Trương Trác vẫy tay gọi Đỗ Trạch, sau đó thành công ôm trọn lấy anh. “Diệp Tuân nhà người ta không thích em, em để bụng làm gì hả?”
“Ai nói anh ấy không thích em?” Đỗ Trạch không phục đẩy hắn. “Chẳng qua không phải loại thích như em đối với anh mà thôi.”
Trương Trác nghếch cằm: “Là loại thích nào?”
Đỗ Trạch “Ừm” vài giây, ngay khi Trương Trác nghĩ rằng anh sẽ xấu hổ khi nói ra thì Đỗ Trạch mở miệng: “Thì là kiểu thích muốn ở trên giường với anh đó.”
“Biết viết hai chữ xấu hổ thế nào không?”
“Em biết chứ, muốn em viết cho anh xem không?” Đỗ Trạch viết hai chữ xuống lòng bàn tay của Trương Trác, sau đó mở to mắt nhìn hắn.
Trương Trác khẽ cười: “Không phải em cố ý đấy chứ?” Sau đó không đợi Đỗ Trạch trả lời đã nhéo hai má phúng phính của anh. “Anh thấy là em cố ý đó, cố ý viết ra, có phải không?”
“Sao anh phiền thế nhỉ? Em cố ý đó, thì sao nào?” Đỗ Trạch dịch qua một bên xem TV một mình, không thèm để ý đến Trương Trác nữa.
“Này.”
“Em không có tên hay sao mà anh lại gọi là này?” Đỗ Trạch nhìn không chớp mắt.
Trương Trác lại gần: “Bé ngoan?”
Đỗ Trạch liếc một cái: “Hừ.” Nhìn thấy trong TV đang chiếu quảng cáo, anh nói: “Đi ra ngoài ăn đồ ngon đi, muốn đi cùng với Diệp Tuân tới một tiệm Thành Đô, nhưng ngày mai anh ấy có hẹn rồi.”
“Không ai hẹn mới nghĩ đến anh?”
“Không phải…” Đỗ Trạch lắc đầu. “Không đi cùng anh ấy tới đây. Em xem thấy trong TV đang ăn cay, đột nhiên nhớ ra chưa đi ăn thử. Dù sao tối nay cũng không có gì làm.”
“Ở đó bán đồ cay hả?”
Đỗ Trạch không nhớ rõ Trương Trác có ăn kiêng: “Hơi cay, đồng nghiệp nói đồ ăn cay mới đã.”
“Nếu đi thì hôm nay không thể khiến em thoải mái rồi.” Trương Trác nói.
“Vì…” Hai chữ ‘sao chứ’ còn chưa nói ra, có mẹ làm bác sĩ nên Đỗ Trạch tự hiểu được đó là ý gì, mặt đỏ bừng đứng đó miết quần. Anh nói thầm: “Em chưa nói hôm nay sẽ làm.”
“Ồ, ngày mai em không đi làm, anh còn tưởng đêm nay…” Trương Trác nhìn anh với ánh mắt ’em hiểu anh hiểu’, sau đó đứng lên. “Anh đi thay quần áo đã, đợi chút rồi đi.”
Đỗ Trạch cảm thấy hơi hơi hối hận, thoải mái mới là chuyện quan trọng, cơm nước có là gì đâu? Anh của hiện giờ giống như nghiện vậy, luôn nghĩ tới sự thoải mái của đời người, tuy rằng lúc trước có đau và khó chịu, nhưng thành ngữ còn có câu khổ tận cam lai kia mà, không đau một chút thì sau này sao thoải mái được chứ.
Nhưng mà tiện ra ngoài mua ‘áo mưa’ luôn, đồ trong nhà đã dùng hết rồi, hơn nữa… hơn nữa kích thước không hợp.
Đương nhiên không phải cho anh dùng, mà là có đôi khi Trương Trác sẽ nói câu ‘hơi nhỏ’, anh thầm ghi nhớ nhưng mỗi lần đi làm về toàn quên mua, với lại cũng không biết Trương Trác thích nhãn hiệu nào hay mùi gì.
Đỗ Trạch nghĩ hơi nhiều rồi, Trương Trác tới siêu thị mới biết được suy nghĩ của anh. Có lẽ bởi vì có mẹ làm bác sĩ nên Đỗ Trạch rất quan tâm đến cơ thể. Trong lúc làm sẽ cần mang bao, nhưng hầu như không mang bởi nhịn lâu quá nhịn không nổi, hoặc là chịu không nổi sự hấp dẫn của hắn nên cứ sướng trước rồi nói sau, tóm lại là rất ít khi dùng bao.
Siêu thị khá gần nhà, thuận tiện mua vài thứ linh tinh, phòng trường hợp lúc về nhà thì siêu thị đã đóng cửa. Nhưng mà hôm nay rất đông khách, Đỗ Trạch xách giỏ mua sắm đứng cạnh quầy thu ngân, hai hàng dài xếp hai bên trái phải. Trương Trác đứng ở ngoài nhìn thấy tay anh với lên cái giá phía trước mấy lần, nhưng cuối cùng lại run run rụt tay lại, chột dạ nhìn trái ngó phải.
Đỗ Trạch cảm thấy mọi người đang nhìn mình. Anh chỉ mua bao thôi mà, đây không phải chuyện rất bình thường sao?
Nhưng vẫn rất ngại, Đỗ Trạch nghĩ rằng đây là lần đầu tiên anh đi mua, hơn nữa lại quên kích cỡ của Trương Trác. Gọi điện thoại hỏi thì khó mà nói lên lời, Đỗ Trạch cắn răng suy nghĩ, ý loạn tình mê nghĩ tới điều gì đó, oa một tiếng che mặt lại, không còn mặt mũi nghĩ ngợi gì nữa.
Trương Trác thấy Đỗ Trạch đứng một mình ở đó, lúc thì chớp mi đảo mắt, lúc thì che mặt lại, hắn nín cười gọi điện thoại: “Sao không mua?”
“Em… Em không biết cỡ của anh.” Đỗ Trạch ấp úng.
Quả nhiên, Trương Trác nói tiếp: “Cỡ của anh là bao nhiêu, em không biết sao?”
Đỗ Trạch nhảy dựng lên: “Em sao biết cỡ nào phù hợp với anh chứ, chỗ này còn có mùi dâu tây, nó chia ra từng mùi.”
“Em mua loại lớn nhất sẽ không sai đâu.”
Đỗ Trạch nghẹn ngào: “Mua mấy hộp đây?”
“Mua nhiều chút, em xem rồi tự quyết định đi.”
Trương Trác cảm thấy Đỗ Trạch cũng nên tính toán, mua nhiều không tốt.
Nhưng rồi hắn thấy Đỗ Trạch “vèo vèo vèo” vơ một đống vào trong giỏ mua đồ trống không, tỉnh bơ lùi lại đằng sau vài bước, điệu bộ này không gây chú ý cũng khó.
Đỗ Trạch mua hết một hàng bao cỡ lớn nhất, vắt óc suy nghĩ xem mua vị gì chẳng thà mua hết cho xong, sau này dùng từ từ.
Đám ông cụ và bác gái xung quanh khiếp sợ nhìn về chàng thanh niên còn trẻ này, ai mà ngờ được cậu bé cứ nhắm mắt nhắm mũi mua hết như vậy?
Đến khi Đỗ Trạch tính tiền, nhân viên thu ngân sợ sững người, nhiều chuyện hỏi một câu: “Cậu mua hết chỗ này sao?”
Đỗ Trạch nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Mua… Mua hết.”
Cuối cùng quẹt thẻ rồi chạy mất hút. Đỗ Trạch giúi luôn túi mua sắm vào tay Trương Trác: “Anh cầm đi. Em… Em không cầm.”
Trương Trác cũng không ngại mà cầm lấy cái túi với một nửa toàn là bao kia, ho khan cầm trong tay, hắn hỏi: “Sao mua nhiều vậy?”
“Để lần sau đỡ phải đi mua tiếp, nhiều mùi khác nhau, dùng sẽ không chán.”
Trương Trác tò mò lấy một hộp ra xem. “Ừm, mùi rất nhạt, hôm nào rảnh bọn mình thử xem.”
“Em cũng muốn thử.” Đỗ Trạch đưa ra yêu cầu, chỉ hộp mùi bạc hà trong tay hắn. “Dùng mùi bạc hà, sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
Trương Trác nghe vậy bèn ôm eo Đỗ Trạch, thân thiết cụng trán anh rồi nói: “Em không dùng được, em dùng rộng lắm đó.”
“Em cảm thấy anh đang… đang bắt nạt em. Anh không cho em đè, nếu không anh cũng sẽ được thoải mái.”
Trương Trác che miệng Đỗ Trạch lại, hôn lên trán anh: “Không bàn việc này nữa.”
Đỗ Trạch biết thân biết phận rồi, lúc này chỉ hừ một tiếng rồi tức giận đi về phía trước: “Anh cứ chờ đó.”
“Anh chờ em, chờ ngay trên giường.”
Đỗ Trạch che tai tỏ ý không muốn nghe, trong đầu toàn là sự xấu hổ khi thanh toán tiền, nửa túi to thế này dùng đến khi nào mới hết đây?
Trương Trác cũng không biết dùng đến khi nào, hắn chỉ biết một việc, nếu chịu khó dùng thì nhanh hết lắm.
“Sắp tới Quốc tế Thiếu nhi rồi, em muốn quà gì?”
Đỗ Trạch trừng hắn: “Không đi với anh, em đi với anh Tuân.”
“Thôi bỏ đi, gần đây anh Tuân của em bận lắm, vừa đi học vừa hẹn hò, không đếm xỉa đến em đâu.”
“Bây giờ em cũng bận nhiều việc, không muốn để ý đến anh.” Đỗ Trạch lấy di động ra xem tin tức, nhìn thấy tin kia đã bị đẩy lên đầu danh sách. “Không phải anh đã nhúng tay vào đấy chứ?”
Trương Trác ghé qua nhìn, rất hài lòng với bình luận của cư dân mạng. “Anh chỉ dùng chút tiền để cho mấy Đại V(*) đẩy tin, còn lại không làm gì khác. Những loại chuyện thế này chỉ thiếu cái để gây chú ý, và anh chỉ muốn gây chú ý thôi, không cần lo gì thêm nữa.”
(*)大 V/dà V/: Đại V – Những tài khoản Weibo được cấp chứng nhận là một chữ V sau tên Weibo, có độ nổi tiếng nhất định, cũng có cả fans – Theo Baidu (đã tóm tắt lại)
Có Đại V giúp đỡ, sự việc quy tắc ngầm ở Kinh Vũ đã được phóng đại lên đến một mức nhất định, nhiều người xem thì độ hot sẽ “Tạch tạch tạch” tăng lên. Đỗ Trạch bây giờ mới tỉnh táo lại, suy xét xem hắn có thể bị trả thù hay không. “Ba Triệu Nguyệt dám làm như vậy, chắc sau lưng có người chống.”
“Có thì có nhưng quyền lực không lớn. Anh không làm được thì còn có Đào Gia Vũ.” Trương Trác bảo anh đừng lo lắng. “Không phải em không biết tính của Đào Gia Vũ. Sau khi Diệp Tuân ở bên cậu ta thì vẫn luôn xảy ra sự cố, em cũng cảm thấy anh ấy đáng thương mà. Em nói xem, thân là bạn trai của Diệp Tuân, cậu ta không cảm thấy gì, không sốt ruột sao?”
Đỗ Trạch nghĩ thấy cũng có lý. “Vậy ông ta sẽ cuốn xéo sao?”
“Việc này phải xem phản hồi từ phía nhà trường đã. Nếu không nhận được câu trả lời thỏa đáng, thì cũng phải cho ông ta nhận một bài học thích đáng.”
Có sự cam đoan của Trương Trác, Đỗ Trạch cũng có tâm trạng ăn mỳ hơn. “Em sẽ chờ sự giải thích từ Kinh Vũ, để xem nó sẽ là cách giải quyết như thế nào.”
“À phải rồi, Diệp Tuân có biết chuyện trên internet không?”
Đỗ Trạch nhíu mày: “Hình như đang đi chơi với Đào Gia Vũ. Nếu anh ấy biết thì sẽ hỏi em thôi.”
“Đi chơi?” Trương Trác đảo mỳ trong bát. “Bây giờ cậu ta còn có tâm trạng vui chơi sao?”
Lúc này, Đỗ Trạch cầm lấy di động: “Một tiếng trước, Đào Gia Vũ còn show tình cảm trên Wechat.”
Trương Trác nhìn một cái, đúng là thật kìa.
Đào Gia Vũ show không rõ lắm, chỉ đăng một tấm ảnh toàn là túi mua sắm, trong đó là trang sức có thương hiệu, thỉnh thoảng cũng có vài món quần áo dành cho nam để lẫn vào. Còn trang sức kia mua cho ai thì khỏi nói cũng biết.
“Gu của Đào Gia Vũ đúng là thay đổi rồi. Trước kia cậu ta làm gì có hứng thú đi mua sắm với ai bao giờ.”
Đỗ Trạch nói một lèo để hoàn thành vế sau: “Đây là sự thay đổi sau khi yêu đương đó mà.”
Trương Trác dửng dưng nhìn về phía Đỗ Trạch, Đỗ Trạch vội vàng cúi đầu hút sợi mỳ, nước mũi chảy xuống vì cay cũng không ngẩng đầu lên. Có một câu anh ngại không nói, đó là anh cảm thấy sau khi Đào Gia Vũ yêu vào thì đàn ông hơn, cảm giác là lạ, nhưng lại khiến anh thấy yên tâm; hơn nữa chắc chắn Diệp Tuân có thể giữ chân được Đào Gia Vũ.
Trong một tiệm quần áo nào đó ở rất xa, một người đàn ông rất không phong độ mà hắt xì một cái, y sờ mũi: “Ai đó đang nói xấu tôi.”
“Ai dám nói xấu cậu chứ.” Giọng nói của Diệp Tuân rất nhẹ, vuốt cổ áo cho y. “Mua nó đi.”
“Anh quẹt thẻ của tôi, mua quần áo tặng tôi?”
Diệp Tuân không rảnh nghe y càm ràm, rút phắt tấm thẻ trong tay Đào Gia Vũ chầm chậm đút vào ví tiền của mình, sau đó dựa vào y hôn một cái: “Rõ ràng là của tôi.”
Đào Gia Vũ sẽ không xoắn xuýt về chuyện tấm thẻ, mà là dáng vẻ Diệp Tuân nhướng mày đầy tự tin nhìn rất hấp dẫn. Hôm nay anh mặc một bộ váy ngắn màu đen rất có khí chất, trang điểm nhẹ như một sinh viên ngoan. Nếu không để ý đến độ dài của váy sắp lộ mông thì y rất thích cảnh tượng lúc này, độ dài thế này có thể lộ cả quần lót.
Chẳng lẽ anh ấy không sợ gió thổi bay, không sợ chất lỏng ngọt ngào trên thứ 凸 trước quần bị người khác nhìn thấy sao?
Rốt cuộc là cái gì đã hạn chế trí tưởng tượng của anh ấy?
Đào Gia Vũ nhìn mà khó chịu lắm, vừa mới bị Diệp Tuân trêu chọc hôn một cái thì tâm trạng đã khá hơn nhiều, nhưng khi thấy ánh mắt của những người đàn ông khác trong tiệm thì y lại âm thầm nổi cáu. Đây là đôi chân của đàn ông, có gì đẹp đâu, muốn nhìn thì về cởi quần ra rồi cạo lông đi, cam đoan thon thả, dài miên man không ai bằng đó!
Nhìn gì mà nhìn, tôi nói anh đó.
Đào Gia Vũ nhích tới chắn trước mặt Diệp Tuân, có qua có lại, y ôm eo Diệp Tuân rồi hôn anh. Dù sao cũng là nơi công cộng, không thể quá trớn được, vừa hôn một chút thôi mà đã khiến cho Diệp Tuân che kín miệng: “Có người nhìn.”
Đào Gia Vũ cảm thấy không thoải mái, cái người này chắc chắn đang thầm đắc ý lắm đây.
“Ai nói anh ấy không thích em?” Đỗ Trạch không phục đẩy hắn. “Chẳng qua không phải loại thích như em đối với anh mà thôi.”
Trương Trác nghếch cằm: “Là loại thích nào?”
Đỗ Trạch “Ừm” vài giây, ngay khi Trương Trác nghĩ rằng anh sẽ xấu hổ khi nói ra thì Đỗ Trạch mở miệng: “Thì là kiểu thích muốn ở trên giường với anh đó.”
“Biết viết hai chữ xấu hổ thế nào không?”
“Em biết chứ, muốn em viết cho anh xem không?” Đỗ Trạch viết hai chữ xuống lòng bàn tay của Trương Trác, sau đó mở to mắt nhìn hắn.
Trương Trác khẽ cười: “Không phải em cố ý đấy chứ?” Sau đó không đợi Đỗ Trạch trả lời đã nhéo hai má phúng phính của anh. “Anh thấy là em cố ý đó, cố ý viết ra, có phải không?”
“Sao anh phiền thế nhỉ? Em cố ý đó, thì sao nào?” Đỗ Trạch dịch qua một bên xem TV một mình, không thèm để ý đến Trương Trác nữa.
“Này.”
“Em không có tên hay sao mà anh lại gọi là này?” Đỗ Trạch nhìn không chớp mắt.
Trương Trác lại gần: “Bé ngoan?”
Đỗ Trạch liếc một cái: “Hừ.” Nhìn thấy trong TV đang chiếu quảng cáo, anh nói: “Đi ra ngoài ăn đồ ngon đi, muốn đi cùng với Diệp Tuân tới một tiệm Thành Đô, nhưng ngày mai anh ấy có hẹn rồi.”
“Không ai hẹn mới nghĩ đến anh?”
“Không phải…” Đỗ Trạch lắc đầu. “Không đi cùng anh ấy tới đây. Em xem thấy trong TV đang ăn cay, đột nhiên nhớ ra chưa đi ăn thử. Dù sao tối nay cũng không có gì làm.”
“Ở đó bán đồ cay hả?”
Đỗ Trạch không nhớ rõ Trương Trác có ăn kiêng: “Hơi cay, đồng nghiệp nói đồ ăn cay mới đã.”
“Nếu đi thì hôm nay không thể khiến em thoải mái rồi.” Trương Trác nói.
“Vì…” Hai chữ ‘sao chứ’ còn chưa nói ra, có mẹ làm bác sĩ nên Đỗ Trạch tự hiểu được đó là ý gì, mặt đỏ bừng đứng đó miết quần. Anh nói thầm: “Em chưa nói hôm nay sẽ làm.”
“Ồ, ngày mai em không đi làm, anh còn tưởng đêm nay…” Trương Trác nhìn anh với ánh mắt ’em hiểu anh hiểu’, sau đó đứng lên. “Anh đi thay quần áo đã, đợi chút rồi đi.”
Đỗ Trạch cảm thấy hơi hơi hối hận, thoải mái mới là chuyện quan trọng, cơm nước có là gì đâu? Anh của hiện giờ giống như nghiện vậy, luôn nghĩ tới sự thoải mái của đời người, tuy rằng lúc trước có đau và khó chịu, nhưng thành ngữ còn có câu khổ tận cam lai kia mà, không đau một chút thì sau này sao thoải mái được chứ.
Nhưng mà tiện ra ngoài mua ‘áo mưa’ luôn, đồ trong nhà đã dùng hết rồi, hơn nữa… hơn nữa kích thước không hợp.
Đương nhiên không phải cho anh dùng, mà là có đôi khi Trương Trác sẽ nói câu ‘hơi nhỏ’, anh thầm ghi nhớ nhưng mỗi lần đi làm về toàn quên mua, với lại cũng không biết Trương Trác thích nhãn hiệu nào hay mùi gì.
Đỗ Trạch nghĩ hơi nhiều rồi, Trương Trác tới siêu thị mới biết được suy nghĩ của anh. Có lẽ bởi vì có mẹ làm bác sĩ nên Đỗ Trạch rất quan tâm đến cơ thể. Trong lúc làm sẽ cần mang bao, nhưng hầu như không mang bởi nhịn lâu quá nhịn không nổi, hoặc là chịu không nổi sự hấp dẫn của hắn nên cứ sướng trước rồi nói sau, tóm lại là rất ít khi dùng bao.
Siêu thị khá gần nhà, thuận tiện mua vài thứ linh tinh, phòng trường hợp lúc về nhà thì siêu thị đã đóng cửa. Nhưng mà hôm nay rất đông khách, Đỗ Trạch xách giỏ mua sắm đứng cạnh quầy thu ngân, hai hàng dài xếp hai bên trái phải. Trương Trác đứng ở ngoài nhìn thấy tay anh với lên cái giá phía trước mấy lần, nhưng cuối cùng lại run run rụt tay lại, chột dạ nhìn trái ngó phải.
Đỗ Trạch cảm thấy mọi người đang nhìn mình. Anh chỉ mua bao thôi mà, đây không phải chuyện rất bình thường sao?
Nhưng vẫn rất ngại, Đỗ Trạch nghĩ rằng đây là lần đầu tiên anh đi mua, hơn nữa lại quên kích cỡ của Trương Trác. Gọi điện thoại hỏi thì khó mà nói lên lời, Đỗ Trạch cắn răng suy nghĩ, ý loạn tình mê nghĩ tới điều gì đó, oa một tiếng che mặt lại, không còn mặt mũi nghĩ ngợi gì nữa.
Trương Trác thấy Đỗ Trạch đứng một mình ở đó, lúc thì chớp mi đảo mắt, lúc thì che mặt lại, hắn nín cười gọi điện thoại: “Sao không mua?”
“Em… Em không biết cỡ của anh.” Đỗ Trạch ấp úng.
Quả nhiên, Trương Trác nói tiếp: “Cỡ của anh là bao nhiêu, em không biết sao?”
Đỗ Trạch nhảy dựng lên: “Em sao biết cỡ nào phù hợp với anh chứ, chỗ này còn có mùi dâu tây, nó chia ra từng mùi.”
“Em mua loại lớn nhất sẽ không sai đâu.”
Đỗ Trạch nghẹn ngào: “Mua mấy hộp đây?”
“Mua nhiều chút, em xem rồi tự quyết định đi.”
Trương Trác cảm thấy Đỗ Trạch cũng nên tính toán, mua nhiều không tốt.
Nhưng rồi hắn thấy Đỗ Trạch “vèo vèo vèo” vơ một đống vào trong giỏ mua đồ trống không, tỉnh bơ lùi lại đằng sau vài bước, điệu bộ này không gây chú ý cũng khó.
Đỗ Trạch mua hết một hàng bao cỡ lớn nhất, vắt óc suy nghĩ xem mua vị gì chẳng thà mua hết cho xong, sau này dùng từ từ.
Đám ông cụ và bác gái xung quanh khiếp sợ nhìn về chàng thanh niên còn trẻ này, ai mà ngờ được cậu bé cứ nhắm mắt nhắm mũi mua hết như vậy?
Đến khi Đỗ Trạch tính tiền, nhân viên thu ngân sợ sững người, nhiều chuyện hỏi một câu: “Cậu mua hết chỗ này sao?”
Đỗ Trạch nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Mua… Mua hết.”
Cuối cùng quẹt thẻ rồi chạy mất hút. Đỗ Trạch giúi luôn túi mua sắm vào tay Trương Trác: “Anh cầm đi. Em… Em không cầm.”
Trương Trác cũng không ngại mà cầm lấy cái túi với một nửa toàn là bao kia, ho khan cầm trong tay, hắn hỏi: “Sao mua nhiều vậy?”
“Để lần sau đỡ phải đi mua tiếp, nhiều mùi khác nhau, dùng sẽ không chán.”
Trương Trác tò mò lấy một hộp ra xem. “Ừm, mùi rất nhạt, hôm nào rảnh bọn mình thử xem.”
“Em cũng muốn thử.” Đỗ Trạch đưa ra yêu cầu, chỉ hộp mùi bạc hà trong tay hắn. “Dùng mùi bạc hà, sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
Trương Trác nghe vậy bèn ôm eo Đỗ Trạch, thân thiết cụng trán anh rồi nói: “Em không dùng được, em dùng rộng lắm đó.”
“Em cảm thấy anh đang… đang bắt nạt em. Anh không cho em đè, nếu không anh cũng sẽ được thoải mái.”
Trương Trác che miệng Đỗ Trạch lại, hôn lên trán anh: “Không bàn việc này nữa.”
Đỗ Trạch biết thân biết phận rồi, lúc này chỉ hừ một tiếng rồi tức giận đi về phía trước: “Anh cứ chờ đó.”
“Anh chờ em, chờ ngay trên giường.”
Đỗ Trạch che tai tỏ ý không muốn nghe, trong đầu toàn là sự xấu hổ khi thanh toán tiền, nửa túi to thế này dùng đến khi nào mới hết đây?
Trương Trác cũng không biết dùng đến khi nào, hắn chỉ biết một việc, nếu chịu khó dùng thì nhanh hết lắm.
“Sắp tới Quốc tế Thiếu nhi rồi, em muốn quà gì?”
Đỗ Trạch trừng hắn: “Không đi với anh, em đi với anh Tuân.”
“Thôi bỏ đi, gần đây anh Tuân của em bận lắm, vừa đi học vừa hẹn hò, không đếm xỉa đến em đâu.”
“Bây giờ em cũng bận nhiều việc, không muốn để ý đến anh.” Đỗ Trạch lấy di động ra xem tin tức, nhìn thấy tin kia đã bị đẩy lên đầu danh sách. “Không phải anh đã nhúng tay vào đấy chứ?”
Trương Trác ghé qua nhìn, rất hài lòng với bình luận của cư dân mạng. “Anh chỉ dùng chút tiền để cho mấy Đại V(*) đẩy tin, còn lại không làm gì khác. Những loại chuyện thế này chỉ thiếu cái để gây chú ý, và anh chỉ muốn gây chú ý thôi, không cần lo gì thêm nữa.”
(*)大 V/dà V/: Đại V – Những tài khoản Weibo được cấp chứng nhận là một chữ V sau tên Weibo, có độ nổi tiếng nhất định, cũng có cả fans – Theo Baidu (đã tóm tắt lại)
Có Đại V giúp đỡ, sự việc quy tắc ngầm ở Kinh Vũ đã được phóng đại lên đến một mức nhất định, nhiều người xem thì độ hot sẽ “Tạch tạch tạch” tăng lên. Đỗ Trạch bây giờ mới tỉnh táo lại, suy xét xem hắn có thể bị trả thù hay không. “Ba Triệu Nguyệt dám làm như vậy, chắc sau lưng có người chống.”
“Có thì có nhưng quyền lực không lớn. Anh không làm được thì còn có Đào Gia Vũ.” Trương Trác bảo anh đừng lo lắng. “Không phải em không biết tính của Đào Gia Vũ. Sau khi Diệp Tuân ở bên cậu ta thì vẫn luôn xảy ra sự cố, em cũng cảm thấy anh ấy đáng thương mà. Em nói xem, thân là bạn trai của Diệp Tuân, cậu ta không cảm thấy gì, không sốt ruột sao?”
Đỗ Trạch nghĩ thấy cũng có lý. “Vậy ông ta sẽ cuốn xéo sao?”
“Việc này phải xem phản hồi từ phía nhà trường đã. Nếu không nhận được câu trả lời thỏa đáng, thì cũng phải cho ông ta nhận một bài học thích đáng.”
Có sự cam đoan của Trương Trác, Đỗ Trạch cũng có tâm trạng ăn mỳ hơn. “Em sẽ chờ sự giải thích từ Kinh Vũ, để xem nó sẽ là cách giải quyết như thế nào.”
“À phải rồi, Diệp Tuân có biết chuyện trên internet không?”
Đỗ Trạch nhíu mày: “Hình như đang đi chơi với Đào Gia Vũ. Nếu anh ấy biết thì sẽ hỏi em thôi.”
“Đi chơi?” Trương Trác đảo mỳ trong bát. “Bây giờ cậu ta còn có tâm trạng vui chơi sao?”
Lúc này, Đỗ Trạch cầm lấy di động: “Một tiếng trước, Đào Gia Vũ còn show tình cảm trên Wechat.”
Trương Trác nhìn một cái, đúng là thật kìa.
Đào Gia Vũ show không rõ lắm, chỉ đăng một tấm ảnh toàn là túi mua sắm, trong đó là trang sức có thương hiệu, thỉnh thoảng cũng có vài món quần áo dành cho nam để lẫn vào. Còn trang sức kia mua cho ai thì khỏi nói cũng biết.
“Gu của Đào Gia Vũ đúng là thay đổi rồi. Trước kia cậu ta làm gì có hứng thú đi mua sắm với ai bao giờ.”
Đỗ Trạch nói một lèo để hoàn thành vế sau: “Đây là sự thay đổi sau khi yêu đương đó mà.”
Trương Trác dửng dưng nhìn về phía Đỗ Trạch, Đỗ Trạch vội vàng cúi đầu hút sợi mỳ, nước mũi chảy xuống vì cay cũng không ngẩng đầu lên. Có một câu anh ngại không nói, đó là anh cảm thấy sau khi Đào Gia Vũ yêu vào thì đàn ông hơn, cảm giác là lạ, nhưng lại khiến anh thấy yên tâm; hơn nữa chắc chắn Diệp Tuân có thể giữ chân được Đào Gia Vũ.
Trong một tiệm quần áo nào đó ở rất xa, một người đàn ông rất không phong độ mà hắt xì một cái, y sờ mũi: “Ai đó đang nói xấu tôi.”
“Ai dám nói xấu cậu chứ.” Giọng nói của Diệp Tuân rất nhẹ, vuốt cổ áo cho y. “Mua nó đi.”
“Anh quẹt thẻ của tôi, mua quần áo tặng tôi?”
Diệp Tuân không rảnh nghe y càm ràm, rút phắt tấm thẻ trong tay Đào Gia Vũ chầm chậm đút vào ví tiền của mình, sau đó dựa vào y hôn một cái: “Rõ ràng là của tôi.”
Đào Gia Vũ sẽ không xoắn xuýt về chuyện tấm thẻ, mà là dáng vẻ Diệp Tuân nhướng mày đầy tự tin nhìn rất hấp dẫn. Hôm nay anh mặc một bộ váy ngắn màu đen rất có khí chất, trang điểm nhẹ như một sinh viên ngoan. Nếu không để ý đến độ dài của váy sắp lộ mông thì y rất thích cảnh tượng lúc này, độ dài thế này có thể lộ cả quần lót.
Chẳng lẽ anh ấy không sợ gió thổi bay, không sợ chất lỏng ngọt ngào trên thứ 凸 trước quần bị người khác nhìn thấy sao?
Rốt cuộc là cái gì đã hạn chế trí tưởng tượng của anh ấy?
Đào Gia Vũ nhìn mà khó chịu lắm, vừa mới bị Diệp Tuân trêu chọc hôn một cái thì tâm trạng đã khá hơn nhiều, nhưng khi thấy ánh mắt của những người đàn ông khác trong tiệm thì y lại âm thầm nổi cáu. Đây là đôi chân của đàn ông, có gì đẹp đâu, muốn nhìn thì về cởi quần ra rồi cạo lông đi, cam đoan thon thả, dài miên man không ai bằng đó!
Nhìn gì mà nhìn, tôi nói anh đó.
Đào Gia Vũ nhích tới chắn trước mặt Diệp Tuân, có qua có lại, y ôm eo Diệp Tuân rồi hôn anh. Dù sao cũng là nơi công cộng, không thể quá trớn được, vừa hôn một chút thôi mà đã khiến cho Diệp Tuân che kín miệng: “Có người nhìn.”
Đào Gia Vũ cảm thấy không thoải mái, cái người này chắc chắn đang thầm đắc ý lắm đây.
Danh sách chương