Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không chỉ được xem mà còn có thể tự thể nghiệm...
Diệp Đình nói xong rõ ràng nhìn thấy gương mặt Lăng Vi đỏ lên.
“...” Lăng Vi không biết nói gì, ngước mắt nhìn anh một cái, lúc này vẻ mặt của anh giống như vẫn còn vui vẻ.
Lăng Vi hừ một tiếng trong lòng, cuối cùng cô cũng nhìn ra một chút manh mối. Thật ra Diệp Đình này cũng không tùy tiện như anh ta biểu hiện, chính là cố ý bắn miệng độc để chọc giận cô, có lẽ bộ dạng tức giận của cô làm anh ta cảm thấy sảng khoái? Hoặc là nói... tức chết cô càng làm anh ta hài lòng? Diệp Đình nhìn truyện tranh của cô liền đen mặt: “Cô xâm phạm quyền chân dung của tôi còn làm tôi chết đi sống lại, cô phải bồi thường cho tôi.”
Lăng Vi cầm cây quạt nhỏ bằng trúc phẩy phẩy gió nhìn anh: “Bán bản quyền chia anh 25%.”
Cô phẩy quạt nhỏ trong tay, Diệp Đình ngửi thấy được mùi hương thanh nhã.
Giống như hoa ngọc lan, mùi hương tỏa ra làm cho buồn bực trong lòng anh tiêu tán không ít.
“Thành giao?” Lăng Vi nhướn mày nhìn anh.
Diệp Đình hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Vi sẽ nói vậy. Vốn dĩ anh muốn gây khó dễ cho cô nhưng cô đã tỏ thái độ như vậy anh không buông tha thì có vẻ bụng dạ hẹp hòi. Huống chi, căn bản anh không để bụng điểm chút tiền lẻ này. Anh chỉ để ý đến hình tượng của mình! Nhưng truyện tranh thì truyện tranh, so với người thật vẫn khác rất lớn.
Cô tiếp tục quạt, mùi hương thanh nhã từng đợt phả tới mặt anh. Mùi hương nhàn nhạt thấm vào ruột gan.
Theo cánh tay cô cử động, mùi hương nhanh chóng vây quanh đè xuống sự nóng nảy của anh, anh không nói nữa.
Lăng Vi thấy anh cam chịu, lúc này mới buông cây quạt, cười giảo hoạt. Cây quạt này là pháp bảo của cô... Nhất có thể ninh thần tĩnh khí.
Đôi mắt linh động của cô vừa xoay, khóe miệng nhếch lên liền cầm bút viết một “Hợp đồng”: tác phẩm XX của Thải Vi, truyện tranh xuất bản, thay đổi trò chơi, Diệp Đình tiên sinh nhận
25%. Thời gian: ngày X tháng X năm X
Viết xong ký tên của mình, đẩy đến trước mặt Diệp Đình.
Diệp Đình liếc liếc một cái cho đã mắt mới châm chọc quay mặt đi.
Không thèm thì thôi! Cho anh tiền, anh còn ghét bỏ! Lăng Vi không để ý tới anh, dù sao cô cũng sẽ thực hiện hứa hẹn! Cô vùi đầu tiếp tục vẽ tranh. Lại vẽ hai tiếng nữa, đôi mắt cô hoa lên.
Cô buông bút nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đột nhiên, cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô quay đầu liền thấy ánh mắt quan sát của anh rơi thẳng trên mặt cô: “Anh còn chưa ngủ?”
Lúc này, dưới ngọn đèn tường mờ nhạt, khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên chút đỏ ửng không bình thường.
Cô khẽ nhíu mày.
Đi đến bên cạnh anh, giơ tay áp trán thử một chút, nóng bỏng, nóng bỏng! “Anh phát sốt. Miệng vết thương nhiễm trùng hả?” Anh bị súng bắn thương cũng không đi bệnh viện, thật dễ dàng cảm nhiễm.
“Vấn đề nhỏ, ngủ một giấc là khỏi.”
Lăng Vi không nói gì, xoay người đi mở ba lô, cầm miếng hạ nhiệt từ bên trong ra xé vỏ “bẹp” dán ở trên trán anh.
“...”
Ánh mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm dóng chữ “miếng hạ sốt” bên ngoài, sắc mặt đen lại “ miếng hạ sốt của trẻ em”! Đây là cái quỷ gì?
Anh táo bạo xé rớt. Ai con *** nó bảo anh là trẻ nhỏ?!
Lăng Vi đột nhiên giật lấy miếng hạ sốt lại dán lên trán anh.
“Anh muốn bị sốt thành viêm màng não thì cứ việc xé!”
Cô rất tàn nhẫn, ánh mắt cũng rất hung dữ. Diệp Đình trừng cô, ánh mắt càng thêm hung ác! “Xoẹt” xé rớt miếng hạ sốt: “Lão tử thiêu chết, cũng không cần dùng cái này!” Anh phả hơi thở nóng bỏng lên mặt cô làm cô ngừng thở.
“Thiển cận!” Lăng Vi lui nửa bước, không hề để ý đến anh, lấy áo ngủ đi tắm rửa rồi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, tên này bị sốt mơ hồ, bắt đầu nói mê sảng: “Lão già chết tiệt! bớt lấy tiền uy hiếp tôi! Lão tử cái gì cũng thiếu chỉ có tiền là không thiếu!”
“Hừ —— Công chúa Isa cái gì? —— cưới cô ta sao? Nằm mơ!”
“Các ngươi đánh chủ ý gì tôi còn không biết sao? Muốn khống chế tôi cũng không hỏi xem tôi có đồng ý hay không!”
“Cho rằng bức tôi là tôi có thể đi vào khuôn khổ? Không ai nói cho các người căn cứ dầu mỏ ở Abu Dhabi là của tôi sao?”
Abu Dhabi: Thủ đô của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất
“Hừ! Còn có xưởng công nghiệp quân sự của Mạnh gia còn nhiên liệu của Liên bang Nga! Tất cả đều là của tôi!”
“...”
Lăng Vi dựng lỗ tai nghe xem...
Cô không đánh thức anh, như có hứng thú nghe anh mắng chửi người.
Gia hỏa này mắng chửi thật là, liền nằm mơ... Miệng cũng không buông tha người như thế.
Mắng một trận, đại khái cô nghe hiểu ý của anh. Anh làm ăn trải khắp toàn cầu, gia tộc bức hôn, để anh cưới một công chúa nào đó... Sau đó, anh không muốn nên mạnh mẽ đối kháng cùng gia tộc.
Sử dụng thủ đoạn thiết huyết, phá hư làm ăn của gia tộc.
...
Lăng Vi thích thú nhưng cũng chỉ xem như đang nghe lời kịch. Bởi vì, người bị sốt cao mơ hồ đều là nói mớ... Tự nhiên không phải thật sự.
Chỉ là cảm thấy... giấc mộng của anh quá xuất sắc!
Nếu hiện thực là cái dạng này, vậy thì thật đúng là... Một bộ truyện huyết lệ chua xót.
Anh vẫn đang nói mê sảng, Lăng Vi cách anh nửa mét đều có thể cảm giác được anh giống hòn than lửa, nóng sắp bùng cháy rồi.
Cô không tình nguyện bò dậy, đi vào buồng vệ sinh cầm chậu rửa mặt xả nước lạnh.
Bưng chậu ra lại thả khăn lông trắng vào trong nước, tẩm ướt vắt khô.
“Bịch” ném ở trên trán anh.
Sống chết có mệnh, đừng trách tôi không để ý tới anh.
Anh “Hừ” một tiếng, dần dần không còn nói mớ.
5h sáng lúc anh tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện trên trán đặt chiếc khăn lông trắng gấp chỉnh tề... Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Cô không chỉ được xem mà còn có thể tự thể nghiệm...
Diệp Đình nói xong rõ ràng nhìn thấy gương mặt Lăng Vi đỏ lên.
“...” Lăng Vi không biết nói gì, ngước mắt nhìn anh một cái, lúc này vẻ mặt của anh giống như vẫn còn vui vẻ.
Lăng Vi hừ một tiếng trong lòng, cuối cùng cô cũng nhìn ra một chút manh mối. Thật ra Diệp Đình này cũng không tùy tiện như anh ta biểu hiện, chính là cố ý bắn miệng độc để chọc giận cô, có lẽ bộ dạng tức giận của cô làm anh ta cảm thấy sảng khoái? Hoặc là nói... tức chết cô càng làm anh ta hài lòng? Diệp Đình nhìn truyện tranh của cô liền đen mặt: “Cô xâm phạm quyền chân dung của tôi còn làm tôi chết đi sống lại, cô phải bồi thường cho tôi.”
Lăng Vi cầm cây quạt nhỏ bằng trúc phẩy phẩy gió nhìn anh: “Bán bản quyền chia anh 25%.”
Cô phẩy quạt nhỏ trong tay, Diệp Đình ngửi thấy được mùi hương thanh nhã.
Giống như hoa ngọc lan, mùi hương tỏa ra làm cho buồn bực trong lòng anh tiêu tán không ít.
“Thành giao?” Lăng Vi nhướn mày nhìn anh.
Diệp Đình hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Vi sẽ nói vậy. Vốn dĩ anh muốn gây khó dễ cho cô nhưng cô đã tỏ thái độ như vậy anh không buông tha thì có vẻ bụng dạ hẹp hòi. Huống chi, căn bản anh không để bụng điểm chút tiền lẻ này. Anh chỉ để ý đến hình tượng của mình! Nhưng truyện tranh thì truyện tranh, so với người thật vẫn khác rất lớn.
Cô tiếp tục quạt, mùi hương thanh nhã từng đợt phả tới mặt anh. Mùi hương nhàn nhạt thấm vào ruột gan.
Theo cánh tay cô cử động, mùi hương nhanh chóng vây quanh đè xuống sự nóng nảy của anh, anh không nói nữa.
Lăng Vi thấy anh cam chịu, lúc này mới buông cây quạt, cười giảo hoạt. Cây quạt này là pháp bảo của cô... Nhất có thể ninh thần tĩnh khí.
Đôi mắt linh động của cô vừa xoay, khóe miệng nhếch lên liền cầm bút viết một “Hợp đồng”: tác phẩm XX của Thải Vi, truyện tranh xuất bản, thay đổi trò chơi, Diệp Đình tiên sinh nhận
25%. Thời gian: ngày X tháng X năm X
Viết xong ký tên của mình, đẩy đến trước mặt Diệp Đình.
Diệp Đình liếc liếc một cái cho đã mắt mới châm chọc quay mặt đi.
Không thèm thì thôi! Cho anh tiền, anh còn ghét bỏ! Lăng Vi không để ý tới anh, dù sao cô cũng sẽ thực hiện hứa hẹn! Cô vùi đầu tiếp tục vẽ tranh. Lại vẽ hai tiếng nữa, đôi mắt cô hoa lên.
Cô buông bút nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đột nhiên, cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô quay đầu liền thấy ánh mắt quan sát của anh rơi thẳng trên mặt cô: “Anh còn chưa ngủ?”
Lúc này, dưới ngọn đèn tường mờ nhạt, khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên chút đỏ ửng không bình thường.
Cô khẽ nhíu mày.
Đi đến bên cạnh anh, giơ tay áp trán thử một chút, nóng bỏng, nóng bỏng! “Anh phát sốt. Miệng vết thương nhiễm trùng hả?” Anh bị súng bắn thương cũng không đi bệnh viện, thật dễ dàng cảm nhiễm.
“Vấn đề nhỏ, ngủ một giấc là khỏi.”
Lăng Vi không nói gì, xoay người đi mở ba lô, cầm miếng hạ nhiệt từ bên trong ra xé vỏ “bẹp” dán ở trên trán anh.
“...”
Ánh mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm dóng chữ “miếng hạ sốt” bên ngoài, sắc mặt đen lại “ miếng hạ sốt của trẻ em”! Đây là cái quỷ gì?
Anh táo bạo xé rớt. Ai con *** nó bảo anh là trẻ nhỏ?!
Lăng Vi đột nhiên giật lấy miếng hạ sốt lại dán lên trán anh.
“Anh muốn bị sốt thành viêm màng não thì cứ việc xé!”
Cô rất tàn nhẫn, ánh mắt cũng rất hung dữ. Diệp Đình trừng cô, ánh mắt càng thêm hung ác! “Xoẹt” xé rớt miếng hạ sốt: “Lão tử thiêu chết, cũng không cần dùng cái này!” Anh phả hơi thở nóng bỏng lên mặt cô làm cô ngừng thở.
“Thiển cận!” Lăng Vi lui nửa bước, không hề để ý đến anh, lấy áo ngủ đi tắm rửa rồi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, tên này bị sốt mơ hồ, bắt đầu nói mê sảng: “Lão già chết tiệt! bớt lấy tiền uy hiếp tôi! Lão tử cái gì cũng thiếu chỉ có tiền là không thiếu!”
“Hừ —— Công chúa Isa cái gì? —— cưới cô ta sao? Nằm mơ!”
“Các ngươi đánh chủ ý gì tôi còn không biết sao? Muốn khống chế tôi cũng không hỏi xem tôi có đồng ý hay không!”
“Cho rằng bức tôi là tôi có thể đi vào khuôn khổ? Không ai nói cho các người căn cứ dầu mỏ ở Abu Dhabi là của tôi sao?”
Abu Dhabi: Thủ đô của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất
“Hừ! Còn có xưởng công nghiệp quân sự của Mạnh gia còn nhiên liệu của Liên bang Nga! Tất cả đều là của tôi!”
“...”
Lăng Vi dựng lỗ tai nghe xem...
Cô không đánh thức anh, như có hứng thú nghe anh mắng chửi người.
Gia hỏa này mắng chửi thật là, liền nằm mơ... Miệng cũng không buông tha người như thế.
Mắng một trận, đại khái cô nghe hiểu ý của anh. Anh làm ăn trải khắp toàn cầu, gia tộc bức hôn, để anh cưới một công chúa nào đó... Sau đó, anh không muốn nên mạnh mẽ đối kháng cùng gia tộc.
Sử dụng thủ đoạn thiết huyết, phá hư làm ăn của gia tộc.
...
Lăng Vi thích thú nhưng cũng chỉ xem như đang nghe lời kịch. Bởi vì, người bị sốt cao mơ hồ đều là nói mớ... Tự nhiên không phải thật sự.
Chỉ là cảm thấy... giấc mộng của anh quá xuất sắc!
Nếu hiện thực là cái dạng này, vậy thì thật đúng là... Một bộ truyện huyết lệ chua xót.
Anh vẫn đang nói mê sảng, Lăng Vi cách anh nửa mét đều có thể cảm giác được anh giống hòn than lửa, nóng sắp bùng cháy rồi.
Cô không tình nguyện bò dậy, đi vào buồng vệ sinh cầm chậu rửa mặt xả nước lạnh.
Bưng chậu ra lại thả khăn lông trắng vào trong nước, tẩm ướt vắt khô.
“Bịch” ném ở trên trán anh.
Sống chết có mệnh, đừng trách tôi không để ý tới anh.
Anh “Hừ” một tiếng, dần dần không còn nói mớ.
5h sáng lúc anh tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện trên trán đặt chiếc khăn lông trắng gấp chỉnh tề... Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Danh sách chương