Ngô Sở Úy nhìn trên tờ giấy chuyển phát có số điện thoại người gửi, cũng không biết có phải của Trì Sính không, chỉ thử ấn gọi.
"A lô?" Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên.
Ngô Sở Úy có chút nôn nóng: "Thật là anh sao?"
Bên kia ừ một tiếng.
"Có thể cho tôi mượn chút tiền không?"
Trì Sính: "Bao nhiêu?"
"Hai trăm ngàn... nếu anh không có nhiều vậy, thì cho mượn ít cũng được, tôi sẽ mau trả lại cho anh."
Trì Sính: "Số tài khoản?"
Ngô Sở Úy thầm kinh ngạc, tuy y đã đoán được Trì Sính sẽ cho mượn, nhưng không ngờ lại nhanh gọn như thế. Một khi liên quan đến chuyện tiền bạc, thật sự không phải chỉ một tiếng anh em là xong chuyện, còn cần phải có tín nhiệm và tình cảm thực tại.
"Mượn tiền dùng làm gì?"
"Tôi muốn mua một đợt rắn giống nữa, hai hôm trước tôi có đến trại nuôi rắn hỏi rồi, ông chủ nói rắn không có vấn đề, là do thời tiết biến đổi. Họ mới mua về một đợt rắn mới, là giống ưu, do người nuôi dưỡng, nuôi chúng sẽ không có nguy hiểm và khó khăn gì."
Bên kia trực tiếp cúp máy.
Không bao lâu, tin nhắn đến, tiền đã vào tài khoản.
Khương Tiểu Soái hỏi: "Anh ta không cản cậu?"
Ngô Sở Úy lắc đầu: "Không nói gì hết."
"Cậu nắm chắc mấy phần? Vạn nhất anh ta lười quản chuyện người khác, hoặc có ý muốn chỉnh cậu, cú này cậu sẽ ngã đau lắm."
Ngô Sở Úy cũng không biết sao mình lại có lòng tin với Trì Sính như thế, khi y cầm cục gạch anh dũng đến cuộc hẹn, cũng không tin chắc như thế này. Rõ ràng là tình địch của mình, rõ ràng đã bị hắn làm khó vô số lần, rõ ràng là vụ cược không có căn cứ không có logic gì cả... nhưng Ngô Sở Úy lại cảm thấy mình có thể thắng.
"Mười phần."
Nói xong hai chữ này, Ngô Sở Úy siết chặt nắm tay ra cửa.
Lại đến trại nuôi rắn nhà họ Vương, ông chủ "từ ái" của y tươi cười niềm nở ra đón.
"2000 con rắn cậu cần đã chuẩn bị xong hết rồi, lần này là rắn non, con nào cũng nặng gần nửa kg, là cậu tôi mới bán đó, nếu là người khác tôi đã không nỡ bán đâu. Năm nay tôi có mười mấy đồ đệ, chỉ có cậu là xuất sắc nhất, thấy cậu tôi liền nhớ đến mình năm đó, người trẻ tuổi muốn lập nghiệp không dễ dàng a!"
Ngô Sở Úy cười hàm hậu: "Vậy chúng ta thanh toán đi."
"Cậu không đi xem thử đợt rắn này sao?" Ông chủ Vương hỏi.
Ngô Sở Úy thầm nói, không cần xem cũng biết, mật rắn nhất định đã bị lấy đi rồi...
"Tôi có nghi ai cũng không nghi thầy đâu!"
Ông chủ Vương cười ha ha, ôm vai Ngô Sở Úy vào phòng.
"Rắn hổ trâu nặng thế này, giá thị trường 180 một con, cậu là đồ đệ của tôi, tôi sẽ tính giá nhập hàng cho cậu. 110 một con, tổng cộng 2000 con, lấy cậu hai trăm hai."
Ngô Sở Úy rất khó xử: "Trên tay tôi cũng chỉ có hai trăm, hay bớt lại 100 con đi, làm tròn số."
Ông chủ Vương cắn răng dậm châm, lập tức vỗ bàn nói: "Hai trăm thì hai trăm vậy, 2000 con này cậu lấy hết đi! Hai trăm lỗ vốn kia coi như tiền tôi giúp cậu lập nghiệp!"
Ngô Sở Úy vẻ mặt cảm kích đứng lên bắt tay với ông chủ Vương.
"Cảm ơn thầy."
"Đừng cảm ơn tôi!" Ông chủ Vương vẻ mặt vô tư: "Chờ ngày sau cậu phát tài, nhớ đừng quên tôi là được."
"Làm sao có thể chứ?" Ngô Sở Úy vô tâm vô phế cười.
Kiếp này tôi sẽ không quên ông, tôi có làm quỷ cũng không bỏ qua cho ông! ...
Ba ngày sau, Trì Sính đích thân đến trại nuôi rắn họ Vương.
Vì trước đó có từng đến kiểm tra, nên ông chủ Vương biết Trì Sính, nghe nói hắn đến, không dám chậm trễ chút nào, vội từ chợ mậu dịch hỏa tốc về trại nuôi rắn.
"Trì công tử, tôi đã nói với ngài rồi! Trại nuôi rắn kinh doanh nhỏ như chúng tôi căn bản không nuôi nổi nhiều loại rắn cưng như thế, chỉ mỗi hồ đựng đã mua không nổi..."
Trì Sính cường thế ngắt lời: "Tôi không đến để kiểm tra, tôi đến bán rắn."
"Bán rắn..." Ông chủ Vương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Hóa ra là thế, đúng lúc chỗ tôi vừa đi một đợt rắn giống, nếu ngài đã có hàng sẵn, thì cũng bớt cho tôi phải đi nhập hàng một chuyến."
"1000 con rắn lục, 2000 con rắn hổ trâu."
Nói xong, bảo người vác thùng trên xe hàng xuống, mở thùng đầu tiên ra, 1000 con rắn lục đó thật ra là 200 con rắn mà ông chủ Vương bán cho Ngô Sở Úy lúc trước, chết hết cả rồi, bị chặt thành 1000 khúc, xếp chỉnh tề bên trong.
Mấy rương sau toàn bộ là rắn hổ trâu còn non, mỗi con nặng nửa kg, chỉ là không còn mật rắn.
Ông chủ Vương đảo mắt nhìn, mặt liền tái đi.
"Chúng ta bàn giá đi." Trì Sính nói.
Ông chủ Vương giật nảy: "Không cần thương lượng, Trì công tử cứ tùy tiện ra giá đi."
Trì Sính rất hòa khí: "Làm vậy sao được? Làm ăn cần phải giao dịch bình đẳng, chúng ta cứ tính theo quy củ."
"Đúng thế, đúng thế..." Ông chủ Vương vội phụ họa.
"Rắn lục dáng nhỏ, giá thị trường 60 tệ một con, rắn hổ trâu dáng lớn, giá thị trường 180 một con. Ông chủ Vương, tôi không tính bậy chứ?"
Ông chủ Vương phun ra hai từ khỏi kẽ răng: "Không có."
"Vậy chính là bốn trăm hai, tôi nghe nói ông chủ Vương vì khích lệ người trẻ tuổi lập nghiệp, vô tư giảm hai mươi ngàn, vì biểu đạt sự ủng hộ của tôi dành cho ông, chúng ta cũng bớt hai mươi ngàn, lấy tròn số."
Tim ông chủ Vương nhỏ máu.
"A lô?" Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên.
Ngô Sở Úy có chút nôn nóng: "Thật là anh sao?"
Bên kia ừ một tiếng.
"Có thể cho tôi mượn chút tiền không?"
Trì Sính: "Bao nhiêu?"
"Hai trăm ngàn... nếu anh không có nhiều vậy, thì cho mượn ít cũng được, tôi sẽ mau trả lại cho anh."
Trì Sính: "Số tài khoản?"
Ngô Sở Úy thầm kinh ngạc, tuy y đã đoán được Trì Sính sẽ cho mượn, nhưng không ngờ lại nhanh gọn như thế. Một khi liên quan đến chuyện tiền bạc, thật sự không phải chỉ một tiếng anh em là xong chuyện, còn cần phải có tín nhiệm và tình cảm thực tại.
"Mượn tiền dùng làm gì?"
"Tôi muốn mua một đợt rắn giống nữa, hai hôm trước tôi có đến trại nuôi rắn hỏi rồi, ông chủ nói rắn không có vấn đề, là do thời tiết biến đổi. Họ mới mua về một đợt rắn mới, là giống ưu, do người nuôi dưỡng, nuôi chúng sẽ không có nguy hiểm và khó khăn gì."
Bên kia trực tiếp cúp máy.
Không bao lâu, tin nhắn đến, tiền đã vào tài khoản.
Khương Tiểu Soái hỏi: "Anh ta không cản cậu?"
Ngô Sở Úy lắc đầu: "Không nói gì hết."
"Cậu nắm chắc mấy phần? Vạn nhất anh ta lười quản chuyện người khác, hoặc có ý muốn chỉnh cậu, cú này cậu sẽ ngã đau lắm."
Ngô Sở Úy cũng không biết sao mình lại có lòng tin với Trì Sính như thế, khi y cầm cục gạch anh dũng đến cuộc hẹn, cũng không tin chắc như thế này. Rõ ràng là tình địch của mình, rõ ràng đã bị hắn làm khó vô số lần, rõ ràng là vụ cược không có căn cứ không có logic gì cả... nhưng Ngô Sở Úy lại cảm thấy mình có thể thắng.
"Mười phần."
Nói xong hai chữ này, Ngô Sở Úy siết chặt nắm tay ra cửa.
Lại đến trại nuôi rắn nhà họ Vương, ông chủ "từ ái" của y tươi cười niềm nở ra đón.
"2000 con rắn cậu cần đã chuẩn bị xong hết rồi, lần này là rắn non, con nào cũng nặng gần nửa kg, là cậu tôi mới bán đó, nếu là người khác tôi đã không nỡ bán đâu. Năm nay tôi có mười mấy đồ đệ, chỉ có cậu là xuất sắc nhất, thấy cậu tôi liền nhớ đến mình năm đó, người trẻ tuổi muốn lập nghiệp không dễ dàng a!"
Ngô Sở Úy cười hàm hậu: "Vậy chúng ta thanh toán đi."
"Cậu không đi xem thử đợt rắn này sao?" Ông chủ Vương hỏi.
Ngô Sở Úy thầm nói, không cần xem cũng biết, mật rắn nhất định đã bị lấy đi rồi...
"Tôi có nghi ai cũng không nghi thầy đâu!"
Ông chủ Vương cười ha ha, ôm vai Ngô Sở Úy vào phòng.
"Rắn hổ trâu nặng thế này, giá thị trường 180 một con, cậu là đồ đệ của tôi, tôi sẽ tính giá nhập hàng cho cậu. 110 một con, tổng cộng 2000 con, lấy cậu hai trăm hai."
Ngô Sở Úy rất khó xử: "Trên tay tôi cũng chỉ có hai trăm, hay bớt lại 100 con đi, làm tròn số."
Ông chủ Vương cắn răng dậm châm, lập tức vỗ bàn nói: "Hai trăm thì hai trăm vậy, 2000 con này cậu lấy hết đi! Hai trăm lỗ vốn kia coi như tiền tôi giúp cậu lập nghiệp!"
Ngô Sở Úy vẻ mặt cảm kích đứng lên bắt tay với ông chủ Vương.
"Cảm ơn thầy."
"Đừng cảm ơn tôi!" Ông chủ Vương vẻ mặt vô tư: "Chờ ngày sau cậu phát tài, nhớ đừng quên tôi là được."
"Làm sao có thể chứ?" Ngô Sở Úy vô tâm vô phế cười.
Kiếp này tôi sẽ không quên ông, tôi có làm quỷ cũng không bỏ qua cho ông! ...
Ba ngày sau, Trì Sính đích thân đến trại nuôi rắn họ Vương.
Vì trước đó có từng đến kiểm tra, nên ông chủ Vương biết Trì Sính, nghe nói hắn đến, không dám chậm trễ chút nào, vội từ chợ mậu dịch hỏa tốc về trại nuôi rắn.
"Trì công tử, tôi đã nói với ngài rồi! Trại nuôi rắn kinh doanh nhỏ như chúng tôi căn bản không nuôi nổi nhiều loại rắn cưng như thế, chỉ mỗi hồ đựng đã mua không nổi..."
Trì Sính cường thế ngắt lời: "Tôi không đến để kiểm tra, tôi đến bán rắn."
"Bán rắn..." Ông chủ Vương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Hóa ra là thế, đúng lúc chỗ tôi vừa đi một đợt rắn giống, nếu ngài đã có hàng sẵn, thì cũng bớt cho tôi phải đi nhập hàng một chuyến."
"1000 con rắn lục, 2000 con rắn hổ trâu."
Nói xong, bảo người vác thùng trên xe hàng xuống, mở thùng đầu tiên ra, 1000 con rắn lục đó thật ra là 200 con rắn mà ông chủ Vương bán cho Ngô Sở Úy lúc trước, chết hết cả rồi, bị chặt thành 1000 khúc, xếp chỉnh tề bên trong.
Mấy rương sau toàn bộ là rắn hổ trâu còn non, mỗi con nặng nửa kg, chỉ là không còn mật rắn.
Ông chủ Vương đảo mắt nhìn, mặt liền tái đi.
"Chúng ta bàn giá đi." Trì Sính nói.
Ông chủ Vương giật nảy: "Không cần thương lượng, Trì công tử cứ tùy tiện ra giá đi."
Trì Sính rất hòa khí: "Làm vậy sao được? Làm ăn cần phải giao dịch bình đẳng, chúng ta cứ tính theo quy củ."
"Đúng thế, đúng thế..." Ông chủ Vương vội phụ họa.
"Rắn lục dáng nhỏ, giá thị trường 60 tệ một con, rắn hổ trâu dáng lớn, giá thị trường 180 một con. Ông chủ Vương, tôi không tính bậy chứ?"
Ông chủ Vương phun ra hai từ khỏi kẽ răng: "Không có."
"Vậy chính là bốn trăm hai, tôi nghe nói ông chủ Vương vì khích lệ người trẻ tuổi lập nghiệp, vô tư giảm hai mươi ngàn, vì biểu đạt sự ủng hộ của tôi dành cho ông, chúng ta cũng bớt hai mươi ngàn, lấy tròn số."
Tim ông chủ Vương nhỏ máu.
Danh sách chương