Chương 93: Tôi rất tức giận, tại sao anh có thể rộng lượng như vậy?

 

Từ Thanh Lam và Diệp Tĩnh Gia thỏa sức đi dạo phố, hiếm khi Hoắc Minh Dương có tâm trạng tốt như vậy, lại còn không vội vàng muốn cô về nhà cùng anh. Điều này khiến cho tâm trạng của Diệp Tĩnh Gia trở nên tốt hơn: “Thật ra thì tôi cảm thấy Hoắc Minh Dương cũng khá tốt đấy” Hai người đi ở phía trước xì xào bàn tán.

Nói là xì xào bàn tán thì cũng không phải vì chỉ có một mình Từ Thanh Lam nói, Diệp Tĩnh Gia căn bản là không muốn dính vào.

Không biết tại sao Diệp Tĩnh Gia lại cảm thấy cô và Từ Thanh Lam có khoảng cách, cô bị canh cánh trong lòng với nghỉ ngờ sau chuyện bị lợi dụng.

Diệp Tĩnh Gia không nói gì, và trực giác cô cho rằng cho dù cô nói bất kỳ cái gì cũng đều là vô dụng thôi: “Tôi nghĩ chúng ta có thể suy nghĩ về điều đó một chút, chúng ta nên làm điều gì đó để cho hai bọn họ ngạc nhiên mừng rỡ Diệp Tĩnh Gia không quan tâm đến lời nói của Từ Thanh Lam, điều này làm cho Từ Thanh Lam cảm thấy hơi xấu hổ.

Đương nhiên là tài xế sẽ chở Hoắc Minh Dương bởi vì Hoắc Minh Vũ hoàn toàn không cần đến: “Đi tới nhà họ Diệp” Diệp Tĩnh Gia vừa nghe thấy là đi đến nhà cô sao? Cô phản ứng lại: “Tại sao lại đi đến nhà tôi?” “Không phải cô mua quần áo cho mẹ cô š?” Hoäc Minh Dương hỏi ngược lại, vừa rồi còn chọn khá nhiều quần áo cho mẹ Diệp Tĩnh Gia mặc, mà bây giờ thời gian vẫn còn sớm nên dứt khoát cầm thẳng về đưa cho.

Hà Thúy Mai đế bà vui vẻ.

“Cảm ơn anh” Câu nói này xuất phát từ sâu trong lòng, Diệp Tĩnh Gia nghĩ rằng sau khi lên xe, ở chỗ mà Hoäc Minh Vũ và Từ Thanh Lam không thể nhìn thấy được nữa, Hoắc Minh Dương sẽ yêu cầu cô phải chịu trách nhiệm. Không ngờ rằng anh lại không nói gì: ‘Tôi xin lỗi, tôi rất áy náy, tôi thật sự không hề cố ý đâu, cô ta cầu xin tôi… tôi không thể chịu đựng nổi” Diệp Tĩnh Gia quyết định chủ động thú nhận, dù sao thì thú nhận sớm sẽ được khoan hồng.

Hơn nữa, cho dù cô muốn giấu diếm chuyện gì với Hoắc Minh Dương, cô cũng đều không thể che giấu được nên cứ để cho sóng gió trực tiếp ập tới mãnh liệt một chút đi.

“Cô không cần phải căng thẳng như vậ Vốn đi Hoäc Minh Dương đang nhảm mắt nghỉ ngơi thì lại bị dáng vẻ anh hùng và bất thình lình này của Diệp Tĩnh Gia làm cho cười tỉnh: “Tôi cũng không quan tâm đâu, đây là chuyện tình cảm riêng của hai người bọn họ, nhưng mà Diệp Tĩnh Gia cô cũng công chính liêm minh quá rồi” Nhưng lời này của Hoäc Minh Dương không giống như đang tức giận với Diệp Tĩnh Gia, mà giống như anh đang dạy Diệp Tính Gia rằng rốt cuộc phải làm như thế nào khi gặp chuyện, ngoài ra không còn bất kì điều gì khác.

Chỉ nói riêng mỗi chuyện này thì thật ra Diệp Tính Gia cũng không nhận được lợi ích gì. Nếu bây giờ chuyện của bọn họ tốt đẹp thì bọn họ cũng sẽ không nhớ đến Diệp Tính Gia, nhưng ngược lại, nếu không tốt thì bọn họ sẽ dễ dàng cuốn cả Diệp Tính Gia vào.

Anh muốn bảo vệ người phụ nữ ngốc nghếch này nhưng lại không biết nguyên nhân tại Sao.

“Điều này, cảm ơn anh” Diệp Tĩnh Gia có thế cảm nhận được ý tốt của anh, mỗi một câu nói đều thể hiện sự quan tâm mà anh dành cho cô.

“Không có gì đâu” Diệp Tĩnh Gia mỉm cười nhìn Hoắc Minh Dương đang nói, cô còn tưởng rằng Hoắc Minh Dương sẽ không vui, nhưng bây giờ cô thấy có vẻ như là không hề tức giận: “Thật tốt khi có anh.” Cô quan tâm đến việc được yêu thương, và cô cũng sẽ dành sự yêu thương và quan tâm tương tự như vậy để báo đáp lại “Đừng nói với tôi về những thứ không hề †ồn tại này” Hoäc Minh Dương không biết là mình đang xấu hổ mà vẫn còn tỏ ra phiền phức nên thuận miệng nói với Diệp Tĩnh Gia “Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa,   không nói nữa, anh vui vẻ là được” Biết rõ tính tình của Hoắc Minh Dương, Diệp Tính Gia cũng không ép buộc anh. Nếu không phải anh thể hiện ra quá nhiều tâm tư hay là sự thoải mái thì chỉ cần là ý kiến của Hoắc Minh Dương thì cô sẽ tôn trọng.

“Cô đừng làm ra cái dáng vẻ tôi như thế nào thì cô như thế nữa, cái gì tôi cũng không làm đâu” Hoäc Minh Dương nhìn thấy hốc.

mắt Diệp Tĩnh Gia đã đỏ mà cô vẫn còn nói ra nhưng lời ấm áp như vậy, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy hơi không thoải mái.

Cô không thế nói được cái gì, chẳng qua là đột nhiên cô cảm thấy trong lòng như được lấp đầy: “Anh đang bắt nạt tôi” Không cần nói cũng có thể thấy rố được sự hạnh phúc, hiếm khi cô cảm thấy gả cho.

Hoäc Minh Dương là một sự lựa chọn rất tốt, người đàn ông này không đến nỗi tệ, cũng không lạnh lùng như núi giống như trong truyền thuyết.

Về đến nhà họ Diệp, Hà Thúy Mai không biết răng Diệp Tĩnh Gia sẽ quay lại nên không kịp chuẩn bị đồ ăn: “Con về từ lúc nào vậy, không báo trước cho mẹ một câu, mẹ phải để cho chú của con đi mua thức ăn để buổi Hà Thúy Mai rất vui vẻ khi thấy con gái trở về.

tối còn có cái mà ăn đất Gần đây công ty xảy ra một chút vấn đề, bà rất ít khi gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh Gia: “Không cần đâu, một lúc nữa con lại đi” Diệp.

Tính Gia nói vậy khiến trong lòng Hà Thúy Mai trở nên chua xót: “Được rồi, con muốn ăn gì thì lần sau phải báo trước cho mẹ trước khi trở về” “Không phải con muốn quay lại đâu” Diệp Tĩnh Gia nói xong, nhìn Hoäc Minh Dương một cái: “Anh ấy mua một ít quần áo cho mẹ nên mới đưa con quay lại” Diệp Tính Gia vội vàng khen Hoắc Minh Dương với Hà Thúy Mai, dáng vẻ của cô rất tự hào và đắc ý, giống như cô mới là người làm việc tốt vậy.

Cô rất hưởng thụ sự đánh giá cao của Hà Thúy Mai đối với Hoắc Minh Dương, như thể cuộc hôn nhân của cô là một quyết định đúng đẫn vậy.

“Đứa bé ngoan” Bà vẫn còn có sự ngăn cách đối với Hoäc Minh Dương nên chỉ có thể khen ngợi một câu như vậy, nói xong bà vẫn cảm thấy hơi đường đột: “Hay là cứ ở lại đây đi, mẹ bảo người xuống bếp nấu hai món ăn “Không cần đâu, con không đói bụng, cô ấy muốn quay lại đây thăm mẹ một chút nên con mới quay lại theo cô ấy thôi” Hoắc Minh Dương cũng nói giúp Diệp Tĩnh Gia, sự hòa hợp giữa hai người khiến Hà Thúy Mai vô cùng vui vẻ Lúc đầu bà còn lo lắng rằng Diệp Tĩnh Gia sẽ có một cuộc sống không tốt ở nhà họ Hoäc, xem ra cuộc sống của cô cũng rất tốt:   Nhìn hai vợ chồng trẻ hạnh phúc như vậy, người làm mẹ đây cũng thoải mái hơn nhiều” Hà Thúy Mai nói xong, nước mắt cũng chảy.

ra theo.

“Mẹ, mẹ khóc cái gì vậy? Đây là chuyện tốt mà” Diệp Tĩnh Gia không biết tại sao bỗng nhiên Hà Thúy Mai lại khóc, nhưng trực.

giác của cô mách bảo rẵng có điều gì đó kỳ lạ. Hình như Hà Thúy Mai có tâm sự, gần đây bà cũng già đi không ít, tóc cũng đều trắng hết rồi: “Sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao? “Đã lâu con không về nhà, bố rất nhớ con đấy. Gần đây, cả bố và mẹ đều không có bữa ăn nào thật ngon” Hà Thúy Mai nói kiểu nửa vời nhưng cũng đủ để Diệp Tính Gia hiểu” Bố mẹ nên ăn uống đầy đủ một chút. Diệp Tính Gia con đã lớn như vậy rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu” Thật ra đã một thời gian dài Diệp Tính Gia không về nhà. Trong gia đình có nhiều thay đối lớn như vậy, cô cũng không đành lòng mà rời đi. Dường như sau khi cô vừa đi, gia đình cô liền thay đổi “Con bé ngốc nghếch, không cần lo lng trong nhà đã xáy ra chuyện gì, mẹ vẫn đang làm rất tốt ‘Con sẽ không nói về bất cứ điều gì khác. Dù sao thì mẹ có thể hiểu được điều đó và con cũng không giúp được gì” Diệp.

Tĩnh Gia nói điều đó trước, cô cám thấy khá ngại khi cứ hở một tí lại phải làm cái này, cái kia ở nhà họ Hoäc. “Ừm, mẹ biết, khổ cho.

con rồi” Hà Thúy Mai cũng không muốn khiến Diệp Tĩnh Gia cảm thấy khó xứ, kể từ.

khi vào nhà họ Hoắc, cô chưa bao giờ nhận được điều gì tốt đẹp từ nhà họ Diệp. “Không, hiện tại con đang sống rất tốt, rất hạnh phúc” Diệp Tĩnh Gia nhìn Hà Thúy Mai, cô lắc đầu với mẹ, hai mẹ con nhìn nhau rất tình cảm, Hoắc Minh Dương đứng một bên không nói gì. Ở nhà họ Hoäc, mẹ Hoäc không bao.

giờ có khả năng giống như Hà Thúy Mai, làm một người mẹ bình thường, sau đó vì gia đình mà làm việc chăm chỉ để lo cho cuộc.

sống. “Mẹ, nếu không có chuyện gì thì con và Minh Dương đi về trước ạ. Ngày mai anh ấy: có lịch phẫu thuật” Nhà họ Diệp cách nhà họ.

Hoäc một quãng đường, khi cô trở về nhà thì trời đã tối, cô không muốn chờ đến lúc về nhà thì bị mẹ Hoắc bắt gặp. “Ừm, nếu không thì ở lại ăn bữa cơm rồi hãng về” Hà Thúy Mai giữ hai người ở lại, không nố chia tay con gái. “Thôi con không ăn đâu ạ-‘ Diệp Tĩnh Gia vội vàng đi về, chuyện của Hoắc Minh Vũ và Từ Thanh Lam, mẹ Hoäc không biết, cô có thể sống tốt qua ngày nào thì hay ngày đấy.

“Được rồi, lần sau lại đến đây chơi, về thăm nhà nhiều một chút” Hà Thúy Mai dặn dò, bà rất sợ Diệp Tĩnh Gia sống ở nhà họ Hoắc không tốt hoặc là cô bị bắt nạt.

Diệp Tĩnh Gia biết rằng có rất nhiều.

chuyện mình không thể kiếm soát được, giống như là cuộc sống của Hà Thúy Mai bây giờ. Cả ngày bà phải lo lắng đến chuyện của Diệp Bách Nhiên, Diệp Thiến Nhị, lại còn làm.

những công việc khổ cực trong nhiều năm như vậy khiến bà càng ngày càng già. Đến khi già mà còn phải lo lăng cho con gái, cả đời này mẹ cô không có nhiều hạnh phúc.

*Cô đang nghĩ cái gì vậy?” Hoäc Minh Dương vốn tưởng rắng sẽ phải đợi rất lâu ở nhà họ Diệp, nhưng anh không ngờ rằng Diệp Tĩnh Gia lại vội vàng trở về nhà như vậy.

“Me tôi, bà ấy sống không dễ dàng chút nào, anh nói xem bà ấy thực sự hạnh phúc.

sao?” Diệp Tĩnh Gia không tỏ rõ ý kiến của mình, với cuộc sống vất vả như vậy thì xem ra nhiều năm qua Hà Thúy Mai chưa từng được thư thái: “Mẹ tôi nuôi tôi từ nhỏ, vì cuộc sống mà phải gá cho Diệp Bách Nhiên, sau này lại phải lo toan toàn bộ công việc cho cả gia đình, bên cạnh việc củi gạo đầu muối thì bà còn phải bận bịu công việc ở công ty” Cô cố gắng nghĩ lại điều gì đó, nhưng khi cô nhớ được những chuyện này thì phát hiện ra nó vẫn quanh quẩn ở trong đầu, chưa từng biến mất: “Tôi thực sự rất nhớ mẹ, nhưng tôi luôn có cảm giác bà ấy đối xử với Diệp Thiến Nhỉ tốt hơn tôi” Hiếm khi Hoäe Minh Dương nhìn thấy một mặt này của Diệ   Tĩnh Gia, bỗng nhiên anh cảm thấy Diệp Tĩnh Gia cũng không phải là vững chắc không thế phá húy, mà ngược   lại cô rất yếu ớt, rất mỏng manh, yếu ớt đến mức có rất nhiều chuyện có thế khiến cô sụp đổ: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gï2” “Tôi có thế ở bên cạnh anh một cách đơn giản và hạnh phúc được không?” Diệp Tĩnh Gia vừa nói vừa năm trên đùi Hoắc Minh Dương. Anh không cảm nhận được sức nặng ở chân mình nên cũng mặc cho Diệp Tính Gia đè lên *Cö muốn gì ở tôi cũng được, nhưng nên nhớ rằng đừng bao giờ muốn có tình yêu” Đây không phải lần đầu tiên Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia những lời này, nhưng lúc anh nói anh lại thấy Diệp Tĩnh Gia khóc dữ dội hơn: “Cô làm sao vậy?” Không biết rốt cuộc người phụ nữ này có chư   gì, hoặc là cô đã phải trải qua những chuyện gì, tóm lại, trong lòng Hoắc Minh Dương không đành lòng: “Đừng khóc.” Ngay cả Tô Thanh Anh cũng chưa từng có cơ hội nghe qua câu nói này, bởi vì ở trước mặt Hoäc Minh Dương, từ trước đến giờ anh chưa từng để cho Tô Thanh Anh phải khóc.

“Tôi cũng không muốn khóc” Diệp Tĩnh Gia vẫn nén rơi lệ, nói chuyện cũng nghẹn ngào: “Tại sao tôi lại tồi tệ như vậy cơ chứ,   cho dù là sự kiện kia tôi cũng không xử lý tốt…” Cô nãm trên đùi của Hoäc Minh Dương, không ngừng than thở về cuộc sống, mặc kệ Hoắc Minh Dương có vui vẻ hay không hay là có ý kiến gì với cô không, cô phải tranh thủ khoảnh khắc hạnh phúc nhất thời này.

“Cô, đừng như vậy…” Hoắc Minh Dương cảm thấy Diệp Tĩnh Giấ bị cái gì đó đánh sụp.

đổ, chắng qua chỉ là nhìn Hà Thúy Mai một cái mà đã trở thành bộ dạng như vậy, điều này khiến anh không thể tin được: “Cô không muốn mình trở nên như thế này đúng không, nếu có chuyện gì thì cô có thể nói với tôi mà.” Chân tay anh trở nên luống cuống, anh không biết dỗ dành như thế nào, người tài xế ở phía trước cũng nhìn ra cậu chủ nhà mình không biết dỗ vợ.

Nhìn tình hình trước mắt, anh ta cảm.

thấy mình không nên xen vào.

“Dừng xe” Khi xe đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Hoäe Minh Dương bỗng nhiên bảo tài xế dừng xe, tài xế vội vàng phanh lại.

“Đi mua cho tôi một cái bánh ngọt socola” Hoắc Minh Dương dặn dò người tài xế, mới vừa rồi anh ta nghĩ sẽ không dính đến chuyện này, vậy mà bị giao đi mua bánh, anh ta cũng quá xui xẻo rồi: “Tôi… Được rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện