Chương 104: “Sốt cao nói mớ, gọi tên người khác”

 

Hoắc Minh Dương không lên tiếng nữa, Diệp Tĩnh Gia muốn ở cùng thì cứ ở cùng, anh muốn làm gì thì làm.

Chỉ là không ai biết được tim cô đang nhỏ máu.

Trời mưa rất lớn, cô gần như nghiêng hết ô về phía Hoắc Minh Dương, nước mắt rơi xuống hòa cùng với mưa, tâm trạng nặng nề, có một chút đau lòng không thể nói rõ.

Tôi… phải khuyên anh thế nào anh mới chịu nghe đây.” Cô giúp Hoắc Minh Dương mang áo vào, anh muốn đẩy ra nhưng không tránh được.

Hoắc Minh Dương cố gắng tự đi lại bằng sự trợ giúp của thiết bị.

“Bên ngoài đã không còn ai, cô còn ở đây với cậu ta.” Sự xuất hiện của Lữ Hoàng Trung khiến Diệp Tĩnh Gia bất ngờ, mà Lữ Hoàng Trung thấy hốc mắt Diệp Tĩnh Gia đỏ bừng: “Sao cô lại khóc rồi.” Lữ Hoàng Trung không ngờ cô lại khóc, không có chuyện gì cũng khóc. “Tôi có chút không khỏe.” Diệp Tĩnh Gia sờ mặt, không biết là nước mưa hay nước mắt.

“Tôi ở cạnh anh ấy một lúc.” Mưa to như thế, cô lo Hoắc Minh Dương lại đổ bệnh, lòng không muốn anh chịu khổ chút nào.

“Cô kệ cậu ta đi, cậu ta thích ở đây. Cô để cậu ta ở đây một mình là được rồi.” Nếu Diệp Tĩnh Gia có thể vô tâm một chút thì đã không khiến tính cách Hoắc Minh Dương trở thành thế này.

Diệp Tĩnh Gia cũng hiểu được điều này, nhưng cô vẫn không yên tâm để Hoắc Minh Dương một mình: “Tôi chăm sóc anh ấy một lúc cũng được, dù sao thời gian tôi có thể chăm sóc anh ấy cũng không nhiều.” “Cô chăm sóc anh ta làm gì, anh ta đầm mưa ở đây đổ bệnh, cô cũng muốn dầm mưa cùng anh ta à, có khùng không?” Lữ Hoàng Trung nói những lời này chủ yếu để Hoắc Minh Dương nghe, Hoắc Minh Dương một khi bị đả kích, nói gì cũng không nghe, không biết Lữ Hoàng Trung sao cứ làm những chuyện anh ta không vui: “Hai người ở đây cản trở đến tôi đấy.” Hoắc Minh Dương bắt đầu đuổi người, Diệp Tĩnh Gia nhất quyết không chịu đi, Lữ Hoàng Trung than một tiếng rồi cũng hết cách.

Trên lầu, nhiều người đang nhìn anh ta kiên trì trong mưa.

Hoắc Minh Dương đi đến lúc không thể đi được nữa, mới đồng ý quay về. Xe lăn bị mưa làm ướt, Diệp Tĩnh Gia gọi điện thoại để Lữ Hoàng Trung đến cõng anh.

Lữ Hoàng Trung nhanh chóng bước xuống, Diệp Tĩnh Gia vừa giúp anh ta xoay sở, vừa nâng Hoắc Minh Dương lên lưng anh †a.

“Anh nói xem nếu anh và Diệp Tĩnh Gia trở lại sớm hơn một tý có phải bớt chuyện rồi không, còn không thèm xem lại thân thể của mình đi.” Lữ Hoàng Trung oán thán nói với Hoắc Minh Dương, dù sao việc này cũng chỉ có Hoắc Minh Dương làm sai, không liên quan gì đến Diệp Tĩnh Gia cả.

“Không sao, anh đừng nói nữa.” Cô không muốn Lữ Hoàng Trung trách móc Hoắc Minh Dương, mọi cực khổ cô đều tự chịu.

“Anh ta đều do cô chiều mà ra đấy, trước đây có cứng đầu thế này đâu, sao càng già đầu lại càng ngang bướng thế này.” Hoắc Minh Dương trước kia làm gì cũng rất lý trí, luôn luôn chú ý đến đại cục, bây giờ cái tính cách này đều do Diệp Tĩnh Gia mà ra, làm gì cũng có người quan tâm lo lắng thế mà.

Lúc trước không có gì cũng sống tốt, đâu có giống bây giờ, rõ khó chiều.

“Lúc trước không có ai quan tâm, cậu cũng tự quan tâm mình, bây giờ lại thành ra không hiểu chuyện rồi.” Lời Lữ Hoàng Trung nói đều là sự thật, nghĩ lại lúc trước Hoắc Minh Dương cũng không có như thế này.

“Cậu ồn quá, im đi.” Hoắc Minh Dương nghe không nổi nữa, mắng Lữ Hoàng Trung, tâm trạng không vui.

“Cái khác thì tôi không nói, nói dáng vẻ hiện tại này của cậu thôi, ai bắt nạt cậu à, ai chọc đến cậu à, khiến cậu hết cách hả, cậu cứ thấy người khác đối tốt với cậu là lại bắt đầu khó tính.” Lữ Hoàng Trung lại muốn cãi nhau với anh, anh ta cực kỳ không vui, chuyện gì Hoäc Minh Dương cũng ích kỷ thế này, không thèm nghĩ đến cảm xúc của người khác.

Diệp Tĩnh Gia vì anh đã khóc bao nhiêu lần rồi, anh cũng không thèm để ý.

“Từ lần trước khi Tô Thanh Anh đến thăm cậu, công việc đến giai đoạn cuối nên cũng không quá bận, thế mà cũng không đến thăm cậu lấy một lần, cậu còn không hiểu sao?” Lữ Hoàng Trung không nỡ nhìn Hoắc Minh Dương tiếp tục ngốc nghếch như thế này, nhắc nhở cũng chả có ý nghĩa gì, nhưng vẫn cảm thấy mình làm đúng.

“Cậu đừng nói chuyện với tôi nữa.” Hoắc Minh Dương bắt đầu nóng nảy. Nhắc đến ai cũng được, nhưng một khi nhắc đến Tô Thanh Anh, Hoắc Minh Dương liền biến thành người khác.

Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng chen vào: “Hai người bớt nói vài câu đi, chuyện cũng đã qua rồi” Cô không muốn lại vì chuyện của hai người họ mà khiến mình khổ sở.

“Được rồi, bọn tôi hay cãi chuyện không đâu.” Lữ Hoàng Trung nói một cách thoải mái, Hoắc Minh Dương cũng im lặng.

Về phòng bệnh, Diệp Tĩnh Gia vội thay áo quần cho Hoắc Minh Dương, chính mình cũng hắt hơi vài lần, sắp xếp xong cho Hoắc Minh Dương cô mới đứng ở một góc xa, sợ mình lây bệnh cho Hoắc Minh Dương.

“Cô đứng xa vậy làm gì” Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia đứng cách anh một khoảng cách xa, thuận miệng hỏi một cau.

“Hình như tôi bị cảm rồi, hôm nay chị Bích sẽ mang đồ ăn đến, không sang nữa đâu.” Cô lo sẽ lây bệnh cho Hoắc Minh Dương, không có nguyên nhân gì chỉ là cô muốn Hoắc Minh Dương khỏe mạnh thôi.

“Lát nữa bảo cô ấy mang một bát nước gừng sang đây.” “Không cần đâu.” Hoắc Minh Dương không thích mùi vị của nước gừng.

“Sợ anh cảm lạnh, anh uống đi mà.” Diệp Tĩnh Gia nhẹ nhàng khuyên nhủ, giọng nói mang một chút bất lực. Cô nói cả ngàn câu không bằng người ta nói một câu.

Chốc lát cảm thấy không có chút chần chừ nào, lòng cũng đau đến thắt lại.

“Tôi nói không cần là không cần.” Anh không thích nghe lời người khác, kiểu người khác nói gì anh phải làm theo đó.

“Tôi biết có rất nhiều chuyện tôi không thể khống chế, nhưng mọi điều tôi làm đều là muốn tốt cho anh, tôi ở bên anh đã lâu như vậy rồi, có chuyện gì không nghe anh đâu, anh nghe tôi một lần thôi không được sao.” Đè nén một thời gian, cuối cùng cô cũng bộc lộ cảm xúc của mình như mây mù tích tụ lâu ngày cuối cùng bị cuốn bay.

Hoắc Minh Dương không thèm để ý Diệp Tĩnh Gia, anh quen với sự có mặt của Diệp Tĩnh Gia rồi, dù có chọc tức anh thì anh cũng không nghĩ đến việc đuổi Diệp Tĩnh Gia đi, chỉ là trong lòng anh lúc này chỉ có Tô Thanh Anh, vốn không nhìn thấy sự tồn tại của Diệp Tĩnh Gia.

“Những việc khác tôi không nói nữa, chỉ là bây giờ cô chiều cậu ta đến mức nào rồi kìa” Lữ Hoàng Trung thấy cũng phiền, nhưng mà vợ chồng nhà người ta cứ một người muốn đánh một người chịu đau thế kia, anh †a cũng bỏ đi luôn, không muốn thấy hai người này nữa.

Hai người trong phòng không vì lời anh †a nói mà dao động gì, vẫn như trước không để ý nhau.

“Tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, hai người từ từ nói chuyện đi.” Lữ Hoàng Trung mệt rồi, hai người này chẳng biết làm trò gì, không có ai khiến người khác yên tâm một chút cả.

Diệp Tĩnh Gia biết Lữ Hoàng Trung nghĩ gì, cũng không chịu nói gì, cô không làm gì sai, đều do Hoắc Minh Dương quá đáng.

Trong phòng chỉ còn hai người, ai cũng không chịu mở miệng, chị Phương đưa cơm tối đến cũng ăn qua loa một chút, vẫn không nói gì với nhau.

Diệp Tĩnh Gia lo cho thân thể của Hoắc Minh Dương nhưng cũng không nói gì, cứ im lặng: “Tôi ra ngoài đây.” Không biết Diệp Tĩnh Gia đi đâu, Hoắc Minh Dương cố chấp không thèm hỏi một câu, cảm thấy váng đầu, chóng mặt, đầu cứ đau từng cơn.

“Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia..” Hoắc Minh Dương đau đầu quá, gọi hai tiếng, không nghe trả lời, không biết Diệp Tĩnh Gia đi đâu mất rồi.

Mơ hồ cảm thấy có đôi tay đặt trên trán anh, lại thấy lạnh toát…

Diệp Tĩnh Gia khóc trong phòng vệ sinh một lúc mới cảm thấy thoải mái hơn, sau đó mới nhanh chóng quay lại phòng bệnh chăm sóc Hoắc Minh Dương, không biết Hoắc Minh Dương thế nào rồi.

Kết quả, vừa trở lại phòng bệnh liền nhìn thấy Hoắc Minh Dương đang ngọ nguậy, hai †ay để lên đầu, miệng không ngừng rên rỉ trông có vẻ rất khó chịu. Lại gần một chút, anh ta dường như bị mất ý thức, cô vội đi gọi Lữ Hoàng Trung mang khăn ướt đắp lên đầu anh.

Hoắc Minh Dương như đang nói điều gì, Diệp Tĩnh Gia ghé tai nghe thì bị anh kéo lại: “Thanh Anh…” Diệp Tĩnh Gia giật mình, người cô lạnh ngắt, không ngờ rằng trước mặt cô anh lại có thể gọi tên Tô Thanh Anh, tay thì ôm cô, miệng lại gọi tên người con gái khác.

Một cảm giác tổn thương vô cùng sâu sắc, cô như chết lặng.

Lúc này, Lữ Hoàng Trung đi vào nhìn thấy Hoắc Minh Dương ôm chầm lấy Diệp Tĩnh Gia không buông. “Sao vậy”. Vì là một bác sĩ, anh ta hiểu được tình cảnh đó nên không nói thêm gì liền tới khám cho Hoắc Minh Dương.

“Anh ta sốt cao nên nói nhảm làm càn.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng giải thích, cô không muốn Lữ Hoàng Trung hiểu lầm.

Mới đây thôi rõ ràng là không hề bị gì mà.

“Ừm, không sao, để tôi xem.” Lữ Hoàng Trung đo thân nhiệt cho Hoắc Minh Dương.

Hoắc Minh Dương liên tục đưa tay ra không hiểu anh muốn gì, Diệp Tĩnh Gia không chịu được đành đưa tay ra cho anh cầm.

“Anh ta đang tìm Tô Thanh Anh.” Diệp Tĩnh Gia giải thích, trong lòng vướng bận tâm sự, mơ hồ rồi…

Lữ Hoàng Trung hiểu ra mọi chuyện, biết là Diệp Tĩnh Gia vô cùng khó chịu, không biết cô có thích Hoắc Minh Dương hay không nhưng quả thực ôm lấy một người rồi lại kêu tên người khác, thực sự mấy ai chịu được: “Không sao đâu, anh ta chỉ vì sốt cao nên nói nhảm thôi, cho uống thuốc là khoẻ liền mà.” Diệp Tĩnh Gia không nói lời nào, cô không cần biết anh như thế nào, đối với cô cũng không có gì để bàn: “Không có gì, anh †a muốn Tô Thanh Anh thì là Tô Thanh Anh thôi.” Nói vậy nhưng trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Sốt cao 39 độ, Lữ Hoàng Trung liền †ruyền nước cho anh.

Diệp Tĩnh Gia mắt không nhắm lại, ngơ ngác nhìn anh truyền dịch. Hoắc Minh Dương giữ chặt cô lại quyết không buông.

Anh luôn miệng nói về chuyện tình cảm.

Diệp Tĩnh Gia biết rằng lúc tỉnh táo, anh sẽ không thể nào nói ra những lời như vậy với Tô Thanh Anh, chỉ ngay lúc này anh mới nói ra những lời chân thật.

Anh thực sự là một người yêu rất thật lòng, nhưng việc này không phải đối với cô.

“Có tôi ở đây, anh đừng sợ.” Diệp Tĩnh Gia cố gắng an ủi giúp anh ta kìm nén cảm xúc.

Lúc này anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhìn Diệp Tĩnh Gia cứ hiện lên khuôn mặt Tô Thanh Anh, anh ôm chặt lấy cô. Diệp Tĩnh Gia sợ anh đâm phải kim tiêm, miệng không nói gì, mặc cho anh ôm, ôm chặt thêm một chút, chính cô cũng không muốn buông ra.

Không biết phải làm gì để an ủi anh, cô chỉ có thể vỗ võ nhẹ vào lưng anh, nói: “Được rồi, có tôi ở đây rồi, mọi thứ đều ổn cả.” Hoắc Minh Dương nghe xong tâm trạng bình ổn, nói: “Đừng, đừng bỏ anh…” “Ừm, tôi sẽ không đi đâu cả.” Diệp Tĩnh Gia nghe theo anh, chỉ cần anh khỏe là được.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, anh đột nhiên đứng dậy, một tay giữ chặt đầu cô, hôn thắm thiết.

Cảm thấy anh đang cố gắng cạy môi cô ra, miệng không ngừng nói “Thanh Anh…

Thanh Anh.” Diệp Tĩnh Gia tuôn rơi nước mắt, hé miệng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện