Chương 19: Em gái gặp rắc rối

Sau khi răn dạy xong, cơn tức của mẹ

Hoắc cũng giảm bớt một chút, đặc biệt nhìn

lại dáng vẻ Diệp Tĩnh Gia đang cúi đầu không

dám nói gì, càng thêm bớt giận: “Thôi được

rồi, con lên lầu chăm sóc Minh Dương đi”.

Thấy Diệp Tĩnh Gia lên lầu, chị Tiết cảm

thấy rất đồng tình cho cô thở dài một hơi.

Rót trà cho mẹ Hoặc một lúc, tới khi tâm

trạng của bà tốt hơn mới nói một câu:

“Bà chủ, vừa rồi trước khi bà trở về, chó

trong nhà có va chạm với xe lăn của cậu chủ,

cậu chủ thiếu chút nữa té từ trên lầu xuống,

cũng may nhờ có cô chủ kịp thời trở về, mới

có thể cứu được cậu chủ đó ạ”.

“Cô nói thật sao?”

Mẹ Hoắc nửa tin nửa ngờ nhìn chị Tiết

gạn hỏi.

Chị Tiết gật đầu: “Đúng vậy, tôi tận mắt

nhìn thấy mợ chủ vì để cậu chủ không ngã từ

trên xe lăn xuống lầu mà cô ấy đã đặt tay

mình dưới xe lăn đó”.

“Đi đánh gấy chân mấy con chó kia hết,

nếu không chết thì giữ lại còn chết thì vứt đi”.

Âm ầm, tâm tình chị Tiết loạn như ma, cô

có ý tốt nói giúp mợ chủ hai câu, vốn cho

rằng bà chủ sẽ có thái độ tốt hơn với mợ chủ,

nào nghĩ tới bà chủ lại đòi chặt chân mấy

con chó.

Diệp Tĩnh Gia vừa mới chuẩn bị lên lầu

vào phòng sách, điện thoại liền có cuộc gọi

tới là của mẹ cô, nên cô không dám cúp máy.

Nhưng mà mẹ gọi tới lúc này nhất định là ˆ

thúc giục cô nhanh chóng trở về, bây giờ cô

không thể trở về vậy phải giải thích với mẹ

sao đây? Do dự một hồi, cuối cùng cô cũng

nhận điện thoại.

Đầu bên kia truyền tới âm thanh dồn dập:

“Tĩnh Gia, không xong rồi, em con gặp rắc rối

rồi, nó lái xe đụng trúng người khác, hiện tại

người ta đang nằm trong bệnh viện, gia đình

người ta tìm chúng ta đòi tiền thuốc. Em gái

con cũng bị cảnh sát giữ lại rồi”.

“Mẹ, trước tiên mẹ đừng có gấp”. Cô nhẹ

giọng trấn an.

“Tại sao có thể không gấp cơ chứ. Em

gái con còn đi học, con bé đi vào sở cảnh sát

vậy sau này khi đi làm có doanh nghiệp nào

chịu nhận nó chứ?”

Hà Thúy Mai do dự một hồi, lại mở

miệng theo hướng cầu xin trao đổi: “Tĩnh Gia,

lại uất ức con lần nữa, con nói một chút với

người nhà họ Hoäc, để họ giúp đỡ một chút.

Chuyện con rời khỏi nhà họ Hoắc, chờ

chuyện này của em con được giải quyết xong

thì nói sau”.

“Con và em con đều là con của mẹ, lòng

bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Mặc

dù con là do mẹ sinh ra nhưng nếu năm đó

chú Diệp không chịu cưới mẹ, chúng ta

không biết lại phải chịu bao nhiêu đau khổ,

cũng trôi qua khoảng thời gian như thế nào

đâu. Chuyện con gả cho nhà họ Hoắc, mẹ

cũng giận chú Diệp của con, nhưng chung

quy là do ông ấy cũng không còn cách nào

khác, nếu có cách khác chắc chắn ông ấy

thương con như vậy thì làm sao để con phải

gả cho nhà họ Hoắc”.

Thật lâu cũng không nghe tiếng nói của

Diệp Tĩnh Gia, trong lòng Hà Thúy Mai có hơi

luống cuống, sợ Diệp Tĩnh Gia không đồng ý,

lại tiếp tục thuyết phục:

“Tĩnh Gia, chuyện này của em gái con vô

cùng quan trọng, chuyện này nếu là con còn

có thể giúp được chút ít, mọi chuyện mới có

chừng mực một chút”.

“Mẹ con hiểu ý của mẹ. Chỉ là các người

muốn cầu cạnh nhà họ Hoäc để con ở lại

nhà họ Hoắc rồi, không còn cần gì nữa thì

bảo con rời khỏi nhà họ Hoặc. Cho dù con

không ngại, nhưng nhà họ Hoắc cũng không

phải kẻ ngu, có thể tùy tiện chúng ta chiếm

lợi ích như vậy sao”.

Cô ở nhà họ Hoắc cũng giống như bảo

mẫu chuyện chăm sóc cho Hoắc Minh

Dương mà thôi, nhưng tiền cầm được cho dù

là mười người bảo mẫu làm cà đời cũng

không trả hết.

Hiện tại lại để cô đi cầu cạnh nhà họ

Hoäc, vậy cái ơn này muốn cô trả làm sao

đây?

“Vậy con nói mẹ phải làm sao bây giờ? Nếu như có thể mẹ nguyện ý làm trâu làm

ngựa cho nhà họ Hoắc, nhưng nhà họ Hoắc

cần mẹ sao?” Hà Thúy Mai rơi nước mắt nói.

Tính tình mẹ của mình, Diệp Tĩnh Gia

hiểu rất rõ, trên đời này mẹ là người hiền lành

nhất nếu có ơn nhất định bà sẽ trả.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Diệp

Tĩnh Gia chần chừ vừa rồi cô mới bị mẹ Hoắc

răn dạy một lần, chuyện này nếu đi tìm mẹ

Hoắc nữa, coi bộ khả năng mẹ Hoắc giúp đỡ

cô là rất nhỏ.

Nhưng nếu không nói với mẹ Hoắc, vậy

cũng chỉ có thể nói với Hoắc Minh Dương,

tìm anh hỗ trợ vậy.

Nhưng mà Hoắc Minh Dương đã tóm tắt

những điều cần nói với cô về chuyện ly hôn,

giữa họ cũng không có bất kì chút tình cảm

nào, cô dựa vào cái gì đi tìm anh giúp đỡ?

Anh lại dựa vào cái gì mà đồng ý giúp đỡ cô?

Trái phải suy xét một hồi, cô vẫn quyết

định trước tiên đi tìm Hoắc Minh Dương nói

thử một chút, thực sự không được mới đi tìm

mẹ Hoắc, nếu không được nữa, có lẽ cô sẽ

tìm cách sinh đứa nhỏ cho Hoắc Minh

Dương để cho mẹ Hoắc vui vậy.

Chỉ là biện pháp tạm thời, còn chưa tới

lúc không thể khác được nữa, cô sẽ không tự

ý đi bước đi cuối cùng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện