Nhìn gương mặt đỏ bừng của Đỗ Trạch, Trương Trác giơ tay búng má anh một chút rồi nói: “Em có biết em đang làm gì không?”
Đỗ Trạch che mặt lại ngay lập tức, đôi mắt trong sáng đảo láo liên: “Sao anh lại nhéo nó? Tất nhiên em biết… biết mình đang làm gì chứ.” Khoảng cách giữa Trương Trác và anh rất gần, Đỗ Trạch bèn bò lên giường nằm úp sấp rồi cọ cọ, hai má phiếm hồng, miệng than thở: “Sưng thật nè, sắp hỏng rồi.”
Thái độ của Đỗ Trạch rất hồn nhiên, vô hại, Trương Trác vốn không muốn vận động buổi tối cũng phải xao động. Sau đó, hắn xoay người giúp anh, Đỗ Trạch lẩm bẩm nhắm mắt lại.
Đỗ Trạch khi uống rượu cởi mở hơn hẳn ngày thường, giống như vứt bỏ hết mọi gánh nặng, hiện giờ chỉ thầm muốn thoải mái, sung sướng một lần. Cánh tay trong chăn loạt xoạt, anh nheo một mắt lại rồi nhìn Trương Trác: “Anh tắm rửa… sạch sẽ chưa?”
Trương Trác vừa tức vừa muốn cười, giơ tay nhéo má Đỗ Trạch: “Bé ngoan, em uống rượu đến ngốc luôn rồi sao?”
“Anh mới ngốc á.” Nhưng một lát sau lại dẩu miệng sáp vào lòng hắn, hình như khó chịu nên nói thầm: “Khó chịu quá, Trương Trác mau lên.” Nói xong rướn lên hôn chụt một cái.
“Nghe nói em còn quỳ gối trước ba?”
Đỗ Trách hé một mắt ra. “Hừ.” Cũng không biết rốt cuộc có hiểu hắn đang nói gì hay không.
“Thích anh nhiều không?”
Đỗ Trạch kéo hắn, ấm ức nói: “Sưng.”
Trương Trác vẫn đang hỏi tiếp: “Có phải nhớ anh muốn anh không?”
“Ừm, hừ.”
Nửa tiếng sau, Đỗ Trạch nằm trong lòng hắn chỉ biết ừm hừ, bởi vì cả người yếu ớt, mệt mỏi không động đậy nổi, phần lớn là do thoải mái chứ không phải không thoải mái. Khi hơi rượu đã tản đi, anh quay người lại nằm đối diện với Trương Trác, tiện thể chọt ngực hắn, giọng nói khàn khàn: “Phải tới nhà ông nội á.”
“Ông nội em chưa gọi cho em sao?”
Đỗ Trạch lắc đầu. “Không có. Chắc ông cũng tức giận, có lẽ còn chưa nguôi. Ba nói đỡ cho bọn mình rồi.” Tám phần là không muốn nói về việc này, anh lại chọt Trương Trác: “Eo bủn rủn quá, muốn xoa.”
“… Em cho rằng anh không mệt phải không?” Hắn đâu phải robot.
“Em còn mệt hơn anh một chút đó.” Đỗ Trạch còn thành thật tính toán mức độ mệt nhọc của cả hai. “Hơn nữa chân của em sắp mất hết cảm giác rồi.”
Đúng là đồ vô lương tâm, người tốn sức là hắn đây này. “Em chỉ nằm im không nhúc nhích, nhưng anh phải hoạt động đó.”
“Vậy em cũng thật sự rất mệt đó.” Đỗ Trạch không nghe lời, không buông tha mà quấn lấy đòi ôm. Trương Trác hết cách, đành nằm xuống mát xa cho anh. Đỗ Trạch cũng tự giác giúp hắn ấn ấn, nhưng ấn xong lại khơi lửa. Trương Trác đang suy nghĩ ngày mai có đi làm hay không thì người trong lòng bỗng to gan rướn lên nói nhỏ bên tai hắn.
“Muốn thoải mái.”
“… Thật đó, sau này em đừng uống rượu nữa.” Anh không chống đỡ được đâu. “Bình thường, một người đàn ông một đêm ba lần, bởi vì mức độ cũng chia thành ba lần, lần đầu tiên là 6 phần, lần thứ hai tầm 3 đến 4 phần, lần thứ ba không có. Bé ngoan, tối nay mấy lần rồi?”
Nhưng Đỗ Trạch không nghe được nhiều như vậy, bám trên người hắn, sờ đông một cái, sờ tây một cái, lần này tới nửa đêm mới ngủ.
Lúc này, Trương Trác khó nhọc dựa vào giường, dù sao cũng không phải là thằng nhóc mười tám tuổi nữa rồi, mỗi lần đầu cố gắng hết sức hầu hạ cho thoải mái, sao mà chịu nổi chứ. Nhưng hai người đều thích là được.
Đỗ Trạch sau khi tỉnh táo không thể nhúc nhích nổi, định rúc trong chăn không thò đầu ra ngoài. Trương Trác kéo anh ra nhéo mặt. “Bây giờ biết xấu hổ rồi.”
“Cái đó… Không phải người ta hay nói sau khi tỉnh rượu không thể nhớ nổi chuyện xảy ra lúc say rượu sao?” Sao anh đều nhớ rõ tất cả, bao gồm cả việc anh tự làm, hình ảnh rất nóng bỏng. Đỗ Trạch thà chọn ‘go die’.
Trương Trác hít một hơi thật sâu cơn tức ‘suy thận’, cạn lời nhìn người nào đó chui trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt: “Đợi qua khoảng thời gian này anh hết bận, không cần thức đêm, điều dưỡng thân thể xong xuôi sẽ lại chiến đấu với em.”
“A không được không được, như vậy xấu hổ lắm.”
Đỗ Trạch nằm bẹp trên giường phơi nắng, nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, mặt vẫn luôn đỏ bừng. Vốn đã hẹn hôm nay đi chơi với Diệp Tuân, bây giờ xem ra không đi nổi rồi.
Vừa mới thông báo xong, điện thoại của ba Đỗ gọi tới đúng lúc. Sau khi Đỗ Trạch bắt máy mới biết thì ra là thông báo thời gian, ngày mùng 5 tháng 7 tới nhà ông nội ăn cơm, nói trắng ra là dẫn Trương Trác về ra mắt. Ây da, nhanh thật đấy!
“Có phải quá nhanh rồi không ạ?”
Ba Đỗ nói: “Tiểu Trạch, dao sắc chặt đay rối(*).”
(*)快刀斩乱麻/kuàidāozhǎnluànmá/: Dao sắc chặt đay rối = giải quyết dứt điểm.
Câu này có lý ghê. “Vậy được ạ, con sẽ nói với Trương Trác.”
Trương Trác hoàn toàn không có ý kiến gì, đến lúc đó xin nghỉ phép là được, tiện thể có thể chơi bời vài ngày ở đó với Đỗ Trạch. “Không phải em thích chụp ảnh phục cổ sao, sẵn dịp tới đó chụp mấy khu kiến trúc.”
“Lúc này làm gì có tâm trạng chụp ảnh chứ.” Đỗ Trạch trở mình, sau lưng lộ ra bên ngoài phơi nắng, khắp người đều ấm áp. “Trương Trác, anh cũng lại đây nằm chút đi.”
“Trời đất ạ, em nghĩ rằng anh và em giống nhau sao?” Nói thì nói vậy nhưng Trương Trác vẫn leo lên giường ôm lấy anh.
“Chừng nào anh dẫn em về nhà đây?”
“Ông nội em chưa gật đầu mà em đã vội vàng giục anh dẫn em về nhà?” Trương Trác nâng cằm Đỗ Trạch lên, nhìn gương mặt đỏ lên vì phơi nắng. “Sợ anh phủi mông bỏ của chạy lấy người?”
Đỗ Trạch nói tiếp: “Đúng vậy, sợ anh chạy lấy người.”
Câu này không thể nói thêm gì được.
“Đợi tới khi ông nội em gật đầu, anh sẽ để cho người lớn hai nhà gặp gỡ. Ba mẹ anh chắc chắn sẽ hài lòng về em.”
Đỗ Trạch chẳng thèm khiêm tốn chút xíu nào: “Em cũng cảm thấy em rất ổn.”
Tuy rằng đây là kết quả tất nhiên nhưng thực không hiểu hiện giờ anh lấy đâu ra tự tin như vậy.
“Ảnh chụp hôm qua của Diệp Tuân đăng rồi nè, đẹp quá đi.”
Trương Trác liếc một cái: “Đúng là đẹp thật. Đào Gia Vũ mà thấy chắc chắn sẽ ghen.”
“Thực tế là vậy mà, em cũng cảm thấy như vậy, nhưng em lại cho rằng có lẽ Đào Gia Vũ quen rồi.”
Trương Trác hôn trán của Đỗ Trạch, cười đắp chăn cho anh. “Ngủ đi, ngủ cho đủ giấc.”
“Thôi được rồi, tối nay em muốn ăn móng heo.” Đỗ Trạch sắp ngủ còn không quên gửi tin nhắn thoại cho Diệp Tuân: “Lần sau sẽ mời anh ăn một bữa hoành tráng, cam đoan sẽ vỗ béo anh.” Sau đó đắc ý liếc Trương Trác một cái, xoay người ngủ khò.
Diệp Tuân biết Đỗ Trạch buồn ngủ nên không nhắn lại, ở nhà dọn dẹp một chút rồi đi học. Từ đây tới đại học Kinh Sư phải ngồi tàu điện ngầm mất nửa tiếng, Đào Gia Vũ không cho anh ở trọ, nói là ở trọ người phức tạp, chuyện cũng không đâu, đến lúc đó sẽ rất đau đầu.
Anh không phản đối những câu này.
Ngày thứ năm Đào Gia Vũ vắng nhà, trong phòng giống như thiếu thứ gì đó, trống trải và lạnh lẽo. Diệp Tuân cảm thấy không có hứng thú nấu cơm.
Buổi chiều chỉ có hai tiết học, trong Hội Sinh viên cũng không có việc gì, Diệp Tuân vừa đi dọc đường vừa xem video nấu ăn trên Weibo, định ngày nào đó rảnh sẽ học nấu. Chất lượng của thịt khô làm tại nhà ngon hơn rất nhiều so với đồ bán trong siêu thị, trước đây món anh thích ăn nhất là lạp xưởng do chính tay ông nội làm, dù làm đồ ăn hay chiên cơm đều rất ngon miệng.
“Meo!”
Bỗng một tiếng mèo kêu rất nhỏ thu hút sự chú ý của Diệp Tuân. Xung quanh trường Kinh Sư có trồng đủ loại cây cối vây quanh, ngày Hè thì che nắng, đến mùa Đông thì tuyết phủ trắng xóa nhìn rất lóa mắt. Diệp Tuân đang rảnh rỗi bèn lần theo tiếng mèo kêu xem xét, phát hiện ra một chú mèo nhỏ, bên cạnh còn có xác của một chú mèo nhỏ khác.
Trong trường có mấy chú mèo hoang như vậy cũng không phải chuyện lạ, Diệp Tuân cũng biết, không ít người tự mua lồng và thức ăn cho mèo cung cấp định kỳ cho bọn chúng, người trong trường cũng tự tổ chức triệt sản cho mèo. Ở đại học Kinh Sư, thấy mèo là chuyện bình thường, hiện tại ‘osin của mèo"(*) có ở khắp nơi, ngay cả Weibo chung của đại học Kinh Sư cũng thường xuyên dùng mèo trong trường để thu hút mọi người.
(*)猫奴 /māonú/: miêu nô – dịch phóng thành ‘osin của mèo’. Từ này chắc không cần giải thích thì ai cũng hiểu nhỉ. ^^
“Mồ côi sao?” Xác mèo kia đã cứng lại rồi, chú mèo nhỏ bẩn thỉu, đáng thương, chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Diệp Tuân. Trái tim Diệp Tuân mềm nhũn ngay tức khắc, cởi áo khoác bọc chú mèo nhỏ lại rồi mang nó tới bệnh viện thú y. Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ nói trên đùi có một vết thương có thể bị nhiễm trùng, cần tiêm vài mũi.
Diệp Tuân lo lắng: “Tôi muốn nuôi nó, anh bế nó giúp tôi.” Anh làm động tác tắm rửa, sau đó nhìn chú mèo nhỏ không sợ nước, trong lòng anh thầm nói rằng gọi nó là Ngốc Ngốc là được rồi.
Trên cơ thể mèo hoang sẽ có vi khuẩn, Diệp Tuân không muốn Đào Gia Vũ thấy nó sẽ ghét bỏ mà đá văng ra khỏi nhà.
Nhưng nếu Đào Gia Vũ không ghét không đá thì rất không thực tế.
Thực tế tới rất nhanh, khi Diệp Tuân đang ôm Ngốc Ngốc đã được tắm rửa và tiêm vắc-xin phòng bệnh mở cửa nhà ra, thứ đầu tiên mà anh thấy là vali hành lý màu đen. Anh hơi sửng sốt: “Đào thiếu, cậu đã về?”
Đi vào phòng khách là quần áo Đào Gia Vũ cởi vứt trên sofa, lúc này Đào Gia Vũ đã tắm xong bước ra khỏi phòng tắm: “Máy bay gặp sương mù nên hạ cánh muộn, tức chết tôi… Đậu! Đây là thứ gì thế này? Mèo?”
“À, ừm.” Diệp Tuân mở lồng ôm Ngốc Ngốc ra. “Tôi gặp nó ở trường học, rất đáng thương. Vừa mới tới bệnh viện tiêm phòng, rất sạch sẽ.”
Không phải, nhìn thế nào thì đây cũng là một con mèo quê mà.
“Vì sao không nuôi một con mèo Thái Lan hay đại loại vậy, nuôi mèo quê á?”
Diệp Tuân không nghĩ rằng Đào Gia Vũ sẽ mở đầu như vậy, bèn nói: “Mèo quê thì sao?”
“Nuôi mèo quê có gì thú vị chứ? Nếu anh thích nuuôi mèo thì để Đỗ Trạch giới thiệu cho anh mấy con, cậu ấy có họ hàng mở tiệm mèo đó. Anh muốn đẹp cỡ nào, đắt cỡ nào tôi cũng mua cho anh. Đây là anh nhặt được ở trường, nó sẽ không dùng cát mèo, đến lúc đó trong nhà thối um lên thì làm sao?” Đao Gia Vũ lau tóc quay người đi. “Mang trả lại là được, đừng mang phiền phức tới cho bản thân.”
“Nó rất ngoan, tôi muốn nuôi nó.”
Có lẽ Đào Gia Vũ đang thay quần áo trong phòng ngủ, có tiếng mở tủ quần áo vọng ra: “Anh dắt nó đi từ đây ra, người ta thấy còn xót anh đó. Anh xem xem làm gì có ai ở đây lại nuôi một con mèo quê không đáng tiền chứ.”
Ánh sáng trong mắt Diệp Tuân chợt tối đi, bàn chân giơ lên của chú mèo nhỏ cũng từ từ rụt lại. Ngốc Ngốc rất ngoan, không kêu nhiều, dọc đường đi tới ban công cũng chỉ kêu meo meo vài tiếng mà thôi. Anh vuốt lưng cho nó, ôm nó đặt lên trên ban công phơi nắng; sau đó không nói lời nào buộc tóc lên, cầm quần áo Đào Gia Vũ thay ra bỏ vào máy giặt.
Đào Gia Vũ thay quần áo xong bèn đi ra tựa vào khung cửa, liếc nhìn lồng mèo trên ban công, nói: “Anh nhận chụp ảnh cho cái công ty Cực Thiên kia phải không?”
“Ừm.”
“Sau này thấy công ty đó thì bỏ qua đi, game của bọn họ đối chọi với của công ty bọn tôi, tuy rằng tôi và Trương Trác chỉ là nhà đầu tư nhưng tóm lại cũng là liên quan dính líu tới nhau.”
Diệp Tuân không nhìn y: “Chụp thì cũng chụp rồi. Anh ta không biết quan hệ của tôi và các cậu, huống hồ chỉ là đơn hàng chụp cosplay bình thường.”
Đào Gia Vũ vuốt cằm, cảm thấy là lạ. Diệp Tuân tức giận hả? Y quay qua nhìn nhóc con đang nằm trên ban công kia. Đậu má, không phải là vì thứ này đấy chứ?
Đỗ Trạch che mặt lại ngay lập tức, đôi mắt trong sáng đảo láo liên: “Sao anh lại nhéo nó? Tất nhiên em biết… biết mình đang làm gì chứ.” Khoảng cách giữa Trương Trác và anh rất gần, Đỗ Trạch bèn bò lên giường nằm úp sấp rồi cọ cọ, hai má phiếm hồng, miệng than thở: “Sưng thật nè, sắp hỏng rồi.”
Thái độ của Đỗ Trạch rất hồn nhiên, vô hại, Trương Trác vốn không muốn vận động buổi tối cũng phải xao động. Sau đó, hắn xoay người giúp anh, Đỗ Trạch lẩm bẩm nhắm mắt lại.
Đỗ Trạch khi uống rượu cởi mở hơn hẳn ngày thường, giống như vứt bỏ hết mọi gánh nặng, hiện giờ chỉ thầm muốn thoải mái, sung sướng một lần. Cánh tay trong chăn loạt xoạt, anh nheo một mắt lại rồi nhìn Trương Trác: “Anh tắm rửa… sạch sẽ chưa?”
Trương Trác vừa tức vừa muốn cười, giơ tay nhéo má Đỗ Trạch: “Bé ngoan, em uống rượu đến ngốc luôn rồi sao?”
“Anh mới ngốc á.” Nhưng một lát sau lại dẩu miệng sáp vào lòng hắn, hình như khó chịu nên nói thầm: “Khó chịu quá, Trương Trác mau lên.” Nói xong rướn lên hôn chụt một cái.
“Nghe nói em còn quỳ gối trước ba?”
Đỗ Trách hé một mắt ra. “Hừ.” Cũng không biết rốt cuộc có hiểu hắn đang nói gì hay không.
“Thích anh nhiều không?”
Đỗ Trạch kéo hắn, ấm ức nói: “Sưng.”
Trương Trác vẫn đang hỏi tiếp: “Có phải nhớ anh muốn anh không?”
“Ừm, hừ.”
Nửa tiếng sau, Đỗ Trạch nằm trong lòng hắn chỉ biết ừm hừ, bởi vì cả người yếu ớt, mệt mỏi không động đậy nổi, phần lớn là do thoải mái chứ không phải không thoải mái. Khi hơi rượu đã tản đi, anh quay người lại nằm đối diện với Trương Trác, tiện thể chọt ngực hắn, giọng nói khàn khàn: “Phải tới nhà ông nội á.”
“Ông nội em chưa gọi cho em sao?”
Đỗ Trạch lắc đầu. “Không có. Chắc ông cũng tức giận, có lẽ còn chưa nguôi. Ba nói đỡ cho bọn mình rồi.” Tám phần là không muốn nói về việc này, anh lại chọt Trương Trác: “Eo bủn rủn quá, muốn xoa.”
“… Em cho rằng anh không mệt phải không?” Hắn đâu phải robot.
“Em còn mệt hơn anh một chút đó.” Đỗ Trạch còn thành thật tính toán mức độ mệt nhọc của cả hai. “Hơn nữa chân của em sắp mất hết cảm giác rồi.”
Đúng là đồ vô lương tâm, người tốn sức là hắn đây này. “Em chỉ nằm im không nhúc nhích, nhưng anh phải hoạt động đó.”
“Vậy em cũng thật sự rất mệt đó.” Đỗ Trạch không nghe lời, không buông tha mà quấn lấy đòi ôm. Trương Trác hết cách, đành nằm xuống mát xa cho anh. Đỗ Trạch cũng tự giác giúp hắn ấn ấn, nhưng ấn xong lại khơi lửa. Trương Trác đang suy nghĩ ngày mai có đi làm hay không thì người trong lòng bỗng to gan rướn lên nói nhỏ bên tai hắn.
“Muốn thoải mái.”
“… Thật đó, sau này em đừng uống rượu nữa.” Anh không chống đỡ được đâu. “Bình thường, một người đàn ông một đêm ba lần, bởi vì mức độ cũng chia thành ba lần, lần đầu tiên là 6 phần, lần thứ hai tầm 3 đến 4 phần, lần thứ ba không có. Bé ngoan, tối nay mấy lần rồi?”
Nhưng Đỗ Trạch không nghe được nhiều như vậy, bám trên người hắn, sờ đông một cái, sờ tây một cái, lần này tới nửa đêm mới ngủ.
Lúc này, Trương Trác khó nhọc dựa vào giường, dù sao cũng không phải là thằng nhóc mười tám tuổi nữa rồi, mỗi lần đầu cố gắng hết sức hầu hạ cho thoải mái, sao mà chịu nổi chứ. Nhưng hai người đều thích là được.
Đỗ Trạch sau khi tỉnh táo không thể nhúc nhích nổi, định rúc trong chăn không thò đầu ra ngoài. Trương Trác kéo anh ra nhéo mặt. “Bây giờ biết xấu hổ rồi.”
“Cái đó… Không phải người ta hay nói sau khi tỉnh rượu không thể nhớ nổi chuyện xảy ra lúc say rượu sao?” Sao anh đều nhớ rõ tất cả, bao gồm cả việc anh tự làm, hình ảnh rất nóng bỏng. Đỗ Trạch thà chọn ‘go die’.
Trương Trác hít một hơi thật sâu cơn tức ‘suy thận’, cạn lời nhìn người nào đó chui trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt: “Đợi qua khoảng thời gian này anh hết bận, không cần thức đêm, điều dưỡng thân thể xong xuôi sẽ lại chiến đấu với em.”
“A không được không được, như vậy xấu hổ lắm.”
Đỗ Trạch nằm bẹp trên giường phơi nắng, nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, mặt vẫn luôn đỏ bừng. Vốn đã hẹn hôm nay đi chơi với Diệp Tuân, bây giờ xem ra không đi nổi rồi.
Vừa mới thông báo xong, điện thoại của ba Đỗ gọi tới đúng lúc. Sau khi Đỗ Trạch bắt máy mới biết thì ra là thông báo thời gian, ngày mùng 5 tháng 7 tới nhà ông nội ăn cơm, nói trắng ra là dẫn Trương Trác về ra mắt. Ây da, nhanh thật đấy!
“Có phải quá nhanh rồi không ạ?”
Ba Đỗ nói: “Tiểu Trạch, dao sắc chặt đay rối(*).”
(*)快刀斩乱麻/kuàidāozhǎnluànmá/: Dao sắc chặt đay rối = giải quyết dứt điểm.
Câu này có lý ghê. “Vậy được ạ, con sẽ nói với Trương Trác.”
Trương Trác hoàn toàn không có ý kiến gì, đến lúc đó xin nghỉ phép là được, tiện thể có thể chơi bời vài ngày ở đó với Đỗ Trạch. “Không phải em thích chụp ảnh phục cổ sao, sẵn dịp tới đó chụp mấy khu kiến trúc.”
“Lúc này làm gì có tâm trạng chụp ảnh chứ.” Đỗ Trạch trở mình, sau lưng lộ ra bên ngoài phơi nắng, khắp người đều ấm áp. “Trương Trác, anh cũng lại đây nằm chút đi.”
“Trời đất ạ, em nghĩ rằng anh và em giống nhau sao?” Nói thì nói vậy nhưng Trương Trác vẫn leo lên giường ôm lấy anh.
“Chừng nào anh dẫn em về nhà đây?”
“Ông nội em chưa gật đầu mà em đã vội vàng giục anh dẫn em về nhà?” Trương Trác nâng cằm Đỗ Trạch lên, nhìn gương mặt đỏ lên vì phơi nắng. “Sợ anh phủi mông bỏ của chạy lấy người?”
Đỗ Trạch nói tiếp: “Đúng vậy, sợ anh chạy lấy người.”
Câu này không thể nói thêm gì được.
“Đợi tới khi ông nội em gật đầu, anh sẽ để cho người lớn hai nhà gặp gỡ. Ba mẹ anh chắc chắn sẽ hài lòng về em.”
Đỗ Trạch chẳng thèm khiêm tốn chút xíu nào: “Em cũng cảm thấy em rất ổn.”
Tuy rằng đây là kết quả tất nhiên nhưng thực không hiểu hiện giờ anh lấy đâu ra tự tin như vậy.
“Ảnh chụp hôm qua của Diệp Tuân đăng rồi nè, đẹp quá đi.”
Trương Trác liếc một cái: “Đúng là đẹp thật. Đào Gia Vũ mà thấy chắc chắn sẽ ghen.”
“Thực tế là vậy mà, em cũng cảm thấy như vậy, nhưng em lại cho rằng có lẽ Đào Gia Vũ quen rồi.”
Trương Trác hôn trán của Đỗ Trạch, cười đắp chăn cho anh. “Ngủ đi, ngủ cho đủ giấc.”
“Thôi được rồi, tối nay em muốn ăn móng heo.” Đỗ Trạch sắp ngủ còn không quên gửi tin nhắn thoại cho Diệp Tuân: “Lần sau sẽ mời anh ăn một bữa hoành tráng, cam đoan sẽ vỗ béo anh.” Sau đó đắc ý liếc Trương Trác một cái, xoay người ngủ khò.
Diệp Tuân biết Đỗ Trạch buồn ngủ nên không nhắn lại, ở nhà dọn dẹp một chút rồi đi học. Từ đây tới đại học Kinh Sư phải ngồi tàu điện ngầm mất nửa tiếng, Đào Gia Vũ không cho anh ở trọ, nói là ở trọ người phức tạp, chuyện cũng không đâu, đến lúc đó sẽ rất đau đầu.
Anh không phản đối những câu này.
Ngày thứ năm Đào Gia Vũ vắng nhà, trong phòng giống như thiếu thứ gì đó, trống trải và lạnh lẽo. Diệp Tuân cảm thấy không có hứng thú nấu cơm.
Buổi chiều chỉ có hai tiết học, trong Hội Sinh viên cũng không có việc gì, Diệp Tuân vừa đi dọc đường vừa xem video nấu ăn trên Weibo, định ngày nào đó rảnh sẽ học nấu. Chất lượng của thịt khô làm tại nhà ngon hơn rất nhiều so với đồ bán trong siêu thị, trước đây món anh thích ăn nhất là lạp xưởng do chính tay ông nội làm, dù làm đồ ăn hay chiên cơm đều rất ngon miệng.
“Meo!”
Bỗng một tiếng mèo kêu rất nhỏ thu hút sự chú ý của Diệp Tuân. Xung quanh trường Kinh Sư có trồng đủ loại cây cối vây quanh, ngày Hè thì che nắng, đến mùa Đông thì tuyết phủ trắng xóa nhìn rất lóa mắt. Diệp Tuân đang rảnh rỗi bèn lần theo tiếng mèo kêu xem xét, phát hiện ra một chú mèo nhỏ, bên cạnh còn có xác của một chú mèo nhỏ khác.
Trong trường có mấy chú mèo hoang như vậy cũng không phải chuyện lạ, Diệp Tuân cũng biết, không ít người tự mua lồng và thức ăn cho mèo cung cấp định kỳ cho bọn chúng, người trong trường cũng tự tổ chức triệt sản cho mèo. Ở đại học Kinh Sư, thấy mèo là chuyện bình thường, hiện tại ‘osin của mèo"(*) có ở khắp nơi, ngay cả Weibo chung của đại học Kinh Sư cũng thường xuyên dùng mèo trong trường để thu hút mọi người.
(*)猫奴 /māonú/: miêu nô – dịch phóng thành ‘osin của mèo’. Từ này chắc không cần giải thích thì ai cũng hiểu nhỉ. ^^
“Mồ côi sao?” Xác mèo kia đã cứng lại rồi, chú mèo nhỏ bẩn thỉu, đáng thương, chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Diệp Tuân. Trái tim Diệp Tuân mềm nhũn ngay tức khắc, cởi áo khoác bọc chú mèo nhỏ lại rồi mang nó tới bệnh viện thú y. Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ nói trên đùi có một vết thương có thể bị nhiễm trùng, cần tiêm vài mũi.
Diệp Tuân lo lắng: “Tôi muốn nuôi nó, anh bế nó giúp tôi.” Anh làm động tác tắm rửa, sau đó nhìn chú mèo nhỏ không sợ nước, trong lòng anh thầm nói rằng gọi nó là Ngốc Ngốc là được rồi.
Trên cơ thể mèo hoang sẽ có vi khuẩn, Diệp Tuân không muốn Đào Gia Vũ thấy nó sẽ ghét bỏ mà đá văng ra khỏi nhà.
Nhưng nếu Đào Gia Vũ không ghét không đá thì rất không thực tế.
Thực tế tới rất nhanh, khi Diệp Tuân đang ôm Ngốc Ngốc đã được tắm rửa và tiêm vắc-xin phòng bệnh mở cửa nhà ra, thứ đầu tiên mà anh thấy là vali hành lý màu đen. Anh hơi sửng sốt: “Đào thiếu, cậu đã về?”
Đi vào phòng khách là quần áo Đào Gia Vũ cởi vứt trên sofa, lúc này Đào Gia Vũ đã tắm xong bước ra khỏi phòng tắm: “Máy bay gặp sương mù nên hạ cánh muộn, tức chết tôi… Đậu! Đây là thứ gì thế này? Mèo?”
“À, ừm.” Diệp Tuân mở lồng ôm Ngốc Ngốc ra. “Tôi gặp nó ở trường học, rất đáng thương. Vừa mới tới bệnh viện tiêm phòng, rất sạch sẽ.”
Không phải, nhìn thế nào thì đây cũng là một con mèo quê mà.
“Vì sao không nuôi một con mèo Thái Lan hay đại loại vậy, nuôi mèo quê á?”
Diệp Tuân không nghĩ rằng Đào Gia Vũ sẽ mở đầu như vậy, bèn nói: “Mèo quê thì sao?”
“Nuôi mèo quê có gì thú vị chứ? Nếu anh thích nuuôi mèo thì để Đỗ Trạch giới thiệu cho anh mấy con, cậu ấy có họ hàng mở tiệm mèo đó. Anh muốn đẹp cỡ nào, đắt cỡ nào tôi cũng mua cho anh. Đây là anh nhặt được ở trường, nó sẽ không dùng cát mèo, đến lúc đó trong nhà thối um lên thì làm sao?” Đao Gia Vũ lau tóc quay người đi. “Mang trả lại là được, đừng mang phiền phức tới cho bản thân.”
“Nó rất ngoan, tôi muốn nuôi nó.”
Có lẽ Đào Gia Vũ đang thay quần áo trong phòng ngủ, có tiếng mở tủ quần áo vọng ra: “Anh dắt nó đi từ đây ra, người ta thấy còn xót anh đó. Anh xem xem làm gì có ai ở đây lại nuôi một con mèo quê không đáng tiền chứ.”
Ánh sáng trong mắt Diệp Tuân chợt tối đi, bàn chân giơ lên của chú mèo nhỏ cũng từ từ rụt lại. Ngốc Ngốc rất ngoan, không kêu nhiều, dọc đường đi tới ban công cũng chỉ kêu meo meo vài tiếng mà thôi. Anh vuốt lưng cho nó, ôm nó đặt lên trên ban công phơi nắng; sau đó không nói lời nào buộc tóc lên, cầm quần áo Đào Gia Vũ thay ra bỏ vào máy giặt.
Đào Gia Vũ thay quần áo xong bèn đi ra tựa vào khung cửa, liếc nhìn lồng mèo trên ban công, nói: “Anh nhận chụp ảnh cho cái công ty Cực Thiên kia phải không?”
“Ừm.”
“Sau này thấy công ty đó thì bỏ qua đi, game của bọn họ đối chọi với của công ty bọn tôi, tuy rằng tôi và Trương Trác chỉ là nhà đầu tư nhưng tóm lại cũng là liên quan dính líu tới nhau.”
Diệp Tuân không nhìn y: “Chụp thì cũng chụp rồi. Anh ta không biết quan hệ của tôi và các cậu, huống hồ chỉ là đơn hàng chụp cosplay bình thường.”
Đào Gia Vũ vuốt cằm, cảm thấy là lạ. Diệp Tuân tức giận hả? Y quay qua nhìn nhóc con đang nằm trên ban công kia. Đậu má, không phải là vì thứ này đấy chứ?
Danh sách chương