Ông trời không nghe thấy lời cầu xin của cô!
Không, phải nói là ông trời có nghe thấy. Hơn nữa nghe thấy rất rõ ràng, cho nên mới làm theo mong ước của cô, giúp cô về bình an, lại bình yên vượt qua hai tiếng đồng hồ. Sau đó cô rời khỏi công ty, không ngờ vừa bước chân khỏi cửa lớn công ty lại gặp ngay Trạm Diệc Kì đang ngồi uống cafe, bốn mắt giao nhau. (Min: *chống cằm suy nghĩ* anh ngồi ở vỉa hè sao???)
Lương Kỳ Gia sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã, nhanh chóng nhìn sang nơi khác, chầm chậm đi sang bên cạnh Tiểu Tuệ, trong lòng kêu gào: trời ơi, đừng để anh ta nhận ra tôi, tôi van người, tôi van người.
"Kỳ Gia, cậu nhìn kìa, là Trạm Diệc Kì đó!" Tiểu Tuệ cũng nhìn thấy anh, kêu lên một tiếng đầy hưng phấn, “Sao anh ấy lại ngồi uống café một mình ở đây nhỉ? Quả là cơ hội khó có được, đi nhanh chút, chúng ta nói chuyện với anh ấy vài câu."
"Đừng náo loạn, cậu muốn nói cái gì với anh ta? Chúng ta biết anh ta, nhưng anh ta không biết chúng ta." Lương Kỳ Gia vội vàng kéo lại.
"Vì thế mới muốn cùng anh ta nói chuyện, nhân tiện giới thiệu bản thân một chút, làm tăng ấn tượng của mình với anh ấy." Tiểu Tuệ lại lôi kéo cô.
"Muốn tăng ấn tượng thì mình cậu đi thôi, mình với anh một chút hứng thú cũng không có, mình đi trước đây." Lương Kỳ Gia vừa lắc đầu vừa lùi lại.
"Không được, là bạn bè thì cậu phải đi cùng mình, một mình ngại lắm." Tiểu Tuệ lại nhanh chóng kéo cô đi.
"Ngại thì thôi đi."
"Nhưng cơ hội khó có được, mình không muốn bỏ qua." Tiểu Tuệ nói xong liền quay đầu về chỗ Trạm Diệc Kì, không nghĩ tới anh lại đứng lên, khiến cô vừa mừng vừa sợ cuống quít la lên, "Làm sao bây giờ, anh ấy đứng lên rồi, phải đi rồi sao? Làm sao bây giờ, anh ấy đi về hướng chúng ta rồi. Trời ạ, anh ấy đang nhìn mình, anh ấy đang nhìn mình, Kỳ Gia!"
Tiểu Tuệ nói thêm một chữ, trống ngực Lương Kỳ Gia cũng đập nhanh một nhịp, đồng thời chột dạ lùi về phía sau Tiểu Tuệ. Đến khi Trạm Diệc Kì đi tới, cô đã hoàn toàn nấp sau lưng Tiểu Tuệ, khẽ cúi đầu, mái tóc dài gần như che kín khuôn mặt.
"Trạm tiên sinh, xin chào."
Cô nghe thấy Tiểu Tuệ vừa khẩn trương vừa ngại ngùng lên tiếng.
"Cô biết tôi?"
Cô nghe thấy tiếng của Trạm Diệc Kì so với trong trí nhớ có phần trầm thấp hơn, nhưng lại không khàn khàn như vậy.
"Em là nhân viên của công ty này, vì anh đã đến công ty tìm tổng giám đốc vài lần nên cũng gặp qua. Em là Lưu Tiểu Tuệ."
"Khó trách tôi thấy hai người có chút quen quen, hóa ra thật sự đã gặp qua. Vị tiểu thư ở phía sau cô cũng vậy sao?"
Nghe thấy anh chuyển đề tài tới bên người cô, Lương Kỳ Gia không khỏi cứng đờ cả người.
"Đúng vậy, cô ấy là Lương Kỳ Gia, cùng chỗ làm với em." Tiểu Tuệ vừa nói vừa dịch người sang một chút, nháy mắt đã khiến cả người cô lộ ra trước mặt Trạm Diệc Kì.
"Lương tiểu thư, xin chào."
Mất đi tấm lá chắn Tiểu Tuệ, giọng nói của anh nhất thời trở nên gần trong gang tấc, mũi giày anh cũng chỉ cách cô không tới 1m. Khoảng cách gần như vậy, cô cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi, trái tim kinh hoảng đến độ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Xin chào." Cô cúi đầu nói, hoàn toàn không có dũng khí ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Tôi van người, ông trời ơi, đừng để anh ấy nhận ra tôi, tôi van người, tôi van người.
"Trạm tiên sinh sao lại ngồi một mình uống cafe ở đây vậy?" Tiểu Tuệ mở miệng hỏi.
"Tôi đang đợi người."
"Chờ tổng giám đốc sao? Có muốn chúng em cùng chờ không, một người quá nhàm chán mà." Tiểu Tuệ tích cực nói.
Không muốn, không muốn, không nên. Tôi van người, ông trời hãy bảo anh ấy nói không cần, cô đứng còn có thể mượn quần áo để che khuất bụng, nếu ngồi xuống chẳng phải lộ hết sao? Hơn nữa, cô phải thừa dịp anh ấy không nhận ra cô mà nhanh chóng đi khỏi, nếu không lại đợi nữa, có trời biết anh ấy có nhận ra cô hay không? Anh ấy hẳn là nhận ra cô rồi? Hoặc là anh ấy có nhận ra nhưng lại làm như không nhận ra? Nếu là vế sau thì đúng là mong muốn của cô, nhưng nếu một ngày kia anh ấy phát hiện ra bụng cô thì sao?
Không được, cô nhất định phải rời đi càng nhanh càng tốt.
Nghĩ xong, cô cố lấy dũng khí mở miệng: "Tiểu Tuệ, mình có việc muốn đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé." Sau đó nhanh chóng liếc mắt về phía anh, đồng thời cười cứng ngắc: "Thật xin lỗi."
"Không sao, tôi cũng có việc muốn tìm Quý Thành Hạo. Cám ơn cô đã có cùng suy nghĩ với tôi, Lương tiểu thư. Như vậy, tạm biệt hai cô." Nói xong, Trạm Diệc Kì cúi người mỉm cười với các cô, ưu nhã xoay người đi về phía cửa lớn, phút chốc biến mất sau cánh cửa.
"Ôi! Thật là đẹp trai! Cậu không cảm thấy anh ấy chỉ giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra mị lực mê người sao?" Tiểu Tuệ say mê thở dài.
Không cảm thấy, cô chỉ thấy bản thân khẩn trương, lo lắng đến sắp chết rồi. Lương Kỳ Gia âm thầm trả lời.
Tuy nhiên cô chưa từng nghĩ anh ở trước mặt cô nhẹ nhàng cáo từ rời đi, khiến cô tự nhiên thở dài, không khỏi có chút giật mình cùng thất vọng.
Nhìn bộ dáng anh có lẽ không nhớ ra cô rồi, hoặc chăng đối với cô không có nổi nửa điểm hứng thú nên mới có thể tiêu sái rời đi như vậy.
Có lẽ với anh mà nói, đêm đó thực sự chỉ là nhân duyên trong phút chốc, tựa như sương đêm, khi trời sáng sẽ bốc hơi vào không khí mà biến mất.
Lòng chợt có cảm giác bi thương, nhưng đây không phải là lỗi của anh. Bởi lẽ phản ứng của anh cũng là nguyên nhân khiến lúc đầu cô chọn anh là đối tượng tình một đêm, anh cũng không phụ kì vọng của cô mà quên tất cả. Chỉ là nên nói thế nào đây? Trong cơ thể cô giờ đang mang bảo bối của bọn họ.
"Kỳ Gia?"
Tiếng gọi của Tiểu Tuệ đột nhiên kéo cô trong phút xuất thần trở lại.
"Cậu sao lại ngẩn người ra như vậy? Đang nghĩ gì sao?" Tiểu Tuệ hỏi cô.
"Không có gì, mình chỉ đang nghĩ có nên tranh thủ lúc mọi người vẫn chưa nhận ra mình mang thai mà về nhà một chuyến hay không." Cô nói dối. Ngừng lại một chút, cô không nhịn được mà hỏi: "Mới vừa rồi, Trạm tiên sinh chắc là không nhận ra mình đang có thai phải không?"
"Đồng nghiệp cùng phòng với cậu mỗi ngày còn không nhận ra, anh ấy làm sao có thể nhận ra được?!" Tiểu Tuệ cũng ngẩn ra nhìn cô, nhưng vẻ mặt lập tức khôi phục như cũ hỏi: "Cậu về nhà làm cái gì? Ba cậu không phải mỗi tuần đều đến thăm cậu hay sao?"
Lương Kỳ Gia thật mừng khi cô ấy không tiếp tục hỏi cô tại sao lại quan tâm tới việc Trạm Diệc Kì có nhận ra cô mang thai không.
"Ba mình nói hy vọng mình có thời gian thì về nhà một chút, mẹ cả và em trai thỉnh thoảng có nhớ tới mình."
"Chuyện này mà cậu cũng tin sao?"
"Không tin, nhưng mà mình biết đây là mong muốn của ba, hi vọng mình luôn nhớ rằng mình còn có một mái nhà, có người thân. Dù sao thì phòng thuê cũng không thực sự là nhà của mình."
"Người nhà?" Tiểu Tuệ cười nhạt.
"Mình cũng biết điều này rất buồn cười, nhưng đây là mong muốn của ông, mình không nghĩ ngay cả cố gắng thử một lần cũng không chịu, khiến ông thất vọng."
"Cậu có thử thì cũng thử hai mươi năm rồi, mình thật không hiểu ba cậu rốt cuộc nghĩ cái gì nữa?" Tiểu Tuệ trợn mắt nhìn cô.
Lương Kỳ Gia bất đắc dĩ cắn môi: "Bởi vậy mình không thể cùng cậu đi dạo phố được, thật xin lỗi."
"Có gì đâu mà phải xin lỗi, nhưng cậu thực sự phải về nhà sao? Có muốn mình đi cùng không? Có người ngoài đến, thái độ của mẹ cả cậu chắc sẽ đỡ hơn." Tiểu Tuệ lo lắng đề nghị.
Cô lắc đầu: "Ba mình ở nhà, bà ấy sẽ không làm gì mình đâu."
"Vậy cậu cẩn thận một chút nhé."
"Được. Cậu cũng từ từ dạo phố, bye bye." Cô vẫy tay với Tiểu Tuệ.
"Bye." Tiểu Tuệ cũng khẽ vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Mắt thấy Tiểu Tuệ đi khuất, Lương Kỳ Gia cũng xoay người rời đi, nhưng đi không có mục đích, không như những lời mà cô nói với Tiểu Tuệ là quay về nhà.
Những lời cô nói vừa nãy toàn bộ là nói dối, ba căn bản chưa từng nói mẹ cả cùng em trai nhớ tới cô, cũng không bảo cô có rảnh rỗi thì về nhà.
Ngược lại, ba cũng hiểu được việc cô ra đi là tốt cho cô, chỉ đau lòng vì cô có thêm áp lực kinh tế mà ông lại không có biện pháp giúp cô, bởi lẽ toàn bộ tiền của ông đều giao hết cho mẹ cả rồi.
Đáng thương cho ba vì năm đó thu dưỡng cô mà phải chấp nhận cả những điều kiện không công bằng, khiến cô luôn cảm thấy áy náy với ông.
Cho nên cô mới chăm chỉ học tập, hi vọng mình không thua kém người khác, kiếm được nhiều tiền hoặc tìm được một đối tượng tốt để kết hôn, có đủ năng lực để hiếu thuận với ông, ai biết lại nảy sinh ra việc chưa chồng mà mang thai...
Khẽ thở dài, cô cảm thấy thắt lưng có chút mỏi liền đi vào công viên tìm ghế ngồi xuống, ngắm nhìn ánh nắng chiều phía chân trời không bị tòa nhà trước mắt che mất đến ngẩn người.
Vào mùa hè, ban ngày dù dài nhưng qua bảy giờ thì sắc trời cũng tối lại.
Lương Kỳ Gia nhẹ vỗ về cái bụng đã rõ ràng, thầm nghĩ nên đi ăn cơm. Mặc dù cô không cảm thấy đói nhưng vì bảo bối trong bụng, cô vẫn nên ăn một chút mới được.
Nhưng ăn cái gì đây?
"Bảo bối a bảo bối, con muốn ăn gì?" Đương nhiên bảo bối trong bụng không thể trả lời cô, bởi vậy cô đành tự mình tìm đáp án thôi. "Ăn buffet cũng được, thức ăn ngon, lại có thể lựa chọn."
Thì thào tự nói xong, cô chầm chậm đứng dậy, vừa quay người đã bị người trước mắt hù dọa.
Trạm Diệc Kì!
"Em mang thai? Là con của tôi?" Trạm Diệc Kì nhìn cô chằm chằm hỏi.
"Không!" Bởi vì sự việc đột nhiên xảy đến khiến Lương Kỳ Gia không chút nghĩ ngợi mà phủ nhận ngay, hoàn toàn không nhận ra được vẻ mặt ngạc nhiên cùng kinh hoàng của cô đã nói lên tất cả. Căn bản là không đánh đã khai mất rồi.
Thời gian dường như dừng lại.
Trạm Diệc Kì bị vấn đề ngoài dự đoán của cô dọa cho ngây người.
Lương Kỳ Gia thì bị sự xuất hiện đột ngột của anh cùng với phản ứng kịch liệt của mình khi đó làm ngẩn ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người như hai pho tượng đứng lặng tại chỗ, bầu không khí ngưng trệ lại toát ra vẻ quỷ dị.
"Em thật sự mang thai con của tôi?" Trạm Diệc Kì lại mở miệng, đánh tan sự trầm mặc giữa hai người.
"Làm sao có thể chứ?" Cô cười khan, đột nhiên bừng tỉnh. Anh rõ ràng đã nhận ra cô từ sớm, chỉ là ở trước mặt Tiểu Tuệ không nói rõ ra thôi.
"Vậy em đang mang thai con của ai?" Anh không chuyển mắt, nhìn chằm chằm cô.
"Đương nhiên là của bạn trai tôi." Cô trong tiềm thức liền nói dối.
"Bạn trai? Tôi tưởng rằng bình thường sẽ nói là chồng chứ." Anh sửa lại lời nói của cô.
Lương Kỳ Gia cố áp chế bản thân cứng người lại.
"Đứa bé được mấy tháng rồi?" Anh lại hỏi.
"Năm tháng." Cô nói dối, bởi vì thời điểm hai người phát sinh tình một đêm là nửa năm trước, anh có thể dễ dàng tính ra đứa trẻ này không phải của anh.
"Có lẽ là sáu tháng rồi." Anh lại nói.
Cô hoàn toàn không thể phản ứng, chỉ biết cúi đầu không nói nổi câu nào.
"Đi thôi, em không phải chưa ăn tối sao? Để tôi mời em ăn cơm." Anh đột nhiên chuyển đề tài.
"Không cần đâu." Cô không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt ngay.
"Tôi muốn vậy." Vừa nói anh vừa túm lấy khuỷu tay cô mang cô đi về phía trước.
Trong đầu Lương Kỳ Gia là một trận hỗn độn. Bây giờ rốt cuộc nên làm cái gì? Sao lại gặp phải anh ấy lại ở chỗ này? Vì sao vừa gặp đã kiên trì muốn mời cô ăn cơm?
Thông thường đàn ông khi phát hiện người phụ nữ tình một đêm có thai thì nên thấy lo sợ, kiên quyết phủ nhận đứa trẻ trong bụng người phụ nữ không phải là của anh ta mới đúng. Tại sao phản ứng của anh lại không như vậy? Rốt cuộc anh muốn thế nào?
"Trạm tiên sinh, tôi..."
"Dựa vào quan hệ của chúng ta, tôi nghĩ em có thể bỏ hai chữ tiên sinh đi chăng?" Anh ôn hòa nói.
Bỏ hai chữ tiên sinh đi? Vậy thì không phải chỉ có một chữ "Trạm" sao? Anh thực sự muốn cô gọi anh như vậy? Trạm? Cô không khỏi nổi da gà. Hơn nữa cái gì gọi là dựa vào quan hệ của bọn họ, bọn họ có quan hệ gì?
Ngoại trừ việc cô là mẹ của đứa trẻ con anh trong bụng này.
Nhưng hình như anh cũng không biết chuyện này?
Cô vừa rồi đã nói đứa trẻ không phải của anh, vậy anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây?
"Trạm tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể quên chuyện đêm hôm đó." Cô hít sâu một hơi, vừa mở miệng đã bị anh cắt ngang.
"Tại sao?"
Anh lại thản nhiên hỏi!
"Bởi vì đó chỉ là tình một đêm thôi." Cô dừng lại.
"Có con thì không thể chỉ là thế nữa rồi." Anh cũng dừng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
Lương Kỳ Gia không khỏi cứng người lại một chút, nhíu mày nhìn anh nói: "Tôi vừa mới nói rồi, đứa trẻ không phải của anh, tại sao anh còn nói như vậy?"
"Bởi vì em nói dối."
Giọng của cô vang lên lạnh lùng mang theo chút phòng bị: "Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?"
"Từ phản ứng kịch liệt vừa rồi của em, cộng thêm phản ứng bây giờ nữa." Anh lại nói: "Tôi có thể cảm giác được phản ứng của em vừa cứng ngắc vừa kinh hãi, tiểu thư Lương Kỳ Gia."
"Mặc kệ anh nói như thế nào, sự thật vẫn là sự thật."
"Em căn bản không biết sự thật là cái gì!"
"Sự thật là như thế này sao? Không bằng chúng ta đến bệnh viện để bác sĩ nói cho tôi biết sự thật là cái gì, em cảm thấy thế nào?"
Vẻ mặt Lương Kỳ Gia tràn ngập khiếp sợ, lại không thể thốt lên bất cứ lời nào.
Trạm Diệc Kì không nhịn được mà thở dài một hơi, không thể hiểu được tại sao cô lại phủ nhận đứa trẻ trong bụng không phải là của anh.
Có lẽ cô đang nói thật, đứa trẻ kia thực sự không phải của anh. Thế nhưng, không hiểu tại sao anh lại có trực giác rằng đứa trẻ ấy là của anh.
Cô nói đứa trẻ được năm tháng. Nhìn bụng cô thì thời gian dường như có khả năng. Nhưng anh lại có cảm giác cô không phải loại phụ nữ tùy tiện theo đàn ông lên giường! Ách, việc nảy sinh tình một đêm với anh không tính. Bởi lẽ trong quá khứ, dù không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng anh nhớ rõ phản ứng, động tác của cô còn khá trúc trắc.
Tóm lại, mặc kệ vì sao lúc đầu cô đề nghị tình một đêm với anh, anh vẫn tin tưởng cô tuyệt đối không phải loại phụ nữ thường cùng người khác phát sinh quan hệ. Trên thực tế, anh hoài nghi đó là lần đầu tiên cô tìm người tình một đêm, cho nên anh mới có thể có cảm giác đứa trẻ là của anh.
Nhưng mà đây cũng có thể chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi.
Không thích ý nghĩ này của mình, Trạm Diệc Kì khẽ nhíu mày.
Anh hy vọng đứa trẻ là của anh, còn về phần nguyên nhân...
Mặc dù anh biết là có chút không thể hiểu được nhưng anh nghĩ anh thích cô, thích tới nỗi muốn nhìn thấy bộ dáng cô vì mình mà sinh con. Đây là lần đầu tiên anh có loại cảm giác này với phụ nữ, cảm giác muốn kết hôn.
"Đứa trẻ có khỏe không?" Anh nhẹ nhàng xoa dịu bầu không khí.
"Đó không phải là con của anh." Lương Kỳ Gia cứng rắn nói.
"Được rồi, vậy thì chúng ta nói tới cha của đứa trẻ, anh là người như thế nào?" Anh bất đắc dĩ thở dài, đổi giọng hỏi.
Nếu như cô kiên trì rằng đứa trẻ không phải của anh, vậy thì anh muốn biết cha của nó là người như thế nào. Tuy nhiên mới vừa nghĩ đến đó, nội tâm anh đã nổi lên một trận ghen tuông.
Không nghĩ tới anh lại hỏi vậy, Lương Kỳ Gia há miệng nhưng không thể nói nên lời. Bởi lẽ trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh của anh, những từ ngữ để hình dung cũng đều liên quan đến anh.
Cha của đứa bé đeo kính, tao nhã tuấn dật đến mê người? Cao hơn 1m8, dáng người đẹp đến nỗi người mẫu trong tạp chí cũng không thể bì được, giọng nói mê người khiến phát thanh viên khó thể so. Anh mặc dù không phải ngôi sao nhưng lại là bạch mã hoàng tử, tình nhân trong mộng, là bạn đồng hành lý tưởng trong mắt tất cả phụ nữ.
"Anh ấy là bạn đại học của tôi, tên là Đường Gian." Cô cố sức nghĩ đến một người đàn ông khác, bịa chuyện lung tung. "Anh ấy là mối tình đầu của tôi."
Trạm Diệc Kì đối với câu trả lời của cô không có bình luận gì, lại lướt mắt qua tay cô. Không có nhẫn.
Bạn đại học Đường Gian? Cô đang nói dối sao? Hay là sự thật là vậy, nhưng cái tên hỗn đản kia không đồng ý chịu trách nhiệm? Mà chẳng lẽ cô thật sự không có suy nghĩ nhân cơ hội này mang trách nhiệm cho anh, thay đứa trẻ tìm một người cha đồng ý phụ trách?
Điểm này khiến cho Trạm Diệc Kì không khỏi sinh nghi.
Chẳng lẽ cô thật sự yêu tên khốn kiếp đó? Nhưng bộ dáng khi cô nhắc tới đối phương dường như không giống vậy.
Cô quả là một người phụ nữ vừa kì quái vừa mâu thuẫn, toàn bộ đều khơi dậy quyết tâm truy đuổi của anh, quả không uổng anh đối với cô nhớ mãi không quên, thậm chí còn muốn lấy cô làm vợ anh.
"Tôi trông rất xấu sao?" Anh hỏi cô.
"Cái gì?" Lương Kỳ Gia ngơ ngác nhìn anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên lại nói vậy. Nếu như anh xấu thì trên thế giới này sẽ không có cái gọi là đẹp nữa rồi.
"Tôi có thiếu tay hoặc thiếu chân sao?" Không để ý đến phản ứng ngốc nghếch của cô, anh tiếp tục hỏi.
Cô ngoài ngơ ngác nhìn anh ra, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
"Hay là em đã từng nghe về thói xấu của tôi, ví như đa tình, lạm tình, không có trách nhiệm, hay là bất cứ thói quen kì quặc nào?" Anh dừng một chút. "Có không?"
Cô lắc đầu.
"Nếu như vậy, tại sao em lại không chịu thừa nhận đây là con của tôi? Là do điều kiện của tôi không tốt, không xứng với em?"
Hóa ra nguyên nhân khiến anh đột nhiên nói ra một đống vấn đề kia là muốn hỏi cô vì sao cự tuyệt anh.
Vì sao à, vì sao đây? Lương Kỳ Gia tự hỏi bản thân.
Anh điều kiện thật tốt, bộ dạng cũng đẹp trai, lại có tiền. Đây vốn là đối tượng kết hôn lí tưởng của mỗi người phụ nữ, quan trọng là cô thật sự mang thai con của anh, đương nhiên có thể mẫu bằng tử quý mà gả vào nhà giàu có?
Nhưng vấn đề là anh thật sự sẽ vì đứa bé mà kết hôn với cô sao?
Cho dù vậy, tương lai dù phát sinh chuyện gì cô cũng không thể biết trước được. Nếu như chờ cô sinh đứa trẻ ra, bọn họ lại đi tới tình trạng ly hôn, như vậy cô có thể giành được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ từ anh sao?
Không có mẹ ruột bên cạnh, đứa trẻ sẽ có bao nhiêu đáng thương. Cảm giác này cô đã từng trải qua, cũng so với người khác hiểu rõ cảm giác hâm mộ cùng khát vọng khó chịu đến nhường nào, cô không nên để con mình cũng phải trải qua cuộc sống như thế.
Có mẹ thì được làm bảo bối, không có mẹ thì chẳng khác nào cây cỏ ven đường.
Đối với con mà nói, nếu như không thể cùng có cả cha lẫn mẹ được, cô tình nguyện cho con không có cha, cũng không thể không có mẹ.
Đây là nguyên nhân cô không chịu thừa nhận, không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Cô phải vì con mà suy nghĩ.
"Bởi vì đứa trẻ vốn không phải là của anh, anh muốn tôi làm thế nào thừa nhận?" Cô cố tình thở dài, lấy vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời.
Trạm Diệc Kì cũng trầm mặc nhìn cô. Anh phát hiện bức tường phòng ngự của cô thật sự rất dày. Xem ra hôm nay chưa phải thời cơ tốt để truy cứu, có lẽ đầu tiên anh phải làm cô buông lỏng phòng ngự mới được.
"Được rồi." Anh đột nhiên thu hồi bàn tay đang nắm khuỷu tay cô, gật đầu nói.
Vẻ mặt Lương Kỳ Gia tràn ngập nghi hoặc nhìn anh, hoàn toàn không hiểu anh nói hai chữ "được rồi" là có ý gì.
"Em đã nói rõ ràng như vậy, tôi lại tiếp tục dây dưa có vẻ như tự muốn mất mặt rồi." Anh mỉm cười với cô, sau đó khẽ lui ra sau, khuôn mặt lấy lại vẻ lịch sự thông thường. "Khi kết hôn và đứa trẻ đầy tháng nhớ báo cho tôi biết, thiệp mời giao cho Thành Hạo là được, tôi sẽ chuyển quà mừng."
Nói xong, anh khẽ cúi đầu chào cô, nhanh chóng xoay người rời đi như khi xuất hiện.
Lương Kỳ Gia hoàn toàn ngây người, nhìn bóng lưng anh càng ngày càng xa, đến khi anh đã khuất hẳn khỏi tầm mắt, cô vẫn không thể nào khôi phục tinh thần.
Anh cứ như vậy mà rời đi? Tin vào lời nói của cô rằng đây không phải con của anh?
Vừa rồi anh không phải còn rất kiên quyết bảo cô nói dối sao? Không phải là lấy ngữ khí bất đắc dĩ hỏi cô tại sao không chịu thừa nhận đứa trẻ là con anh sao?
Tại sao đột nhiên lại dễ dàng buông tất cả, nói đi là đi?
Nhưng đây không phải là kết quả cô muốn sao? Mong rằng anh sẽ tin đây không phải con anh, hi vọng anh cách xa mình một chút.
Giờ hi vọng của cô thành sự thật rồi. Tại sao một chút cảm giác nhẹ nhõm cũng không có, ngược lại yết hầu như có cái gì chặn lại, hay là tại những vướng mắc trong lòng làm hô hấp của cô trở nên khó khăn, trong lòng mơ hồ đau đớn?
Kết hôn cùng với đầy tháng đứa trẻ nhớ báo cho tôi... Tôi sẽ chuyển quà mừng... Anh nói vậy, nhưng anh không nói anh sẽ đến, đến nhìn con bọn họ...
Lương Kỳ Gia ngu ngốc! Mày rốt cuộc là muốn thế nào?
Không muốn cho anh biết đứa trẻ là của anh, lại hy vọng anh đến thăm con; Hi vọng anh tin đứa trẻ không phải là của anh, nhưng khi anh tin lại cảm thấy khó chịu; Xin anh hãy cách xa mình một chút, anh đi xa rồi lại có cảm giác đau lòng. Mày cứ làm ngược lại như vậy, rốt cuộc căn bản là muốn như thế nào đây?
Trạm Diệc Kì vốn là người được ông trời ưu ái, là người đàn ông không thiếu gì. Anh cho tới tận bây giờ vốn là đối tượng mà cô muốn hi vọng cũng không dám hi vọng.
Cùng anh phát sinh tình một đêm vốn là một sai lầm. Ngoài ý muốn, mang thai càng như vậy, cô căn bản không dám đem điều ngoài ý muốn này để một bước lên trời.
Cô không phải đồ ngốc.
Song loại người ngay cả thử một lần cũng không dám chẳng lẽ lại thông minh hơn đồ ngốc sao?
Không! Cô không thể vọng tưởng, càng không thể suy nghĩ lung tung, vì bảo bối cô phải chấp nhận sự thật.
Sự thật là cô bé lọ lem chỉ là cổ tích, chim sẻ biến thành phượng hoàng chỉ là phim ảnh, chúng căn bản không hề diễn ra trong thế giới thực. Cho dù có xảy ra thì ai biết tương lai sẽ như thế nào.
Một bên không biết trước tương lai, một bên yên ổn bình thường. Bản thân là một người bình thường, cô chấp nhận chọn vế sau, yên ổn bình thường.
Không, phải nói là ông trời có nghe thấy. Hơn nữa nghe thấy rất rõ ràng, cho nên mới làm theo mong ước của cô, giúp cô về bình an, lại bình yên vượt qua hai tiếng đồng hồ. Sau đó cô rời khỏi công ty, không ngờ vừa bước chân khỏi cửa lớn công ty lại gặp ngay Trạm Diệc Kì đang ngồi uống cafe, bốn mắt giao nhau. (Min: *chống cằm suy nghĩ* anh ngồi ở vỉa hè sao???)
Lương Kỳ Gia sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã, nhanh chóng nhìn sang nơi khác, chầm chậm đi sang bên cạnh Tiểu Tuệ, trong lòng kêu gào: trời ơi, đừng để anh ta nhận ra tôi, tôi van người, tôi van người.
"Kỳ Gia, cậu nhìn kìa, là Trạm Diệc Kì đó!" Tiểu Tuệ cũng nhìn thấy anh, kêu lên một tiếng đầy hưng phấn, “Sao anh ấy lại ngồi uống café một mình ở đây nhỉ? Quả là cơ hội khó có được, đi nhanh chút, chúng ta nói chuyện với anh ấy vài câu."
"Đừng náo loạn, cậu muốn nói cái gì với anh ta? Chúng ta biết anh ta, nhưng anh ta không biết chúng ta." Lương Kỳ Gia vội vàng kéo lại.
"Vì thế mới muốn cùng anh ta nói chuyện, nhân tiện giới thiệu bản thân một chút, làm tăng ấn tượng của mình với anh ấy." Tiểu Tuệ lại lôi kéo cô.
"Muốn tăng ấn tượng thì mình cậu đi thôi, mình với anh một chút hứng thú cũng không có, mình đi trước đây." Lương Kỳ Gia vừa lắc đầu vừa lùi lại.
"Không được, là bạn bè thì cậu phải đi cùng mình, một mình ngại lắm." Tiểu Tuệ lại nhanh chóng kéo cô đi.
"Ngại thì thôi đi."
"Nhưng cơ hội khó có được, mình không muốn bỏ qua." Tiểu Tuệ nói xong liền quay đầu về chỗ Trạm Diệc Kì, không nghĩ tới anh lại đứng lên, khiến cô vừa mừng vừa sợ cuống quít la lên, "Làm sao bây giờ, anh ấy đứng lên rồi, phải đi rồi sao? Làm sao bây giờ, anh ấy đi về hướng chúng ta rồi. Trời ạ, anh ấy đang nhìn mình, anh ấy đang nhìn mình, Kỳ Gia!"
Tiểu Tuệ nói thêm một chữ, trống ngực Lương Kỳ Gia cũng đập nhanh một nhịp, đồng thời chột dạ lùi về phía sau Tiểu Tuệ. Đến khi Trạm Diệc Kì đi tới, cô đã hoàn toàn nấp sau lưng Tiểu Tuệ, khẽ cúi đầu, mái tóc dài gần như che kín khuôn mặt.
"Trạm tiên sinh, xin chào."
Cô nghe thấy Tiểu Tuệ vừa khẩn trương vừa ngại ngùng lên tiếng.
"Cô biết tôi?"
Cô nghe thấy tiếng của Trạm Diệc Kì so với trong trí nhớ có phần trầm thấp hơn, nhưng lại không khàn khàn như vậy.
"Em là nhân viên của công ty này, vì anh đã đến công ty tìm tổng giám đốc vài lần nên cũng gặp qua. Em là Lưu Tiểu Tuệ."
"Khó trách tôi thấy hai người có chút quen quen, hóa ra thật sự đã gặp qua. Vị tiểu thư ở phía sau cô cũng vậy sao?"
Nghe thấy anh chuyển đề tài tới bên người cô, Lương Kỳ Gia không khỏi cứng đờ cả người.
"Đúng vậy, cô ấy là Lương Kỳ Gia, cùng chỗ làm với em." Tiểu Tuệ vừa nói vừa dịch người sang một chút, nháy mắt đã khiến cả người cô lộ ra trước mặt Trạm Diệc Kì.
"Lương tiểu thư, xin chào."
Mất đi tấm lá chắn Tiểu Tuệ, giọng nói của anh nhất thời trở nên gần trong gang tấc, mũi giày anh cũng chỉ cách cô không tới 1m. Khoảng cách gần như vậy, cô cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi, trái tim kinh hoảng đến độ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Xin chào." Cô cúi đầu nói, hoàn toàn không có dũng khí ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Tôi van người, ông trời ơi, đừng để anh ấy nhận ra tôi, tôi van người, tôi van người.
"Trạm tiên sinh sao lại ngồi một mình uống cafe ở đây vậy?" Tiểu Tuệ mở miệng hỏi.
"Tôi đang đợi người."
"Chờ tổng giám đốc sao? Có muốn chúng em cùng chờ không, một người quá nhàm chán mà." Tiểu Tuệ tích cực nói.
Không muốn, không muốn, không nên. Tôi van người, ông trời hãy bảo anh ấy nói không cần, cô đứng còn có thể mượn quần áo để che khuất bụng, nếu ngồi xuống chẳng phải lộ hết sao? Hơn nữa, cô phải thừa dịp anh ấy không nhận ra cô mà nhanh chóng đi khỏi, nếu không lại đợi nữa, có trời biết anh ấy có nhận ra cô hay không? Anh ấy hẳn là nhận ra cô rồi? Hoặc là anh ấy có nhận ra nhưng lại làm như không nhận ra? Nếu là vế sau thì đúng là mong muốn của cô, nhưng nếu một ngày kia anh ấy phát hiện ra bụng cô thì sao?
Không được, cô nhất định phải rời đi càng nhanh càng tốt.
Nghĩ xong, cô cố lấy dũng khí mở miệng: "Tiểu Tuệ, mình có việc muốn đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé." Sau đó nhanh chóng liếc mắt về phía anh, đồng thời cười cứng ngắc: "Thật xin lỗi."
"Không sao, tôi cũng có việc muốn tìm Quý Thành Hạo. Cám ơn cô đã có cùng suy nghĩ với tôi, Lương tiểu thư. Như vậy, tạm biệt hai cô." Nói xong, Trạm Diệc Kì cúi người mỉm cười với các cô, ưu nhã xoay người đi về phía cửa lớn, phút chốc biến mất sau cánh cửa.
"Ôi! Thật là đẹp trai! Cậu không cảm thấy anh ấy chỉ giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra mị lực mê người sao?" Tiểu Tuệ say mê thở dài.
Không cảm thấy, cô chỉ thấy bản thân khẩn trương, lo lắng đến sắp chết rồi. Lương Kỳ Gia âm thầm trả lời.
Tuy nhiên cô chưa từng nghĩ anh ở trước mặt cô nhẹ nhàng cáo từ rời đi, khiến cô tự nhiên thở dài, không khỏi có chút giật mình cùng thất vọng.
Nhìn bộ dáng anh có lẽ không nhớ ra cô rồi, hoặc chăng đối với cô không có nổi nửa điểm hứng thú nên mới có thể tiêu sái rời đi như vậy.
Có lẽ với anh mà nói, đêm đó thực sự chỉ là nhân duyên trong phút chốc, tựa như sương đêm, khi trời sáng sẽ bốc hơi vào không khí mà biến mất.
Lòng chợt có cảm giác bi thương, nhưng đây không phải là lỗi của anh. Bởi lẽ phản ứng của anh cũng là nguyên nhân khiến lúc đầu cô chọn anh là đối tượng tình một đêm, anh cũng không phụ kì vọng của cô mà quên tất cả. Chỉ là nên nói thế nào đây? Trong cơ thể cô giờ đang mang bảo bối của bọn họ.
"Kỳ Gia?"
Tiếng gọi của Tiểu Tuệ đột nhiên kéo cô trong phút xuất thần trở lại.
"Cậu sao lại ngẩn người ra như vậy? Đang nghĩ gì sao?" Tiểu Tuệ hỏi cô.
"Không có gì, mình chỉ đang nghĩ có nên tranh thủ lúc mọi người vẫn chưa nhận ra mình mang thai mà về nhà một chuyến hay không." Cô nói dối. Ngừng lại một chút, cô không nhịn được mà hỏi: "Mới vừa rồi, Trạm tiên sinh chắc là không nhận ra mình đang có thai phải không?"
"Đồng nghiệp cùng phòng với cậu mỗi ngày còn không nhận ra, anh ấy làm sao có thể nhận ra được?!" Tiểu Tuệ cũng ngẩn ra nhìn cô, nhưng vẻ mặt lập tức khôi phục như cũ hỏi: "Cậu về nhà làm cái gì? Ba cậu không phải mỗi tuần đều đến thăm cậu hay sao?"
Lương Kỳ Gia thật mừng khi cô ấy không tiếp tục hỏi cô tại sao lại quan tâm tới việc Trạm Diệc Kì có nhận ra cô mang thai không.
"Ba mình nói hy vọng mình có thời gian thì về nhà một chút, mẹ cả và em trai thỉnh thoảng có nhớ tới mình."
"Chuyện này mà cậu cũng tin sao?"
"Không tin, nhưng mà mình biết đây là mong muốn của ba, hi vọng mình luôn nhớ rằng mình còn có một mái nhà, có người thân. Dù sao thì phòng thuê cũng không thực sự là nhà của mình."
"Người nhà?" Tiểu Tuệ cười nhạt.
"Mình cũng biết điều này rất buồn cười, nhưng đây là mong muốn của ông, mình không nghĩ ngay cả cố gắng thử một lần cũng không chịu, khiến ông thất vọng."
"Cậu có thử thì cũng thử hai mươi năm rồi, mình thật không hiểu ba cậu rốt cuộc nghĩ cái gì nữa?" Tiểu Tuệ trợn mắt nhìn cô.
Lương Kỳ Gia bất đắc dĩ cắn môi: "Bởi vậy mình không thể cùng cậu đi dạo phố được, thật xin lỗi."
"Có gì đâu mà phải xin lỗi, nhưng cậu thực sự phải về nhà sao? Có muốn mình đi cùng không? Có người ngoài đến, thái độ của mẹ cả cậu chắc sẽ đỡ hơn." Tiểu Tuệ lo lắng đề nghị.
Cô lắc đầu: "Ba mình ở nhà, bà ấy sẽ không làm gì mình đâu."
"Vậy cậu cẩn thận một chút nhé."
"Được. Cậu cũng từ từ dạo phố, bye bye." Cô vẫy tay với Tiểu Tuệ.
"Bye." Tiểu Tuệ cũng khẽ vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Mắt thấy Tiểu Tuệ đi khuất, Lương Kỳ Gia cũng xoay người rời đi, nhưng đi không có mục đích, không như những lời mà cô nói với Tiểu Tuệ là quay về nhà.
Những lời cô nói vừa nãy toàn bộ là nói dối, ba căn bản chưa từng nói mẹ cả cùng em trai nhớ tới cô, cũng không bảo cô có rảnh rỗi thì về nhà.
Ngược lại, ba cũng hiểu được việc cô ra đi là tốt cho cô, chỉ đau lòng vì cô có thêm áp lực kinh tế mà ông lại không có biện pháp giúp cô, bởi lẽ toàn bộ tiền của ông đều giao hết cho mẹ cả rồi.
Đáng thương cho ba vì năm đó thu dưỡng cô mà phải chấp nhận cả những điều kiện không công bằng, khiến cô luôn cảm thấy áy náy với ông.
Cho nên cô mới chăm chỉ học tập, hi vọng mình không thua kém người khác, kiếm được nhiều tiền hoặc tìm được một đối tượng tốt để kết hôn, có đủ năng lực để hiếu thuận với ông, ai biết lại nảy sinh ra việc chưa chồng mà mang thai...
Khẽ thở dài, cô cảm thấy thắt lưng có chút mỏi liền đi vào công viên tìm ghế ngồi xuống, ngắm nhìn ánh nắng chiều phía chân trời không bị tòa nhà trước mắt che mất đến ngẩn người.
Vào mùa hè, ban ngày dù dài nhưng qua bảy giờ thì sắc trời cũng tối lại.
Lương Kỳ Gia nhẹ vỗ về cái bụng đã rõ ràng, thầm nghĩ nên đi ăn cơm. Mặc dù cô không cảm thấy đói nhưng vì bảo bối trong bụng, cô vẫn nên ăn một chút mới được.
Nhưng ăn cái gì đây?
"Bảo bối a bảo bối, con muốn ăn gì?" Đương nhiên bảo bối trong bụng không thể trả lời cô, bởi vậy cô đành tự mình tìm đáp án thôi. "Ăn buffet cũng được, thức ăn ngon, lại có thể lựa chọn."
Thì thào tự nói xong, cô chầm chậm đứng dậy, vừa quay người đã bị người trước mắt hù dọa.
Trạm Diệc Kì!
"Em mang thai? Là con của tôi?" Trạm Diệc Kì nhìn cô chằm chằm hỏi.
"Không!" Bởi vì sự việc đột nhiên xảy đến khiến Lương Kỳ Gia không chút nghĩ ngợi mà phủ nhận ngay, hoàn toàn không nhận ra được vẻ mặt ngạc nhiên cùng kinh hoàng của cô đã nói lên tất cả. Căn bản là không đánh đã khai mất rồi.
Thời gian dường như dừng lại.
Trạm Diệc Kì bị vấn đề ngoài dự đoán của cô dọa cho ngây người.
Lương Kỳ Gia thì bị sự xuất hiện đột ngột của anh cùng với phản ứng kịch liệt của mình khi đó làm ngẩn ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người như hai pho tượng đứng lặng tại chỗ, bầu không khí ngưng trệ lại toát ra vẻ quỷ dị.
"Em thật sự mang thai con của tôi?" Trạm Diệc Kì lại mở miệng, đánh tan sự trầm mặc giữa hai người.
"Làm sao có thể chứ?" Cô cười khan, đột nhiên bừng tỉnh. Anh rõ ràng đã nhận ra cô từ sớm, chỉ là ở trước mặt Tiểu Tuệ không nói rõ ra thôi.
"Vậy em đang mang thai con của ai?" Anh không chuyển mắt, nhìn chằm chằm cô.
"Đương nhiên là của bạn trai tôi." Cô trong tiềm thức liền nói dối.
"Bạn trai? Tôi tưởng rằng bình thường sẽ nói là chồng chứ." Anh sửa lại lời nói của cô.
Lương Kỳ Gia cố áp chế bản thân cứng người lại.
"Đứa bé được mấy tháng rồi?" Anh lại hỏi.
"Năm tháng." Cô nói dối, bởi vì thời điểm hai người phát sinh tình một đêm là nửa năm trước, anh có thể dễ dàng tính ra đứa trẻ này không phải của anh.
"Có lẽ là sáu tháng rồi." Anh lại nói.
Cô hoàn toàn không thể phản ứng, chỉ biết cúi đầu không nói nổi câu nào.
"Đi thôi, em không phải chưa ăn tối sao? Để tôi mời em ăn cơm." Anh đột nhiên chuyển đề tài.
"Không cần đâu." Cô không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt ngay.
"Tôi muốn vậy." Vừa nói anh vừa túm lấy khuỷu tay cô mang cô đi về phía trước.
Trong đầu Lương Kỳ Gia là một trận hỗn độn. Bây giờ rốt cuộc nên làm cái gì? Sao lại gặp phải anh ấy lại ở chỗ này? Vì sao vừa gặp đã kiên trì muốn mời cô ăn cơm?
Thông thường đàn ông khi phát hiện người phụ nữ tình một đêm có thai thì nên thấy lo sợ, kiên quyết phủ nhận đứa trẻ trong bụng người phụ nữ không phải là của anh ta mới đúng. Tại sao phản ứng của anh lại không như vậy? Rốt cuộc anh muốn thế nào?
"Trạm tiên sinh, tôi..."
"Dựa vào quan hệ của chúng ta, tôi nghĩ em có thể bỏ hai chữ tiên sinh đi chăng?" Anh ôn hòa nói.
Bỏ hai chữ tiên sinh đi? Vậy thì không phải chỉ có một chữ "Trạm" sao? Anh thực sự muốn cô gọi anh như vậy? Trạm? Cô không khỏi nổi da gà. Hơn nữa cái gì gọi là dựa vào quan hệ của bọn họ, bọn họ có quan hệ gì?
Ngoại trừ việc cô là mẹ của đứa trẻ con anh trong bụng này.
Nhưng hình như anh cũng không biết chuyện này?
Cô vừa rồi đã nói đứa trẻ không phải của anh, vậy anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây?
"Trạm tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể quên chuyện đêm hôm đó." Cô hít sâu một hơi, vừa mở miệng đã bị anh cắt ngang.
"Tại sao?"
Anh lại thản nhiên hỏi!
"Bởi vì đó chỉ là tình một đêm thôi." Cô dừng lại.
"Có con thì không thể chỉ là thế nữa rồi." Anh cũng dừng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
Lương Kỳ Gia không khỏi cứng người lại một chút, nhíu mày nhìn anh nói: "Tôi vừa mới nói rồi, đứa trẻ không phải của anh, tại sao anh còn nói như vậy?"
"Bởi vì em nói dối."
Giọng của cô vang lên lạnh lùng mang theo chút phòng bị: "Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?"
"Từ phản ứng kịch liệt vừa rồi của em, cộng thêm phản ứng bây giờ nữa." Anh lại nói: "Tôi có thể cảm giác được phản ứng của em vừa cứng ngắc vừa kinh hãi, tiểu thư Lương Kỳ Gia."
"Mặc kệ anh nói như thế nào, sự thật vẫn là sự thật."
"Em căn bản không biết sự thật là cái gì!"
"Sự thật là như thế này sao? Không bằng chúng ta đến bệnh viện để bác sĩ nói cho tôi biết sự thật là cái gì, em cảm thấy thế nào?"
Vẻ mặt Lương Kỳ Gia tràn ngập khiếp sợ, lại không thể thốt lên bất cứ lời nào.
Trạm Diệc Kì không nhịn được mà thở dài một hơi, không thể hiểu được tại sao cô lại phủ nhận đứa trẻ trong bụng không phải là của anh.
Có lẽ cô đang nói thật, đứa trẻ kia thực sự không phải của anh. Thế nhưng, không hiểu tại sao anh lại có trực giác rằng đứa trẻ ấy là của anh.
Cô nói đứa trẻ được năm tháng. Nhìn bụng cô thì thời gian dường như có khả năng. Nhưng anh lại có cảm giác cô không phải loại phụ nữ tùy tiện theo đàn ông lên giường! Ách, việc nảy sinh tình một đêm với anh không tính. Bởi lẽ trong quá khứ, dù không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng anh nhớ rõ phản ứng, động tác của cô còn khá trúc trắc.
Tóm lại, mặc kệ vì sao lúc đầu cô đề nghị tình một đêm với anh, anh vẫn tin tưởng cô tuyệt đối không phải loại phụ nữ thường cùng người khác phát sinh quan hệ. Trên thực tế, anh hoài nghi đó là lần đầu tiên cô tìm người tình một đêm, cho nên anh mới có thể có cảm giác đứa trẻ là của anh.
Nhưng mà đây cũng có thể chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi.
Không thích ý nghĩ này của mình, Trạm Diệc Kì khẽ nhíu mày.
Anh hy vọng đứa trẻ là của anh, còn về phần nguyên nhân...
Mặc dù anh biết là có chút không thể hiểu được nhưng anh nghĩ anh thích cô, thích tới nỗi muốn nhìn thấy bộ dáng cô vì mình mà sinh con. Đây là lần đầu tiên anh có loại cảm giác này với phụ nữ, cảm giác muốn kết hôn.
"Đứa trẻ có khỏe không?" Anh nhẹ nhàng xoa dịu bầu không khí.
"Đó không phải là con của anh." Lương Kỳ Gia cứng rắn nói.
"Được rồi, vậy thì chúng ta nói tới cha của đứa trẻ, anh là người như thế nào?" Anh bất đắc dĩ thở dài, đổi giọng hỏi.
Nếu như cô kiên trì rằng đứa trẻ không phải của anh, vậy thì anh muốn biết cha của nó là người như thế nào. Tuy nhiên mới vừa nghĩ đến đó, nội tâm anh đã nổi lên một trận ghen tuông.
Không nghĩ tới anh lại hỏi vậy, Lương Kỳ Gia há miệng nhưng không thể nói nên lời. Bởi lẽ trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh của anh, những từ ngữ để hình dung cũng đều liên quan đến anh.
Cha của đứa bé đeo kính, tao nhã tuấn dật đến mê người? Cao hơn 1m8, dáng người đẹp đến nỗi người mẫu trong tạp chí cũng không thể bì được, giọng nói mê người khiến phát thanh viên khó thể so. Anh mặc dù không phải ngôi sao nhưng lại là bạch mã hoàng tử, tình nhân trong mộng, là bạn đồng hành lý tưởng trong mắt tất cả phụ nữ.
"Anh ấy là bạn đại học của tôi, tên là Đường Gian." Cô cố sức nghĩ đến một người đàn ông khác, bịa chuyện lung tung. "Anh ấy là mối tình đầu của tôi."
Trạm Diệc Kì đối với câu trả lời của cô không có bình luận gì, lại lướt mắt qua tay cô. Không có nhẫn.
Bạn đại học Đường Gian? Cô đang nói dối sao? Hay là sự thật là vậy, nhưng cái tên hỗn đản kia không đồng ý chịu trách nhiệm? Mà chẳng lẽ cô thật sự không có suy nghĩ nhân cơ hội này mang trách nhiệm cho anh, thay đứa trẻ tìm một người cha đồng ý phụ trách?
Điểm này khiến cho Trạm Diệc Kì không khỏi sinh nghi.
Chẳng lẽ cô thật sự yêu tên khốn kiếp đó? Nhưng bộ dáng khi cô nhắc tới đối phương dường như không giống vậy.
Cô quả là một người phụ nữ vừa kì quái vừa mâu thuẫn, toàn bộ đều khơi dậy quyết tâm truy đuổi của anh, quả không uổng anh đối với cô nhớ mãi không quên, thậm chí còn muốn lấy cô làm vợ anh.
"Tôi trông rất xấu sao?" Anh hỏi cô.
"Cái gì?" Lương Kỳ Gia ngơ ngác nhìn anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên lại nói vậy. Nếu như anh xấu thì trên thế giới này sẽ không có cái gọi là đẹp nữa rồi.
"Tôi có thiếu tay hoặc thiếu chân sao?" Không để ý đến phản ứng ngốc nghếch của cô, anh tiếp tục hỏi.
Cô ngoài ngơ ngác nhìn anh ra, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
"Hay là em đã từng nghe về thói xấu của tôi, ví như đa tình, lạm tình, không có trách nhiệm, hay là bất cứ thói quen kì quặc nào?" Anh dừng một chút. "Có không?"
Cô lắc đầu.
"Nếu như vậy, tại sao em lại không chịu thừa nhận đây là con của tôi? Là do điều kiện của tôi không tốt, không xứng với em?"
Hóa ra nguyên nhân khiến anh đột nhiên nói ra một đống vấn đề kia là muốn hỏi cô vì sao cự tuyệt anh.
Vì sao à, vì sao đây? Lương Kỳ Gia tự hỏi bản thân.
Anh điều kiện thật tốt, bộ dạng cũng đẹp trai, lại có tiền. Đây vốn là đối tượng kết hôn lí tưởng của mỗi người phụ nữ, quan trọng là cô thật sự mang thai con của anh, đương nhiên có thể mẫu bằng tử quý mà gả vào nhà giàu có?
Nhưng vấn đề là anh thật sự sẽ vì đứa bé mà kết hôn với cô sao?
Cho dù vậy, tương lai dù phát sinh chuyện gì cô cũng không thể biết trước được. Nếu như chờ cô sinh đứa trẻ ra, bọn họ lại đi tới tình trạng ly hôn, như vậy cô có thể giành được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ từ anh sao?
Không có mẹ ruột bên cạnh, đứa trẻ sẽ có bao nhiêu đáng thương. Cảm giác này cô đã từng trải qua, cũng so với người khác hiểu rõ cảm giác hâm mộ cùng khát vọng khó chịu đến nhường nào, cô không nên để con mình cũng phải trải qua cuộc sống như thế.
Có mẹ thì được làm bảo bối, không có mẹ thì chẳng khác nào cây cỏ ven đường.
Đối với con mà nói, nếu như không thể cùng có cả cha lẫn mẹ được, cô tình nguyện cho con không có cha, cũng không thể không có mẹ.
Đây là nguyên nhân cô không chịu thừa nhận, không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Cô phải vì con mà suy nghĩ.
"Bởi vì đứa trẻ vốn không phải là của anh, anh muốn tôi làm thế nào thừa nhận?" Cô cố tình thở dài, lấy vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời.
Trạm Diệc Kì cũng trầm mặc nhìn cô. Anh phát hiện bức tường phòng ngự của cô thật sự rất dày. Xem ra hôm nay chưa phải thời cơ tốt để truy cứu, có lẽ đầu tiên anh phải làm cô buông lỏng phòng ngự mới được.
"Được rồi." Anh đột nhiên thu hồi bàn tay đang nắm khuỷu tay cô, gật đầu nói.
Vẻ mặt Lương Kỳ Gia tràn ngập nghi hoặc nhìn anh, hoàn toàn không hiểu anh nói hai chữ "được rồi" là có ý gì.
"Em đã nói rõ ràng như vậy, tôi lại tiếp tục dây dưa có vẻ như tự muốn mất mặt rồi." Anh mỉm cười với cô, sau đó khẽ lui ra sau, khuôn mặt lấy lại vẻ lịch sự thông thường. "Khi kết hôn và đứa trẻ đầy tháng nhớ báo cho tôi biết, thiệp mời giao cho Thành Hạo là được, tôi sẽ chuyển quà mừng."
Nói xong, anh khẽ cúi đầu chào cô, nhanh chóng xoay người rời đi như khi xuất hiện.
Lương Kỳ Gia hoàn toàn ngây người, nhìn bóng lưng anh càng ngày càng xa, đến khi anh đã khuất hẳn khỏi tầm mắt, cô vẫn không thể nào khôi phục tinh thần.
Anh cứ như vậy mà rời đi? Tin vào lời nói của cô rằng đây không phải con của anh?
Vừa rồi anh không phải còn rất kiên quyết bảo cô nói dối sao? Không phải là lấy ngữ khí bất đắc dĩ hỏi cô tại sao không chịu thừa nhận đứa trẻ là con anh sao?
Tại sao đột nhiên lại dễ dàng buông tất cả, nói đi là đi?
Nhưng đây không phải là kết quả cô muốn sao? Mong rằng anh sẽ tin đây không phải con anh, hi vọng anh cách xa mình một chút.
Giờ hi vọng của cô thành sự thật rồi. Tại sao một chút cảm giác nhẹ nhõm cũng không có, ngược lại yết hầu như có cái gì chặn lại, hay là tại những vướng mắc trong lòng làm hô hấp của cô trở nên khó khăn, trong lòng mơ hồ đau đớn?
Kết hôn cùng với đầy tháng đứa trẻ nhớ báo cho tôi... Tôi sẽ chuyển quà mừng... Anh nói vậy, nhưng anh không nói anh sẽ đến, đến nhìn con bọn họ...
Lương Kỳ Gia ngu ngốc! Mày rốt cuộc là muốn thế nào?
Không muốn cho anh biết đứa trẻ là của anh, lại hy vọng anh đến thăm con; Hi vọng anh tin đứa trẻ không phải là của anh, nhưng khi anh tin lại cảm thấy khó chịu; Xin anh hãy cách xa mình một chút, anh đi xa rồi lại có cảm giác đau lòng. Mày cứ làm ngược lại như vậy, rốt cuộc căn bản là muốn như thế nào đây?
Trạm Diệc Kì vốn là người được ông trời ưu ái, là người đàn ông không thiếu gì. Anh cho tới tận bây giờ vốn là đối tượng mà cô muốn hi vọng cũng không dám hi vọng.
Cùng anh phát sinh tình một đêm vốn là một sai lầm. Ngoài ý muốn, mang thai càng như vậy, cô căn bản không dám đem điều ngoài ý muốn này để một bước lên trời.
Cô không phải đồ ngốc.
Song loại người ngay cả thử một lần cũng không dám chẳng lẽ lại thông minh hơn đồ ngốc sao?
Không! Cô không thể vọng tưởng, càng không thể suy nghĩ lung tung, vì bảo bối cô phải chấp nhận sự thật.
Sự thật là cô bé lọ lem chỉ là cổ tích, chim sẻ biến thành phượng hoàng chỉ là phim ảnh, chúng căn bản không hề diễn ra trong thế giới thực. Cho dù có xảy ra thì ai biết tương lai sẽ như thế nào.
Một bên không biết trước tương lai, một bên yên ổn bình thường. Bản thân là một người bình thường, cô chấp nhận chọn vế sau, yên ổn bình thường.
Danh sách chương