"Định thần, sất!" Đầu ngón tay Trữ Vân hiện lên một quầng sáng trắng, chỉ lên trán Đoạn Triết, nhưng không có phản ứng gì.
"Linh lực bị áp chế, cho dù sử dụng pháp thuật khoảng cách gần như vậy cũng không có mấy hiệu quả. Để ta thử vài lần, tích tiểu thành đại, chắc sẽ có chút tác dụng. Dù sao tối nay cũng không di chuyển, không cần lo lắng vấn đề an toàn."
"Định thần, sất......."
Niệm mười ba lần Định thần chú liên tiếp, Đoạn Triết mới mở mắt ra rên rỉ một tiếng, nhìn thấy Trữ Vân.
Ánh mắt hắn nghiêng đi một chút, trông thấy Chấp Nguyệt, trong mắt có ý mừng: "Nguyệt tiên tử, ngươi đã cứu ta!"
"Là ta cứu ngươi! Còn cả sư đệ ta nữa!" Trữ Vân thấy câu nói đầu tiên của Đoạn Triết đã đem công lao của mình phủi sạch, liền đập cho hắn một cái, xoa xoa thắt lưng nói.
Tay còn lại hắn chỉ vào Giang Vân Hạc cách đó không xa.
Vẻ mặt Đoạn Triết trông như vừa nhìn thấy nữ thần liền biến thành phân chó, muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Trữ Vân tức giận nổi gân xanh, "Hay cho tên lòng lang dạ thú, lần sau ai muốn cứu hắn thì cứu."
Nếu không phải nể mặt các tông môn chính đạo, hắn đã lôi thẳng Đoạn Triết ném về hang ổ Mê Thần Hầu.
"Vất vả cho ngươi rồi." Từ đầu tới cuối Chấp Nguyệt chưa từng liếc Đoạn Triết một cái, nàng chậm rãi đi tới ngồi cạnh Giang Vân Hạc.
"Có vài người thôi mà....... Đừng quên ta đã ăn hai Xích thực quả, có một nửa là của ngươi!" Giang Vân Hạc cười nói.
"Rõ ràng là của ta! Là ta thưởng cho hai ngươi!" Nữ tử diện mạo bình thường cách đó không xa nhăn nhăn mũi.
"Nữ nhân ngốc cùng kẻ lừa đảo đúng là xứng đôi vừa lứa, một tên ngốc, một tên xấu xa!"
Chấp Nguyệt lại nhớ tới chuyện lúc trước, nở nụ cười, một nụ cười mang theo hương vị ngọt ngào.
Lúc ấy, nàng đã cảm thấy bản thân không còn đường sống, sau đó dần dần có chút hy vọng, chỉ là còn chút khó khăn.
Mà sau này, trong lòng lại có thêm một bóng hình, hiện giờ muốn vực dậy, nàng đã không còn cảm thấy khó khăn như khi đó nữa.
Đoạn Triết ở phía xa nhìn thấy Chấp Nguyệt tươi cười, trong lòng cay đắng, vừa chua xót vừa tức giận, vừa ghen tị vừa hâm mộ, đủ mọi cảm xúc, cuối cùng biến thành hận thù.
"Rống......." Một tiếng rống từ phía xa truyền đến.
"Oanh!"
Ở trong này mọi người đều cảm thấy được hình như có sinh vật gì đó đang chiến đấu.
"Tốc độ nhanh lên chút, nơi này chưa chắc an toàn." Giang Vân Hạc nhìn trái nhìn phải, dù hắn không phát hiện nguy hiểm trong bóng đêm, nhưng nếu nguy hiểm ập đến, mọi người muốn chạy cũng sẽ không kịp.
"Phía trước có ổn không?" Giang Vân Hạc ngẩng đầu hỏi.
"Được rồi." Kể Nguyên ngồi ở cửa hang, quay đầu lại nhìn, vốn không gian bên trong động không nhỏ, lại được mấy tu sĩ triều đình đào rộng ra, ít nhất cũng có thể cho hai ba mươi người trú lại qua đêm.
Kế Nguyên quăng cái dây xuống dưới.
Tiểu Tô đảo mắt, bám dây leo lên, khi đi qua Kế Nguyên nàng đột nhiên mở miệng: "Vừa rồi ngươi nhìn chăm chú hai người kia, ngươi thích Chấp Nguyệt?"
Kế Nguyên cười nhạo, không nói lời nào.
"Nếu không phải Chấp Nguyệt, hay là ngươi thích tên tiểu bạch kiếm Tứ Thần tông kia?" Lúc này Tô Tiểu Tiểu tướng mạo bình thường lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng biểu cảm trong mắt nàng thì hoàn toàn khác.
"Nực cười." Kế Nguyên quay qua nhìn Tô Tiểu Tiểu, không hiểu ý nàng.
"Có người từng nói với ta, miệng có thể nói dối, nhưnh tâm thì không." Tiểu Tô chắp hai tay sau lưng, vừa đi vào bên trong vừa nói.
Trong lòng nàng cười ha hả, nữ nhân ngu ngốc, nếu như có tên khác đoạt nam nhân với ngươi, ta muốn xem vẻ mặt ngươi sẽ ra sao đây.
Mỗi lần nàng nhìn thấy bộ dáng ấm áp ngọt ngào kia của Chấp Nguyệt, đều rất khó chịu.
Kế Nguyên khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Nữ nhân ngu ngốc!
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt, thiên phú cùng thực lực tiểu tử này rất không tồi, nhất là cặp mắt kia, ít người có thể so sánh.
Còn nữa,hắn còn có thiên phú ngự hỏa, so với bộ tộc Hỏa Nha cũng không kém. Tâm tính cũng không khác biệt.
Lúc này hắn còn chưa trưởng thành, sau này trưởng thành rồi, muốn hắn giúp đỡ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Mỹ nhân kế sao.......
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Kế Nguyên:
"Hay là để Liễu Trạch dùng mỹ nhân kế lôi kéo tiểu tử kia qua? Liễu Trạch chính là Bạch Cô Cô,là biến dị trong loài điểu, nhan sắc so với Chấp Nguyệt cũng không kém hơn chứ."
.......
Đồng Thanh Xuyên từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu tiên là hắn la hét hoảng sợ, sau đó nhìn thấy quần áo Trữ Vân trên người mình, lại thấy Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt phía xa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đa ta ơn cứu mạng của đạo hữu, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp."Trước hết Đồng Thanh Xuyên nói lời cảm tạ.
"Nhìn không giống người tốt, nhưng nói chuyện còn dễ nghe." Trữ Vân có chút vừa lòng, so với tên đệ tử Lôi Phong Sơn kia còn tốt hơn nhiều.
"Giang huynh, không nghĩ tới lại gặp mặt ngươi ở trong này." Đồng Thanh Xuyên cười ha hả. "Chào Nguyệt tiên tử, hai vị ở cùng một chỗ, giống như trời đất tác hợp, thật khiến người khác hâm mộ."
Chấp Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, nhìn tên này có chút thuận mắt.
"Đồng huynh, không nghĩ tới Nghĩa bạc vân thiên Đồng Thanh Xuyên Như huynh lại rơi vào tay đám khỉ kia nhỉ." Giang Vân Hạc cười tủm tỉm nói.
"Đừng nói nữa, giờ đầu ta vẫn còn choáng váng, lúc đó còn chưa kịp hiểu tình hình, đã ngất đi rồi." Đồng Thanh Xuyên buồn bực.
"Nhưng chỗ này là chỗ nào, ta không thể điều khiển được linh lực bản thân, linh lực bên ngoài cũng gần như không có, đừng nói chúng ta đang ở trong tuyệt địa nhé?"
"Đoán đúng rồi đó." Giang Vân Hạc nói.
Sắc mặt Đồng Thanh Xuyên cứng đờ, nhìn kỹ xung quanh, vẻ mặt suy sụp nhìn xuống: "Sẽ không phải là Vô Tận sơn đi?"
"Lại đoán đúng rồi!"
"Bọn chó hoang đó! Đừng để ta gặp lại bọn chúng." Đồng Thanh Xuyên hiểu ra mọi chuyện, chửi ầm lên.
"Đừng mắng......." Ánh mắt Giang Vân Hạc đảo qua, hơi khựng lại.
"Như thế nào? Rơi vào hoàn cảnh này, còn không được mắng hai câu xả giận?"
"Ngươi đang dẫn sói tới." Giang Vân Hạc nhìn vào bóng đêm nói thì thầm.
Nơi này chính là hang ổ Mê Thần Hầu, tuy rằng bọn chúng đã chạy đi, sói bình thường cũng sẽ không dám lại đây.
Nhưng trong lòng Giang Vân Hạc vẫn có dự cảm không lành.
"Mau đưa mọi người trèo lên đi." Giang Vân Hạc giữ cho giọng nói bình tĩnh, che giấu vẻ kích động.
Sói cũng giống với chó.Nếu ngươi luống cuống, lộ ra sơ hở, chúng sẽ bu lại cắn xé máu thịt của ngươi.
Hơn nữa so với chó, sói càng giảo hoạt, tàn nhẫn hơn nhiều.
Lời này ngày xưa cha đã từng nói với hắn, lúc này nhìn thấy sói, hắn liền nhớ lại.
Trong bóng đêm hắn đã có thể nhìn được những điểm sáng, là ánh lửa lóe lên từ ánh mắt.
Từ số liệu thấy được, những con chó sói này với lũ sói ở Ngũ Dương Sơn cơ bản không hề giống nhau, thế nhưng có quá nhiều số liệu khiến cho hắn không biết là có ý nghĩa gì.
Đồng Thanh Xuyên thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, biết là đã xảy ra chuyện thật, nhìn qua hai bên trái phải, thấy còn bảy người đang hôn mê, hắn kẹp lấy một người, định leo dây lên trên.
Nhưng mà đã có người còn nhanh hơn cả hắn.
Chỉ thấy Đoạn Triết đã leo lên tận hốc cây, Trữ Vân đứng dưới thấy vậy tức giận, chỉ muốn mắng chửi người.
Đoạn Triết lên tới cửa hốc cây quay đầu nhìn xuống nói: "Ném bọn hắn lên đây."
Sắc mặt Trữ Vân lúc này mới hòa hoãn lại, hắn cùng Thai Bảo, Đồng Thanh Xuyên đem mấy người ném lên, bám vào dây leo lên hốc cây, quay đầu lại thấy Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt vẫn còn ở phía dưới, tức giận hô: "Hai người còn không mau ném người lên?"
Lúc này họ đã có thể nhìn thấy một con sói bước ra từ trong bóng đêm, thân nó cao gần hai mét, to không khác gì con bò.
Từ trong bóng đêm đi ra từng con sói một, con gần nhất đã tới gần dưới tán cây.
Giang Vân Hạc nhìn chằm chằm phía đối diện, một tay cầm hồ lô, ngồi xổm trước thân thể Chấp Nguyệt.
"Ôm chặt ta." Giang Vân Hạc cõng Chấp Nguyệt lên, thân thể khẽ trầm xuống, để lại trên mặt đất hai dấu chân thật sâu.
"Giang đạo hữu, ta tới trợ giúp ngươi!" Kế Nguyên rút kiếm.
"Không cần, có hồ lô này, chúng nó không thể đến gần được." Giang Vân Hạc chậm rãi nói. "Mau kéo người lên nhanh, còn kéo chúng ta lên."
Nhìn kích thước đám sói, Kế Nguyên có xuống cũng vô ích.
Lúc này hai người cách cây đại thụ khoảng mười thước, Giang Vân Hạc cẩn thận bước lên mấy bước, nhìn thấy mấy con sói hạ người xuống, ngay lập tức mở hồ lô phun lửa, dọa mấy con sói lùi về phía sau.
"Cẩn thận sau lưng." Kế Nguyên hô to, sau lưng Giang Vân Hạc đã có hai con sói đi tới, tuy rằng chúng nó thận trọng, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Giang Vân Hạc không quan tâm được phía sau, phun lửa liên tiếp vài lần dọa mấy con sói trước mặt lùi lại, rồi hắn nhảy về phía trước nắm lấy dây leo.
Đám người Kế Nguyên dùng hết sức kéo, hai người bay nhanh lên trên, một con sói lao tới lưng Giang Vân Hạc.
"Cút ngay!" Kế Nguyên ném thanh kiếm trong tay ra, đâm vào mắt trái con sói, khiến nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng con sói thứ hai cũng đã vọt tới.
Thấy Giang Vân Hạc gần vào cửa hốc, đột nhiên Đoạn Triết tiến lên:
"Nguyệt tiên tử, ta tới giúp ngươi."
Một tay hắn tóm Chấp Nguyệt, một chân đạp ra, tung hết sức đạp vào đầu Giang Vân Hạc.
Nếu đá trúng, chắc chắn có thể đá Giang Vân Hạc mới tiến nửa người vào hốc cây bay xuống.
Lúc này ở dưới là mấy con sói, nếu ngã xuống thì hắn có thể sống sao?
Trong mắt Đoạn Triết mang theo oán hận, trong lòng cười to, chết đi, chết đi, đôi cẩu nam nữ các ngươi chết cả đi.
Ta đối với ngươi tốt như vậy, ta làm nhiều thứ vì ngươi như vậy? Ngươi đối xử với ta ra sao? Ngươi đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!
Hắn như đang nhìn thấy cảnh hai người kia ngã xuống, chết giữa đàn sói vậy.
Nhưng mà vào lúc này, hắn bỗng cảm thấy lưng mình bị ai đó đẩy một cái.
Mà đồng thời Giang Vân Hạc cũng khẽ nghiêng đầu, né một đạp của Đoạn Triết, trơ mắt nhìn hắn bay ra ngoài.
Ở trên không Đoạn Triết ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộng Nữ thu hồi hai tay, giống như chưa từng làm gì.
"Cứu ta!" Đoạn Triết hoảng sợ hô to, nhưng một cơn đau ở chân nhói lên, hắn chưa kịp rơi xuống đất đã bị một con sói lao lên cắn vào chân.
Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt nhanh chóng được kéo vào trong hốc cây, hai tên tu sĩ triều đình vung trường kiếm ra, bổ vào đầu con sói đang theo phía sau.
Phía dưới Đoạn Triết hét lên vài tiếng rồi im bặt.
Giang Vân Hạc nằm trong hốc cây thở hổn hển, trong lòng giận dữ, tên này chết còn chưa hết tội.
Hắn lại nhìn về Mộng Nữ, vừa rồi hắn thấy rõ ràng, tên vương bát đản kia bị nàng đẩy xuổng.
Mộng Nữ ra vẻ vô tội: "Hình như hắn vấp phải cái gì, đột nhiên té xuống."
Nàng lại chỉ chỉ Giang Vân Hạc nói: "Ngươi có thể dùng mặt đỡ chân hắn."
Những người khác tuy không nhìn thấy chuyện vừa rồi, nhưng vừa suy nghĩ một chút, đại khái có thể đoán ra sự thật.
Đoạn Triết giả bộ kéo Chấp Nguyệt, lại lấy chân đạp Giang Vân Hạc, sau đó sẽ ra vẻ như hai người trượt chân ngã xuống.
Mà Đoạn Triết, hẳn là bị người đẩy ngã, cái động tác bay người kia, không thể là sẩy chân được.
Trong nháy mắt mọi người đã biết là ai ra tay.
"Tên này thật đáng chết!" Kế Nguyên lạnh lùng nói.
"Tên khốn đó, thật đáng chết, mang tiếng danh môn đại phái, ta khinh!" Đồng Thanh Xuyên mắng to, sau đó kì quái nói:
"Nhưng Giang huynh, da mặt ngươi thật tốt, không nhìn ra dấu vết gì."
Giang Vân Hạc:.......
Nhìn thoáng qua Mộng Nữ, lại thấy nàng tỏ vẻ vô tội.
Giang Vân Hạc cũng không muốn nói thêm gì nữa.
"Việc này ra sẽ bẩm báo lại Minh sư phụ." Vẻ mặt Chấp Nguyệt lạnh như băng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Nếu không phải Đoạn Triết đã chết, ngay bây giờ nàng muốn tự tay đâm chết hắn.
"Linh lực bị áp chế, cho dù sử dụng pháp thuật khoảng cách gần như vậy cũng không có mấy hiệu quả. Để ta thử vài lần, tích tiểu thành đại, chắc sẽ có chút tác dụng. Dù sao tối nay cũng không di chuyển, không cần lo lắng vấn đề an toàn."
"Định thần, sất......."
Niệm mười ba lần Định thần chú liên tiếp, Đoạn Triết mới mở mắt ra rên rỉ một tiếng, nhìn thấy Trữ Vân.
Ánh mắt hắn nghiêng đi một chút, trông thấy Chấp Nguyệt, trong mắt có ý mừng: "Nguyệt tiên tử, ngươi đã cứu ta!"
"Là ta cứu ngươi! Còn cả sư đệ ta nữa!" Trữ Vân thấy câu nói đầu tiên của Đoạn Triết đã đem công lao của mình phủi sạch, liền đập cho hắn một cái, xoa xoa thắt lưng nói.
Tay còn lại hắn chỉ vào Giang Vân Hạc cách đó không xa.
Vẻ mặt Đoạn Triết trông như vừa nhìn thấy nữ thần liền biến thành phân chó, muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Trữ Vân tức giận nổi gân xanh, "Hay cho tên lòng lang dạ thú, lần sau ai muốn cứu hắn thì cứu."
Nếu không phải nể mặt các tông môn chính đạo, hắn đã lôi thẳng Đoạn Triết ném về hang ổ Mê Thần Hầu.
"Vất vả cho ngươi rồi." Từ đầu tới cuối Chấp Nguyệt chưa từng liếc Đoạn Triết một cái, nàng chậm rãi đi tới ngồi cạnh Giang Vân Hạc.
"Có vài người thôi mà....... Đừng quên ta đã ăn hai Xích thực quả, có một nửa là của ngươi!" Giang Vân Hạc cười nói.
"Rõ ràng là của ta! Là ta thưởng cho hai ngươi!" Nữ tử diện mạo bình thường cách đó không xa nhăn nhăn mũi.
"Nữ nhân ngốc cùng kẻ lừa đảo đúng là xứng đôi vừa lứa, một tên ngốc, một tên xấu xa!"
Chấp Nguyệt lại nhớ tới chuyện lúc trước, nở nụ cười, một nụ cười mang theo hương vị ngọt ngào.
Lúc ấy, nàng đã cảm thấy bản thân không còn đường sống, sau đó dần dần có chút hy vọng, chỉ là còn chút khó khăn.
Mà sau này, trong lòng lại có thêm một bóng hình, hiện giờ muốn vực dậy, nàng đã không còn cảm thấy khó khăn như khi đó nữa.
Đoạn Triết ở phía xa nhìn thấy Chấp Nguyệt tươi cười, trong lòng cay đắng, vừa chua xót vừa tức giận, vừa ghen tị vừa hâm mộ, đủ mọi cảm xúc, cuối cùng biến thành hận thù.
"Rống......." Một tiếng rống từ phía xa truyền đến.
"Oanh!"
Ở trong này mọi người đều cảm thấy được hình như có sinh vật gì đó đang chiến đấu.
"Tốc độ nhanh lên chút, nơi này chưa chắc an toàn." Giang Vân Hạc nhìn trái nhìn phải, dù hắn không phát hiện nguy hiểm trong bóng đêm, nhưng nếu nguy hiểm ập đến, mọi người muốn chạy cũng sẽ không kịp.
"Phía trước có ổn không?" Giang Vân Hạc ngẩng đầu hỏi.
"Được rồi." Kể Nguyên ngồi ở cửa hang, quay đầu lại nhìn, vốn không gian bên trong động không nhỏ, lại được mấy tu sĩ triều đình đào rộng ra, ít nhất cũng có thể cho hai ba mươi người trú lại qua đêm.
Kế Nguyên quăng cái dây xuống dưới.
Tiểu Tô đảo mắt, bám dây leo lên, khi đi qua Kế Nguyên nàng đột nhiên mở miệng: "Vừa rồi ngươi nhìn chăm chú hai người kia, ngươi thích Chấp Nguyệt?"
Kế Nguyên cười nhạo, không nói lời nào.
"Nếu không phải Chấp Nguyệt, hay là ngươi thích tên tiểu bạch kiếm Tứ Thần tông kia?" Lúc này Tô Tiểu Tiểu tướng mạo bình thường lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng biểu cảm trong mắt nàng thì hoàn toàn khác.
"Nực cười." Kế Nguyên quay qua nhìn Tô Tiểu Tiểu, không hiểu ý nàng.
"Có người từng nói với ta, miệng có thể nói dối, nhưnh tâm thì không." Tiểu Tô chắp hai tay sau lưng, vừa đi vào bên trong vừa nói.
Trong lòng nàng cười ha hả, nữ nhân ngu ngốc, nếu như có tên khác đoạt nam nhân với ngươi, ta muốn xem vẻ mặt ngươi sẽ ra sao đây.
Mỗi lần nàng nhìn thấy bộ dáng ấm áp ngọt ngào kia của Chấp Nguyệt, đều rất khó chịu.
Kế Nguyên khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Nữ nhân ngu ngốc!
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt, thiên phú cùng thực lực tiểu tử này rất không tồi, nhất là cặp mắt kia, ít người có thể so sánh.
Còn nữa,hắn còn có thiên phú ngự hỏa, so với bộ tộc Hỏa Nha cũng không kém. Tâm tính cũng không khác biệt.
Lúc này hắn còn chưa trưởng thành, sau này trưởng thành rồi, muốn hắn giúp đỡ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Mỹ nhân kế sao.......
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Kế Nguyên:
"Hay là để Liễu Trạch dùng mỹ nhân kế lôi kéo tiểu tử kia qua? Liễu Trạch chính là Bạch Cô Cô,là biến dị trong loài điểu, nhan sắc so với Chấp Nguyệt cũng không kém hơn chứ."
.......
Đồng Thanh Xuyên từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu tiên là hắn la hét hoảng sợ, sau đó nhìn thấy quần áo Trữ Vân trên người mình, lại thấy Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt phía xa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đa ta ơn cứu mạng của đạo hữu, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp."Trước hết Đồng Thanh Xuyên nói lời cảm tạ.
"Nhìn không giống người tốt, nhưng nói chuyện còn dễ nghe." Trữ Vân có chút vừa lòng, so với tên đệ tử Lôi Phong Sơn kia còn tốt hơn nhiều.
"Giang huynh, không nghĩ tới lại gặp mặt ngươi ở trong này." Đồng Thanh Xuyên cười ha hả. "Chào Nguyệt tiên tử, hai vị ở cùng một chỗ, giống như trời đất tác hợp, thật khiến người khác hâm mộ."
Chấp Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, nhìn tên này có chút thuận mắt.
"Đồng huynh, không nghĩ tới Nghĩa bạc vân thiên Đồng Thanh Xuyên Như huynh lại rơi vào tay đám khỉ kia nhỉ." Giang Vân Hạc cười tủm tỉm nói.
"Đừng nói nữa, giờ đầu ta vẫn còn choáng váng, lúc đó còn chưa kịp hiểu tình hình, đã ngất đi rồi." Đồng Thanh Xuyên buồn bực.
"Nhưng chỗ này là chỗ nào, ta không thể điều khiển được linh lực bản thân, linh lực bên ngoài cũng gần như không có, đừng nói chúng ta đang ở trong tuyệt địa nhé?"
"Đoán đúng rồi đó." Giang Vân Hạc nói.
Sắc mặt Đồng Thanh Xuyên cứng đờ, nhìn kỹ xung quanh, vẻ mặt suy sụp nhìn xuống: "Sẽ không phải là Vô Tận sơn đi?"
"Lại đoán đúng rồi!"
"Bọn chó hoang đó! Đừng để ta gặp lại bọn chúng." Đồng Thanh Xuyên hiểu ra mọi chuyện, chửi ầm lên.
"Đừng mắng......." Ánh mắt Giang Vân Hạc đảo qua, hơi khựng lại.
"Như thế nào? Rơi vào hoàn cảnh này, còn không được mắng hai câu xả giận?"
"Ngươi đang dẫn sói tới." Giang Vân Hạc nhìn vào bóng đêm nói thì thầm.
Nơi này chính là hang ổ Mê Thần Hầu, tuy rằng bọn chúng đã chạy đi, sói bình thường cũng sẽ không dám lại đây.
Nhưng trong lòng Giang Vân Hạc vẫn có dự cảm không lành.
"Mau đưa mọi người trèo lên đi." Giang Vân Hạc giữ cho giọng nói bình tĩnh, che giấu vẻ kích động.
Sói cũng giống với chó.Nếu ngươi luống cuống, lộ ra sơ hở, chúng sẽ bu lại cắn xé máu thịt của ngươi.
Hơn nữa so với chó, sói càng giảo hoạt, tàn nhẫn hơn nhiều.
Lời này ngày xưa cha đã từng nói với hắn, lúc này nhìn thấy sói, hắn liền nhớ lại.
Trong bóng đêm hắn đã có thể nhìn được những điểm sáng, là ánh lửa lóe lên từ ánh mắt.
Từ số liệu thấy được, những con chó sói này với lũ sói ở Ngũ Dương Sơn cơ bản không hề giống nhau, thế nhưng có quá nhiều số liệu khiến cho hắn không biết là có ý nghĩa gì.
Đồng Thanh Xuyên thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, biết là đã xảy ra chuyện thật, nhìn qua hai bên trái phải, thấy còn bảy người đang hôn mê, hắn kẹp lấy một người, định leo dây lên trên.
Nhưng mà đã có người còn nhanh hơn cả hắn.
Chỉ thấy Đoạn Triết đã leo lên tận hốc cây, Trữ Vân đứng dưới thấy vậy tức giận, chỉ muốn mắng chửi người.
Đoạn Triết lên tới cửa hốc cây quay đầu nhìn xuống nói: "Ném bọn hắn lên đây."
Sắc mặt Trữ Vân lúc này mới hòa hoãn lại, hắn cùng Thai Bảo, Đồng Thanh Xuyên đem mấy người ném lên, bám vào dây leo lên hốc cây, quay đầu lại thấy Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt vẫn còn ở phía dưới, tức giận hô: "Hai người còn không mau ném người lên?"
Lúc này họ đã có thể nhìn thấy một con sói bước ra từ trong bóng đêm, thân nó cao gần hai mét, to không khác gì con bò.
Từ trong bóng đêm đi ra từng con sói một, con gần nhất đã tới gần dưới tán cây.
Giang Vân Hạc nhìn chằm chằm phía đối diện, một tay cầm hồ lô, ngồi xổm trước thân thể Chấp Nguyệt.
"Ôm chặt ta." Giang Vân Hạc cõng Chấp Nguyệt lên, thân thể khẽ trầm xuống, để lại trên mặt đất hai dấu chân thật sâu.
"Giang đạo hữu, ta tới trợ giúp ngươi!" Kế Nguyên rút kiếm.
"Không cần, có hồ lô này, chúng nó không thể đến gần được." Giang Vân Hạc chậm rãi nói. "Mau kéo người lên nhanh, còn kéo chúng ta lên."
Nhìn kích thước đám sói, Kế Nguyên có xuống cũng vô ích.
Lúc này hai người cách cây đại thụ khoảng mười thước, Giang Vân Hạc cẩn thận bước lên mấy bước, nhìn thấy mấy con sói hạ người xuống, ngay lập tức mở hồ lô phun lửa, dọa mấy con sói lùi về phía sau.
"Cẩn thận sau lưng." Kế Nguyên hô to, sau lưng Giang Vân Hạc đã có hai con sói đi tới, tuy rằng chúng nó thận trọng, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Giang Vân Hạc không quan tâm được phía sau, phun lửa liên tiếp vài lần dọa mấy con sói trước mặt lùi lại, rồi hắn nhảy về phía trước nắm lấy dây leo.
Đám người Kế Nguyên dùng hết sức kéo, hai người bay nhanh lên trên, một con sói lao tới lưng Giang Vân Hạc.
"Cút ngay!" Kế Nguyên ném thanh kiếm trong tay ra, đâm vào mắt trái con sói, khiến nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng con sói thứ hai cũng đã vọt tới.
Thấy Giang Vân Hạc gần vào cửa hốc, đột nhiên Đoạn Triết tiến lên:
"Nguyệt tiên tử, ta tới giúp ngươi."
Một tay hắn tóm Chấp Nguyệt, một chân đạp ra, tung hết sức đạp vào đầu Giang Vân Hạc.
Nếu đá trúng, chắc chắn có thể đá Giang Vân Hạc mới tiến nửa người vào hốc cây bay xuống.
Lúc này ở dưới là mấy con sói, nếu ngã xuống thì hắn có thể sống sao?
Trong mắt Đoạn Triết mang theo oán hận, trong lòng cười to, chết đi, chết đi, đôi cẩu nam nữ các ngươi chết cả đi.
Ta đối với ngươi tốt như vậy, ta làm nhiều thứ vì ngươi như vậy? Ngươi đối xử với ta ra sao? Ngươi đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!
Hắn như đang nhìn thấy cảnh hai người kia ngã xuống, chết giữa đàn sói vậy.
Nhưng mà vào lúc này, hắn bỗng cảm thấy lưng mình bị ai đó đẩy một cái.
Mà đồng thời Giang Vân Hạc cũng khẽ nghiêng đầu, né một đạp của Đoạn Triết, trơ mắt nhìn hắn bay ra ngoài.
Ở trên không Đoạn Triết ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộng Nữ thu hồi hai tay, giống như chưa từng làm gì.
"Cứu ta!" Đoạn Triết hoảng sợ hô to, nhưng một cơn đau ở chân nhói lên, hắn chưa kịp rơi xuống đất đã bị một con sói lao lên cắn vào chân.
Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt nhanh chóng được kéo vào trong hốc cây, hai tên tu sĩ triều đình vung trường kiếm ra, bổ vào đầu con sói đang theo phía sau.
Phía dưới Đoạn Triết hét lên vài tiếng rồi im bặt.
Giang Vân Hạc nằm trong hốc cây thở hổn hển, trong lòng giận dữ, tên này chết còn chưa hết tội.
Hắn lại nhìn về Mộng Nữ, vừa rồi hắn thấy rõ ràng, tên vương bát đản kia bị nàng đẩy xuổng.
Mộng Nữ ra vẻ vô tội: "Hình như hắn vấp phải cái gì, đột nhiên té xuống."
Nàng lại chỉ chỉ Giang Vân Hạc nói: "Ngươi có thể dùng mặt đỡ chân hắn."
Những người khác tuy không nhìn thấy chuyện vừa rồi, nhưng vừa suy nghĩ một chút, đại khái có thể đoán ra sự thật.
Đoạn Triết giả bộ kéo Chấp Nguyệt, lại lấy chân đạp Giang Vân Hạc, sau đó sẽ ra vẻ như hai người trượt chân ngã xuống.
Mà Đoạn Triết, hẳn là bị người đẩy ngã, cái động tác bay người kia, không thể là sẩy chân được.
Trong nháy mắt mọi người đã biết là ai ra tay.
"Tên này thật đáng chết!" Kế Nguyên lạnh lùng nói.
"Tên khốn đó, thật đáng chết, mang tiếng danh môn đại phái, ta khinh!" Đồng Thanh Xuyên mắng to, sau đó kì quái nói:
"Nhưng Giang huynh, da mặt ngươi thật tốt, không nhìn ra dấu vết gì."
Giang Vân Hạc:.......
Nhìn thoáng qua Mộng Nữ, lại thấy nàng tỏ vẻ vô tội.
Giang Vân Hạc cũng không muốn nói thêm gì nữa.
"Việc này ra sẽ bẩm báo lại Minh sư phụ." Vẻ mặt Chấp Nguyệt lạnh như băng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Nếu không phải Đoạn Triết đã chết, ngay bây giờ nàng muốn tự tay đâm chết hắn.
Danh sách chương