàng nghe được là Giang Vân Hạc nói muốn gặp được nàng,là hắn phải đem tất cả phúc khí đều để đánh đổi.
"Sư phụ đã biết,cũng không có phản đối".
"Thực lực ta quá thấp..." Giang Vân Hạc cố vắt hết óc mới nghĩ được một câu để nói.
"Ta không quan tâm". Chấp Nguyệt quả quyết ngắt lời hắn,rồi nàng lại nhẹ giọng nói: "Coi như ngươi chỉ là phàm nhân, ta cũng không quan tâm. Đến lúc đó có sư phụ sắp đặt, ai cũng không nói được điều gì. Hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng tu vi, thiên phú của ngươi rất tốt, không bao lâu là có thể đạt đến cảnh giới mà mọi người có thể chấp nhận."
Giang Vân Hạc:...
Mọi chuyện đều bị ngươi nói hết rồi, ta còn có thể nói cái gì? Cùng lắm thì ta tu luyện chậm một chút, lại chậm một chút, sau đó tìm một cơ hội...
Không được... Nếu làm như vậy không phải là vẫn mặc mệ cho người ta làm thịt cá,nhào nặn mình thành viên thịt sao??
Quên đi quên đi,không nói chuyện nữa, ta muốn yên tĩnh, tốt nhất là ta nên ăn cái gì đó.
"Đói bụng không? Ngươi đã một ngày một đêm không ăn gì rồi." Nói xong,Giang Vân Hạc lấy ra một cây đao nhỏ từ túi bên hông,sau đó hắn xẻ thịt nửa con dê cho vào bát.
Chấp Nguyệt ngồi im ở đó nhìn hắn bận rộn, hai mắt rưng rưng.
Giang Vân Hạc có vẻ rất đói, thịt rượu đều ăn uống rất nhiều,gần như tất cả đều vào bụng hắn,còn Chấp Nguyệt thì ăn không nhiều,nàng chỉ ăn hai quả trái cây rồi ngồi ở đó nhìn hắn.
Bị Chấp Nguyệt nhìn chằm chằm làm Giang Vân Hạc rợn hết cả tóc gáy,nhưng hắn vẫn nhồm nhồm nhoàm nhoàm,cố tỏ ra thờ ơ không để ý tới nàng.
Chờ Giang Vân Hạc ăn xong, Chấp Nguyệt vung nhẹ tay lên,tất cả xương xẩu đều biến mất,mấy vò rượu cũng không còn,bàn ăn cũng mất tăm.
Tất cả mọi thứ đều không cần thu dọn gì cả.
"Mấy ngày nay chắc ngươi cũng mệt mỏi rồi,thả lỏng ra một chút, rồinghỉ ngơi cho tốt đi. Ta còn muốn tu luyện củng cố thêm, ngày mai ta sẽ giới thiệu cho ngươi mấy vị đồng đạo bên ngoài."
"Không cần phải để ý ta, trước hết chăm sóc thân thể của ngươi cho tốt."
Giang Vân Hạc nhìn theo Chấp Nguyệt đi lên trên lầu,rồi thân thể hắn nằm uỵch lên trên mặt đất một cái và lăn, lăn, lăn.
Ta buồn a! Vẫn không thể nói ra được.Vậy chỉ có thể nằm ở đây lăn vài vòng giải quyết nghìn nỗi khổ.
Chấp Nguyệt cũng cảm thấy lúc Giang Vân Hạc nhìn mình, sau đó đứng ở lên lầu lại để ý thấy hắn vẫn vui vẻ lăn lộn trên mặt đất,nàng mỉm cười nhẹ nhàng, dù sao tuổi Giang Vân Hạc cũng không lớn, thường ngày tuy rằng hắn biểu hiện rất trưởng thành nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra một chút trẻ con bình thường.
Trong lòng nàng cũng có một chút vui mừng, sau đó nàng nuốt một viên đan dược rồi tiếp tục tiến vào tu luyện.
Chú thích:
(1)Bồ đoàn: Bồ đoàn nguyên nghĩa là cái nệm tròn đan bằng cỏ bồ, dùng để lót ngồi hay quỳ lạy.
Danh sách chương