Đến bến tàu điện ngầm, di động Khương Lam vang lên.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là đại ca Bị Hý gọi tới.

Từ ngày cậu dọn ra khỏi Long Cung sống một mình đến nay cũng đã gần một năm trôi qua, đại ca vẫn cứ không yên tâm, mỗi ba ngày đều phải gọi điện dặn dò một lần.
Hai anh em trò chuyện trong chốc lát, chủ đề lại về tới việc quay trở lại Long Cung.
"Em có thể tự chăm sóc mình được mà."
Khương Lam bặm môi, khóe miệng chán nản mà sụp xuống:
"Em cũng không thể ở lại Long Cung cả đời không ra ngoài a.

Hơn nữa Bạch Trạch cũng nói, cơ duyên của em đến từ nhân tộc."
Thao Thiết là long tử, lại cũng là hung thú.

Long tộc từ xưa đến nay đều mang đến điềm lành, từ khi Khương Lam có ý thức, trong cơ thể cậu luôn có hai luồng sức mạnh giằng co lẫn nhau.

Ở thời thượng cổ, cậu bị bản năng của hung thú chi phối.


Sau khi được Long tộc tìm thấy, đại ca Bị Hý mang cậu về Long Cung, điềm lành chi khí đặc trưng của Long tộc bấy giờ mới thức tỉnh, dần dần lấn át hung tính.

Cậu thích những ngày sống ở Long Cung, nhưng bản năng của Thao Thiết không lúc nào là không nhắc nhở cậu, mặc dù cậu có nỗ lực ngụy trang bản thân mình trở nên vô hại đến thế nào, một ngày nào đó cậu vẫn sẽ bị bản năng khống chế, hủy diệt tất cả những gì cậu quý trọng.
Khương Lam rất sợ hãi điều đó, cậu luôn cật lực áp chế bản năng, nhưng mấy năm gần đây, cảm giác đói khát trong cậu lại càng thêm mạnh mẽ, càng ngày càng khó đè ép.

Dường như trong đầu cậu luôn có một giọng nói mê hoặc cậu cắn nuốt tất cả.

Khương Lam vẫn còn nhớ như in ngày đại ca vừa dẫn cậu về nhà rồi đến gặp Bạch Trạch, Bạch Trạch đã nói với cậu:
"Con phải nhớ, bản tính của Thao Thiết là tham lam, nhưng con không phải Thao Thiết, không thể bị mê hoặc, con chỉ là chính con thôi."
Khương Lam nghe đến mơ mơ hồ hồ, không hiểu ra sao, Bạch Trạch lại không chịu nói thêm nữa.

Nhưng từ đó về sau, cậu tự đặt cho mình cái tên Khương Lam, thời thời khắc khắc đều đang cảnh tỉnh chính mình ghi nhớ những lời ấy.
Mãi cho đến một năm trước, cảm giác đói khát trong cơ thể càng ngày càng khó áp chế, cậu lại đi gặp Bạch Trạch một lần nữa.

Khi đó, Bạch Trạch không gì không biết đã suy yếu mê man, ít khi tỉnh táo.

Nhìn thấy cậu đến, người chỉ nói một câu "Cơ duyên của con đến từ nhân tộc", sau đó lại tiếp tục ngủ say.
Vì thế, Khương Lam mới hạ quyết tâm dọn ra khỏi Long Cung, một mình đến xã hội loài người lăn lê bò lết.

Đơn giản chỉ vì cậu muốn làm Khương Lam, mà không phải thượng cổ hung thú Thao Thiết, người - yêu nghe thấy đều biến sắc.
Nhắc tới Bạch Trạch, Bị Hý quả nhiên không tiếp tục khuyên nữa.

Khương Lam nghe thấy tiếng thở dài ở đầu bên kia, đại ca lại hỏi:
"Anh nghe Hồ Xán bảo em chuẩn bị tìm việc làm thêm?"
Nói đến cái này, Khương Lam rốt cuộc vui vẻ lên, cho dù cố gắng đè khóe môi đang giương lên lại, mặt cậu vẫn tràn đầy đắc ý:
"Đã tìm được rồi ạ.

Em thi đậu vào biên chế công chức ở tổ dân phố Hàm Dương, chờ nghỉ hết Quốc tế Lao động là bắt đầu đi làm."
Mấy năm nay ở Trung Quốc không mấy yên ổn, việc lớn việc nhỏ xảy ra ùn ùn không dứt, để giữ gìn trật tự xã hội, ngăn chặn các phi nhân loại gây sóng gió, các lực lượng phòng giữ đều sắp xếp nhân sự len lỏi vào các đơn vị hành chính nhỏ lẻ như tổ dân phố..

Không chỉ có nhân loại chen chúc mà đến đi thi công chức, yêu tộc và tu sĩ cũng đều cạnh tranh rất kịch liệt vì vài vị trí ít ỏi kia.
Ý Khương Lam muốn chính là, nếu nhiệm vụ của Tổ Đặc Vụ không ổn định, vậy cậu có thể đến các đơn vị cơ sở, tự mình chủ động đi tìm việc làm.

Tuy rằng phần lớn đều chỉ là những việc lặt vặt do vài tiểu yêu tiểu quỷ gây ra mà thôi, nhưng tích tiểu thành đại a, cũng có thể tính thêm vào hiệu suất lương tháng.
Tưởn tượng đến cuộc sống tương lai tươi sáng, Khương Lam cười híp cả mắt.
Ngay cả Toan Nghê cũng nhịn không được chui nửa đầu nhỏ lông xù xù ra khỏi túi áo, phụ họa:

"Ngũ ca siêu lợi hại!"
Khương Lam nhìn thoáng qua bốn phía, nhanh chóng ấn đầu em trai xuống dưới.

Trong điện thoại, giọng Bị Hý cũng nhẹ nhàng hẳn:
"Nếu em muốn làm thì cứ làm.

Trời nóng rồi, anh sẽ bảo chú Quý đưa đồ mùa hè đến cho em và tiểu bát."
Khương Lam cũng không từ chối nữa, "Dạ" một tiếng rồi kết thúc cuộc gọi.
Nhà Khương Lam đang ở nằm trong khu Gia Hòa tại Hàm Dương[1], một khu đô thị đã khá cũ xưa.

May mắn quang cảnh chung quanh khá tốt, cây xanh phủ đầy, các hộ gia đình phần lớn là người địa phương, đều rất tốt tính.

Lúc ấy, Khương Lam chỉ nhìn thoáng qua đã thích ngay nơi này, thừa dịp phát thưởng, cậu một hơi dùng hết tiền đi mua nhà ở.

Bây giờ nhìn lại mới thấy cậu quả nhiên rất sáng suốt.

Đổi thành nhân loại hoặc một ít tiểu yêu quái nhỏ yếu, có một công việc ổn định, có nhà riêng, như vậy đã chẳng khác gì thần tiên rồi.

Khương Lam cũng thấy đủ, vô cùng vừa lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Nếu không có cái bụng mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở cậu nó đang trống rỗng, vậy hẳn là càng tốt.
Về đến nhà, Toan Nghê từ trong túi bò ra, leo lên vai Khương Lam ngồi xổm, dùng gương mặt lông xù xù cọ cọ má Khương Lam, chậm rì rì nói:
"Ngũ ca, em đói bụng."
Mấy miếng bò bít tết vừa nãy không thấm tháp vào đâu cả.
"Em ăn bánh ngọt tạm trước đi." – Khương Lam đưa hộp bánh cho nhóc con, còn cậu thì lục tung khắp nơi trong nhà tìm đồ ăn.

Thức ăn nhân loại làm ra quả là mỹ vị, nhưng đối với cậu mà nói chỉ là nếm chút hương vị đỡ thèm, nếu thật muốn ăn no bụng, vẫn phải là thứ có linh khí mới được.
Khương Lam lục lọi nửa ngày, tìm được năm khối ngọc cuối cùng.

Đây là thứ cậu tốn rất nhiều tiền mua về.

Tính toán một chút, Khương Lam bẻ nửa ngọc thạch ra, năm khối biến thành mười khối, một ngày ăn một khối, đủ cậu chống chọi được mười ngày cuối cùng này đến khi phát lương tháng tới.

Nhìn nhìn tủ lạnh, bên trong có đồ đông lạnh làm sẵn, đều là sủi cảo, bánh trôi linh tinh, mì ăn liền cũng còn một thùng, đủ cho Toan Nghê ăn.
Khương Lam một ngụm nuốt hết một khối ngọc thạch, trấn an cái bụng đang ầm ĩ của mình một chút.


Cẩn thận cất chín khối còn lại xong, cậu ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Toan Nghê:
"Hôm nay em muốn ăn sủi cảo nhân thịt bò hay thịt heo cải trắng?"
Toan Nghê nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, nói:
"Em ngán thịt rồi, hôm nay ăn nhiều rau xanh một chút, nhân cải trắng đi."
Khương Lam đứng dậy đi nấu sủi cảo cho nhóc em.

Toan Nghê ăn một nửa bánh ngọt, để lại một nửa, chờ Khương Lam bê sủi cảo lại đây mới đẩy sang phía cậu.

Khương Lam nhéo nhéo mặt em trai, cười tủm tỉm nói:
"Em ăn đi, anh ăn cái này cũng không đủ no."
Toan Nghê bị nhéo quai mặt, nói chuyện có chút ngọng, nghe càng thêm non nớt đáng yêu:
"An cũng măn (anh cũng ăn) !"
Khương Lam không cãi, nghe lời em trai xắn một miếng nhỏ, còn lại đều đút cho Toan Nghê.

Miệng nhỏ của mèo sư tử bị nhét đến căng phồng, đôi mắt vàng kim trong suốt buồn bực à trừng cậu.

Khương Lam tủm tỉm xoa bóp em trai một trận, giục nhóc con ăn sủi cảo, cậu nằm dài lên sô pha chơi game.
Mới vừa cầm điện thoại lên, trưởng phòng Hồ lập tức gọi tới.

Khương Lam chờ một lúc, mới lòng đầy chột dạ mà nghe máy.
Trưởng phòng Hồ quả nhiên gọi tới hỏi thử bữa xem mắt thế nào.

Lúc trước anh ta khen Ứng Kiệu như rồng phượng trên trời, Khương Lam cũng không thể nói thẳng Ứng Kiệu vừa nghèo vừa phá của, chỉ đành dựa theo ý của trưởng phòng Hồ mà khách sáo Ứng Kiệu một phen, sau đó tổng kết:
"Ứng Kiệu cảm thấy hai đứa tụi em không hợp."
"Sao lại không hợp?" – Trưởng phòng Hồ lải nhải trong điện thoại – "Anh còn mời Nguyệt Lão đến xem thử, Nguyệt Lão bảo tơ hồng nhân duyên của hai người buộc chặt với nhau kìa!"
Khương Lam: "..."
[1] Hàm Dương: Là địa cấp thị (thành phố địa khu) ở TQ, là đơn vị hành chính cấp 2, dưới tỉnh trên huyện, xem như tương đương với thành phố thuộc tỉnh ở mình như thành phố Nha Trang của tỉnh Khánh Hòa, thành phố Chí Linh của tỉnh Hải Dương...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện