Chương 112: Nghĩ cách có con “Được rồi, bình tĩnh đi.”

 

Diệp Tĩnh Gia tranh thủ võ lưng anh an ủi.

Hoäc Minh Dương ở bên cạnh đã tức giận từ lâu, chỉ là anh giấu đi không có biểu hiện ra, Diệp Tĩnh Gia biết tất cả nhưng cô không hề nói ra, hiện tại thấy Hoắc Minh Dương nổi giận, cô cũng không biết phải nói gì bây giờ.

“Không có việc gì đâu, chúng ta ăn thêm chút nữa thì về phòng ” Diệp Tĩnh Gia tiếp tục an ủi Hoắc Minh Dương, cô nhìn thấy anh như vậy, trong lòng có chút khó chịu, nói cái gì cũng có thể tốt lên, chỉ là bộ dạng này của Hoắc Minh Vũ, đúng là không sai.

“Đủ rồi, ăn no rồi.” Hoắc Minh Dương nói xong, mặc kệ Diệp Tĩnh Gia, anh đứng dậy và bỏ đi, cô nhìn anh sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo Hoắc Minh Dương, cô sợ anh ngã nên đỡ anh ấy đi.

Hai người trực tiếp đi về phòng.

Hiện tại trong đầu anh suy nghĩ phải mau chóng chữa lành đôi chân của mình.

Đinh Thanh Uyển nhìn dáng vẻ của Hoắc Minh Dương, trong nháy mắt cảm thấy tim mình đã phục hồi lại, người đàn ông này mới được gọi là nam tính, so với Hoắc Minh Vũ không biết mạnh bao nhiêu lần.

Bà Hoắc đợi Hoắc Minh Dương về phòng mới tiếp tục ăn cơm.

“Con có thấy anh trai con tức giận không, không thể để cho tôi bớt lo một chút.” Bà Hoắc đang ăn cơm, phê bình Hoắc Minh Vũ, trong lòng bà có rất nhiều bất mãn và bất bình.

Tất cả đều là con của bà, Hoắc Minh Dương cái gì cũng tốt, còn Hoắc Minh Vũ nhiều năm qua cũng không thể làm bà bớt lo như vậy.

“Được rồi, dù có cãi nhau như thế nào con cũng sẽ không bỏ đi.” Nói xong anh cũng phòng, bố Hoắc vẫn chưa về, trong một lúc trên bàn cơm chỉ còn lại Đinh Thanh Uyển và bà Hoắc.

“Bác gái, thật xin lỗi, con cũng không có cách nào khác, nhưng trái tim của anh ấy không có ở chỗ con, nếu không thì coi như quên đi.” Đinh Thanh Uyển định lấy lùi làm tiến để thuyết phục bà Hoắc, nếu không may không làm con dâu của bà Hoắc, thì có thể làm con gái nuôi cũng không tệ.

“Được rồi, được rồi, đứa trẻ ngon, đã uất ức cho con rồi, là bác gái không tốt, không có dạy dỗ tốt Đình Vũ, mới làm cho bây giờ nó tùy hứng như, bác có lỗi với cháu.” Bà Hoắc võ tay Đinh Thanh Uyển, cô ta cũng thuận theo dựa đầu vào vai của bà: “Bác gái vẫn coi con là con dâu, ai nói cái gì đều vô dụng, đặc biệt là Hoắc Minh Vũ, nó mỗi ngày đều không hiểu chuyện, chỉ biết chọc bác tức giận.

Nếu là có một đứa con gái thì tốt hơn rồi, so với Hoắc Minh Vũ thì tốt hơn gấp trăm lần.

Bà không biết kiếp trước gây tội ác gì, mới sinh ra một đứa con trai như vậy.

Đọc full tại truyen.one nhé “Không phải, bác gái đang nói gì vậy, Đình Vũ rất tốt, là cháu không có cách nào khiến anh ấy thích cháu.” Đinh Thanh Uyển tranh thủ thời gian giả bộ đáng thương, để bà Hoắc mềm lòng, đều là trưởng bối, nhìn thấy Hoắc Minh Vũ cùng một người phụ nữ dịu dàng ở chung một chỗ, trong lòng cũng đều cảm thấy vui, nhưng hết lần này tới lần khác Hoäc Minh Vũ luôn cứng đầu không có chịu thay đổi.

“Thôi, bác gái, đừng có tức giận, thật sự không sao đâu, cháu rất yêu Hoắc Minh Vũ.” Đinh Thanh Uyển lúc nói lời này, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trực tiếp chôn đầu vào trong vòng tay của bà Hoắc.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy? Vui đến như vậy.” Bố Hoắc vừa về đến, bèn thấy hai người họ cười cười nói nói, không biết là đang nói cái gì.

“Còn nói cái gì? Còn không phải đang nói về con trai tốt của ông, và ông cũng đã quen điều đó mỗi ngày” Bà trực tiếp đem tức giận trút lên ông, mỗi ngày, hai đứa con trai nói đều không nghe lời, chỉ có thể bắt nạt bố của con trai thôi.

“Được rồi, mỗi ngày tôi đều chăm sóc bọn chúng, bọn chúng lại làm cái trò gì nữa.” Hai đứa con trai đều là niềm kiêu ngạo và tự hào của ông, mỗi ngày hai đứa con trai cũng không có nói gì.

Bà cũng không thể kiểm soát được việc kết hôn của bọn họ. “Ông đây là có ý gì, sao ông có thể cùng tôi nói chuyện như vậy được” Mỗi lần bà Hoắc nói chuyện với chồng, thì bố Hoắc cũng không nói được lời nào.

“Được, được, được, nghe lời bà, bà nói như thế nào thì chính là như thế đó, bằng không chúng ta đi Châu Úc giải sầu một chút, mắt không thấy tâm không phiền.” Bố Hoäc về thì dọn chút đồ ăn mới lên, ông vừa ăn cơm vừa trò chuyện với bà Hoắc, còn Đinh Thanh Uyển ngoan ngoãn ở một bên dịu dàng bóp vai cho bà.

“Tôi cảm thấy Đinh Thanh Uyển rất tốt, ông nói xem Đình Vũ giống ai, sao lại không nghe lời vậy.” Bà cùng bố Hoäc nói câu có câu không, từ đầu đến cuối Đinh Thanh Uyển không hề nói một lời.

Cô ta nghĩ thầm người mà Hoắc Minh Vũ thích cũng không phải là cô, chớ nói chỉ là tại sao anh ta lại không thích cô ta.

“Con cháu tự có phúc của con cháu, Đình Vũ từ nhỏ đã có phúc rồi, bà cần gì mỗi ngày phải quản nó làm gì, Thanh Uyển là đứa trẻ tốt, Đình Vũ nói không thích thì chứng tỏ là nó không có may mắn.” Bố Hoäc nói chuyện là để cho vợ an tâm, cũng là nói cho Đình Thanh Uyển nghe được, ông không phải là không hài lòng Đình Thanh Uyển, cô ta trông giống như một quý cô, nhưng ông luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ông đã gặp rất nhiều người, đại khái thì có thể nhìn rõ con người của Đình Thanh Uyển.

Nhưng việc kết hôn của những người giàu có đều là như vậy, có được có mất, nếu không phải vì lợi ích to lớn, thì ai nguyện ý hy sinh hạnh phúc của cả đời mình.

“Con nói với bác trai xem, con thực sự có muốn sống cùng với chúng ta và Đình Vũ không?” Bố Hoắc chuyển chủ đề sang cho Đình Thanh Uyển, ông muốn xem cô ta sẽ nói như thế nào, nếu như Đình Thanh Uyển đồng ý, ông cũng sẽ không từ chối, dù sao chuyện này đối với gia đình họ Hoắc cũng không có tổn thất gì.

“Dạ, cháu đương nhiên cảm thấy Đình Vũ ở mọi mặt đều tốt, chỉ là…” Cô ta dừng một chút, có vẻ hơi khó xử: “Hình như anh ấy có chút không thích con.” Nói xong cúi đầu xuống, có chút ủy khuất, tựa hồ là không thể tiếp nhận được chuyện đó: “Cháu luôn cố gắng để làm anh ấy thích, nhưng anh ấy…

“Đứa bé ngoan, không phải lỗi của cháu, nó thích con bé kia nhưng hai đứa nó không hề hợp nhau, bác đã nói mấy lần nó đều không nghe.” Bà Hoắc có chút tức giận, Đinh Thanh Uyển tốt như vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất vừa mắt, đứa con trai nhỏ của bà thực sự muốn ăn đòn mà, được lấy người vợ tốt như vậy mà cũng không muốn, không biết là phải chọn cái gì.

“Được rồi, bà ít nói vài câu đi, lỡ về sau về sau gả tới cũng không hạnh phúc làm sao bây giờ.” Bố Hoắc trừng mắt liếc bà Hoäc, bà đã bao nhiêu tuổi rồi, còn xúc động như vậy, làm ăn nhiều năm như vậy đều không có tiến bộ.

“Thanh Uyển, bây giờ đã muộn rồi, hôm nay nếu không thì ở đây với chúng ta đi?” Lúc bố Hoắc trở về cũng đã muộn rồi, bên ngoài bây giờ đều không có xe, chỉ có thể nhờ tài xế đưa cô ta trở về, nhưng mà trời cũng đã khuya, không bằng ở lại nơi này.

“Chuyện này.” Đinh Uyển nhìn mẹ Hoắc, thấy mẹ Hoắc gật đầu, do dự một chút: “Để con hỏi mẹ đã” Nói xong liền gọi cho mẹ Đinh.

Mẹ Đinh rất vui, bà hy vọng Đinh Thanh Uyển có thể ở lại nhà của gia đình họ Hoắc, lỡ mà có con, thì chuyện kết hôn sẽ chắc như đinh đóng cột, và bà trực tiếp nói thẳng: “Con phải làm việc chăm chỉ hơn nữa.” Ôi, mẹ của cô ta nghĩ quá nhiều rồi, nhiều lắm chính là ở lại nhà họ Hoắc một đêm, nhìn dáng vẻ của Hoäc Minh Vũ, cô ta cũng không có hy vọng gì.

“Mẹ cháu nói có thể, hôm nay đành phiền hai bác rồi.” Đinh Thanh Uyển tranh thủ nói chuyện với bà Hoäc, giọng điệu và thái độ như một đứa trẻ tinh nghịch.

Bà Hoắc rất là vui vẻ: “Bác đã nói rồi, con cứ ở đây đi, không cần phải suy nghĩ gì nhiều đâu.” Bà cũng không tin là mẹ Đinh sẽ không Đinh Thanh Uyển ở nhà họ Hoắc, bà ta còn mong con gái mình nhanh chóng gả qua đây.

Bố Hoắc không nói lời nào, tùy ý để mẹ Hoắc quyết định, nhưng ông có chút không hài lòng với Đinh Thanh Uyển.

Diệp Tĩnh Gia về phòng, nhìn Hoắc Minh Dương rầu rĩ không vui: “Có chuyện gì vậy? Không vui sao?” Khi Diệp Tĩnh Gia nói, cô cảm thấy ở trong lòng Hoắc Minh Dương rất không vui: “Được rồi, anh đừng có nóng giận, chuyện này không phải rất tốt sao, cuối cùng Hoắc Minh Vũ cũng đã chịu giới thiệu bạn gái, mà gia đình cũng hài lòng.” Mặc dù không biết tại sao Hoắc Minh Dương lại tức giận, nhưng cô vẫn cố gắng làm anh vui lên.

“Cô đang nói lung tung cái gì vậy, việc Đình Vũ thích ai và kết hôn với ai có liên quan gì đến tôi?” Hoắc Minh Dương không biết trong đầu Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ cái gì, vẫn luôn có chút chậm chạp.

“A, không nói gì, chỉ là tôi cảm thấy anh rất lo lắng cho Hoắc Minh Vũ, cho nên quan tâm một chút.” Cô biết rất rõ tính tình của Hoắc Minh Dương, không có ý định cùng anh nói nhiều, cô chính là đang nói sự thật.

Trong lòng của Hoäc Minh Dương đã có suy nghĩ riêng của mình, lúc đầu Đinh Thanh Uyển cũng không phải là sự lựa chọn phù hợp cho Hoắc Minh Vũ.

Có rất nhiều chuyện mà mình không thể tự quyết định được, huống chi cô đã ở cùng với Hoắc Minh Dương rất lâu, biết ở trong lòng anh chỉ có hai người mà anh quan tâm, một là Tô Thanh Anh, và Hoắc Minh Vũ.

Hiện tại Hoắc Minh Vũ bị bà Hoắc ép kết hôn, tám mươi phần trăm thì hiện tại ở trong lòng của Hoắc Minh Dương đang rất khó chịu.

“Anh ăn no chưa? Tôi xuống lầu làm cho anh chút đồ ăn.” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoắc Minh Dương, anh lắc đầu từ chối, Diệp Tĩnh Gia rất lo lắng, trong lòng có chút bất mãn, cô đều không nói ra.

Không ăn thì thôi, cô thở dài, chỉ cần anh vui vẻ là được, muốn thế nào thì làm thế đó đi.

“Vậy tôi sẽ đi pha nước tắm cho anh.” Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng đi chuẩn bị nước tắm, Hoäc Minh Dương cũng không nhúc nhích gì, cứ để Diệp Tĩnh Gia muốn làm gì thì làm.

Ở trong phòng tắm một lúc, cô bắt đầu dọn dẹp phòng tắm và đổ hết nước ra ngoài, để chút nữa Hoắc Minh Dương khỏi bị trượt té.

Khi Hoắc Đình Phong đi vào nhà tắm, anh nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang bận rộn lau sàn: “Trong nhà có người giúp việc.” Mấy loại công việc này đều bị Diệp Tĩnh Gia cướp làm, Hoắc Minh Dương không biết ở trong đầu Diệp Tĩnh Gia chứa cái gì “Tôi biết, nhưng tôi sợ sẽ gây bất tiện cho anh” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết rất rõ đi.

“Vậy tôi sẽ đi pha nước tắm cho anh.” Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng đi chuẩn bị nước tắm, Hoắc Minh Dương cũng không nhúc nhích gì, cứ để Diệp Tĩnh Gia muốn làm gì thì làm.

Ở trong phòng tắm một lúc, cô bắt đầu dọn dẹp phòng tắm và đổ hết nước ra ngoài, để chút nữa Hoắc Minh Dương khỏi bị trượt té.

Khi Hoắc Đình Phong đi vào nhà tắm, anh nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang bận rộn lau sàn: “Trong nhà có người giúp việc.” Mấy loại công việc này đều bị Diệp Tĩnh Gia cướp làm, Hoắc Minh Dương không biết ở trong đầu Diệp Tĩnh Gia chứa cái gì “Tôi biết, nhưng tôi sợ sẽ gây bất tiện cho anh” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết rất rõ mình đang làm cái gì: “Bây giờ tôi đứng dậy liền, lỡ như mà trượt… Tốt hơn là tôi nên lau.” Lần đầu tiên cô lau, hiện tại chờ khô xong rồi sẽ cho anh đi vào: “Tôi sợ anh đi vào rồi sẽ bị ngã” Diệp Tĩnh Gia rất là lo lắng cho Hoắc Minh Dương, chẳng vì lý do gì, cô có cảm giác mình có quan hệ rất lớn với Hoắc Minh Dương.

“Không sao, tôi đi vệ sinh.” Hoắc Minh Dương nói xong vịn tường từng bước một đi, Diệp Tĩnh Gia có chút không nỡ khi nhìn thấy anh đi đến phòng tăm lại khó khăn như vậy.

“Nếu không thì làm một cái nạng đi.” Trong lòng cô vẫn có chút không nỡ, sợ Hoắc Minh Dương sẽ đi xa và quá nhiều.

“Không muốn.” Hoắc Minh Dương nghe vậy có chút nhíu mày, điều khiến anh khó chịu nhất chính là nạng, vật kia giống như là nói cho tất cả mọi người biết anh là một người tàn phế.

Diệp Tĩnh Gia không biết vì sao Hoắc Minh Dương lại đột nhiên nổi nóng như vậy: “Được rồi, tôi hiểu rồi.” Không muốn làm cũng được, cô đành vất vả một chút, cô sẽ làm nạng cho anh, đỡ anh đi mọi nơi: “Đi, tôi đỡ anh.” Đặt cây lau nhà xuống, cô hết lòng chăm sóc Hoắc Minh Dương, tất cả suy nghĩ và Tình cảm của cô dồn hết lên người anh.

“Bây giờ so với lúc trước có phải tôi đỡ hơn nhiều không.” Hoắc Minh Dương cảm thấy bước chân của mình nhẹ đi một chút, không giống như trước mỗi bước đi đều không có cảm giác gì.

“Ừ, rất tốt, các bác sĩ đều nói anh rất tốt, không có ai hồi phục nhanh như anh.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng cổ vũ Hoắc Minh Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện