Thừa Hoàng cuối cùng vẫn là trở về, nó thực sự cũng rất muốn rời đi trong khí khái, thế nhưng lại bị Cửu Ca bạo lực kéo về. Cách ở chung của cả hai có hơi thô bạo, bất quá bọn họ đều trưởng thành tại hoàn cảnh khốc liệt của Đô nghiễm chi dã, đây thực sự không phải vấn đề gì lớn
Lục Tri Phi lặng lẽ ngồi bên cạnh Thương Tứ, nhìn Cửu Ca cầm một miếng cá nhét vào miệng Thừa Hoàng. Ban đầu Thừa Hoàng còn không chịu mở miệng, Cửu Ca liền trực tiếp bóp cằm ép đối phương ăn, sau đó nó liền thuận theo rồi, cùng Cửu Ca chia sẻ phân nửa số cá.
Cửu Ca giới thiệu con yêu thú này gọi Lân Phiến, đực, lực lượng rất mạnh, là một trong những yêu thú mạnh nhất vùng hoang dã này. Thế nhưng bởi vì hoàn cảnh có chút đặc thù, thân thể của yêu thú đều đã xảy ra dị biến, không cách nào hoàn toàn hóa thành nhân hình, Cửu Ca sợ cái bộ dạng kia hù đến bọn họ, vậy nên không cho phép nó biến hóa.
Chờ lấp đầy bụng xong, Lân Phiến liền ghé vào bên cạnh Cửu Ca nằm bất động. Nó mặc dù có tư tưởng của mình, có thể mở miệng nói tiếng người, thế nhưng thân thể phần nhiều vẫn tuân theo bản năng thú loại, vậy nên tuy rằng nó hận Cửu Ca, sau khi bị đánh cho một trận vẫn cứ lựa chọn thần phục.
Phượng Hoàng cường đại chính là kẻ khống chế mảnh đất này, bọn chúng cần ánh sáng của y.
Cửu Ca thấy nó đã ngủ liền đưa tay sờ sờ mấy cái sừng bị gãy của Lân Phiến.
Lục Tri Phi hỏi y có cần băng gạc và thuốc trị thương hay không, Cửu Ca lại lắc đầu, “Nơi này không giống bên ngoài, thuốc men ở ngoài kia đối với bọn họ là vô dụng.”
Nói xong, đầu ngón tay của Cửu Ca bốc lên một ánh sáng cam nhu hoa, chậm rãi mơn trớn vết thương trên cơ thể Lân Phiến, những vết thương kia lập tức dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khôi phục. Tuy rằng vẫn khá chậm chạp, thế nhưng ít ra lực lượng của Phượng Hoàng đối với Lân Phiến vẫn là hữu hiệu.
Lục Tri Phi chăm chú nhìn, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh Thương Tứ trợ giúp Tạng Hồ biến thành người.
Thể chất của Thương Tứ cũng rất đặc thù, Ngô Khương Khương từng nói không có bất luận loại ngoại lực nào có thể trợ giúp hắn, chỉ có thể để hắn tự khôi phục. Là toàn bộ ngoại lực trên thế gian đều không thể, hoặc là chỉ có thế giới bên ngoài là không thể? Hắn hiện tại cố ý mang cậu đến nơi này, không phải đã chứng tỏ Đô nghiễm chi dã có liên quan gì đó với hắn sao?
Cậu định hỏi, thế nhưng Thương Tứ giống như đã sớm đoán được vấn đề của cậu, chỉ chống cằm chăm chú nhìn qua, nói: “Để ta đoán xem Viên Viên nhà chúng ta đang muốn nói gì? Muốn hỏi quê nhà của Tứ cô gia mà em yêu nhất ở đâu sao? Trong nhà còn bao nhiêu người? Có phải không?”
“Phải!” Thái Bạch Thái Hắc quơ mấy cái gai thủy yêu làm kiếm, tích cực hưởng ứng.
Lục Tri Phi mỉm cười, vẫn nhìn Thương Tứ không hề chớp mắt, “Vậy nhà anh còn bao nhiêu người?”
Thương Tứ chớp mắt vài cái, xoa xoa đầu hia bé mập, hỏi: “Các ngươi cảm thấy trên thế giới này ai tài trí nhất?”
Thái Bạch Thái Hắc nhìn nhau một chốc, ngửa đầu cười để lộ lúm đồng tiền, “Chủ nhân là giỏi nhất!”
“Chủ nhân tốt đến như vậy, trên đời còn có bao nhiêu người so được?” Thương Tứ hướng dẫn từng bước.
“Chỉ có một!” Thái Bạch Thái Hắc cật lực thổi phồng.
Thương Tứ hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Tri Phi vừa đắc ý lại kiệt ngạo. Một Đại ma vương đặc thù như vậy, trên đời đương nhiên chỉ có một, không còn bất luận huynh đệ tỷ muội gì.
Thế nhưng ngay sau đó Thương Tứ lại nghiêm túc hỏi Thái Bạch Thái Hắc: “Các ngươi nói chủ nhân là giỏi nhất, như vậy Lục Tri Phi phải làm sao bây giờ nha?”
Thái Bạch Thái Hắc nghe vậy lập tức mở to mắt nhìn, bọn họ cư nhiên quên mất Lục Lục!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?! Hức hức hức hức hức, Lục Lục sẽ không thương bọn họ nữa, sẽ không nữa! Sau này sẽ không còn thạch cà phê trái cây đông lạnh, bánh pudding anh đào, kem ly, chè đậu xanh, chè hạt sen, bánh bao gạch cua, mứt quả và cả canh trứng gà nữa!
Hoạt động nội tâm phong phú của Thái Bạch Thái Hắc hoàn toàn thể hiện lên trên mặt, khiến Lục Tri Phi cũng dở khóc dở cười. Lúc này, cậu chợt thấy Thương Tứ ghé vào tai hai bé mập nói một câu, hai bé lập tức giống như chợt ngộ ra, điên cuồng gật đầu.
Lục Tri Phi còn đang kỳ quái hôm nay Thương Tứ sao lại đổi tính, không nhân cơ hội ném đá xuống giếng mà lại tử tế dỗ dành, sau đó chỉ thấy Thái Bạch Thái Hắc quơ quơ chân ngắn chạy về phía này.
Trên mặt đất có trải một lớp thảm, hai người bọn họ còn ngồi đối mặt nhau, vậy nên Thái Bạch Thái Hắc rất dễ dàng nhào vào ngực Lục Tri Phi, sau đó thở hổn hển bò lên vai cậu, ghé vào lỗ tai lặng lẽ thì thầm.
“Lục Lục, có lời nói với Lục Lục.” Thái Bạch một câu.
“Kỳ thực người Thái Bạch Thái Hắc yêu nhất là Lục Lục! Yêu nhất là Lục Lục!!” Thái Hắc một câu.
“Chủ nhân giỏi nhất, là vì chủ nhân thuộc về Lục Lục nha!” Thái Bạch lại một câu.
“Lục Lục tốt nhất!” Thái Hắc hoàn mỹ kết thúc công việc.
Giọng của trẻ con cho dù đã tận lực giảm xuống cũng vô cùng vang dội, quanh quẩn trong bầu trời đêm chỉ thỉnh thoảng vang lên từng đợt thú rống. Lân Phiến đang nằm lập tức mở mắt, thấy Cửu Ca còn ở bên cạnh lại nhanh chóng ngủ tiếp, Cửu Ca lại nhịn không được quay đầu hỏi Liễu sinh, “Bọn họ vẫn luôn như vậy sao?”
Liễu sinh cọ cọ móng vuốt của mình lên mặt đất, gật nhẹ đầu coi như hồi đáp.
Cửu Ca trăm mối khó giải, giữa lúc quảng đại đồng bào yêu giới, nhất là nhóm đại yêu cả trăm năm vẫn chưa thể thoát kiếp độc thân, loại người ngày ngày tình tứ khoe khoang ân ái như Tứ gia vì sao còn có thể sống thọ đến bây giờ?
Bên kia, Lục Tri Phi vội vàng kéo hai bé mập từ trên vai xuống, vừa nâng mi Thương Tứ đã chống má nghiêng đầu nhìn cậu, trêu ghẹo: “Vậy nên, trong nhà ta có hai người.”
Dừng một hồi, Thương Tứ lại bất đắc dĩ bổ sung, “Cùng với một đám con riêng nheo nhóc.”
“Ồ.” Lục Tri Phi bảo trì trấn tĩnh, mi mắt lại hơi rũ xuống, ngón tay chọt chọt cái bụng nhỏ của Thái Bạch Thái Hắc, “Chủ nhân của hai đứa nói hai đứa là con riêng kìa.”
Thương Tứ nhìn lỗ tai đỏ ửng của thanh niên, mỉm cười không nói lời nào.
Viên Viên nhà ta quả nhiên đáng yêu nhất.
Một đêm mộng đẹp, đương nhiên đây chỉ là đối với Lục Tri Phi mà nói.
Sáng hôm sau lúc cậu tỉnh lại trên khuỷu tay Thương Tứ, trời đã sáng hơn một chút, dưới ánh sáng của mặt trời cá chép miễn cưỡng có thể thấy được mọi vật xung quanh. Lục Tri Phi sửng sốt một hồi mớ nhớ lại được, tối qua mình không phải ngủ trên giường lớn ở thư trai, phía ngoài gian lều, Lục Tri Phi dùng miệng kéo một con yêu thú bộ dạng tương tự heo rừng trở về, đặt ở trước mặt Cửu Ca —— đây là bữa sáng nó cống nạp.
Liễu sinh vẫn ngồi tại vị trí tối qua, ánh mắt nhìn sâu vào trong khu đồng cỏ, cũng không biết đến tột cùng đêm qua hắn có ngủ hay không.
Trong lúc Lục Tri Phi còn đang phỏng đoán, Liễu sinh cũng vừa vặn quay đầu nhìn cậu một cái —— trong mắt mèo giăng đầy tơ máu, mở to trợn tròn quả thật có thể dọa người, tối hôm qua khẳng định không ngủ.
Ăn một bữa thịt quay đơn giản, đoàn người lần nữa xuất phát.
Thương Tứ phe phẩy chuông mang theo Lục Tri Phi đi ở phía trước, Cửu Ca cũng lười biếng cùng Liễu sinh nối gót sau lưng. Lân Phiến cũng một tấc không rời theo sát y, giống như đang giám thị xem người này liệu có không nói lời nào trốn đi thêm lần nữa hay không, vả lại nó còn mang theo địch ý cực lớn đối với Liễu sinh.
Tiếng hát non nớt từ phía trước truyền đến, Lân Phiến không dấu vết dùng chân đá văng Liễu sinh, ánh mắt hung lệ đảo qua cơ thể nho nhỏ của hắn, giống như đang cảnh báo hắn đừng nên tiếp cận Phượng Hoàng quá gần.
Liễu sinh đột nhiên nhận lãnh tai bay vạ gió, thế nhưng Lân Phiến rất mạnh, hình thể lại khồng lồ hơn hắn vô số lần, hắn khẳng định không thể đánh lại. Bất quá Liễu sinh cũng không phải loại hình mặc cho người khác khi dễ, một bước phóng xa nhảy lên bên cạnh Cửu Ca chậm rãi tán gẫu, không thèm nhìn về phía Lân Phiến thêm lần nào.
Lân Phiến phát ra một tiếng gầm nhẹ đè nén, Cửu Ca nghi ngờ quét mắt nhìn nó một cái nhưng cũng không phát hiện chuyện gì đặc biệt, chỉ xem như nó còn đang cáu kỉnh. Y quay đầu nói với Liễu sinh, “Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?”
“Ngươi có biết một người gọi là Thải Vi sao?” Liễu sinh suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết tâm ôm một tia hy vọng chạy đến hỏi Cửu Ca.
Cửu Ca vuốt cằm suy tư hồi lâu, lắc đầu, “Không biết.”
Trái tim của Liễu sinh thoáng cái rơi xuống đáy vực, tuy rằng đây là đáp án hắn đã dự liệu trước, thế nhưng vẫn là không khỏi thất vọng, Cửu Ca nhìn thấy hắn như vậy lại bỏ thêm một câu, “Trí nhớ của ta không tốt, cho dù có biết người này cũng rất có thể sẽ quên tên của y.”
Liễu sinh nhất thời lại dâng lên hy vọng, “Người đó là một đạo sỹ, ăn mặc đạo bào thuần sắc, khoảng chừng ba bốn mươi tuổi. Nếu như y xuất hiện ở nơi này, hẳn là trong khoảng triều Nam Tống.”
“Đạo sỹ Nam Tống?” Chuyện này đối với Cửu Ca có chút khó khăn, lúc ấy tuy rằng Đô nghiễm chi dã đã được mở ra, thế nhưng Kiến mộc còn chưa hoàn toàn héo rũ, thông đạo với bên ngoài cũng chưa đóng hẳn, vậy nên thỉnh thoảng cũng sẽ có người đến nơi này qua lại vài vòng. Hơn nữa đã cách nhiều năm như vậy, Cửu Ca thực sự không nhớ rõ lắm.
Y quay đầu lại hỏi Lân Phiến, “Ngươi có nhớ không?”
Lân Phiến lạnh lùng quét mắt nhìn Liễu sinh, không nói lời nào, Cửu Ca liền vươn tay nắm lấy cái sừng trên trán nó, “Còn cáu kỉnh sao?”
“Buông tay!” Sừng trên trán là nhược điểm của Lân Phiến, nó tức giận lộ ra răng nanh với Cửu Ca nhưng rất nhah lại bị hàn phục, “Ta chưa từng gặp qua tên đạo sỹ nào.”
“À, như vậy sao.” Cửu Ca buông tay.
Nhưng mà Liễu sinh phát hiện được một tia né tránh từ trong đáy mắt Lân Phiến, hắn lập tức truy vấn: “Vậy những dòng suối trên mặt đất làm sao có?”
Cái này Cửu Ca vẫn còn nhớ rõ, “Là đánh nhau mà thành.”
Nhắc đến việc này, Cửu Ca bỗng nhiên có chút ấn tượng, trong trí nhớ mà hắn phong ấn có vài đạo sỹ đến từ Côn Lôn sơn như vậy.
Côn Lôn sơn là một tòa tiên sơn, đạo sỹ trên tiên sơn cơ bản đều là cao nhân đắc đạo, nếu đổi về thời kỳ nguyên khí dư thừa lúc thượng cổ, những người đó hơn phân nửa đều có thể đắc đạo thành tiên.
Vậy nên sau khi bọn họ viên tịch, hồn phách đại thể đều không xuống âm ty mà là đi tới nơi này, hồn quy thiên giới, dữ nhật nguyệt đồng quang.
Sau khi chúng Thần tiêu vong, nhóm bán tiên đó cũng lần lượt mọc cánh thành tiên, từng người từng người lần lượt rời khỏi nơi này. Không chỉ riêng có đạo sỹ, còn có cả hòa thượng và một ít tán tu, đến đây rồi cũng sẽ không lập tức rời đi, đại thể đều phải chờ đợi mười ngày nửa tháng, dăm ba năm dài.
Bọn họ có lúc đơn độc ngồi thiền, có lúc chất vấn với nhau, cũng có khi sẽ giao thủ vài chiêu. Đô nghiễm chi dã thời điểm đó náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào.
Đúng vậy, Cửu Ca nghĩ, y hẳn không nên quên những đoạn năm tháng đó.
Lúc đó, y vẫn thường xuyên đến nghe bọn họ đối thoại, lắng nghe sự va chạm của những triết lý tư tưởng tràn ngập trí tuệ nọ khiến đầu óc của y cũng giống như nổ tung lên, thế nhưng sau khi nổ xong rồi, tựa hồ còn có thể thông thấu hơn một chút.
Y dần đần đã không thể thỏa mãn với việc lưu lại một nơi không có quang minh như Đô nghiễm chi dã, y muốn đi ra ngoài, dạo quanh thật nhiều địa phương, nhìn ngắm đủ loại phong cảnh, nhìn mặt trời mọc lên và mặt trăng cong cong lặn xuống. Sống như một con chim Phượng Hoàng chân chính, vĩnh viễn không ngừng bay, mãi đến khi tìm được nhánh ngô đồng vừa ý nhất.
Sau đó, ở nơi này lại xuất hiện một vi đạo sỹ, y là lai khách cuối cùng suốt mấy trăm năm đằng đẵng.
Tất cả mọi người đều rất cung kính với vị lão tiên sinh này, vì vậy các cuộc tranh luận thông thường đều biến thành buổi giảng bài của lão đạo. Đương nhiên, sau một thời gian đạo lý càng bàn càng trở nên phân hóa, các buổi chất vấn lại được cử hành.
Lão đạo sỹ an vị dưới tán Kiến mộc đã khô héo hơn phân nửa, dùng loại ngữ điệu chậm rãi kia biện luận với quần hùng.
Cửu Ca thường xuyên cảm thấy lão đạo sỹ này giống như đã trở thành một bộ phận của Kiến mộc, bởi vì da thịt trên người lão cũng khô quắt như vỏ cây, bất quá tuổi già cũng hoàn toàn không thể che giấu sự lợi hại của lão.
Lão giống như đang dùng phương thức này để siêu độ thế nhân, một người lại một người do ngộ ra những vấn đề mà lão giảng giải rồi thành công rời đi, mà ánh mắt Cửu Ca y cũng bất chợt trở nên trong suốt thông thấu trong một buổi nghị luận do lão đạo chủ trì.
Mãi đến cuối cùng, Đô nghiễm chi dã chỉ còn lại có hai người.
Này, ngoại trừ lão đạo sỹ, người còn lại là ai? Cửu Ca mơ hồ, y tỉ mỉ suy nghĩ, hình như còn có chút ấn tượng nhàn nhạt, thế nhưng người nọ khi đứng giữa đám cao nhân tài hoa tuyệt thế kia, tuyệt đối không chút bắt mắt.
Là ai đâu?
Lục Tri Phi lặng lẽ ngồi bên cạnh Thương Tứ, nhìn Cửu Ca cầm một miếng cá nhét vào miệng Thừa Hoàng. Ban đầu Thừa Hoàng còn không chịu mở miệng, Cửu Ca liền trực tiếp bóp cằm ép đối phương ăn, sau đó nó liền thuận theo rồi, cùng Cửu Ca chia sẻ phân nửa số cá.
Cửu Ca giới thiệu con yêu thú này gọi Lân Phiến, đực, lực lượng rất mạnh, là một trong những yêu thú mạnh nhất vùng hoang dã này. Thế nhưng bởi vì hoàn cảnh có chút đặc thù, thân thể của yêu thú đều đã xảy ra dị biến, không cách nào hoàn toàn hóa thành nhân hình, Cửu Ca sợ cái bộ dạng kia hù đến bọn họ, vậy nên không cho phép nó biến hóa.
Chờ lấp đầy bụng xong, Lân Phiến liền ghé vào bên cạnh Cửu Ca nằm bất động. Nó mặc dù có tư tưởng của mình, có thể mở miệng nói tiếng người, thế nhưng thân thể phần nhiều vẫn tuân theo bản năng thú loại, vậy nên tuy rằng nó hận Cửu Ca, sau khi bị đánh cho một trận vẫn cứ lựa chọn thần phục.
Phượng Hoàng cường đại chính là kẻ khống chế mảnh đất này, bọn chúng cần ánh sáng của y.
Cửu Ca thấy nó đã ngủ liền đưa tay sờ sờ mấy cái sừng bị gãy của Lân Phiến.
Lục Tri Phi hỏi y có cần băng gạc và thuốc trị thương hay không, Cửu Ca lại lắc đầu, “Nơi này không giống bên ngoài, thuốc men ở ngoài kia đối với bọn họ là vô dụng.”
Nói xong, đầu ngón tay của Cửu Ca bốc lên một ánh sáng cam nhu hoa, chậm rãi mơn trớn vết thương trên cơ thể Lân Phiến, những vết thương kia lập tức dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khôi phục. Tuy rằng vẫn khá chậm chạp, thế nhưng ít ra lực lượng của Phượng Hoàng đối với Lân Phiến vẫn là hữu hiệu.
Lục Tri Phi chăm chú nhìn, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh Thương Tứ trợ giúp Tạng Hồ biến thành người.
Thể chất của Thương Tứ cũng rất đặc thù, Ngô Khương Khương từng nói không có bất luận loại ngoại lực nào có thể trợ giúp hắn, chỉ có thể để hắn tự khôi phục. Là toàn bộ ngoại lực trên thế gian đều không thể, hoặc là chỉ có thế giới bên ngoài là không thể? Hắn hiện tại cố ý mang cậu đến nơi này, không phải đã chứng tỏ Đô nghiễm chi dã có liên quan gì đó với hắn sao?
Cậu định hỏi, thế nhưng Thương Tứ giống như đã sớm đoán được vấn đề của cậu, chỉ chống cằm chăm chú nhìn qua, nói: “Để ta đoán xem Viên Viên nhà chúng ta đang muốn nói gì? Muốn hỏi quê nhà của Tứ cô gia mà em yêu nhất ở đâu sao? Trong nhà còn bao nhiêu người? Có phải không?”
“Phải!” Thái Bạch Thái Hắc quơ mấy cái gai thủy yêu làm kiếm, tích cực hưởng ứng.
Lục Tri Phi mỉm cười, vẫn nhìn Thương Tứ không hề chớp mắt, “Vậy nhà anh còn bao nhiêu người?”
Thương Tứ chớp mắt vài cái, xoa xoa đầu hia bé mập, hỏi: “Các ngươi cảm thấy trên thế giới này ai tài trí nhất?”
Thái Bạch Thái Hắc nhìn nhau một chốc, ngửa đầu cười để lộ lúm đồng tiền, “Chủ nhân là giỏi nhất!”
“Chủ nhân tốt đến như vậy, trên đời còn có bao nhiêu người so được?” Thương Tứ hướng dẫn từng bước.
“Chỉ có một!” Thái Bạch Thái Hắc cật lực thổi phồng.
Thương Tứ hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Tri Phi vừa đắc ý lại kiệt ngạo. Một Đại ma vương đặc thù như vậy, trên đời đương nhiên chỉ có một, không còn bất luận huynh đệ tỷ muội gì.
Thế nhưng ngay sau đó Thương Tứ lại nghiêm túc hỏi Thái Bạch Thái Hắc: “Các ngươi nói chủ nhân là giỏi nhất, như vậy Lục Tri Phi phải làm sao bây giờ nha?”
Thái Bạch Thái Hắc nghe vậy lập tức mở to mắt nhìn, bọn họ cư nhiên quên mất Lục Lục!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?! Hức hức hức hức hức, Lục Lục sẽ không thương bọn họ nữa, sẽ không nữa! Sau này sẽ không còn thạch cà phê trái cây đông lạnh, bánh pudding anh đào, kem ly, chè đậu xanh, chè hạt sen, bánh bao gạch cua, mứt quả và cả canh trứng gà nữa!
Hoạt động nội tâm phong phú của Thái Bạch Thái Hắc hoàn toàn thể hiện lên trên mặt, khiến Lục Tri Phi cũng dở khóc dở cười. Lúc này, cậu chợt thấy Thương Tứ ghé vào tai hai bé mập nói một câu, hai bé lập tức giống như chợt ngộ ra, điên cuồng gật đầu.
Lục Tri Phi còn đang kỳ quái hôm nay Thương Tứ sao lại đổi tính, không nhân cơ hội ném đá xuống giếng mà lại tử tế dỗ dành, sau đó chỉ thấy Thái Bạch Thái Hắc quơ quơ chân ngắn chạy về phía này.
Trên mặt đất có trải một lớp thảm, hai người bọn họ còn ngồi đối mặt nhau, vậy nên Thái Bạch Thái Hắc rất dễ dàng nhào vào ngực Lục Tri Phi, sau đó thở hổn hển bò lên vai cậu, ghé vào lỗ tai lặng lẽ thì thầm.
“Lục Lục, có lời nói với Lục Lục.” Thái Bạch một câu.
“Kỳ thực người Thái Bạch Thái Hắc yêu nhất là Lục Lục! Yêu nhất là Lục Lục!!” Thái Hắc một câu.
“Chủ nhân giỏi nhất, là vì chủ nhân thuộc về Lục Lục nha!” Thái Bạch lại một câu.
“Lục Lục tốt nhất!” Thái Hắc hoàn mỹ kết thúc công việc.
Giọng của trẻ con cho dù đã tận lực giảm xuống cũng vô cùng vang dội, quanh quẩn trong bầu trời đêm chỉ thỉnh thoảng vang lên từng đợt thú rống. Lân Phiến đang nằm lập tức mở mắt, thấy Cửu Ca còn ở bên cạnh lại nhanh chóng ngủ tiếp, Cửu Ca lại nhịn không được quay đầu hỏi Liễu sinh, “Bọn họ vẫn luôn như vậy sao?”
Liễu sinh cọ cọ móng vuốt của mình lên mặt đất, gật nhẹ đầu coi như hồi đáp.
Cửu Ca trăm mối khó giải, giữa lúc quảng đại đồng bào yêu giới, nhất là nhóm đại yêu cả trăm năm vẫn chưa thể thoát kiếp độc thân, loại người ngày ngày tình tứ khoe khoang ân ái như Tứ gia vì sao còn có thể sống thọ đến bây giờ?
Bên kia, Lục Tri Phi vội vàng kéo hai bé mập từ trên vai xuống, vừa nâng mi Thương Tứ đã chống má nghiêng đầu nhìn cậu, trêu ghẹo: “Vậy nên, trong nhà ta có hai người.”
Dừng một hồi, Thương Tứ lại bất đắc dĩ bổ sung, “Cùng với một đám con riêng nheo nhóc.”
“Ồ.” Lục Tri Phi bảo trì trấn tĩnh, mi mắt lại hơi rũ xuống, ngón tay chọt chọt cái bụng nhỏ của Thái Bạch Thái Hắc, “Chủ nhân của hai đứa nói hai đứa là con riêng kìa.”
Thương Tứ nhìn lỗ tai đỏ ửng của thanh niên, mỉm cười không nói lời nào.
Viên Viên nhà ta quả nhiên đáng yêu nhất.
Một đêm mộng đẹp, đương nhiên đây chỉ là đối với Lục Tri Phi mà nói.
Sáng hôm sau lúc cậu tỉnh lại trên khuỷu tay Thương Tứ, trời đã sáng hơn một chút, dưới ánh sáng của mặt trời cá chép miễn cưỡng có thể thấy được mọi vật xung quanh. Lục Tri Phi sửng sốt một hồi mớ nhớ lại được, tối qua mình không phải ngủ trên giường lớn ở thư trai, phía ngoài gian lều, Lục Tri Phi dùng miệng kéo một con yêu thú bộ dạng tương tự heo rừng trở về, đặt ở trước mặt Cửu Ca —— đây là bữa sáng nó cống nạp.
Liễu sinh vẫn ngồi tại vị trí tối qua, ánh mắt nhìn sâu vào trong khu đồng cỏ, cũng không biết đến tột cùng đêm qua hắn có ngủ hay không.
Trong lúc Lục Tri Phi còn đang phỏng đoán, Liễu sinh cũng vừa vặn quay đầu nhìn cậu một cái —— trong mắt mèo giăng đầy tơ máu, mở to trợn tròn quả thật có thể dọa người, tối hôm qua khẳng định không ngủ.
Ăn một bữa thịt quay đơn giản, đoàn người lần nữa xuất phát.
Thương Tứ phe phẩy chuông mang theo Lục Tri Phi đi ở phía trước, Cửu Ca cũng lười biếng cùng Liễu sinh nối gót sau lưng. Lân Phiến cũng một tấc không rời theo sát y, giống như đang giám thị xem người này liệu có không nói lời nào trốn đi thêm lần nữa hay không, vả lại nó còn mang theo địch ý cực lớn đối với Liễu sinh.
Tiếng hát non nớt từ phía trước truyền đến, Lân Phiến không dấu vết dùng chân đá văng Liễu sinh, ánh mắt hung lệ đảo qua cơ thể nho nhỏ của hắn, giống như đang cảnh báo hắn đừng nên tiếp cận Phượng Hoàng quá gần.
Liễu sinh đột nhiên nhận lãnh tai bay vạ gió, thế nhưng Lân Phiến rất mạnh, hình thể lại khồng lồ hơn hắn vô số lần, hắn khẳng định không thể đánh lại. Bất quá Liễu sinh cũng không phải loại hình mặc cho người khác khi dễ, một bước phóng xa nhảy lên bên cạnh Cửu Ca chậm rãi tán gẫu, không thèm nhìn về phía Lân Phiến thêm lần nào.
Lân Phiến phát ra một tiếng gầm nhẹ đè nén, Cửu Ca nghi ngờ quét mắt nhìn nó một cái nhưng cũng không phát hiện chuyện gì đặc biệt, chỉ xem như nó còn đang cáu kỉnh. Y quay đầu nói với Liễu sinh, “Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?”
“Ngươi có biết một người gọi là Thải Vi sao?” Liễu sinh suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết tâm ôm một tia hy vọng chạy đến hỏi Cửu Ca.
Cửu Ca vuốt cằm suy tư hồi lâu, lắc đầu, “Không biết.”
Trái tim của Liễu sinh thoáng cái rơi xuống đáy vực, tuy rằng đây là đáp án hắn đã dự liệu trước, thế nhưng vẫn là không khỏi thất vọng, Cửu Ca nhìn thấy hắn như vậy lại bỏ thêm một câu, “Trí nhớ của ta không tốt, cho dù có biết người này cũng rất có thể sẽ quên tên của y.”
Liễu sinh nhất thời lại dâng lên hy vọng, “Người đó là một đạo sỹ, ăn mặc đạo bào thuần sắc, khoảng chừng ba bốn mươi tuổi. Nếu như y xuất hiện ở nơi này, hẳn là trong khoảng triều Nam Tống.”
“Đạo sỹ Nam Tống?” Chuyện này đối với Cửu Ca có chút khó khăn, lúc ấy tuy rằng Đô nghiễm chi dã đã được mở ra, thế nhưng Kiến mộc còn chưa hoàn toàn héo rũ, thông đạo với bên ngoài cũng chưa đóng hẳn, vậy nên thỉnh thoảng cũng sẽ có người đến nơi này qua lại vài vòng. Hơn nữa đã cách nhiều năm như vậy, Cửu Ca thực sự không nhớ rõ lắm.
Y quay đầu lại hỏi Lân Phiến, “Ngươi có nhớ không?”
Lân Phiến lạnh lùng quét mắt nhìn Liễu sinh, không nói lời nào, Cửu Ca liền vươn tay nắm lấy cái sừng trên trán nó, “Còn cáu kỉnh sao?”
“Buông tay!” Sừng trên trán là nhược điểm của Lân Phiến, nó tức giận lộ ra răng nanh với Cửu Ca nhưng rất nhah lại bị hàn phục, “Ta chưa từng gặp qua tên đạo sỹ nào.”
“À, như vậy sao.” Cửu Ca buông tay.
Nhưng mà Liễu sinh phát hiện được một tia né tránh từ trong đáy mắt Lân Phiến, hắn lập tức truy vấn: “Vậy những dòng suối trên mặt đất làm sao có?”
Cái này Cửu Ca vẫn còn nhớ rõ, “Là đánh nhau mà thành.”
Nhắc đến việc này, Cửu Ca bỗng nhiên có chút ấn tượng, trong trí nhớ mà hắn phong ấn có vài đạo sỹ đến từ Côn Lôn sơn như vậy.
Côn Lôn sơn là một tòa tiên sơn, đạo sỹ trên tiên sơn cơ bản đều là cao nhân đắc đạo, nếu đổi về thời kỳ nguyên khí dư thừa lúc thượng cổ, những người đó hơn phân nửa đều có thể đắc đạo thành tiên.
Vậy nên sau khi bọn họ viên tịch, hồn phách đại thể đều không xuống âm ty mà là đi tới nơi này, hồn quy thiên giới, dữ nhật nguyệt đồng quang.
Sau khi chúng Thần tiêu vong, nhóm bán tiên đó cũng lần lượt mọc cánh thành tiên, từng người từng người lần lượt rời khỏi nơi này. Không chỉ riêng có đạo sỹ, còn có cả hòa thượng và một ít tán tu, đến đây rồi cũng sẽ không lập tức rời đi, đại thể đều phải chờ đợi mười ngày nửa tháng, dăm ba năm dài.
Bọn họ có lúc đơn độc ngồi thiền, có lúc chất vấn với nhau, cũng có khi sẽ giao thủ vài chiêu. Đô nghiễm chi dã thời điểm đó náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào.
Đúng vậy, Cửu Ca nghĩ, y hẳn không nên quên những đoạn năm tháng đó.
Lúc đó, y vẫn thường xuyên đến nghe bọn họ đối thoại, lắng nghe sự va chạm của những triết lý tư tưởng tràn ngập trí tuệ nọ khiến đầu óc của y cũng giống như nổ tung lên, thế nhưng sau khi nổ xong rồi, tựa hồ còn có thể thông thấu hơn một chút.
Y dần đần đã không thể thỏa mãn với việc lưu lại một nơi không có quang minh như Đô nghiễm chi dã, y muốn đi ra ngoài, dạo quanh thật nhiều địa phương, nhìn ngắm đủ loại phong cảnh, nhìn mặt trời mọc lên và mặt trăng cong cong lặn xuống. Sống như một con chim Phượng Hoàng chân chính, vĩnh viễn không ngừng bay, mãi đến khi tìm được nhánh ngô đồng vừa ý nhất.
Sau đó, ở nơi này lại xuất hiện một vi đạo sỹ, y là lai khách cuối cùng suốt mấy trăm năm đằng đẵng.
Tất cả mọi người đều rất cung kính với vị lão tiên sinh này, vì vậy các cuộc tranh luận thông thường đều biến thành buổi giảng bài của lão đạo. Đương nhiên, sau một thời gian đạo lý càng bàn càng trở nên phân hóa, các buổi chất vấn lại được cử hành.
Lão đạo sỹ an vị dưới tán Kiến mộc đã khô héo hơn phân nửa, dùng loại ngữ điệu chậm rãi kia biện luận với quần hùng.
Cửu Ca thường xuyên cảm thấy lão đạo sỹ này giống như đã trở thành một bộ phận của Kiến mộc, bởi vì da thịt trên người lão cũng khô quắt như vỏ cây, bất quá tuổi già cũng hoàn toàn không thể che giấu sự lợi hại của lão.
Lão giống như đang dùng phương thức này để siêu độ thế nhân, một người lại một người do ngộ ra những vấn đề mà lão giảng giải rồi thành công rời đi, mà ánh mắt Cửu Ca y cũng bất chợt trở nên trong suốt thông thấu trong một buổi nghị luận do lão đạo chủ trì.
Mãi đến cuối cùng, Đô nghiễm chi dã chỉ còn lại có hai người.
Này, ngoại trừ lão đạo sỹ, người còn lại là ai? Cửu Ca mơ hồ, y tỉ mỉ suy nghĩ, hình như còn có chút ấn tượng nhàn nhạt, thế nhưng người nọ khi đứng giữa đám cao nhân tài hoa tuyệt thế kia, tuyệt đối không chút bắt mắt.
Là ai đâu?
Danh sách chương