“Ngươi quan trọng hơn!”

Không miễn cưỡng hay do dự .

Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, suy tư hỏi,

“Ngươi thật ra không muốn ngôi vị hoàng đế ?”

“A...... Vẫn là oa nhi hiểu ta nhất !”

Người còn sống nếu không có mục tiêu sẽ không thú vị, ngôi vị hoàng đế trước kia đối với hắn chỉ là một cái mục tiêu cho đỡ nhàm chán , bất quá hiện tại cái ngôi vị kia không bằng cái ngôi vị đang ở trong lòng hắn !

“Hừ!”

Hừ lạnh một tiếng, tránh đi miệng viế thương của hắn , Sở Tiếu Tiếu xoay người ghé vào trước ngực hắn , tay nhỏ bé đùa nghịch sợi tóc đen của hắn , khó hiểu hỏi,

“Ngươi rốt cuộc coi trọng cái gì của ta ?”

Tử Minh Tà nghĩ nghĩ, vô tội nói,

“Ta cũng không rõ !”

Hắn là thật sự không rõ, dù sao hắn muốn gặp nàng nhìn thấy nàng tâm tình của hắn liền sung sướng !

Sở Tiếu Tiếu chu miệng

,“Ngươi không phải là lệ thuộc vào ta chứ ?”

“Thế vì sao oa nhi lại không cho ta chết ?”

Bàn tay to ở nàng trên lưng nhẹ vỗ về, Tử Minh Tà nhíu mày hỏi.

Sở Tiếu Tiếu bĩu môi,

“Ta làm sao mà biết?”

Thật sự là không giống nàng . Ở trước ngực hắn cọ cọ , lại tò mò hỏi,

“Tâm hồn là ở đâu có ? ta còn chưa từng nghe nói !”

“Tâm hồn vốn do mẫu phi ta lưu lại , nàng vốn định đưa cho phụ hoàng nhưng lại không , nàng biết phụ hoàng khẳng định sẽ phụ nàng , nàng không đành lòng nhìn hắn cả đời đau khổ !”

“Nếu là ta, ta cũng sẽ không dùng!”

“Ân? Vì sao?”

Hắn cũng không cho rằng nàng cùng mẫu phi của hắn cùng một lý do !

“Nam nhân này như cái nhà cầu, vì sao lại muốn mang chính mình cột chung với hắn ? Thiên địa bao la , trên đời này ếch ba chân thì khó tìm , nam nhân hai chân khắp nơi đều có !”

Ngược lại lại nghĩ, thế giới này động vật kỳ quái không thiếu liệu có ếch ba chân không nhỉ ? Tử Minh Tà đột nhiên cảm thấy mình có chút may mắn, hoàn hảo có viên tâm hồn, bằng không hắn thật đúng là lo lắng, dù sao hiện tại nàng đối với hắn tình cảm còn chưa sâu !

Sở Tiếu Tiếu nhìn hắn một cái, có chút buồn bực nói,

“Vạn nhất ta yêu thương người khác thì làm sao bây giờ ?”

Tử Minh Tà sắc mặt trầm xuống, Sở Tiếu Tiếu hơi sợ nhìn hắn, nói thầm nói,

“Nhỡ kiếp sau ta lại quên mất ngươi yêu người khác thì làm sao ?”

Tử Minh Tà hừ lạnh một tiếng, cười đến có chút dữ tợn,

“Vậy ngươi cứ hảo hảo mà hưởng thụ ta làm sao trị ngươi !”

“Hừ! Không lương tâm!”

Tử Minh Tà mắt nhìn tiểu nha đầu trong lòng , rốt cuộc ai không lương tâm? Há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó , cuối cùng lại nhịn xuống.

Sở Tiếu Tiếu có chút ngập ngừng nhìn hắn , sau đó khuân mặt nhỏ nhắn dấu sau cổ hắn , thở dài một tiếng, tựa hồ có chút nhận mệnh, rầu rĩ nói,

“Được rồi! Ta thừa nhận ta yêu ngươi!”

Nàng cũng không phải là một người trốn tránh sự thật , lúc trước nàng không làm rõ được nàng cùng hắn có loại cảm tình gì , nhưng là hiện tại nàng rất rõ ràng, nàng thật sự yêu hắn! Nàng không tin nhất kiến chung tình cư nhiên lại phát sinh trên người nàng !

Lúc nhìn thấy hắn đem chủy thủ khảm sâu vào trong ngực nàng cư nhiên thấy sợ hãi ! Nàng sợ hắn từ nay về sau biến mất, nghĩ hắn không bao giờ nữa sẽ xuất hiện nữa , nàng liền cảm thấy khủng hoảng, đó là cảm xúc nàng chưa bao giờ có , nàng không biết phải làm sao, cũng làm cuối cùng nàng cũng đã hiểu được tâm tình của mình !

Tử Minh Tà gắt gao ôm nàng chưa bao giờ nghĩ một câu nói lại có thể làm cho nàng kích động như vậy , mặc dù hắn cảm giác nàng đối hắn bất đồng, nhưng nghe chính miệng nàng nói ra , vẫn không thể khống chế được xúc động trong lòng .

“Buông tay...... Ngươi đừng đã quên ngươi vẫn đang bị thương đừng loạn

“Loảng xoảng lang”

Một tiếng, Tử Minh Tà không hờn giận nhìn người đang bị kinh hách ở cửa , âm thanh lạnh lùng nói,

“Đi ra ngoài!”

Minh Yên ngây ngốc xoay ra ngoài , mới ra sân , lại bất ngờ dừng cước, kêu sợ hãi một tiếng, chạy về trong phòng, ngón tay run run chỉ vào Tử Minh Tà,

“Ngươi...... Ngươi ngươi......”

Nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu,

“Ngươi hái hoa tặc này cư nhiên dám chiếm tiện nghi của tiểu thư !”

( Ảnh : pạn Minh Yên dễ thương ghê ……..^^)

Viên Húc bị nàng kinh động, nghĩ Sở Tiếu Tiếu ra chuyện gì, chạy như bay tới , mới phát hiện thật sự đã xảy ra chuyện!

Trên giường lớn , Tử Minh Tà xích lõa nửa ngực săn chắc nhưng trắng nõn , trên ngực có một cái đầu nhỏ , cau mày , Sở Tiếu Tiếu không tình nguyện mở mắt ra, đối mắt với cặp đồng tử vàng bạc , mới nhớ tới tối hôm qua chuyện.

Lật chăn lên , kiểm tra miệng vết thương của hắn, hoàn toàn coi hai người ngoài cửa là không khí .

Thân thủ vuốt bụng hắn bóng loáng như lúc đầu , Sở Tiếu Tiếu vừa lòng gật đầu , Viên Húc nhìn này một màn có chút choáng váng

“Tiếu Tiếu!”

Sở Tiếu Tiếu quay đầu nhìn hắn,

“Ách? Sư phụ, ngươi như thế nào sáng sớm đã tới rồi?”

Viên Húc đam mê luyện đan, trở thành đại phu chuyên dụng của Sở Tiếu Tiếu , không có gì làm, liền cả ngày trầm mê trong luyện đan , sáng sớm như vậy liền thấy hắn , thật là khó khăn !

Nhìn Tử Minh Tà đem Sở Tiếu Tiếu toàn bộ ôm vào trong lòng, Viên Húc tức giận đến phẫn nộ,

“Ngươi có biết hay không ngươi đang làm cái gì? Ngươi vẫn là cô nương chưa lấy chồng !”

Sở Tiếu Tiếu nâng mắt nhìn về phía Tử Minh Tà, Tử Minh Tà trong mắt hiện lên ý cười, ở trên môi nhỏ nhắn của Sở Tiếu Tiếu hôn một ngụm , Sở Tiếu Tiếu nhóp nhép cái miệng , hương vị không sai! Nhìn về phía viên Húc cười nói ,

“Sư phụ, không cần lo lắng! Ngươi xem ta như vậy hắn có thể làm được cái gì ?”

“Ngươi...... Ngươi như vậy là muốn cho mọi người biết , ngươi còn có thể lập gia đình ư ?”

Sở Tiếu Tiếu không sao cả bĩu môi,

“Sư phụ, ngươi cho rằng ta có cái dạng này mà gả ra ngoài ư?”

Tử Minh Tà cúi đầu cắn vành tay nhỏ nhắn của nàng, ái muội nói,

“Oa nhi, không phải còn có ta sao?”

Mắt hí mị hoặc, tựa hồ cảm thấy hương vị rất ngon, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm nhấm nháp.

Nhìn hai người gian ái muội, Minh Yên nháy mắt đỏ mặt, mà Viên Húc lúc này mới chú ý tới cặp đồng tử khác người của Tử Minh Tà ,

“Ngươi là nhị hoàng tử?”

Tiếu Tiếu khi nào thì cùng nhị hoàng tử nhận thức?

Tử Minh Tà một bên giúp Sở Tiếu Tiếu mặc quần áo, một bên cười nói,

“Viên lão yên tâm, ta sẽ phụ trách!”

Đối với người bên người nàng , hắn đã điều tra qua , Sở Tiếu Tiếu bĩu môi, đối với hành động hắn điều tra việc riêng tư của nàng không biết có nên tức giận không .

Ách...... Viên Húc không biết nên nói cái gì, năng lực của Tiếu Tiếu hắn biết rõ , mà vị này nhị hoàng tử tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng lại không có chút năng lực, hơn nữa cặp kia yêu đồng của hắn cũng là cấm kỵ, nhìn khắp chẳng có nữ tử nào chịu gả cho hắn ! Trên thực tế hắn cảm thấy Tử Minh Tà không xứng với Sở Tiếu Tiếu, tuy rằng Tiếu Tiếu không lớn !

Tử Minh Tà cũng không chờ hắn trả lời, hắn biết chuyện của hắn với Tiếu Tiếu, ai cũng quản không được, bất quá người này là người quen của nàng , cho nên hắn mới có thể cho ông ta sắc mặt hòa nhã!

“Oa nhi, ta phải đi!”

Sở Tiếu Tiếu dừng một chút, có chút không quan tâm,

“Nga !"

“Cứ như vậy?”

Tử Minh Tà có chút bất mãn.

Sở Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn hắn, sau đó cũng không để ý còn có hai người xem, ôm lấy cổ của hắn hôn lên .

......

Trong phòng, ba người sắc mặt khác nhau, Viên Húc cau mày, Minh Yên khóc không ra nước mắt, Sở Tiếu Tiếu vẻ mặt không sao cả, dù sao đều ăn xong tâm hồn, nàng chạy cũng chạy không thoát, hơn nữa nàng cũng không muốn chạy!

Trầm mặc một lúc lâu, Viên Húc rốt cục mở miệng hỏi nói,

“Tiếu Tiếu, ngươi như thế nào nhận thức nhị hoàng tử?”

Hắn biết Tiếu Tiếu thường xuyên xuất môn, nhưng hắn nghĩ chính nàng có chừng mực, cũng không có quản quá nàng.

Sở Tiếu Tiếu vô tội trừng mắt nhìn,

“Ngày hôm qua ở trên đường đụng tới!”

Minh Yên hối hận , sớm biết rằng ngày hôm qua không cho tiểu thư đi ra ngoài thì tốt rồi , hiện tại tiểu thư cũng sẽ không bị người khinh bạc!

Mà Viên Húc nghe xong lời của nàng, kích động đứng lên,

“Ngày hôm qua?! Các ngươi hôm qua mới nhận thức liền......”

Sở Tiếu Tiếu ngân âm điệu,

“Sư phó...... chúng ta chuyện gì cũng chưa làm......”

Làm ơn! Nàng hiện tại chỉ là một tiểu nha đầu năm tuổi, bọn họ lo lắng cái gì a?

“Nhưng là các ngươi...... Quan hệ này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngươi......”

Sở Tiếu Tiếu không có cách nào khác, đành phải đem Tử Minh Tà lôi ra,

“Hắn không phải nói hắn sẽ phụ trách!”

Viên Húc nghiêm túc nhìn nàng hỏi,

“Tiếu Tiếu, ngươi thật sự thích nhị hoàng tử?”

Sở Tiếu Tiếu gật gật đầu, còn thật sự nói,

“Sư phó, ngươi yên tâm, ta có chừng mực!”

Viên Húc thở dài một tiếng, cũng không hỏi tiếp, Tiếu Tiếu từ nhỏ thông minh, biết chính mình nên làm cái gì, căn bản không cần hắn quan tâm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện