Hôm nay Hoặc Minh Dương có việc. Lần
trước đi mua sắm không có vui vẻ, mới vài
ngày là Diệp Tĩnh Gia liền đã quên mất rồi.
Thực sự là một điều tốt khi tìm được một
người vợ như vậy.
“Không được, buổi chiều tôi có việc rồi”.
Hôm nay là ngày kiểm tra lại, đã hẹn với Lữ
Hoàng Trung đến xem vết thương rồi.
“Chuyện gì vậy? Rất quan trọng sao?”
“Tôi đã hẹn với Lữ Hoàng Trung, buổi
chiều đến kiểm tra rồi, cô cũng đi cùng tôi”.
Anh ra lệnh cho Diệp Tĩnh Gia.
Diệp Tĩnh Gia gật đầu.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Mặc dù bận rộn nhưng cô cũng không
quên lịch tái khám của Hoắc Minh Dương,
không biết chuyện gì đang xảy ra mà từ tối
hôm qua đến giờ cả người cô đều đờ đẫn ra.
“Tôi có nên chuẩn bị cái gì không?” Cô
vội vàng tìm trong túi những phim chụp
X-quang những lần trước của Hoắc Minh
Dương ra, những thứ này tất cả đều là ghi
chép về Hoắc Minh Dương, so sánh là biết
rằng bị nặng hơn hay là nhẹ đi.
Nhìn Diệp Tĩnh Gia đang lục tung tới lui
trên tủ xem so với lần trước có thiếu thứ gì
không, bộ dạng cẩn thận nghiêm túc.
Anh chợt nhận ra, dường như kết hôn với
Diệp tĩnh Gia là một lựa chọn tốt, không phải
người phụ nữ nào cũng có đức hạnh như vậy.
Tự hỏi bản thân mình, từ khi kết hôn với
anh Diệp Tĩnh Gia dường như không làm bất
cứ điều gì bất thường, quá phận.
Người khác cho rằng bà Hoắc đã chọn
nhầm con dâu, chỉ có anh mới biết rằng Diệp
Tĩnh Gia là người vợ phù hợp.
“Diệp Tĩnh Gia, cô có hối hận khi gả cho
tôi không?” Hoắc Minh Dương nhẹ hỏi, khiến
Diệp Tĩnh Gia đang tìm đồ liền khựng lại.
Sau đó cô lại tiếp tục tìm kiếm.
Diệp Tĩnh Gia sửng sốt, còn tưởng rằng
anh muốn hỏi cái gì, nghĩ muốn hỏi cái gì, gọi
tên cô một cách nghiêm túc như vậy, kết quả
thì chỉ nói một câu như vậy. “Không có đâu,
tôi có thể gả cho anh, tôi không hề hối hận
một chút nào hết”. Những lời này là sự thật,
cô có thể gả cho Hoắc Minh Dương là cô đã
hạnh phúc biết bao.
“Người khác cầu còn không được. Tôi
như vậy mà lại được gả cho anh, vui mừng
còn không kịp nữa là”.
Khi biết cô gả cho Hoắc Minh Dương,
Diệp Thiến Nhi đã nói như vậy với cô, bây giờ
cô nói lại nguyên vẹn cho Hoắc Minh Dương.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, đối với kết
quả hiện tại cũng không nảy sinh ảnh hưởng
gì.
“Cô nói đi, rốt cuộc là cô có thích tôi
không?” Lời nói đột ngột của Hoắc Minh
Dương khiến Diệp Tĩnh Gia trợn trừng mắt, so
với câu hỏi vừa rồi, lần này Hoắc Minh
Dương thẳng thắn hơn và còn khiến cô ngạc
nhiên hơn.
Cô cúi đầu, không biết nên trả lời như thế
nào, đem tài liệu cầm trên tay sắp xếp để vào
trong tệp hồ sơ.
“Thích hay không thì có tác dụng gì
sao?” Diệp Tĩnh Gia cất hồ sơ đi, đứng lên,
giúp Hoắc Minh Dương ấn ấn bả vai.
Lời nói này khiến Hoắc Minh Dương
trong phút chốc không thể nói gì được…
Đúng, thích hay không thích thì có tác
dụng gì sao?
Diệp Tĩnh Gia không phải là tự nguyện gả
tới nhà họ Hoắc, vốn dĩ không quen biết gì
Hoắc Minh Vũ. Sau khi kết hôn, chồng cô lại
đổi thành Hoắc Minh Dương…
Mọi thứ về vở kịch này khiến cô tự hỏi
không biết phải chống đỡ thế nào.
Nhưng không sao cả, gả cho Hoắc Minh
Dương còn tốt hơn Hoắc Minh Vũ không biết
bao nhiêu lần.
“Bây giờ tôi chỉ muốn chân của anh được
chữa khỏi…” Câu này đã phạm phải điều cấm
ky của Hoắc Minh Dương, trước khi Hoắc
Minh Dương nổi giận, Diệp Tĩnh Gia nhanh
chóng nói thêm: “Cho dù chân của anh
không chữa khỏi, thì tôi cũng sẵn lòng trở
thành đôi chân cho anh”.
Hoắc Minh Dương quay đầu lại, trên mặt
không có một chút biến động nào, đôi mắt
đen láy rạng rỡ phản chiếu ánh sáng, tựa như
có thể tìm thấy cô ở bên trong đó. “Cô biết gì
không? Kỹ năng nịnh hót của cô ngày càng
tốt lên đớ”.
Cô thở phào một hơi.
Khi Hoắc Minh Dương cúi đầu, không
dấu vết mà cười một cái, Diệp Tĩnh Gia càng
ngày càng biết phải làm sao để anh một chút
cũng không nổi giận nổi.
“Tôi không có. Nếu thật sự ngày đó xảy
ra, muốn tôi trở thành đôi chân của anh, tôi
sẽ làm.” Diệp Tĩnh Gia biết rằng để báo đáp
ân tình, cô làm được điều đó. Chỉ cần là
Hoắc Minh Dương muốn, thứ cô có thể đưa
đều đưa hết cho anh.
“Cô không có thứ gì mà tôi muốn cả”.
Chính là như vậy, Diệp Tĩnh Gia thật sự
không có gì mà Hoắc Minh Dương cần.
“Anh không thể đứng lên lấy cuốn sách ở
trên kia, nhưng tôi có thể. Tôi không có ý gì
chế giễu anh, nhưng tôi rất vui lòng khi tôi có
thể làm điều đó cho anh. Tôi sẵn lòng giúp
anh. Chỉ cần ở cùng tôi, những gì anh không
làm được tôi sẵn lòng giúp anh làm”. Tất cả
những gì Diệp Tĩnh Gia nói giống như đang đi
dạo chơi bên bờ sông. Có lẽ những lời đó sẽ
khiến Hoắc Minh Dương nổi giận, cô lập tức
sẽ bị rơi xuống sông.
“Ở đâu ra mà nhiều lời như vậy”. Hoắc
Minh Dương không biết Diệp Tĩnh Gia học từ
đâu ra.
Có cảm giác như nhìn thấy dáng vẻ của
Hoắc Minh Vũ.
“Những gì tôi nói đều là những lời trong
lòng, tôi chỉ muốn anh khỏe lại thôi”. Diệp
Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương một chút,
nhà họ Diệp nợ nhà họ Hoắc quá nhiều rồi,
cô chỉ có thể trả ơn bằng cách chăm sóc cho
Hoắc Minh Dương, chỉ có như vậy cô mới
không đến nỗi không có cách ngẩng đầu lên
được ở nhà họ Hoắc.
“Cô vạn lần đừng yêu tôi, nếu không tôi
sẽ giết chết cô”. Tình yêu sẽ khiến cho con
người ta thịt nát xương tan.
Hoắc Minh Dương đột nhiên thay đổi thái
độ, khiến Diệp Tĩnh Gia không trở tay kịp, cô
không biết cô lại chọc vào chỗ nào Hoắc
Minh Dương rồi.
Tại sao người đàn ông này lại thay đổi
thất thường như vậy.
“Tôi sế không yêu anh đâu”. Diệp Tĩnh
Gia quay đầu lại, không muốn Hoắc Minh
Dương nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này.
Thật ra người buồn nhất chính là cô, dù ở
đâu cũng không dễ dàng có được hạnh phúc,
trước đây còn tưởng rằng ở nhà họ Diệp cô
có thể hạnh phúc nhưng dường như Diệp
Thiến Nhi mãi mãi không chịu chấp nhận
người chị gái là cô.
Bây giờ cũng vậy, không dễ dàng gì mới
kết hôn, nhưng cũng không có hạnh phúc
như trong tưởng tượng của cô.
“Ừ, có thể đi chuẩn bị một chút rồi đớ”.
Hoäc Minh Dương lạnh lùng nói với Diệp
Tĩnh Gia.
Câu “Tôi sẽ không yêu anh đâu” của Diệp
Tĩnh Gia trong giây lát liền khiến anh cảm
thấy hụt hãng, thậm chí còn muốn quay lại
bóp cổ cô hỏi tại sao cô lại không yêu anh?
Chỉ vì anh bị tàn tật? Hay cô thích Lữ Hoàng Trung?
Nhưng mà không, anh là Hoắc Minh
Dương, dù đứng hay ngồi anh cũng sẽ không
†ỏ ra tự ti trước mặt Diệp Tĩnh Gia…
Hai tay anh nắm thật chặt, dường như sợ
phải thừa nhận điều gì đó, cố gắng hết sức
mình để chịu đựng.
Mãi cho đến khi Diệp Tĩnh Gia bước ra
ngoài, tay anh mới buông ra, bên trong đỏ
rực và vẫn còn dấu móng tay ghim sâu vào
đó.
Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Tĩnh Gia thở
phào nhẹ nhõm, không biết vừa rồi Hoäc
Minh Dương có tức giận không.
“Chị đã nghĩ ra cách chưa?” Sau khi ra
khỏi cửa phòng Hoäc Minh Dương, liền nhìn
thấy Hoắc Minh Vũ không cam lòng từ bỏ.
Không biết người đã đợi ở cửa bao lâu:
“Cậu làm tôi sợ chết khiếp, sao vẫn còn ở
đây vậy?” Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Vũ
đột nhiên vỗ nhẹ vào lưng cô, không khỏi
giật mình.
“Sao vẫn còn ở đây, làm sao chị lại ném
tôi ra ngoài, khi nào thì đi?” Hoắc Minh Vũ vội
vàng hỏi, vì sợ Diệp Tĩnh Gia sẽ hối hận hoặc
lúc nào đó lại quên mất.
Diệp Tĩnh Gia giảm bớt nỗi bực mình,
nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoắc TMinh Vũ, cô
cái gì cũng không chịu nói, cứ lo lắng, dù sao
cô cũng không lo lắng.
Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia không có phản
ứng, Hoắc Minh Vũ lo lắng, tiếp tục nói…
“Cậu nói xong chưa? Có thể dừng lại
được không?” Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng
đợi được Hoắc Minh Vũ nói xong, mặc dù
không biết anh ta nói gì.
Người đàn ông trước mặt lo lắng như
đứa trẻ mới lớn, những người đang yêu
không biết có phải đều mang dáng vẻ điên
cuồng như vậy không, cô chưa từng như vậy:
“Buổi chiều tôi sẽ cùng anh trai cậu đến chỗ
của bác sĩ Lữ, cậu có thể thương lượng với
mẹ rồi cùng đi”.
Ủy khuất cho Hoắc Minh Vũ phải đích
thân trở thành tài xế, đây là vì lần trước anh
†a cứu cô nên cô mới cho anh ta đi cùng.
“Bao giờ thì đi?”
“Mười hai rưỡi trưa có thể bắt đầu đi”.
Đến bệnh viện vẫn còn thời gian, để tránh
xếp hàng sẽ đến trước tiếng rưỡi.
Biết thời gian và địa điểm, chỉ còn thuyết
phục bà Hoäc nữa thôi.
Diệp Tĩnh Gia đợi Hoắc Minh Vũ gọi điện
cho bà Hoắc, bản thân vội vàng trở về phòng
mà nói cho Hoắc Minh Dương một tiếng,
phải cần có sự giúp đỡ của Hoắc Minh
Dương, nếu không sẽ chẳng có tác dụng gì.
Quay lại phòng làm việc của Hoắc Minh
Dương, phát hiện anh đang xem máy tính,
thấy cô đi vào, anh trực tiếp tắt trang đang
xem đi, Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn anh có chút
khó hiểu.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Xem tin tức, cô quay lại làm cái gì?”
Buổi biểu diễn vòng quanh thế giới của
Tô Thanh Anh sắp kết thúc, cô ấy sẽ trở lại
sớm, trên khắp các trang báo đều có tin,
muốn anh không biết cũng khó.
ài Tần Phế Chương 41: Muốn biết cô thực sự nghĩ
Trong ảnh, cô ấy có vẻ gầy hơn nhưng lại
có khí chất hơn trước kia.
Đang xem đến mất hồn thì Diệp Tĩnh Gia
trở lại, dọa anh một cái.
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Tĩnh Gia, anh
nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Một chút nữa, có thể là Hoắc Minh Vũ
sẽ đi cùng chúng ta đi gặp bác sĩ Lữ”. Diệp
Tĩnh Gia cúi đầu không dám nhìn anh, sau đó
chậm rãi nói, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Trực tiếp cho anh biết như vậy, mọi
chuyện không hề đơn giản như thế.
“Sau đó thì sao?”
“Anh có thể giấu giếm cho cậu ta được
không? Cậu ta có thể sẽ ra ngoài một chút
sau khi đưa anh đến nơi, lát sau sẽ quay lại
đón chúng ta, hoặc là chúng ta quay lại luôn,
anh đừng nói với mẹ có được không?” Diệp
Tĩnh Gia đưa tay lên ngực làm cử chỉ cầu xin.
Hoắc Minh Dương bất mãn.
Sự bất mãn của anh không phải vì Hoắc
Minh Vũ sẽ đi gặp người phụ nữ kia, mà là
thái độ của Diệp Tĩnh Gia với anh, khiến anh
cảm thấy mình không khác gì những người
khác.
Chỉ là Diệp Tĩnh Gia không biết Hoắc
Minh Dương nghĩ gì.
“Tại sao tôi phải giúp nó và người phụ nữ
kia?”
“Từ Thanh Lam đang mang thai đứa nhỏ,
là con của Hoắc Minh Vũ, cũng là con cháu
của nhà họ Hoắc”. Diệp Tĩnh Gia biết ba chữ
Từ Thanh Lam không đủ để Hoắc Minh
Dương thay đổi ý định.
“Vậy thì đừng sinh đứa nhỏ ra nữa, bởi vì
nhà họ Hoắc có thể không thừa nhận nó đâu”.
Không bao giờ thiếu những người phụ nữ
muốn sinh con cho nhà họ Hoắc.
Không nói đến cái gì khác, nghề nghiệp
của Từ Thanh Lam là điều mà nhà họ Hoặc
không thể chấp nhận.
“Đừng ồn ào như vậy chứ,đã ở thời đại
nào rồi, đều là tự do yêu đương, ai có thể
kiểm soát được việc thích hay không? Chúng
ta nên giúp anh ta, đền đáp ân tình lần trước
ở vườn hoa”.
Diệp Tĩnh Gia lo lắng đến hỏng rồi, cô đã
đồng ý với Hoäc Minh Vũ rồi, hiện tại Hoắc
Minh Vũ đã gọi điện cho bà Hoắc, cô không
thể làm đứt xích ở chỗ cô được.
Hóa ra đây là điều mà Diệp Tĩnh Gia
đang lo lắng, Hoắc Minh Dương đột nhiên
cảm thấy thoải mái.
“Lần trước ở trong vườn hoa là giúp cô,
liên quan gì đến tôi?”
Hoắc Minh Dương cố tình trêu chọc Diệp
Tĩnh Gia.
Diệp Tĩnh Gia phiền muộn nhìn Hoắc
Minh Dương, sau đó cúi đầu liếc anh một cái:
“Tôi là chị dâu của cậu ta, tôi nợ cậu ta ân
tình, anh cũng phải trả đó”.
Câu trả lời của Diệp Tĩnh Gia khiến cho
Hoắc Minh Dương khá hài lòng, Hoắc Minh
Dương vô tình gật đầu.
“Hai người tự nghiên cứu xem nên làm
gì. Hiện tại tôi có chút bận. Phải sửa tài liệu.
Lát nữa sẽ có người đến lấy, đưa văn kiện
xong chúng ta liền đến bệnh viện”.
Thái độ như vậy, Diệp Tĩnh Gia cuối cùng
cũng an tâm, điều cô sợ nhất chính là Hoắc
Minh Dương không vui.
Sau khi hiểu được tính khí của người đàn
ông này, chỉ cần cô có biểu hiện tốt thì cái gì
cũng có, một khi cô chọc cho anh không vui
thì mọ thứ sẽ biến thành nói suông.
Cô nhanh chóng đi ra ngoài báo tin vui
cho Hoắc Minh Vũ.