Đỗ Trạch nhảy xuống giường, mặc kệ mông đau, muốn đi ra ngoài lại không dám. Anh cuống cuồng, hoảng hốt không yên. Sao hôm nay ba lại đến chứ? Anh còn chưa dọn dẹp nhà cửa đây này.

Trước Tết đã quét dọn một lần rồi, sau đó anh coi như không có căn nhà kia, hoàn toàn quen béng nó luôn. Bây giờ nhẩm tính những ngày không ở chắc chắn là có bụi, nói đi công tác chắc không được. Làm sao bây giờ? Đỗ Trạch cuống quýt quỳ gối xuống thảm lông, cảm thấy trời sắp sập rồi. Nhưng bây giờ mặt trời vẫn đang tỏa sáng chói lọi trên trời kia, anh nuốt nước miếng rồi bình tĩnh lại: “Ba, con… con đang đi siêu thị, sẽ trở về ngay thôi, mua ít đồ ăn tiện thể trưa nay ba con mình ăn luôn.”

Đỗ Kiến Bình đồng ý cả hai tay. “Được đó. Để ba nếm thử tay nghề của con trai ba.”

Không được, người vẫn còn ở ngoài cửa, anh không vào nhà được.

“Dù sao bây giờ cũng không vào nhà được, phải một lúc nữa con mới về cơ, bây giờ Bắc Kinh kẹt xe ghê lắm. Hay là ba đi mua giúp con một con vịt nướng đi, vịt nướng ở Tụ Đức Lâu thơm lắm đó!” Đỗ Trạch gần như run rẩy tỏ vẻ mình rất thèm ăn, ba cưng anh, chắc chắn sẽ đi mua.

Ở bên kia đầu dây điện thoại, Đỗ Kiến Bình rất vui vẻ, ông đến thăm còn kiêm luôn chân chạy vặt cho con trai. Nhưng ai bảo ông là ba của nó kia chứ.

“Không thành vấn đề, ba sẽ mua cho con hai con, phòng khi tối lại thèm ăn.”

Đỗ Trạch cảm ơn trời đất, vịt nướng của Tụ Đức Lâu rất rất rất ngon, nhưng cũng rất khó mua, trước giờ cơm luôn có một hàng dài xếp sẵn chờ mua. Có vài lần vì nhịn không nổi nên anh mới mon men đi xếp hàng, chưa tới lượt anh thì đã thấy một tấm biển thông báo – Số lượng vịt nướng hôm nay đã bán hết.

Đối với vịt nướng ở Tụ Đức Lâu, Đỗ Trạch vừa yêu vừa giận. Đỗ Kiến Bình đi mua, nếu mua không được chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, cho nên có thể kéo dài nhiều nhất là một tiếng, trong tình huống xấu nhất thì có lẽ phải một tiếng rưỡi cũng nên.

Khó có một lần ba tới thăm lại để ông đứng ngoài không vào nhà được, trong lòng Đỗ Trạch rất khó chịu, sự áy náy khắc sâu vào lòng. Anh lại gọi cho Trương Trác.

Trương Trác đã mua xong điểm tâm, đang trên đường về: “Lại muốn ăn gì rồi?”

“Trương Trác, ba em đến rồi.” Giọng Đỗ Trạch nức nở. “Ba vừa mới ở dưới lầu.”

Trương Trác phanh gấp dừng lại ven đường: “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó. Em đòi ba đi mua vịt nướng ở Tụ Đức Lâu cho em, chắc một tiếng rưỡi nữa mới về. Khi nào anh về?” Đỗ Trạch rối muốn khóc luôn rồi, vừa gọi điện vừa dọn dẹp quần áo và đồ dùng hàng ngày. Đồ dùng tắm rửa dưới lầu có rồi, tủ quần áo cũng không trống không, đồ nên có đều có cả, nhưng cái thiếu là chứng cứ chứng minh một người sống ở đó.

“Anh sắp về tới nhà rồi. Em đừng sốt ruột, cửa sổ thông gió dưới lầu anh vẫn mở, vào nhà sẽ không tới nỗi ngửi thấy mùi gì khó chịu đâu.” Cửa sổ thông gió được thiết kế mô phỏng theo kiến trúc xây dựng của Nhật Bản, không thể không nói, các thiết kế của Nhật Bản đều rất hợp với suy nghĩ của mọi người. Khẩu hiệu quảng cáo của khu dân cư Bích Ba là ‘Suy nghĩ vì người nhà’, cho nên học hỏi thiết kế của Nhật Bản mang lại cho mọi người niềm vui nho nhỏ ngoài dự đoán. Cửa sổ thông gió là một ô cửa có ba ngăn điều chỉnh, lần trước ra khỏi nhà, Trương Trác đã mở ngăn nhỏ nhất, tuy rằng chỉ là một khe hở hình vuông nhưng như vậy là đủ rồi.

“Trong tủ lạnh dưới lầu không có gì hết, em dọn đồ trong tủ trên này mang xuống dưới đó nha.”

“Được, mau dọn đi.”

Trương Trác về tới nhà trong vòng mười phút. Đỗ Trạch mặc đồ ngủ chạy lăng xăng qua lại lầu trên và lầu dưới, trán đổ mồ hôi nhìn như vừa đi chạy cự ly 2000m về vậy. Trương Trác dọn dẹp dụng cụ vẽ và đồ dùng làm việc của Đỗ Trạch xuống lầu dưới, cố gắng làm cho nhà số 509 có tí hơi người, sau đó hắn lại quét nhà thêm một lần nữa.

Đỗ Trạch vội vã thay quần áo, ổn định giọng nói mới gọi cho Đỗ Kiến Bình: “Ba, ba mua được chưa ạ?”

“Chưa. Vịt nướng của Tụ Đức Lâu ăn ngon vậy sao?” Ông đang nghi ngờ có phải kiến thức của mình quá ít rồi không. “Xếp hàng dài dằng dặc thế này đúng là đáng sợ thật.”

“Hay là ba về đi, con không ăn nữa.”

Con trai của Đỗ Kiến Bình từ khi sinh ra không thiếu thốn bất cứ thứ gì, ông không nuông chiều Đỗ Trạch, nhưng chỉ cần là mong muốn không quá đáng thì ông đều cố gắng làm nó hài lòng. Hàng cũng đã xếp rồi, làm sao có thể bỏ cuộc giữa chừng chứ? Với lại, hiếm khi Đỗ Trạch muốn ăn vịt nướng, lần này ông đến cũng không mang quà theo. Đỗ Kiến Bình ngẫm nghĩ: “Ba xếp hàng cũng lâu rồi, con nói xem con còn muốn ăn gì nữa, ba mua luôn một thể về cho con.”

“Ba, ba về sớm sớm nha.” Đỗ Trạch áy náy sắp khóc rồi.

Trương Trác đứng một bên nhìn, thật sự là đã nhiều năm chưa từng hồi hộp như hôm nay. Lúc trước, hắn và Đào Gia Vũ ‘đơn thương độc mã"(*) bay đi Pháp cạnh tranh công việc với một công ty lớn cũng không vội vàng như vậy. “Trong nhà còn thiếu gì không?”

单枪匹马/dānqiāngpǐmǎ/: đơn thương độc mã – một ngựa một thương = một thân một mình, lẻ loi.

“Không thiếu. Như này đủ rồi, em sẽ nói là gần đây nhiều việc nên phần lớn thời gian toàn ở công ty.”

Đỗ Trạch hơi buồn, Trương Trác đi qua sờ đầu anh, giọng nói trách cứ pha chút trêu đùa: “Nói em dọn dẹp sớm một chút thì không chịu nghe, giờ xảy ra chuyện rồi đó.”

“Em… Em đúng là chơi đần người luôn rồi mà.” Bản thân anh không chuẩn bị được gì, cho dù mang Trương Trác về gặp ba mẹ chỉ là về mặt hình thức, vội vội vàng vàng quên béng luôn. Đỗ Trạch sợ sau khi đến đây, Đỗ Kiến Bình sẽ tìm ra manh mối, Đỗ Kiến Bình lăn lộn trên thương trường nào phải một chú thỏ trắng dễ bị lừa, ông chỉ biểu hiện sự chịu đựng vô hạn và tình yêu vô vàn với người nhà mà thôi.

“Được rồi, đừng sốt ruột nữa. Em đã nghĩ ra cách đánh lạc hướng ba em, vậy chứng tỏ đầu óc em rất nhạy bén.” Trương Trác còn không quên khen ngợi anh một lần.

Đỗ Trạch nhếch miệng không cười nổi, túm chặt quần áo, cúi đầu nhìn một lúc lâu: “Trương Trác, em hơi sợ.”

“Bây giờ em mà không sợ thì anh sẽ cảm thấy rất sợ đó. Không sao đâu, mọi thứ đã được dọn xuống đây hết rồi, việc còn lại là em phải suy nghĩ nên nói thế nào với ba.”

Có thể nói gì đây? Chỉ có thể nói là không thường xuyên ở nhà thôi.

Trương Trác hôn trán Đỗ Trạch an ủi, không nên ở đây lâu, hắn vỗ lưng Đỗ Trạch: “Có gì cứ nhắn tin cho anh.”

Đỗ Trạch nghe lời, “Ừm.” một tiếng rồi nhìn theo Trương Trác ra về. Anh mở hết cửa sổ ra, rồi đặt rau đã cắt xong để qua một bên, tạo ra hiện trường giả rằng anh vừa về nhà và đang chuẩn bị nấu cơm. Vừa rồi vội vàng dọn dẹp đồ đạc cho nên không để ý cơ thể đang không khỏe, bây giờ thì yên tĩnh quá mức, Đỗ Trạch chống lưng không đứng thẳng được. Anh nhìn chằm chằm nồi niêu chờ tiếng gõ cửa, thời gian trôi qua thật lâu.

Đỗ Kiến Bình xếp hàng gần hai tiếng mới mua được vịt nướng, khi đang cầm vịt nướng rất muốn báo tin vui cho Đỗ Trạch; trở về gõ cửa nhà 509, lần này có người mở cửa.

“Nhà cửa sạch sẽ ghê, ba còn tưởng sẽ được thấy một cái chuồng heo chứ. Con nói ba nghe coi, có phải nhân cơ hội dọn dẹp không?”

Đỗ Trạch trả lời thành thật: “Dạ, có quét tước sơ sơ thôi.” Anh lúng túng nhìn Đỗ Kiến Bình, chắc chắn ông không nghi ngờ mới yên tâm. “Con đang nấu cơm, ba ngồi một lát đi.”

“Thấy con sống tốt ở nơi này, ba cũng yên tâm rồi. Lúc trước bận rộn không rảnh đến thăm con.”

Đỗ Trạch nói: “Ba bận… bận rộn kiếm tiền bỏ bao đỏ cho con á.”

“Con chỉ biết nghĩ tới lì xì thôi.” Anh không nhắc tới tiền lì xì thì thôi, vừa nhắc tới thì Đỗ Kiến Bình lại nhớ ra một chuyện.

“Bạn gái của con đó, khi nào ra mắt ba đây?”

“Xoạch xoảng keng—” Tay Đỗ Trạch run lên, cái sạn suýt chút nữa rơi xuống đất. “A, đợi thêm chút nữa ạ. Dù sao cũng không thể không để ba gặp trước được.”

Nhưng anh càng giấu, Đỗ Kiến Bình càng tò mò.

“Có phải điều kiện của con bé không phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ con không?”

Đỗ Trạch im lặng gật đầu. Ngay như bề ngoài đã không phù hợp rồi.

Đỗ Kiến Bình thở một hơi nhẹ nhõm: “Cái này có gì phải sợ chứ.” Ông nhìn con trai xào rau mà hồn vía như trên mây, đi qua làm thay Đỗ Trạch, đau lòng hỏi han: “Có phải con lại tăng ca rồi không? Nhìn không có sức sống gì hết.” Dường như ông đang nghĩ đến cuộc điện thoại trước đó.

“Đợt trước bận, bây giờ thì không ạ. Mấy hôm trước bận, con toàn ở lại văn phòng, hai ngày nay mới thoải mái hơn.”

“Thật ra con không cần vất vả như vậy. Thanh niên ấy mà, trong lúc tuổi xuân phơi phới sẽ muốn xây dựng sự nghiệp, ba hiểu và cũng ủng hộ con khi suy nghĩ như vậy, nhưng sức khỏe quan trọng hơn. Con phải chú ý nhiều vào.”

Đỗ Trạch dựa đầu vào vai ba Đỗ, ngửi mùi thức ăn, nói: “Ba cũng phải giữ gìn sức khỏe, sắp đầu 5 rồi đó. Con không vất vả gì đâu, mong muốn của con nhỏ bé lắm, chỉ muốn làm công việc mình thích.”

“Trước 30 tuổi là tuổi thích hợp nhất để xây dựng sự nghiệp, có gì khó khăn cứ nói với ba.”

“Ba, hôm nay ba nói nhiều ghê.”

Ba Đỗ cười: “Lâu rồi mới gặp con trai, ba vui mà.”

Đỗ Trạch ngẩng đầu nhìn ông chằm chằm: “Không phải gần đây ba với mẹ lại có vấn đề gì đấy chứ?”

“Đừng đoán mò. Ba và mẹ con bao nhiêu năm nay chưa từng có mâu thuẫn gì lớn cả. Ba tới đây chỉ vì muốn thăm con thôi mà.”

Đỗ Trạch im lặng ôm lấy ba Đỗ. Ba Đỗ hình như không quen với hành động thân thiết này của con trai, hơi chần chờ mới vỗ tay anh: “Lớn từng này rồi, thật nhạy cảm quá.” Nói xong muốn nói thêm vài câu, nhưng khi ông quay đầu bỗng nhìn thấy những dấu vết khả nghi trên cổ Đỗ Trạch.

Đỗ Kiến Bình im lặng nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra, lúc này bùi ngùi nghĩ rằng con trai đã lớn thật rồi, đã ủn được củ cải rồi.

“Tiểu Trạch, có lời này ba muốn nói, có thể nói ra con sẽ xấu hổ nhưng ba vẫn muốn nói.”

“Ba nói đi.”

“Quen một cô gái phải ngọt ngào nhưng đừng dính người quá, trước khi xác định được có phải một nửa của mình hay không thì cần giữ khoảng cách, không thể tùy tiện xảy ra chuyện gì. Ba không cổ hủ, cũng không nói là không cho phép ăn cơm trước kẻng, nhưng con phải cẩn thận, không được có tư tưởng cầu may.”

Đỗ Trạch rối rắm lắm: “Ba…”

“Ba đang nghĩ, có khi nào con đột nhiên mang một cô gái đang mang thai về nhà rồi đòi kết hôn không. Ba và ông nội cần thời gian để thích ứng, nhưng mẹ con chắc sẽ khó.”

“Ba, ba đang dụ dỗ con.”

Đỗ Kiến Bình cười hiền: “Ba đang dạy bảo con. Thôi được rồi, ăn cơm nào.”

Bữa sáng chưa kịp ăn, lại vận động mạnh một hồi, bữa trưa Đỗ Trạch ăn chừng hai bát cơm, đỏ mặt đi rửa bát khi nghe thấy tiếng cười của ba Đỗ. Anh nói: “Ba ngủ trưa một lúc đi, lát nữa con sẽ vào.”

Ba Đỗ có thói quen ngủ trưa, Đỗ Trạch nhân lúc không người mới thở phào một cái rồi lại gửi cho Trương Trác một cái sticker ‘may quá’.

Đỗ Kiến Bình vào phòng ngủ bèn đi vào WC, vừa đi vào đã cảm thấy ở trong quá lạnh, hơn nữa… Ông mở nước muốn rửa tay thì nhận thấy bồn rửa có một lớp bụi, giơ tay sờ mới chắc chắn không phải hoa mắt. Ông lại nhìn bồn tắm.

Nhìn thì có vẻ mấy tháng rồi không có ai ở.

Có lẽ công ty nhiều việc quá.

Trong lòng Đỗ Kiến Bình có thắc mắc, nhưng lý do của Đỗ Trạch quá chắc chắn. Tới khi ông mở tủ quần áo muốn lấy một cái móc để treo áo thì phát hiện ra manh mối. Đỗ Kiến Bình nhìn trái ngó phải giống như đang chơi một trò chơi gì đó rất thú vị.

Quần áo trong tủ không nhiều, hơn nữa đều là đồ mùa Đông; mở cánh tủ bên cạnh ra xem, ấy vậy mà không có quần áo hợp với mùa này.

Quần áo của mùa này đều đặt trong cái rổ quần áo, số lượng không nhiều. Đỗ Kiến Bình không cho rằng quần áo của Đỗ Trạch ít như vậy. Lúc trước, Thẩm Thục Vân mua cho con trai không ít quần áo, giống như mua để bọc hết từ trên xuống dưới; nhưng bây giờ nhìn lại hình như đều là quần áo cũ.

Nhiều việc? Bận tới mức dọn luôn cả nhà qua công ty?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện