Nguyên văn tứ ca nói là "Mợ nó, Ứng Long đúng là kẻ hay kiếm chuyện, nữ yêu nũng nịu cũng chưa soi mói chú ý bằng hắn, hắn sống được đến bây giờ mà không bị trùm bao tải đánh chết thì phải cảm tạ chính mình biết đầu thai, bằng không người bị hắn đắc tội sẽ xếp hàng dài đưa vòng hoa phúng điếu rồi nhảy disco trên mộ hắn ăn mừng cho xem."
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì tứ ca chưa nói, nhưng từ đó về sau, phàm là nhớ tới thì sẽ lôi người ra nhục mạ một phen.
Khương Lam mưa dầm thấm đất, ở trong lòng cậu, hình tượng Ứng Long tự nhiên cũng không vĩ ngạn cao lớn như người bình thường.
Hiện giờ thấy Ứng Kiệu có vẻ rất sùng bái Ứng Long, cậu cũng khó tránh sinh ra vài phần lo lắng.
Không phải sợ Ứng Kiệu học xấu, mà là sợ sau khi hình tượng của thần tượng sụp đổ, tâm linh Ứng Kiệu sẽ tổn thương.
Trước đây cậu từng xem nhiều hot search trên Weibo, rất nhiều nhân loại theo đuổi thần tượng thường thường vì thần tượng không giống với những gì mình nghĩ mà thống khổ vạn phần, cậu cảm thấy mình nên giúp Ứng Kiệu một phen.
Tuy rằng xà tộc luôn sùng bái long tộc, nhưng long tộc không phải chỉ có mình Ứng Long, vẫn còn rất nhiều rồng khác a.
Ví dụ như Long Cung nhà cậu, mỗi con rồng đều vô cùng ưu tú!
Nhưng xem sắc mặt Ứng Kiệu không tốt lắm, môt bụng nhiệt huyết ấp ủ của Khương Lam rốt cuộc không thể nói ra, sợ mình vừa thốt thành lời, thuyền nhỏ hữu nghị của hai người sẽ lật ngay lập tức.
Cậu nỗ lực mở to mắt cho tròn hết mức có thể, dùng thái độ cực lực che giấu nhưng liếc mắt một cái liền biết là giả, khô cằn an ủi Ứng Kiệu:
"Thật ra..
thật ra những gì em nghe nói cũng chưa chắc là đúng, giống như anh lúc trước nghe lời đồn về Thao Thiết, cũng không phải thật sự.."
Ứng Kiệu: "..."
Mắt tiểu yêu quái đảo liên tục, lông mi chớp đến chớp đi, vừa thấy liền biết là chột dạ, nói trái lương tâm.
Ứng Kiệu càng thêm buồn bực.
Anh nghiền nghiền răng cấm, trong lòng thầm nghĩ chờ trở về nhất định phải điều tra rõ ràng xem đứa nào dám nói bậy sau lưng mình.
Trên mặt lại phải gắng gượng mà ép ra một nụ cười héo úa:
"Em nói đúng..
rốt cuộc tụi mình đều chưa từng trực tiếp tiếp xúc với các đại yêu này, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Đồn đãi thật hay giả, nếu có cơ hội thì chứng minh sau đi."
Khương Lam lập tức nhẹ nhõm thở ra một hơi, vội vàng gật đầu:
"Ừm ừm, anh nói rất đúng."
Đoạn đường kế tiếp, hai người ăn ý mà không nhắc lại đề tài này nữa, Ứng Kiệu đưa Khương Lam về tới khu nhà cậu, nhìn cậu vào thang máy lên lầu rồi mới rời đi.
Ra khỏi Gia Hòa cảnh uyển, Ứng Kiệu nghẹn cục tức lại gọi cho Trần Họa.
"Có phải có người dám truyền lời đồn bậy sau lưng tui không?"
Trần Họa: "? Đồn gì cơ?"
Ứng Kiệu nghiến răng thuật lại câu Khương Lam nói một lần.
"Nói tui xấu tính, hay kiếm chuyện soi mói, còn đẩy việc cho cấp dưới."
Trần Họa: "..."
Đây đều là lời thật, sao có thể gọi là đồn bậy đâu?
Bản thân ông là loại người gì chẳng lẽ không tự hiểu được sao? Nghĩ thế, nhưng Trần Họa không có gan nói ra, im lặng một chút, hắn mới giả ngu:
"Vậy hả? Tui chưa từng nghe a? Ông làm thế nào mà biết được?"
"Khương Lam nghe người khác nói."
Chậc chậc, chẳng trách lại nổi cơn tam bành lên như thế.
Trần Họa vui sướng cười trên nỗi đau của người khac, ai bảo bình thường ông không chịu làm người, để bây giờ báo ứng tới thấy chưa.
"Ông lại không phải nhân dân tệ, nào có chuyện ai gặp cũng thích.
Loại đồn thổi sau lưng này, nếu quá so đo, ngược lại mình còn có vẻ không độ lượng, dù sao cũng chẳng ai dám nói thẳng trước mặt ông.
Đã bao giờ ông để ý mấy cái này đâu?"
Ứng Kiệu buồn bực nghĩ, không dám nói trước mặt, lại dám nói bên tai tiểu yêu quái.
Đây chẳng phải là đang bôi đen hình tượng vĩ ngạn cao lớn của anh?
Xảy ra chuyện như vậy, làm sao anh có thể rthanhf tấm gương tốt cho tiểu yêu quái noi theo? Một gia trưởng không biết làm gương cho con cái, sẽ không thể giáo dục con cái tốt được!
Trần Họa không để bụng, Ứng Kiệu lại thấy đây là vấn đề cần đề cao độ coi trọng.
Anh phải nghĩ cách để hình tượng quang huy của mình truyền bá rộng khắp, làm tiểu yêu quái tâm phục khẩu phục quỳ gối cúng bái dưới quần tây mình.
"Lưu ý một chút, trong cục gần đây có vụ án nào khó giải quyết không, nhận lấy để tui đi xử lý."
Ứng Kiệu nheo nheo mắt, anh không tin, chờ tiểu yêu quái thi thoảng nghe nói Ứng Long lại hoàn thành vụ án lớn nào đó, em ấy sẽ biết Ứng Long mới là đối tượng chân chính đáng giá được sùng bái yêu thích.
Thao Thiết ở trước mặt anh, cũng chỉ có thể lép vai em mà thôi.
* * *
Chuyện tối hôm ấy không để lại gợn sóng gì to lớn trong lòng Khương Lam.
Ngày mai là cuối tuần, cậu càng quan tâm cuối tuần này mình sẽ làm những gì.
Vì đây là ngày làm việc cuối cùng trong tuần, bầu không khí văn phòng rất nhẹ nhàng, bình thường thứ sáu sẽ không có quá nhiều việc, mọi người chỉ cần viết báo cáo công tác là được.
Mà Khương Lam mới tới bốn ngày, ngay cả báo cáo công tác cũng không cần viết, miệng ngậm thịt khô Toan Nghê chia cho cậu lướt tin tức.
APP di động thường xuyên thông báo một ít tin tức địa phương, mỗi khi nhàm chán rảnh rỗi, Khương Lam hay thích xem những tin như vậy.
Khu Hàm Dương là khu phố cũ, vị trí hẻo lánh, kinh tế không phát triển, tin tức bản địa hơn phân nửa đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, Khương Lam xem như thú vui giải tỏa áp lực công việc.
Có điều tin đầu báo hôm nay lại không phải việc nhỏ chút nào.
Cậu nhấp vào xem, mày nhăn lại, hỏi những người khác:
"Khu Hồng Cảnh chết người rồi, có ai biết không?"
Có thể là do vừa rồi Thái Tuế đã hại bốn mạng người, làm cậu hễ nhìn thấy tin chết người thì lại cảnh giác lên.
"Có nghe, hình như vào đêm qua thì phải?" – Tiết Mông nói – "Ông ngoại tui cũng ở khu Hồng Cảnh, nói người chết là một cô gái còn trẻ lắm, chưa đến ba mươi.
Nắp cống trên đường bị trộm mất, bên đó lại là khu chung cư cũ, đèn đường đã hỏng hết, đi đêm không chú ý mới rớt xuống, đụng vỡ đầu, thế là mất mạng.
Có vài bác gái ở chung một khu thấy vậy mới nâng lên đưa đi bệnh viện."
Tiêu Hiểu Du phun một câu:
"Trộm nắp cống quá thiếu đạo đức, trên đường cũng không có biển báo hay đặt chướng ngại vật nhắc nhở sao?"
Tiết Mông nhún nhún vai:
"Hình như không có thì phải?"
Nghe Tiết Mông nói thế, Khương Lam liền biết là do cậu quá mẫn cảm, vừa thấy có người chết thì lại liên tưởng đến yêu quái làm.
Cậu vỗ vỗ trán, bấm report hết những bình luận dơ bẩn bình phẩm về người chết dưới bài viết, sau đó mới thoát khỏi tin tức.
* * *.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì tứ ca chưa nói, nhưng từ đó về sau, phàm là nhớ tới thì sẽ lôi người ra nhục mạ một phen.
Khương Lam mưa dầm thấm đất, ở trong lòng cậu, hình tượng Ứng Long tự nhiên cũng không vĩ ngạn cao lớn như người bình thường.
Hiện giờ thấy Ứng Kiệu có vẻ rất sùng bái Ứng Long, cậu cũng khó tránh sinh ra vài phần lo lắng.
Không phải sợ Ứng Kiệu học xấu, mà là sợ sau khi hình tượng của thần tượng sụp đổ, tâm linh Ứng Kiệu sẽ tổn thương.
Trước đây cậu từng xem nhiều hot search trên Weibo, rất nhiều nhân loại theo đuổi thần tượng thường thường vì thần tượng không giống với những gì mình nghĩ mà thống khổ vạn phần, cậu cảm thấy mình nên giúp Ứng Kiệu một phen.
Tuy rằng xà tộc luôn sùng bái long tộc, nhưng long tộc không phải chỉ có mình Ứng Long, vẫn còn rất nhiều rồng khác a.
Ví dụ như Long Cung nhà cậu, mỗi con rồng đều vô cùng ưu tú!
Nhưng xem sắc mặt Ứng Kiệu không tốt lắm, môt bụng nhiệt huyết ấp ủ của Khương Lam rốt cuộc không thể nói ra, sợ mình vừa thốt thành lời, thuyền nhỏ hữu nghị của hai người sẽ lật ngay lập tức.
Cậu nỗ lực mở to mắt cho tròn hết mức có thể, dùng thái độ cực lực che giấu nhưng liếc mắt một cái liền biết là giả, khô cằn an ủi Ứng Kiệu:
"Thật ra..
thật ra những gì em nghe nói cũng chưa chắc là đúng, giống như anh lúc trước nghe lời đồn về Thao Thiết, cũng không phải thật sự.."
Ứng Kiệu: "..."
Mắt tiểu yêu quái đảo liên tục, lông mi chớp đến chớp đi, vừa thấy liền biết là chột dạ, nói trái lương tâm.
Ứng Kiệu càng thêm buồn bực.
Anh nghiền nghiền răng cấm, trong lòng thầm nghĩ chờ trở về nhất định phải điều tra rõ ràng xem đứa nào dám nói bậy sau lưng mình.
Trên mặt lại phải gắng gượng mà ép ra một nụ cười héo úa:
"Em nói đúng..
rốt cuộc tụi mình đều chưa từng trực tiếp tiếp xúc với các đại yêu này, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Đồn đãi thật hay giả, nếu có cơ hội thì chứng minh sau đi."
Khương Lam lập tức nhẹ nhõm thở ra một hơi, vội vàng gật đầu:
"Ừm ừm, anh nói rất đúng."
Đoạn đường kế tiếp, hai người ăn ý mà không nhắc lại đề tài này nữa, Ứng Kiệu đưa Khương Lam về tới khu nhà cậu, nhìn cậu vào thang máy lên lầu rồi mới rời đi.
Ra khỏi Gia Hòa cảnh uyển, Ứng Kiệu nghẹn cục tức lại gọi cho Trần Họa.
"Có phải có người dám truyền lời đồn bậy sau lưng tui không?"
Trần Họa: "? Đồn gì cơ?"
Ứng Kiệu nghiến răng thuật lại câu Khương Lam nói một lần.
"Nói tui xấu tính, hay kiếm chuyện soi mói, còn đẩy việc cho cấp dưới."
Trần Họa: "..."
Đây đều là lời thật, sao có thể gọi là đồn bậy đâu?
Bản thân ông là loại người gì chẳng lẽ không tự hiểu được sao? Nghĩ thế, nhưng Trần Họa không có gan nói ra, im lặng một chút, hắn mới giả ngu:
"Vậy hả? Tui chưa từng nghe a? Ông làm thế nào mà biết được?"
"Khương Lam nghe người khác nói."
Chậc chậc, chẳng trách lại nổi cơn tam bành lên như thế.
Trần Họa vui sướng cười trên nỗi đau của người khac, ai bảo bình thường ông không chịu làm người, để bây giờ báo ứng tới thấy chưa.
"Ông lại không phải nhân dân tệ, nào có chuyện ai gặp cũng thích.
Loại đồn thổi sau lưng này, nếu quá so đo, ngược lại mình còn có vẻ không độ lượng, dù sao cũng chẳng ai dám nói thẳng trước mặt ông.
Đã bao giờ ông để ý mấy cái này đâu?"
Ứng Kiệu buồn bực nghĩ, không dám nói trước mặt, lại dám nói bên tai tiểu yêu quái.
Đây chẳng phải là đang bôi đen hình tượng vĩ ngạn cao lớn của anh?
Xảy ra chuyện như vậy, làm sao anh có thể rthanhf tấm gương tốt cho tiểu yêu quái noi theo? Một gia trưởng không biết làm gương cho con cái, sẽ không thể giáo dục con cái tốt được!
Trần Họa không để bụng, Ứng Kiệu lại thấy đây là vấn đề cần đề cao độ coi trọng.
Anh phải nghĩ cách để hình tượng quang huy của mình truyền bá rộng khắp, làm tiểu yêu quái tâm phục khẩu phục quỳ gối cúng bái dưới quần tây mình.
"Lưu ý một chút, trong cục gần đây có vụ án nào khó giải quyết không, nhận lấy để tui đi xử lý."
Ứng Kiệu nheo nheo mắt, anh không tin, chờ tiểu yêu quái thi thoảng nghe nói Ứng Long lại hoàn thành vụ án lớn nào đó, em ấy sẽ biết Ứng Long mới là đối tượng chân chính đáng giá được sùng bái yêu thích.
Thao Thiết ở trước mặt anh, cũng chỉ có thể lép vai em mà thôi.
* * *
Chuyện tối hôm ấy không để lại gợn sóng gì to lớn trong lòng Khương Lam.
Ngày mai là cuối tuần, cậu càng quan tâm cuối tuần này mình sẽ làm những gì.
Vì đây là ngày làm việc cuối cùng trong tuần, bầu không khí văn phòng rất nhẹ nhàng, bình thường thứ sáu sẽ không có quá nhiều việc, mọi người chỉ cần viết báo cáo công tác là được.
Mà Khương Lam mới tới bốn ngày, ngay cả báo cáo công tác cũng không cần viết, miệng ngậm thịt khô Toan Nghê chia cho cậu lướt tin tức.
APP di động thường xuyên thông báo một ít tin tức địa phương, mỗi khi nhàm chán rảnh rỗi, Khương Lam hay thích xem những tin như vậy.
Khu Hàm Dương là khu phố cũ, vị trí hẻo lánh, kinh tế không phát triển, tin tức bản địa hơn phân nửa đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, Khương Lam xem như thú vui giải tỏa áp lực công việc.
Có điều tin đầu báo hôm nay lại không phải việc nhỏ chút nào.
Cậu nhấp vào xem, mày nhăn lại, hỏi những người khác:
"Khu Hồng Cảnh chết người rồi, có ai biết không?"
Có thể là do vừa rồi Thái Tuế đã hại bốn mạng người, làm cậu hễ nhìn thấy tin chết người thì lại cảnh giác lên.
"Có nghe, hình như vào đêm qua thì phải?" – Tiết Mông nói – "Ông ngoại tui cũng ở khu Hồng Cảnh, nói người chết là một cô gái còn trẻ lắm, chưa đến ba mươi.
Nắp cống trên đường bị trộm mất, bên đó lại là khu chung cư cũ, đèn đường đã hỏng hết, đi đêm không chú ý mới rớt xuống, đụng vỡ đầu, thế là mất mạng.
Có vài bác gái ở chung một khu thấy vậy mới nâng lên đưa đi bệnh viện."
Tiêu Hiểu Du phun một câu:
"Trộm nắp cống quá thiếu đạo đức, trên đường cũng không có biển báo hay đặt chướng ngại vật nhắc nhở sao?"
Tiết Mông nhún nhún vai:
"Hình như không có thì phải?"
Nghe Tiết Mông nói thế, Khương Lam liền biết là do cậu quá mẫn cảm, vừa thấy có người chết thì lại liên tưởng đến yêu quái làm.
Cậu vỗ vỗ trán, bấm report hết những bình luận dơ bẩn bình phẩm về người chết dưới bài viết, sau đó mới thoát khỏi tin tức.
* * *.
Danh sách chương