Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đang đánh răng, nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình đi vào, anh đang ưu nhã từ tốn cởi nút áo sơ mi của mình.
Đây là muốn làm gì? Lăng Vi sợ hãi nhìn chằm chằm tay anh, những ngón tay thon dài nhu trúc, từng chiếc nút của chiếc áo sơ mi đang được mở ra.
Da thịt màu lúa mạch, cơ bắp cường tráng, hấp dẫn lập tức ‘đập’ thẳng vào trong mắt cô.
Lăng Vi đánh rơi chiếc bàn chải đánh răng vào trong nước, nhất thời có một loại dự cảm xấu! Cô nhanh chóng súc miệng rồi vơ lấy chiếc khăn lông bên cạnh giả bộ lau mặt, vừa nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đã cởi hết chiếc sơ mi rồi, hiện đang dùng tay tháo thắt lưng…
“Anh muốn làm gì?” Lăng Vi mặt đầy vẻ sợ hãi, cất tiếng hỏi.
Diệp Đình nháy mắt với cô một cái, xấu xa khẽ kẽo cong khóe môi, cười một tiếng: “Đương nhiên là động phòng bù rồi.”
Động… Động phòng bù?
Lăng vi nhìn anh giống hệt như đang nhìn người ngoài hành tinh: “Diệp Đình, hai chúng ta chỉ ký khế ước thôi, khế ước kết hôn thì động phòng cái rắm ấy.”
Khuôn mặt Diệp Đình lại vô cùng đứng đắn: “Động phòng cái rắm, cũng không phải không được, chỉ cần em thích, tôi có thể cân nhắc…”
“Hự ~” động … phòng rắm… Hình ảnh này, khiến cô không dám nhìn thẳng!
Não của Diệp boss quá không bình thường, đúng là không có cách nào trao đổi với anh bằng ngôn ngữ của người bình thường!
Lúc này, Diệp Đình đang muốn cởi chiếc quần âu.
Lăng Vi thấy một méo của chiếc quần âu màu đen, trong nháy mắt liền che kín mắt: “Khế ước kết hôn! Anh không hiểu rõ sao? Không được lạm dụng như vậy!” Cô nhấc chân lên, ‘bình bịch bình bịch’ chạy ra ngoài.
Đột nhiên, bị Diệp Đình kéo lấy cánh tay nhỏ: “Nhìn đường!”
“Cộp ~” muộn rồi… trán Lăng Vi đã đụng vào cửa hành lang, đau đến mức sao bay đầy đầu.
Diệp Đình đau lòng cau mày, bước tới ôm cô: “Em vội cái gì?”
Lăng Vi ngồi xuống, ôm lấy đầu mình, đau đến mức nước mắt cũng chảy hết ra, cô khịt khịt mũi, nói: “Động phòng… rắm rắm gì đó… thần thiếp không làm được…”
Diệp Đình ‘sụp đổ’, bật cười thành tiếng. Anh đứng lên, hai tay vòng trước ngự mình, cười nhạo cô: “Nhìn mặt em đi, nhìn cả người em nữa kìa, nhiều nốt đỏ như thế. Tôi phải mù đến thế nào mới có thể hạ thủ được với em?! Tôi muốn tắm, tối qua đã trông em cả đêm, em cũng không thể để tôi cứ như thế này đến công ti chứ?”
Lăng Vi che trán, ngẩng đầu nhìn anh: “Muốn tắm sao anh không nói sớm!” Hại cô bị đập đầu, sưng thành một cục lớn thế này!
Aiz ya ya … đau chết mất!
Đùa giỡn cô vui lắm sao?
Diệp Đình buồn cười nhìn cô: “Nếu không thì em giúp tôi tắm?”
Lăng Vi lườm anh một cái: “Nằm mơ!”
Bụng Lăng Vi đầy tức giận, ra khỏi phòng vệ sinh, còn cầm theo chiếc gương nhỏ. Ông trời à…. Tất cả đều là nốt đỏ đỏ, không có chỗ nào trông được cả.
Hủy hết cả khuôn mặt tôi rồi.
Thế nhưng, cũng tốt! Hiện giờ cô đang thế này, Diệp Đình muốn ức hiếp cô, không cũng có chỗ nào thuận miệng ah!
Lăng Vi đang đánh răng, nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình đi vào, anh đang ưu nhã từ tốn cởi nút áo sơ mi của mình.
Đây là muốn làm gì? Lăng Vi sợ hãi nhìn chằm chằm tay anh, những ngón tay thon dài nhu trúc, từng chiếc nút của chiếc áo sơ mi đang được mở ra.
Da thịt màu lúa mạch, cơ bắp cường tráng, hấp dẫn lập tức ‘đập’ thẳng vào trong mắt cô.
Lăng Vi đánh rơi chiếc bàn chải đánh răng vào trong nước, nhất thời có một loại dự cảm xấu! Cô nhanh chóng súc miệng rồi vơ lấy chiếc khăn lông bên cạnh giả bộ lau mặt, vừa nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đã cởi hết chiếc sơ mi rồi, hiện đang dùng tay tháo thắt lưng…
“Anh muốn làm gì?” Lăng Vi mặt đầy vẻ sợ hãi, cất tiếng hỏi.
Diệp Đình nháy mắt với cô một cái, xấu xa khẽ kẽo cong khóe môi, cười một tiếng: “Đương nhiên là động phòng bù rồi.”
Động… Động phòng bù?
Lăng vi nhìn anh giống hệt như đang nhìn người ngoài hành tinh: “Diệp Đình, hai chúng ta chỉ ký khế ước thôi, khế ước kết hôn thì động phòng cái rắm ấy.”
Khuôn mặt Diệp Đình lại vô cùng đứng đắn: “Động phòng cái rắm, cũng không phải không được, chỉ cần em thích, tôi có thể cân nhắc…”
“Hự ~” động … phòng rắm… Hình ảnh này, khiến cô không dám nhìn thẳng!
Não của Diệp boss quá không bình thường, đúng là không có cách nào trao đổi với anh bằng ngôn ngữ của người bình thường!
Lúc này, Diệp Đình đang muốn cởi chiếc quần âu.
Lăng Vi thấy một méo của chiếc quần âu màu đen, trong nháy mắt liền che kín mắt: “Khế ước kết hôn! Anh không hiểu rõ sao? Không được lạm dụng như vậy!” Cô nhấc chân lên, ‘bình bịch bình bịch’ chạy ra ngoài.
Đột nhiên, bị Diệp Đình kéo lấy cánh tay nhỏ: “Nhìn đường!”
“Cộp ~” muộn rồi… trán Lăng Vi đã đụng vào cửa hành lang, đau đến mức sao bay đầy đầu.
Diệp Đình đau lòng cau mày, bước tới ôm cô: “Em vội cái gì?”
Lăng Vi ngồi xuống, ôm lấy đầu mình, đau đến mức nước mắt cũng chảy hết ra, cô khịt khịt mũi, nói: “Động phòng… rắm rắm gì đó… thần thiếp không làm được…”
Diệp Đình ‘sụp đổ’, bật cười thành tiếng. Anh đứng lên, hai tay vòng trước ngự mình, cười nhạo cô: “Nhìn mặt em đi, nhìn cả người em nữa kìa, nhiều nốt đỏ như thế. Tôi phải mù đến thế nào mới có thể hạ thủ được với em?! Tôi muốn tắm, tối qua đã trông em cả đêm, em cũng không thể để tôi cứ như thế này đến công ti chứ?”
Lăng Vi che trán, ngẩng đầu nhìn anh: “Muốn tắm sao anh không nói sớm!” Hại cô bị đập đầu, sưng thành một cục lớn thế này!
Aiz ya ya … đau chết mất!
Đùa giỡn cô vui lắm sao?
Diệp Đình buồn cười nhìn cô: “Nếu không thì em giúp tôi tắm?”
Lăng Vi lườm anh một cái: “Nằm mơ!”
Bụng Lăng Vi đầy tức giận, ra khỏi phòng vệ sinh, còn cầm theo chiếc gương nhỏ. Ông trời à…. Tất cả đều là nốt đỏ đỏ, không có chỗ nào trông được cả.
Hủy hết cả khuôn mặt tôi rồi.
Thế nhưng, cũng tốt! Hiện giờ cô đang thế này, Diệp Đình muốn ức hiếp cô, không cũng có chỗ nào thuận miệng ah!
Danh sách chương