Lại bắt đầu một ngày mới, Tư Du vẫn thức dậy đúng giờ vô cùng, làm bữa sáng cho em trai xong, cô cũng tranh thủ ăn một chút rồi mới đi học. Vừa bước khỏi nhà được vài bước, cả người cô liền đứng sựng. Tử Ngạn đứng tựa vào cột đèn cũng mỉm cười đi lại. Đứng chờ ở đây thật là cả chân muốn tên rần hết cả lên

Nháy mắt vài cái, Tư Du ngoảnh đầu bước đi, không quan tâm lí do tại sao hắn xuất hiện ở đây, tại sao lại đi theo cô đến trường. Mà đúng rồi, hắn cũng đi học, nhưng tại sao sáng sớm phải đến đây, không lí nào lại muốn đi học với cô. Tư Du sởn da gà, không phải là như cô nghĩ đi, có lẽ cô quá đa nghi, có lẽ hắn chỉ tiện đường, chỉ tiện đường đi qua con hẻm nhỏ ngoằn nghèo sâu hoắm này thôi??!!!

Ý nghĩ này nhanh chóng làm lu mờ lí trí của cô. Cuối cùng là tại sao? Cô rất muốn hỏi cho ra nhẽ, cũng muốn cảnh cáo hắn sau này đừng xuất hiện quanh khu vực nhà cô nữa. Nhưng mà cô là lười mở miệng nói chuyện với người. Quyết định để cho hắn chết tâm đi. Nhìn môi cô hơi mím, ánh mắt vẫn mở to nhìn đường thì hắn không nhịn được cười. Hẳn là cô đang cố nén giận

- Mình gửi xe gần đây, tiện thể đi bộ cùng đi học với cậu, dù sao thời gian cũng còn sớm, đi bộ rất tốt - gửi xe gần đây? Có xe không đi, lại đi bộ cùng cô, coi như là muốn tập thể dục, hắn có thể đi trước kia mà, không cần phải đi cùng nhau

- Hơn nữa, mình nghĩ nếu đi xe có lẽ cậu cũng không quen - nói vậy là có ý gì? Hắn còn có ý định muốn chở cô đi bằng cái xe của hắn?! Cũng may đầu hắn không có bị hỏng, còn biết cô nhất định không đi. Nhưng là, hắn không có tiện đường, là cố ý "đi qua" đây. Thấy mặt cô càng ngày càng đanh lại, hắn cũng hiểu, cô đã nghe hắn nói chuyện

- Khu này khi về nhà nhất định rất đáng sợ, mình biết cậu cũng sợ, cho nên không cần nói, mình hằng ngày sẽ đi đi về về với cậu

Nhất thời, chân cô dừng lại. Hắn nói hươu nói vượn cái gì? Cái gì mà sợ? Cô không có sợ, là hắn tự mình dọa mình, nói hắn sợ thì đúng hơn. Cô không sợ, hắn giống như đang viện cớ. Cái gì mà cùng đi đi về về? Muốn đóng vai người tốt sao? Phi, cô không cần, quá rắc rối. Lần đầu thấy cô bị chấn động, hẳn là sẽ mở miệng từ chối đi

Nhưng mà trái lại, cô tiếp tục đi, không hề nói gì sau đó, Tử Ngạn thấy cũng kì lạ, tiếp tục nói chuyện, cô vẫn im lặng, thậm chí tâm thế còn thư thái hơn. Không có nổi giận? Là ngầm chấp nhận sao? Đúng là tin tức lớn, nếu cô đã không từ chối đuổi hắn đi, hắn nhất định có biện pháp khiến cô mở miệng. Vừa đi, hắn lại tiếp tục nhún nhảy, tâm tình phút chốc bay lên tận trời

Tư Du trong lòng cười lạnh. Tên này, nhất định đầu óc có vấn đề. Cô nhất thời hiểu ra, có lẽ, hắn đã nhận một cuộc cá cược mới kiên trì như vậy. Nằm mơ, cô không bao giờ muốn thân thiết với người nào đó, hắn cố gắng cũng là vô ích rồi. Cứ như cũ, trực tiếp xem hắn như người vô hình, như vậy là tốt nhất

Anh Thi vừa đến trường bắt gặp một cảnh hai người cùng đi học liền chấn động. Ríu rít lôi lôi kéo kéo. Tư Du bị đẩy ra ngoài cũng không có nửa lời than trách, lập tức đi lên lầu. Cũng tốt, có người giúp cô kéo lại thứ kia đi, tốt nhất cũng đi đến nơi nào mà cô không nhìn thấy, đừng lượn lờ trước mặt cô là được

Mà ngặt nỗi, hắn lại là ngồi bên cạnh cô, không giáp mặt nhau không được. Cô thì không sao rồi, cứ im lặng là được, mà Tử Ngạn lại kiên nhẫn vô cùng, ngồi bên cạnh độc thoại một mình. Từ ngày này qua ngày khác, sáng trưa chiều tối một ngày bốn bữa đều làm phiền cô, bức cô muốn mở miệng thì thôi. Nhưng mà, Tư Du vẫn là nghĩ hắn vì tiền cá cược, không có mở miệng chút nào

Bạn bè xung quanh thấy hắn bị bỏ bơ đến tội nghiệp cũng thông cảm, khuyên nhủ có, răn đe có, cũng không làm lung lay ý chí của hắn. Anh Thi một cỗ tức giận ở bên cạnh, cớ sao hắn lại cứ một mực muốn ở bên cạnh Lương Tư Du? Không lẽ thích cô ta, không lí nào, nhìn bề ngoài quá bình thường, gia cảnh không tốt lại còn liên quan xã hội đen. Trừ cái học giỏi, cô cái gì cũng không có

Anh Thi khinh thường nhìn. Có từng hỏi qua hắn tại sao lại muốn vậy, hắn chỉ nói là hắn thích kết bạn với Lương Tư Du. Cả trường có biết bao nhiêu bạn gái muốn kết bạn hắn cũng không màng vậy mà lại quan tâm đến một bạn học nhỏ bé. Hắn không biết là hắn có biết bao nhiêu ngu ngốc? Người ngoài nhìn vào còn cười chê

Đại Vũ cũng không chịu được tức giận, nói hắn lập tức từ bỏ. Nhưng một ngày rồi hai ngày, hắn cười trừ lại tiếp tục bám theo Lương Tư Du. Có một lần, bắt gặp Tư Du đang đi từ phòng giáo viên trở về, mà hắn thuận tiện cùng đám bạn đi ngang qua. Tử Ngạn dơ tay chào cô một cái. Đáng tiếc, cũng giống như lần đầu gặp mặt, Tư Du vẫn lướt qua mặt hắn như một cơn gió

Tử Ngạn có chút hụt hẫng, nhưng mà vẫn mỉm cười đi tiếp. Bạn bè thấy hắn vậy cũng lắc đầu, đúng là hết cách, đành đợi hắn mệt mỏi mà bỏ cuộc. Chứ người như Tư Du, hết thuốc chữa rồi. Cố gắng trong một tuần, vẫn không có gì thay đổi, Tử Ngạn không biết rằng làm thế nào mới thu hút được sự chú ý của cô

Nhưng càng nghĩ, hắn lại càng thấy kì. Hình như càng ngày, cô càng không chú ý hắn, mà ngược lại, hắn lại càng để ý đến cô. Bất cứ nơi nào có Lương Tư Du, hắn đều muốn xuất hiện, muốn để ý những thay đổi dù là nhỏ nhặt nhất trên mặt cô, tìm ra những gương mặt tự nhiên đâu đó trong lớp mặt nạ đó. Hắn thấy mình đúng là như bị điên rồi!

Ngay cả Hồ Huân còn khuyên hắn nên từ bỏ. Mà nhìn hắn bây giờ giống như đang theo đuổi người ta, tin đồn đã lan ra trong trường rồi. Tử Ngạn cũng đã giải thích rõ ràng với bạn tốt, nhưng Hồ Huân nói, hắn ta tin thì có ích gì, phải là người khác tin mới được. Tử Ngạn có lần nhờ Hồ Huân tra thử trong giới xã hội đen có liên quan gì đến cô không? Hồ Huân liền bĩu môi. Hình như hắn đánh giá hơi cao Tư Du, làm sao một cô gái nhỏ có thể có quan hệ với xã hội đen. Nhưng nghe tin đồn trong trường năm đó, cũng không quá ngạc nhiên lí do tại sao hắn hỏi vậy. Hồ Huân liền đem đi hỏi ba hắn - Hồ Minh Triết. Quả nhiên, không có chút dính líu. Vậy mà còn bị ba hắn cười cợt, nói con nít ranh còn đi lo chuyện bao đồng

Tuần sau, ba mẹ hắn từ Pháp trở về, cuộc sống một mình sắp sửa kết thúc. Từ khi quyết tâm bám lấy Tư Du, cảm thấy thời gian trôi qua thật bình yên. Hắn ngày trước cảm thấy ngày ngày chơi bời khắp nơi với bạn bè, nhạc nhẽo lụp xụp mới thấy cuộc sống bớt nhạt nhẽo hơn. Vậy mà khi cùng cô cứ hằng ngày đi bộ, còn có trò chuyện, mặc dù đa số là hắn tự độc thoại nhưng cũng rất nhàn nhạ

Giống như là một ngày tự tổng kết, hắn sẽ đem tất cả mọi chuyện nói với cô, cũng thấy lòng đỡ khuất mắc hơn, thoải mái hơn hắn tưởng. Có những lúc tức giận, hắn sẽ xả giận trước mặt cô, sẽ mắng chửi te tát cũng không nghe nửa tiếng ca thán. Chứ nếu như đi với đám Đại Vũ, cũng sẽ bị cuốn theo câu chuyện của Đại Vũ, còn có những chuyện bên lề, hoàn toàn không có thời gian cho hắn kể chuyện của mình

Hắn đành đem kể với Hồ Huân, nhưng Hồ Huân học khác lớp, cùng lắm sẽ nói chuyện được vài chục phút. Còn có một số chuyện hắn bị Hồ Huân hỏi đến không thể nào trả lời, dường như phải giới thiệu hết những người hắn quen biết cho Hồ Huân để dẫn dắt câu chuyện. Đến lúc giới thiệu xong, cũng đã qua vài chục phút

Còn có Tư Du, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, giống như cô cái gì cũng biết, khiến hắn thoải mái nhất chính là ở cạnh cô. Quả nhiên, có một người bạn biết im lặng thế này cũng thật là tốt. Đến trước cửa nhà, Tư Du cũng chẳng buồn quay lại nhìn hắn một cái, trực tiếp mở cửa, làm hắn có chút tổn thương cười khổ

- Anh Tử Ngạn - Đông Hạo từ trong nhà liền nhìn thấy hắn, vội vàng chạy ra - anh cũng thật siêng, ngày nào cũng về cùng chị hai, chẳng hay, có muốn vào nhà uống một cốc nước - Đông Hạo này còn bày đặt giả giọng người lớn mời khách vào nhà

Tư Du đứng bên trong bất động, muốn cười vào mặt tên nhóc này. Tử Ngạn thấy cô không có nửa điểm phản đối liền tưởng cô đồng ý, hiên ngang bước vào nhà. Dù sao là Đông Hạo tiếp, nên là Đông Hạo mời khách, cô không có can hệ, lên lầu học bài. Tử Thiên quan sát từng ngóc ngách trong căn nhà nhỏ ấm cúng

Rất khác so với nhà cao cửa rộng của hắn, nhìn quá dễ thương. Sống ở đây chắc hẳn rất vui vẻ. Nhìn sắc mặt hồng hào của Đông Hạo, chắc chắn cô đã chăm sóc nó rất tốt. Đông Hạo rót cho hắn cốc sữa ấm, không có chuyện gì, chỉ hỏi vài chuyện ở trường của cô. Đông Hạo từ lâu muốn biết, cô ở trường như thế nào, bạn bè có thân thiết không?

Tư Du thay đồ xong từ trên lầu đi xuống, rót một cốc nước trong bếp uống. Nhìn biểu tình phấn khởi trên mặt Đông Hạo, hắn là không biết trên trường cô là người tuyệt tình như thế nào. Tử Ngạn liếc mắt nhìn cô uống nước, thái độ vẫn hời hợt. Chỉ là cô khoát trên người bộ đồ dài tay hơi rộng, nhìn nhỏ bẻ vô cùng, đứng trong căn bếp, lại càng nhìn giống tiểu quỷ, khóe môi bất giác nhỉnh lên

Ở trường thì lạnh lùng vô tình, ở nhà lại có em trai đáng yêu, sống cuộc sống bình thường yên ả, đúng là có hơi khó nói. Tử Ngạn mấp môi nói vài câu với Đông Hạo, nó chăm chú lắng nghe, mà Tư Du đứng trong bếp tai cũng hơi dỉnh lên. Trái với dự đoán của cô, hắn nói....những chuyện thật kì lạ. Cô từ lúc nào trên trường lại hay giúp đỡ bạn bè ôn thi, làm việc chăm chỉ có trách nhiệm, nghe lời giáo viên lại thường đi tản bộ cùng bạn bè chứ?

Tư Du tròn mắt nhìn hắn. Tử Ngạn nhanh mắt phát hiện nét mặt mới này của cô. Hẳn chính là rất bất ngờ, hắn cười híp mắt. Mà Tư Du bị nụ cười của hắn làm cho thất thần, lập tức quay đi cất li. Cái nụ cười kia? Là ý gì? Hắn lừa em trai cô, để làm gì? Lấy lòng sao? Lấy lòng để làm gì? Không phải là vì tiền cá cược chứ?

Chết tiệt! Cô vì vậy mà mắc vào cái bẫy lớn của hắn. Trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu cùng bực bội, Tư Du đi thẳng một hơi lên lầu. Cô không thích ánh mắt hắn cứ nhìn mình lúc trò chuyện như vậy, nhìn giống như thật lòng, nhưng tận sâu trong lí trí, cô biết hắn đang diễn. Tư Du ôm đầu, xem ra cô lơ hắn cũng không được, hắn không có dấu hiệu ngừng lại, còn tấn công sâu hơn, hiện đã tới Đông Hạo rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện