Khương Lam ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ: Muốn tìm được nó rồi ăn luôn trước khi mấy người tới, đương nhiên phải nhanh lên.
Nhưng bây giờ nhanh thì nhanh thật, Thái Tuế lại không ăn được.
Nghĩ đến đây, Khương Lam không khỏi càng thêm buồn bực, càng nghĩ càng thấy tủi, lúc này mới chân tình thật cảm mà thương tâm.
Ứng Kiệu thì cho rằng cậu đang sợ, nét mặt ôn hòa hẳn lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu:
"Cậu làm rất tốt, nhưng quá lỗ mãng, sau này phải nhớ không được mạo hiểm một mình."
Khương Lam lập tức ngoan ngoãn gật đầu:
"Ừm ừm."
Ứng Kiệu bây giờ mới mỹ mãn cười cười.
Trước kia Canh Thần cứ luôn lải nhải với anh muốn nuôi một đứa nhỏ, khi đó anh vô cùng ghét bỏ ấu tể yếu ớt.
Nhưng hiện tại nhìn lại Khương Lam mới thấy, nuôi một đứa nhỏ giống thế này, cảm giác cũng không tệ lắm.
Trần Họa một kiếm chia Thái Tuế ra thành hai nửa, mới vừa quay đầu liền thấy Ứng Kiệu cười đến đầy mặt hiền từ.
Trong lòng hắn thầm mắng một câu "Đệt mợ", kiếm trong tay múa ra tàn ảnh.
Thái Tuế là linh vật, bản chất ôn hòa, vốn không có tính công kích.
Chính vì thế, Thiên Đạo mới ban cho tộc Thái Tuế khí vận trời cao ưu ái, để tộc này được phát triển.
Nhưng cây Thái Tuế trước mắt đã vượt qua nhận tri của Trần Họa về chủng tộc này.
Nó không chỉ có bộ dạng ghê tởm, cách thức công kích cũng rất tà môn.
Nó giống một con giun khổng lồ, chém thế nào cũng không chết, chém thành hai nửa vẫn có thể cử động, ngược lại còn sinh thêm một kẻ địch.
Càng ghê tởm hơn nữa là, xúc tua của nó bắt đầu phân bố chất nhầy màu đỏ, chưa nói tới hậu quả bị đụng trúng, chỉ riêng nhìn thôi đã đủ ghê tởm người rồi.
Trần Họa nghiến răng kèn kẹt, vung kiếm chém Thái Tuế nát vụn, trong chớp mắt thịt của nó tung bay khắp nơi.
Khương Lam đứng xa xa nhìn, theo bản năng có chút đau lòng, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi: Dù sao cũng ăn không được, không có gì phải tiếc cả.
Lúc này mới bình thường trở lại.
Ứng Kiệu cho rằng cậu đang lo lắng Trần Họa, nheo mắt nhìn Trần Họa một cái, giữa kiếm quang chớp động, Họa Bì Yêu xác thật tuấn dật cao ráo, bề ngoài hoặc nhân.
Anh đè đè mày, nhắc nhở một câu:
"Sếp, mười hai rưỡi."
Ý ngầm chính là, làm nhanh lên, đừng dùng dằng.
Trần Họa: Móa nó! Ngon thì ông lên a!
Mắng thì mắng, hắn vẫn gia tăng tốc độ.
Năng lực của Thái Tuế quả nhiên có hạn chế, Trần Họa tìm ra nhược điểm rồi, nó chỉ có thể bị áp đảo.
Mắt thấy hình thể của nó đã co lại một nửa, Thái Tuế lập tức kéo khoảng cách giữa hai người ra, mắt lập lòe âm mưu:
"Không đánh nữa, ta đầu hàng.
Chỉ cần các người tha cho ta, ta sẽ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.
Yêu Quản Cục không phải đang cần người sao? Ta chấp nhận gia nhận Yêu Quản Cục."
Trần Họa một kiếm cho nó nằm sấp xuống, cười lạnh:
"Nhận cái con khỉ! Mi cho rằng Yêu Quản Cục là bãi rác sao? Rác rưởi gì cũng thu?"
Vẻ giả nhân giả nghĩa Thái Tuế bày ra lại hóa thành oán độc, nó vặn vẹo thân hình, không cam lòng gào rống:
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì lúc nhân loại hãm hoại tộc chúng ta thì các ngươi mặc kệ, hiện giờ đến phiên ta báo thù các ngươi lại nhúng tay? Ngay cả Thiên Đạo cũng che chở ta, các ngươi dựa vào cái gì mà trừng phạt ta?"
"Mi cảm thấy Thiên Đạo thật sự vẫn còn che chở mi sao?"
Ứng Kiệu kéo Khương Lam tiến lại gần, lạnh nhạt khinh thường nhìn nó:
"Thứ mà Thiên Đạo che chở chính là tộc Thái Tuế, nhưng mi, mi đã giết hại bao nhiêu đồng loại để gia tăng tu vi cho mình?"
Tộc Thái Tuế tu hành không dễ dàng, Thiên Đạo giáng xuống khí vận tương hộ.
Dù là nhân tộc trước nay được gọi là con cưng của Thiên Đạo, nếu vô duyên vô cớ chọc phải Thái Tuế cũng sẽ xúi quẩy, cổ nhân chính vì thế mới có câu "Phạm Thái Tuế".
Nhưng gốc Thái Tuế trước mắt này, không chỉ tàn sát nhân tộc, ngay cả đồng tộc nó cũng không buông tha.
Trên người nó không chỉ có huyết khí của nhân tộc, còn có oán khí của đồng tộc nó.
"Nếu Thiên Đạo che chở mi, vì sao chúng ta lại dễ dàng tìm được mi như thế?"
Ứng Kiệu lạnh giọng đánh nát ảo tưởng của nó:
"Bởi vì sát nghiệt của mi quá nặng, mệnh số đã hết."
Nói xong, anh liếc nhìn Trần Họa một cái, ý bảo hắn đưa nó về Yêu Quản Cục xử lý.
Gương mặt không có ngũ quan của Thái Tuế lại phức tạp mà bày ra nét hỗn loạn không cam, nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khương Lam, thét lên chói tai:
"Là mi! Nếu không phải mi─"
Khương Lam nheo mắt, nhanh chân tiến đến dẫm lên mặt nó, hung ác nói:
"Ta làm sao vậy? Ta còn chưa tính sổ với mi đâu!"
Nó phẫn nộ, còn muốn mở miệng ồn ào, Khương Lam lại dẫm lên mặt nó, dùng sức nghiền ép:
"Ta nói sai sao? Mi còn không phục?"
Thái Tuế: .
Đầu đã bị dẫm bẹp, nó rốt cuộc nói không thành lời.
Khương Lam cũng vừa lòng.
Ứng Kiệu đứng cạnh nhìn, không nghĩ tới tiểu yêu quái có vẻ mềm mại yếu ớt thế nhưng cũng biết nổi giận, đặc biệt là lúc dẫm lên mặt Thái Tuế nói lời hung ác, khí thế như hồng, rất ra dáng đại yêu.
Khóe môi Ứng Kiệu cong lên, kéo Khương Lam ra, nhíu mi:
"Đừng dẫm, dơ."
Khương Lam "A" một tiếng, lập tức phản ứng lại đây, cúi đầu nhìn đế giày, vội vàng ghét bỏ mà dậm dậm chân lên mặt đường.
Ứng Kiệu nói:
"Bỏ đôi giày này đi, xong việc tôi mua đôi mới cho cậu."
Khương Lam không chút do dự gật đầu.
Thái Tuế thật sự quá thối.
Thái Tuế: Mợ nớ! Mợ nớ! Mấy người nghe thấy không?
* * *
Thái Tuế đã bị bắt, lại vẫn còn một Triệu Quần Phương cần xử lý.
Bà ta có mối quan hệ không rõ ràng với Thái Tuế, ba người đứng đây không ai có hảo cảm gì với bà ta, cuối cùng Khương Lam đành báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới xử lý.
Trần Họa và Ứng Kiệu vốn dĩ phải áp giải Thái Tuế về Cục Quản Lý Yêu Tộc, nhưng mỗi lần hắn thấy Ứng Kiệu giả bộ đạo mạo là lại đau mắt, dứt khoát hễ không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, lên xe, nhấn ga, bỏ Ứng Kiệu lại tại chỗ.
Hắn nhô đầu ra vẫy vẫy tay với hai bóng người xa xa, cười hì hì:
"Tiểu Ứng à, tôi phải về cục báo cáo kết quả công tác gấp, cậu và Khương Lam ở lại chờ cảnh sát tới, đừng đi lung tung nghe không."
Nói xong, nhấn ga tăng tốc, nhanh như điện chớp biến mất..
Nhưng bây giờ nhanh thì nhanh thật, Thái Tuế lại không ăn được.
Nghĩ đến đây, Khương Lam không khỏi càng thêm buồn bực, càng nghĩ càng thấy tủi, lúc này mới chân tình thật cảm mà thương tâm.
Ứng Kiệu thì cho rằng cậu đang sợ, nét mặt ôn hòa hẳn lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu:
"Cậu làm rất tốt, nhưng quá lỗ mãng, sau này phải nhớ không được mạo hiểm một mình."
Khương Lam lập tức ngoan ngoãn gật đầu:
"Ừm ừm."
Ứng Kiệu bây giờ mới mỹ mãn cười cười.
Trước kia Canh Thần cứ luôn lải nhải với anh muốn nuôi một đứa nhỏ, khi đó anh vô cùng ghét bỏ ấu tể yếu ớt.
Nhưng hiện tại nhìn lại Khương Lam mới thấy, nuôi một đứa nhỏ giống thế này, cảm giác cũng không tệ lắm.
Trần Họa một kiếm chia Thái Tuế ra thành hai nửa, mới vừa quay đầu liền thấy Ứng Kiệu cười đến đầy mặt hiền từ.
Trong lòng hắn thầm mắng một câu "Đệt mợ", kiếm trong tay múa ra tàn ảnh.
Thái Tuế là linh vật, bản chất ôn hòa, vốn không có tính công kích.
Chính vì thế, Thiên Đạo mới ban cho tộc Thái Tuế khí vận trời cao ưu ái, để tộc này được phát triển.
Nhưng cây Thái Tuế trước mắt đã vượt qua nhận tri của Trần Họa về chủng tộc này.
Nó không chỉ có bộ dạng ghê tởm, cách thức công kích cũng rất tà môn.
Nó giống một con giun khổng lồ, chém thế nào cũng không chết, chém thành hai nửa vẫn có thể cử động, ngược lại còn sinh thêm một kẻ địch.
Càng ghê tởm hơn nữa là, xúc tua của nó bắt đầu phân bố chất nhầy màu đỏ, chưa nói tới hậu quả bị đụng trúng, chỉ riêng nhìn thôi đã đủ ghê tởm người rồi.
Trần Họa nghiến răng kèn kẹt, vung kiếm chém Thái Tuế nát vụn, trong chớp mắt thịt của nó tung bay khắp nơi.
Khương Lam đứng xa xa nhìn, theo bản năng có chút đau lòng, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi: Dù sao cũng ăn không được, không có gì phải tiếc cả.
Lúc này mới bình thường trở lại.
Ứng Kiệu cho rằng cậu đang lo lắng Trần Họa, nheo mắt nhìn Trần Họa một cái, giữa kiếm quang chớp động, Họa Bì Yêu xác thật tuấn dật cao ráo, bề ngoài hoặc nhân.
Anh đè đè mày, nhắc nhở một câu:
"Sếp, mười hai rưỡi."
Ý ngầm chính là, làm nhanh lên, đừng dùng dằng.
Trần Họa: Móa nó! Ngon thì ông lên a!
Mắng thì mắng, hắn vẫn gia tăng tốc độ.
Năng lực của Thái Tuế quả nhiên có hạn chế, Trần Họa tìm ra nhược điểm rồi, nó chỉ có thể bị áp đảo.
Mắt thấy hình thể của nó đã co lại một nửa, Thái Tuế lập tức kéo khoảng cách giữa hai người ra, mắt lập lòe âm mưu:
"Không đánh nữa, ta đầu hàng.
Chỉ cần các người tha cho ta, ta sẽ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.
Yêu Quản Cục không phải đang cần người sao? Ta chấp nhận gia nhận Yêu Quản Cục."
Trần Họa một kiếm cho nó nằm sấp xuống, cười lạnh:
"Nhận cái con khỉ! Mi cho rằng Yêu Quản Cục là bãi rác sao? Rác rưởi gì cũng thu?"
Vẻ giả nhân giả nghĩa Thái Tuế bày ra lại hóa thành oán độc, nó vặn vẹo thân hình, không cam lòng gào rống:
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì lúc nhân loại hãm hoại tộc chúng ta thì các ngươi mặc kệ, hiện giờ đến phiên ta báo thù các ngươi lại nhúng tay? Ngay cả Thiên Đạo cũng che chở ta, các ngươi dựa vào cái gì mà trừng phạt ta?"
"Mi cảm thấy Thiên Đạo thật sự vẫn còn che chở mi sao?"
Ứng Kiệu kéo Khương Lam tiến lại gần, lạnh nhạt khinh thường nhìn nó:
"Thứ mà Thiên Đạo che chở chính là tộc Thái Tuế, nhưng mi, mi đã giết hại bao nhiêu đồng loại để gia tăng tu vi cho mình?"
Tộc Thái Tuế tu hành không dễ dàng, Thiên Đạo giáng xuống khí vận tương hộ.
Dù là nhân tộc trước nay được gọi là con cưng của Thiên Đạo, nếu vô duyên vô cớ chọc phải Thái Tuế cũng sẽ xúi quẩy, cổ nhân chính vì thế mới có câu "Phạm Thái Tuế".
Nhưng gốc Thái Tuế trước mắt này, không chỉ tàn sát nhân tộc, ngay cả đồng tộc nó cũng không buông tha.
Trên người nó không chỉ có huyết khí của nhân tộc, còn có oán khí của đồng tộc nó.
"Nếu Thiên Đạo che chở mi, vì sao chúng ta lại dễ dàng tìm được mi như thế?"
Ứng Kiệu lạnh giọng đánh nát ảo tưởng của nó:
"Bởi vì sát nghiệt của mi quá nặng, mệnh số đã hết."
Nói xong, anh liếc nhìn Trần Họa một cái, ý bảo hắn đưa nó về Yêu Quản Cục xử lý.
Gương mặt không có ngũ quan của Thái Tuế lại phức tạp mà bày ra nét hỗn loạn không cam, nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khương Lam, thét lên chói tai:
"Là mi! Nếu không phải mi─"
Khương Lam nheo mắt, nhanh chân tiến đến dẫm lên mặt nó, hung ác nói:
"Ta làm sao vậy? Ta còn chưa tính sổ với mi đâu!"
Nó phẫn nộ, còn muốn mở miệng ồn ào, Khương Lam lại dẫm lên mặt nó, dùng sức nghiền ép:
"Ta nói sai sao? Mi còn không phục?"
Thái Tuế: .
Đầu đã bị dẫm bẹp, nó rốt cuộc nói không thành lời.
Khương Lam cũng vừa lòng.
Ứng Kiệu đứng cạnh nhìn, không nghĩ tới tiểu yêu quái có vẻ mềm mại yếu ớt thế nhưng cũng biết nổi giận, đặc biệt là lúc dẫm lên mặt Thái Tuế nói lời hung ác, khí thế như hồng, rất ra dáng đại yêu.
Khóe môi Ứng Kiệu cong lên, kéo Khương Lam ra, nhíu mi:
"Đừng dẫm, dơ."
Khương Lam "A" một tiếng, lập tức phản ứng lại đây, cúi đầu nhìn đế giày, vội vàng ghét bỏ mà dậm dậm chân lên mặt đường.
Ứng Kiệu nói:
"Bỏ đôi giày này đi, xong việc tôi mua đôi mới cho cậu."
Khương Lam không chút do dự gật đầu.
Thái Tuế thật sự quá thối.
Thái Tuế: Mợ nớ! Mợ nớ! Mấy người nghe thấy không?
* * *
Thái Tuế đã bị bắt, lại vẫn còn một Triệu Quần Phương cần xử lý.
Bà ta có mối quan hệ không rõ ràng với Thái Tuế, ba người đứng đây không ai có hảo cảm gì với bà ta, cuối cùng Khương Lam đành báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới xử lý.
Trần Họa và Ứng Kiệu vốn dĩ phải áp giải Thái Tuế về Cục Quản Lý Yêu Tộc, nhưng mỗi lần hắn thấy Ứng Kiệu giả bộ đạo mạo là lại đau mắt, dứt khoát hễ không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, lên xe, nhấn ga, bỏ Ứng Kiệu lại tại chỗ.
Hắn nhô đầu ra vẫy vẫy tay với hai bóng người xa xa, cười hì hì:
"Tiểu Ứng à, tôi phải về cục báo cáo kết quả công tác gấp, cậu và Khương Lam ở lại chờ cảnh sát tới, đừng đi lung tung nghe không."
Nói xong, nhấn ga tăng tốc, nhanh như điện chớp biến mất..
Danh sách chương