Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi ngồi dậy, từ bên người anh bước xuống đất. Đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, theo anh xuống lầu ăn cơm.
“Tiên sinh, Lăng tiểu thư, có thể dùng cơm rồi.”
Hai thiếu nữ đứng ở cầu thang hành lễ với bọn họ.
Diệp Đình cao ngạo đi qua, giống như không nghe thấy. Lăng Vi gật đầu với hai người bọn họ.
Thức ăn rất thơm, rau trộn thịt dinh dưỡng. Có thịt heo kho, có gà, có một mâm tôm hùm, còn có khoai tây sợi màu vàng, có rau cải màu xanh, có nấm kim châm màu trắng, có hải sâm màu đen, có ớt ngọt màu đỏ. Mỗi một phần đều không nhiều, hai người ăn cũng sẽ không lãng phí.
Mặc dù món ăn đa dạng, sắc thái phong phú.
Nhưng Lăng Vi ăn không được bao nhiêu, không có khẩu vị.
“Ăn cơm!” Anh ngước mắt nhìn cô, giọng kiên định.
“…” Lăng Vi nhìn anh như nhìn người bệnh, người này… Có phải có hai tính cách không? Trước đó giả bộ cao ngạo lạnh lùng, lưu manh trước mặt cô, đáng ghét lại không biết xấu hổ! Lật mặt cũng quá nhanh rồi.
Tuy trong lòng mắng anh, nhưng cô lười mở miệng, ủ rũ gấp nấm kim châm, bỏ vào miệng.
Vừa nghĩ tới tiệc rượu tối nay sẽ gặp được nhà thiết kế danh tiếng của Long Đằng, cô liền tâm loạn như ma, ăn nửa hạt cơm cũng nuốt không trôi.
Diệp Đình thật sự không chịu nổi dáng vẻ ủ rũ không phấn chấn này của cô.
Anh để đũa xuống, nghiêm túc nói: “Buổi tối có tiệc rượu, nhưng không có cơ hội ăn gì, loại tiệc rượu đắt tiền đó, sẽ không có ai không để ý hình tượng mà ăn nhiều. Bây giờ em không ăn nhiều, đến lúc đó đói bụng, bụng phát ra tiếng, có mất mặt không?”
Lăng Vi thờ ơ.
Hình như nửa câu cũng không nghe vào.
Diệp Đình đột nhiên hừ một tiếng: “Một bữa cơm 20 ngàn, tuy không thu tiền em, nhưng em không ăn thì phải đổ sạch! Lãng phí đến hổ thẹn, lãng phí chính là phạm tội cực lớn! Bữa cơm này, em ăn cũng bao nhiêu đó tiền, không ăn cũng bao nhiêu đó tiền.”
Lăng Vi ngước mắt nhìn chăm chú tròng mắt đen sắc bén của anh.
Anh chỉ chỉ chén canh.
Tầm mắt Lăng Vi từ từ rơi vào chén canh màu trắng tuyền tuyệt đẹp trước mặt…
Chén sứ này… bên trong là canh rau cải!
Canh rau cải —— 20 ngàn đồng tiền canh rau cải!
Mẹ nó! Không biết bên trong lại bỏ thêm nguyên liệu gì!
Cũng không để ý là thật hay giả, cô bưng chén canh, húp sạch.
Anh hất cằm chỉ món ăn trước mặt: “Món ăn này… Không bẩn, không béo phì, rau sạch, nước tưới tiêu…”
Lăng Vi gắp khoai tây sợi, dùng ánh mắt khoét anh: “Khoai tây nhà anh màu xanh!”
Nhìn biểu tình kia của cô, anh cực kỳ muốn cười, nhưng vẫn nhịn được.
Tựa như nhớ tới cái gì, anh đột nhiên nói: “Hình như… Dâu tây sắp chín. Có thời gian, dẫn em đi cắt dâu tây.”
Mắt Lăng Vi sáng lên, dâu tây!
“…” Miệng Lăng Vi chua chua, nuốt nước miếng, liền có khẩu vị, ăn sạch chén cơm.
Diệp Đình bĩu môi cười, cô gái ngốc.
Người đã lớn, còn phải dụ dỗ ăn cơm.
Ăn no, Diệp Đình mời cô uống trà, đánh cờ. Hai người đánh cờ một giờ, mỗi người lên lầu tắm, thay đồ, chuẩn bị đi tiệc rượu.
Lăng Vi ngồi dậy, từ bên người anh bước xuống đất. Đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, theo anh xuống lầu ăn cơm.
“Tiên sinh, Lăng tiểu thư, có thể dùng cơm rồi.”
Hai thiếu nữ đứng ở cầu thang hành lễ với bọn họ.
Diệp Đình cao ngạo đi qua, giống như không nghe thấy. Lăng Vi gật đầu với hai người bọn họ.
Thức ăn rất thơm, rau trộn thịt dinh dưỡng. Có thịt heo kho, có gà, có một mâm tôm hùm, còn có khoai tây sợi màu vàng, có rau cải màu xanh, có nấm kim châm màu trắng, có hải sâm màu đen, có ớt ngọt màu đỏ. Mỗi một phần đều không nhiều, hai người ăn cũng sẽ không lãng phí.
Mặc dù món ăn đa dạng, sắc thái phong phú.
Nhưng Lăng Vi ăn không được bao nhiêu, không có khẩu vị.
“Ăn cơm!” Anh ngước mắt nhìn cô, giọng kiên định.
“…” Lăng Vi nhìn anh như nhìn người bệnh, người này… Có phải có hai tính cách không? Trước đó giả bộ cao ngạo lạnh lùng, lưu manh trước mặt cô, đáng ghét lại không biết xấu hổ! Lật mặt cũng quá nhanh rồi.
Tuy trong lòng mắng anh, nhưng cô lười mở miệng, ủ rũ gấp nấm kim châm, bỏ vào miệng.
Vừa nghĩ tới tiệc rượu tối nay sẽ gặp được nhà thiết kế danh tiếng của Long Đằng, cô liền tâm loạn như ma, ăn nửa hạt cơm cũng nuốt không trôi.
Diệp Đình thật sự không chịu nổi dáng vẻ ủ rũ không phấn chấn này của cô.
Anh để đũa xuống, nghiêm túc nói: “Buổi tối có tiệc rượu, nhưng không có cơ hội ăn gì, loại tiệc rượu đắt tiền đó, sẽ không có ai không để ý hình tượng mà ăn nhiều. Bây giờ em không ăn nhiều, đến lúc đó đói bụng, bụng phát ra tiếng, có mất mặt không?”
Lăng Vi thờ ơ.
Hình như nửa câu cũng không nghe vào.
Diệp Đình đột nhiên hừ một tiếng: “Một bữa cơm 20 ngàn, tuy không thu tiền em, nhưng em không ăn thì phải đổ sạch! Lãng phí đến hổ thẹn, lãng phí chính là phạm tội cực lớn! Bữa cơm này, em ăn cũng bao nhiêu đó tiền, không ăn cũng bao nhiêu đó tiền.”
Lăng Vi ngước mắt nhìn chăm chú tròng mắt đen sắc bén của anh.
Anh chỉ chỉ chén canh.
Tầm mắt Lăng Vi từ từ rơi vào chén canh màu trắng tuyền tuyệt đẹp trước mặt…
Chén sứ này… bên trong là canh rau cải!
Canh rau cải —— 20 ngàn đồng tiền canh rau cải!
Mẹ nó! Không biết bên trong lại bỏ thêm nguyên liệu gì!
Cũng không để ý là thật hay giả, cô bưng chén canh, húp sạch.
Anh hất cằm chỉ món ăn trước mặt: “Món ăn này… Không bẩn, không béo phì, rau sạch, nước tưới tiêu…”
Lăng Vi gắp khoai tây sợi, dùng ánh mắt khoét anh: “Khoai tây nhà anh màu xanh!”
Nhìn biểu tình kia của cô, anh cực kỳ muốn cười, nhưng vẫn nhịn được.
Tựa như nhớ tới cái gì, anh đột nhiên nói: “Hình như… Dâu tây sắp chín. Có thời gian, dẫn em đi cắt dâu tây.”
Mắt Lăng Vi sáng lên, dâu tây!
“…” Miệng Lăng Vi chua chua, nuốt nước miếng, liền có khẩu vị, ăn sạch chén cơm.
Diệp Đình bĩu môi cười, cô gái ngốc.
Người đã lớn, còn phải dụ dỗ ăn cơm.
Ăn no, Diệp Đình mời cô uống trà, đánh cờ. Hai người đánh cờ một giờ, mỗi người lên lầu tắm, thay đồ, chuẩn bị đi tiệc rượu.
Danh sách chương