Tối hôm đó, sau khi Trì Sính đi không lâu, Ngô Sở Úy liền về phòng khám.
Khương Tiểu Soái dọn đồ xong vừa định đi, thấy Ngô Sở Úy về, mặt lộ ra mấy phần vui mừng, tạm thời đặt túi xuống, hiếu kỳ nghe ngóng, "Nghỉ ngơi sao rồi?"
Ngô Sở Úy đắc ý nói: "Anh thấy sao?"
Khương Tiểu Soái cảm thấy bất ngờ, trưa hôm nay Trì Sính truy hỏi tung tích Ngô Sở Úy, hắn còn lo lắng Trì Sính sẽ đi tìm Ngô Sở Úy gây phiền toái, khiến Ngô Sở Úy bị kích thích lớn hơn, cuối cùng không về nữa luôn. Ai ngờ Ngô Sở Úy lại về nhanh như thế, hơn nữa còn rất vui vẻ, lực sinh mạng của đồ đệ hắn quả nhiên ngoan cường! "Kẹo đường của tôi đâu rồi?" Tiếng Ngô Sở Úy vọng ra từ trong phòng.
Khương Tiểu Soái thành thật báo cáo, "Uy mãnh tiên sinh lấy đi rồi."
"Anh ta dựa vào cái gì mà lấy của tôi chứ?" Ngô Sở Úy gấp lên.
Quả nhiên là kết quả Khương Tiểu Soái đã dự liệu, thế là hắn lại nhiều chuyện thêm vào một câu: "Tôi đã liên tục cảnh cáo anh ta không thể lấy, nói cậu về nhất định sẽ tức giận, kết quả anh ta chẳng thèm để ý."
Ngô Sở Úy phẫn hận cầm di động lên.
"Ai cho anh lấy kẹo đường của tôi đi hả?"
Bên kia chỉ nghe rạo rạo rạo, người họ Trì nào đó đang nhai dưa leo, không rảnh trả lời.
"Anh cũng không thể lấy đi hết vậy chứ! Dù sao cũng phải để lại cho tôi mấy cái chứ!"
Lại là tiếng nhai rạo rạo, Ngô Sở Úy sắp cúp máy đến nơi, Trì Sính mới mở miệng.
"Bạn gái tôi cảm thấy kẹo đường cậu thổi lần trước không đẹp, tôi liền đem hết kẹo đường qua cho cô ấy chọn."
Hung tợn ấn phím cúp, Ngô Sở Úy tức muốn xanh phổi, chút xíu hảo cảm vất vả lắm mới nảy sinh đối với Trì Sính toàn bộ bị câu nói đó chùi sạch, lập tức vỗ bàn quát: "Sư phụ, chuẩn bị cho tôi một bộ đồ thật đẹp, càng soái càng tốt, ngày mai tôi phải đi dụ dỗ anh ta, không chỉnh anh ta đến choáng váng tôi không mang họ Ngô nữa!"
Ngày hôm sau, Ngô Sở Úy ăn mặc rất 'xì tai' ra ngoài.
Mũ lưỡi trai, áo khoác to rộng, quần harem thụng, tay nghịch quả bóng, phần mông vểnh lên run nhẹ theo nhịp điệu, từng dòng điện lưu xẹt xẹt bắn về một cánh cửa sổ trong tòa nhà làm việc của cảnh sát giao thông.
Khi Trì Sính bước ra, Ngô Sở Úy đang đu trên rổ bóng, chiếc quần lỏng lẻo lộ ra phần bụng màu mật và lưng áo ôm chặt, thấp thoáng thấy được rãnh mông gợi cảm như ẩn như hiện giữa gò mông nhấp nhô.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính đến, muốn làm một cú nhảy tiêu sái, không ngờ Trì Sính trực tiếp dùng vai tiếp lấy y, cánh tay chắc nịch xoay mạnh, trọng tâm cơ thể Ngô Sở Úy bị dịch xuống một góc lớn, bên tai là tiếng gió vi vu, đợi khi phản ứng lại thì đầu đã chúc xuống, bị Trì Sính vác trên người.
"Mau buông tôi xuống!"
Bề ngoài thì thô giọng gầm quát, thật ra đang rất đắc ý, bị tôi lừa sang rồi đúng không? Chống không nổi sức quyến rũ của Ngô gia gia tôi rồi đúng không? Đang nghĩ thế, đột nhiên dưới đáy quần chợt đau, trứng bị bóp, y liền bực mình, vung quyền đấm vào bắp chân Trì Sính.
Trì Sính vẫn bước vô cùng vững chắc, chân không hề lệch đi, ánh mắt giễu cợt đảo từ trên xuống dưới.
"Ăn mặc lẳng lơ thế này không phải vì muốn để tôi thao sao?" Nói rồi lại thò tay vào đũng quần bóp trứng.
Ngô Sở Úy tức giận duỗi cổ tru lên, theo thói quen lại dùng đầu nện lên đầu gối Trì Sính.
Cứng chọi cứng, ai cũng không dễ chịu.
Mấu chốt là trước đó Trì Sính đã từng cảnh cáo, tên này trí nhớ thật tồi!
"Cậu thử nện lần nữa coi!" Trì Sính càng bóp mạnh hơn.
Ngô Sở Úy vẫn nện, càng đau càng muốn báo thù.
"Cậu nện nữa coi!" Trì Sính thật sự đen mặt, chưa từng thấy ai ương bướng như thế.
Ngô Sở Úy đau đến mức trán cũng tuôn mồ hôi, nhưng vẫn không chịu xin tha.
Trì Sính vốn còn muốn hạ thủ, nhưng khi thấy khóe mắt ẩm ướt của Ngô Sở Úy, không hiểu sao lại mềm lòng, tên họ Trì nào đó đời này không biết hai chữ cúi đầu viết như thế nào, cư nhiên lại buông tay đặt thằng nhóc dám khiêu khích xuống.
"Để tôi xem xem đầu có cứng thêm nữa không." Trì Sính đưa tay muốn sờ.
Giờ đến phiên Ngô Sở Úy đen mặt, cầm túi lên muốn đi, lại bị Trì Sính mạnh mẽ giữ lại, ôm chặt trong lòng không cho động đậy.
"Có ai không biết nghe lời như cậu không chứ?" Giọng nói trầm trầm của Trì Sính vang lên bên tai Ngô Sở Úy: "Lần trước tôi đã từng nhắc nhở cậu rồi đúng không? Đừng động một chút lại lấy đầu ra nện bậy!"
Ngô Sở Úy không nói, mỗi cơ thịt trên người đều cứng lại.
Trì Sính giật túi của Ngô Sở Úy qua, thò tay vào lục lọi, móc ra một hộp đậu khô, bà Ngô tự tay làm.
"Lại đem đậu khô đến cho tôi" Cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy xị mặt: "Ai nói cho anh? Trả cho tôi!"
Trì Sính ném túi lại cho Ngô Sở Úy, cầm hộp đậu khô ra khỏi sân bóng rổ, ngồi xổm dưới gốc cây, mở nắp lấy ăn, đôi mắt đầy bền bỉ đó thỉnh thoảng lại đảo qua Ngô Sở Úy.
"Cậu còn không qua đây thì sẽ hết đó."
Ngô Sở Úy nhấc chân, hung hãn mài đế giày xuống đất lết ra âm vọng suốt quãng.
Khương Tiểu Soái dọn đồ xong vừa định đi, thấy Ngô Sở Úy về, mặt lộ ra mấy phần vui mừng, tạm thời đặt túi xuống, hiếu kỳ nghe ngóng, "Nghỉ ngơi sao rồi?"
Ngô Sở Úy đắc ý nói: "Anh thấy sao?"
Khương Tiểu Soái cảm thấy bất ngờ, trưa hôm nay Trì Sính truy hỏi tung tích Ngô Sở Úy, hắn còn lo lắng Trì Sính sẽ đi tìm Ngô Sở Úy gây phiền toái, khiến Ngô Sở Úy bị kích thích lớn hơn, cuối cùng không về nữa luôn. Ai ngờ Ngô Sở Úy lại về nhanh như thế, hơn nữa còn rất vui vẻ, lực sinh mạng của đồ đệ hắn quả nhiên ngoan cường! "Kẹo đường của tôi đâu rồi?" Tiếng Ngô Sở Úy vọng ra từ trong phòng.
Khương Tiểu Soái thành thật báo cáo, "Uy mãnh tiên sinh lấy đi rồi."
"Anh ta dựa vào cái gì mà lấy của tôi chứ?" Ngô Sở Úy gấp lên.
Quả nhiên là kết quả Khương Tiểu Soái đã dự liệu, thế là hắn lại nhiều chuyện thêm vào một câu: "Tôi đã liên tục cảnh cáo anh ta không thể lấy, nói cậu về nhất định sẽ tức giận, kết quả anh ta chẳng thèm để ý."
Ngô Sở Úy phẫn hận cầm di động lên.
"Ai cho anh lấy kẹo đường của tôi đi hả?"
Bên kia chỉ nghe rạo rạo rạo, người họ Trì nào đó đang nhai dưa leo, không rảnh trả lời.
"Anh cũng không thể lấy đi hết vậy chứ! Dù sao cũng phải để lại cho tôi mấy cái chứ!"
Lại là tiếng nhai rạo rạo, Ngô Sở Úy sắp cúp máy đến nơi, Trì Sính mới mở miệng.
"Bạn gái tôi cảm thấy kẹo đường cậu thổi lần trước không đẹp, tôi liền đem hết kẹo đường qua cho cô ấy chọn."
Hung tợn ấn phím cúp, Ngô Sở Úy tức muốn xanh phổi, chút xíu hảo cảm vất vả lắm mới nảy sinh đối với Trì Sính toàn bộ bị câu nói đó chùi sạch, lập tức vỗ bàn quát: "Sư phụ, chuẩn bị cho tôi một bộ đồ thật đẹp, càng soái càng tốt, ngày mai tôi phải đi dụ dỗ anh ta, không chỉnh anh ta đến choáng váng tôi không mang họ Ngô nữa!"
Ngày hôm sau, Ngô Sở Úy ăn mặc rất 'xì tai' ra ngoài.
Mũ lưỡi trai, áo khoác to rộng, quần harem thụng, tay nghịch quả bóng, phần mông vểnh lên run nhẹ theo nhịp điệu, từng dòng điện lưu xẹt xẹt bắn về một cánh cửa sổ trong tòa nhà làm việc của cảnh sát giao thông.
Khi Trì Sính bước ra, Ngô Sở Úy đang đu trên rổ bóng, chiếc quần lỏng lẻo lộ ra phần bụng màu mật và lưng áo ôm chặt, thấp thoáng thấy được rãnh mông gợi cảm như ẩn như hiện giữa gò mông nhấp nhô.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính đến, muốn làm một cú nhảy tiêu sái, không ngờ Trì Sính trực tiếp dùng vai tiếp lấy y, cánh tay chắc nịch xoay mạnh, trọng tâm cơ thể Ngô Sở Úy bị dịch xuống một góc lớn, bên tai là tiếng gió vi vu, đợi khi phản ứng lại thì đầu đã chúc xuống, bị Trì Sính vác trên người.
"Mau buông tôi xuống!"
Bề ngoài thì thô giọng gầm quát, thật ra đang rất đắc ý, bị tôi lừa sang rồi đúng không? Chống không nổi sức quyến rũ của Ngô gia gia tôi rồi đúng không? Đang nghĩ thế, đột nhiên dưới đáy quần chợt đau, trứng bị bóp, y liền bực mình, vung quyền đấm vào bắp chân Trì Sính.
Trì Sính vẫn bước vô cùng vững chắc, chân không hề lệch đi, ánh mắt giễu cợt đảo từ trên xuống dưới.
"Ăn mặc lẳng lơ thế này không phải vì muốn để tôi thao sao?" Nói rồi lại thò tay vào đũng quần bóp trứng.
Ngô Sở Úy tức giận duỗi cổ tru lên, theo thói quen lại dùng đầu nện lên đầu gối Trì Sính.
Cứng chọi cứng, ai cũng không dễ chịu.
Mấu chốt là trước đó Trì Sính đã từng cảnh cáo, tên này trí nhớ thật tồi!
"Cậu thử nện lần nữa coi!" Trì Sính càng bóp mạnh hơn.
Ngô Sở Úy vẫn nện, càng đau càng muốn báo thù.
"Cậu nện nữa coi!" Trì Sính thật sự đen mặt, chưa từng thấy ai ương bướng như thế.
Ngô Sở Úy đau đến mức trán cũng tuôn mồ hôi, nhưng vẫn không chịu xin tha.
Trì Sính vốn còn muốn hạ thủ, nhưng khi thấy khóe mắt ẩm ướt của Ngô Sở Úy, không hiểu sao lại mềm lòng, tên họ Trì nào đó đời này không biết hai chữ cúi đầu viết như thế nào, cư nhiên lại buông tay đặt thằng nhóc dám khiêu khích xuống.
"Để tôi xem xem đầu có cứng thêm nữa không." Trì Sính đưa tay muốn sờ.
Giờ đến phiên Ngô Sở Úy đen mặt, cầm túi lên muốn đi, lại bị Trì Sính mạnh mẽ giữ lại, ôm chặt trong lòng không cho động đậy.
"Có ai không biết nghe lời như cậu không chứ?" Giọng nói trầm trầm của Trì Sính vang lên bên tai Ngô Sở Úy: "Lần trước tôi đã từng nhắc nhở cậu rồi đúng không? Đừng động một chút lại lấy đầu ra nện bậy!"
Ngô Sở Úy không nói, mỗi cơ thịt trên người đều cứng lại.
Trì Sính giật túi của Ngô Sở Úy qua, thò tay vào lục lọi, móc ra một hộp đậu khô, bà Ngô tự tay làm.
"Lại đem đậu khô đến cho tôi" Cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy xị mặt: "Ai nói cho anh? Trả cho tôi!"
Trì Sính ném túi lại cho Ngô Sở Úy, cầm hộp đậu khô ra khỏi sân bóng rổ, ngồi xổm dưới gốc cây, mở nắp lấy ăn, đôi mắt đầy bền bỉ đó thỉnh thoảng lại đảo qua Ngô Sở Úy.
"Cậu còn không qua đây thì sẽ hết đó."
Ngô Sở Úy nhấc chân, hung hãn mài đế giày xuống đất lết ra âm vọng suốt quãng.
Danh sách chương