Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi không mặn không nhạt nói: “Trẻ tuổi khí thịnh, có thể hiểu được.”
Sở Minh Y ngọt ngào cười một tiếng: “Ngược lại anh ấy không phải là trẻ tuổi khí thịnh, anh ấy rất nghiêm túc. Ở nhà anh ấy còn trông một bụi đỗ quyên, bởi vì tôi thích đỗ quyên đỏ, ôi chao, cô nhìn thấy bụi đỗ quyên kia chưa? Hiện tại vẫn sống tốtc hứ?”
“Cũng không tệ lắm, tôi sẽ giúp cô chăm sóc nó.”
“...” Sở Minh Y bên ngoài cười nhưng ở trong lòng âm thầm cắn răng, giống như bắt nhốt lại bắt không được.
Cô ta cười cười trong mắt viết đầy mơ ước: “Đi học thì giỏi, mấy người chúng tôi là bạn vè ngày ngày chơi chung với nhau, thật vui vẻ… a Đình có thể hô phong hoán vũ, đúng là rực rỡ.”
Lăng Vi không muốn đáp lời nhưng Sở Minh Y vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Lăng Vi tùy tiện nói một câu: “Chuyện đã qua, Sở tiểu thư dường như còn hoài niệm...”
“...” Sở Minh Y đột nhiên bị ngạnh ở cổ, tiếp theo lại nói rất nhiều chuyện Diệp Đình làm cho cô ta si tâm.
Anh si tâm với cô ta thế nào Lăng Vi không có hứng thú lắng nghe cũng không có tâm tư thay Diệp Đình thu dọn hoa đào thối.
Hơn nữa trước kia anh tốt với ai đó là chuyện của anh, liên quan gì tới cô? Giải quyết tình cũ là chuyện của anh, người đàn bà này nói chuyện này với cô là cần thiết sao? Nói những lời này thì tỏ ra cô nhỏ mọn và nhàm chán.
Hơn nữa lải nha lải nhải dài dòng cũng chưa nói xong.
Đã phiền còn không muốn nghe.
Không nhịn được, Lăng Vi cười lạnh nói chặn họng cô ta một câu: “Dù sao cũng đã qua đi, nói đi nói lại kén dính cả tai thì có ích gì? Sở tiểu thư nhớ tình nhân cũ tốt với cô như vậy, là vì hiện tại không hạnh phúc sao? Luộn miệng nói tình nhân cũ tốt với cô thế nào tốt với cô ra sao, cô nói vị hôn phu của cô làm sao mà chịu nổi đây?”
Sở Minh Y sửng sốt, Lăng Vi cười lạnh nói: “Thấy tình nhân cũ có người mới cô liền tức tối bất bình, ngôn ngữ công kích,thật không phải là quân tử nên có.”
“…” Sở Minh Y kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
Rất lâu sau mới miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôi và a Đình vẫn là bạn thân, hiện tại anh ấy có cô, tôi cũng vui vẻ, yên tâm, Chỉ là… có chút tiếc nuối, trước kia cuộc sống cua anh ấy đặc sắc như vậy lại không có cô.”
“Ồ…” Lăng Vi cứng rắn: “Khó cho cô suy nghĩ cho chúng tôi như vậy, sau này chúng tôi cũng đặc sắc lắm, tiếc nuối là sau này lại không có cô.”
“…”
Sau này không có cô. Mấy chữ này như búa nặng ngàn cân nện trên đầu Sở Minh Y.
Sắc mặt Sở Minh Y phải gọi là phong vân biến ảo, như mâm ngũ sắc vậy.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn phải cười. Chẳng qua trong mắt tức giận không thể che giấu được.
Nhịn một hồi, cô ta đứng lên rời đi. Lúc gần đi, đột nhiên quay đầu cười với Lăng Vi một tiếng: “Anh ấy đã bao giờ tặng chữ cho cô chưa? Để cho anh ấy viết một bộ chữ còn khó hơn lên trời, anh ấy không dễ dàng trao quà cho người khác.”
Lăng Vi ngước mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đúng nha, chữ của anh ấy hiếm có như vậy, cho nên cho cô mấy chữ. Trái tim của anh ấy tùy tiện đúng lúc bị tôi lấy được.”
Sắc mặt Sở Minh Y thay đổi, đột nhiên lại cười giễu cợt: “Cô không phát hiện, chúng ta có chút giống nhau sao?”
Lăng Vi nhàn nhạt đáp lại cô ta: “Người Hoa đều giống nhau, da vàng, tóc đen, mắt đen, Sở tiểu thư nói giống là chỉ nơi nào?”
Nụ cười của Sở Minh Y dần lạnh xuống, nhưng ở một giây kế tiếp, lập tức cười rực rỡ: “A Đình, phu nhân của anh rất thú vị. Thật là một kì tài mà.”
“Đó là tự nhiên. Nếu không làm sao có thể làm tôi mê thần hồn điên đảo.”
Lăng Vi không mặn không nhạt nói: “Trẻ tuổi khí thịnh, có thể hiểu được.”
Sở Minh Y ngọt ngào cười một tiếng: “Ngược lại anh ấy không phải là trẻ tuổi khí thịnh, anh ấy rất nghiêm túc. Ở nhà anh ấy còn trông một bụi đỗ quyên, bởi vì tôi thích đỗ quyên đỏ, ôi chao, cô nhìn thấy bụi đỗ quyên kia chưa? Hiện tại vẫn sống tốtc hứ?”
“Cũng không tệ lắm, tôi sẽ giúp cô chăm sóc nó.”
“...” Sở Minh Y bên ngoài cười nhưng ở trong lòng âm thầm cắn răng, giống như bắt nhốt lại bắt không được.
Cô ta cười cười trong mắt viết đầy mơ ước: “Đi học thì giỏi, mấy người chúng tôi là bạn vè ngày ngày chơi chung với nhau, thật vui vẻ… a Đình có thể hô phong hoán vũ, đúng là rực rỡ.”
Lăng Vi không muốn đáp lời nhưng Sở Minh Y vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Lăng Vi tùy tiện nói một câu: “Chuyện đã qua, Sở tiểu thư dường như còn hoài niệm...”
“...” Sở Minh Y đột nhiên bị ngạnh ở cổ, tiếp theo lại nói rất nhiều chuyện Diệp Đình làm cho cô ta si tâm.
Anh si tâm với cô ta thế nào Lăng Vi không có hứng thú lắng nghe cũng không có tâm tư thay Diệp Đình thu dọn hoa đào thối.
Hơn nữa trước kia anh tốt với ai đó là chuyện của anh, liên quan gì tới cô? Giải quyết tình cũ là chuyện của anh, người đàn bà này nói chuyện này với cô là cần thiết sao? Nói những lời này thì tỏ ra cô nhỏ mọn và nhàm chán.
Hơn nữa lải nha lải nhải dài dòng cũng chưa nói xong.
Đã phiền còn không muốn nghe.
Không nhịn được, Lăng Vi cười lạnh nói chặn họng cô ta một câu: “Dù sao cũng đã qua đi, nói đi nói lại kén dính cả tai thì có ích gì? Sở tiểu thư nhớ tình nhân cũ tốt với cô như vậy, là vì hiện tại không hạnh phúc sao? Luộn miệng nói tình nhân cũ tốt với cô thế nào tốt với cô ra sao, cô nói vị hôn phu của cô làm sao mà chịu nổi đây?”
Sở Minh Y sửng sốt, Lăng Vi cười lạnh nói: “Thấy tình nhân cũ có người mới cô liền tức tối bất bình, ngôn ngữ công kích,thật không phải là quân tử nên có.”
“…” Sở Minh Y kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
Rất lâu sau mới miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôi và a Đình vẫn là bạn thân, hiện tại anh ấy có cô, tôi cũng vui vẻ, yên tâm, Chỉ là… có chút tiếc nuối, trước kia cuộc sống cua anh ấy đặc sắc như vậy lại không có cô.”
“Ồ…” Lăng Vi cứng rắn: “Khó cho cô suy nghĩ cho chúng tôi như vậy, sau này chúng tôi cũng đặc sắc lắm, tiếc nuối là sau này lại không có cô.”
“…”
Sau này không có cô. Mấy chữ này như búa nặng ngàn cân nện trên đầu Sở Minh Y.
Sắc mặt Sở Minh Y phải gọi là phong vân biến ảo, như mâm ngũ sắc vậy.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn phải cười. Chẳng qua trong mắt tức giận không thể che giấu được.
Nhịn một hồi, cô ta đứng lên rời đi. Lúc gần đi, đột nhiên quay đầu cười với Lăng Vi một tiếng: “Anh ấy đã bao giờ tặng chữ cho cô chưa? Để cho anh ấy viết một bộ chữ còn khó hơn lên trời, anh ấy không dễ dàng trao quà cho người khác.”
Lăng Vi ngước mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đúng nha, chữ của anh ấy hiếm có như vậy, cho nên cho cô mấy chữ. Trái tim của anh ấy tùy tiện đúng lúc bị tôi lấy được.”
Sắc mặt Sở Minh Y thay đổi, đột nhiên lại cười giễu cợt: “Cô không phát hiện, chúng ta có chút giống nhau sao?”
Lăng Vi nhàn nhạt đáp lại cô ta: “Người Hoa đều giống nhau, da vàng, tóc đen, mắt đen, Sở tiểu thư nói giống là chỉ nơi nào?”
Nụ cười của Sở Minh Y dần lạnh xuống, nhưng ở một giây kế tiếp, lập tức cười rực rỡ: “A Đình, phu nhân của anh rất thú vị. Thật là một kì tài mà.”
“Đó là tự nhiên. Nếu không làm sao có thể làm tôi mê thần hồn điên đảo.”
Danh sách chương