Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi sửng sốt, sau đó liền nghe thấy Tony hét lớn: “Vi Vi, em thật lợi hại, chỉ một buổi tối đã giữ được tất cả thiết kế của chúng ta.”
“Ô…ô, ô… nửa năm tiền thưởng của tôi, may nhờ có em.”
“Vi Vi, em thật giỏi.”
“Vi Vi, em đúng là thiên sứ trời cao phái tới.”
“Sai rồi, Vi Vi, em là nữ thần của chúng tôi.”
“Đúng thế, là nữ thần.”
Brooke và Hall như máy bay ném bom, âm thanh lớn tới mức lỗ tai của Lăng Vi như muốn điếc.
“Vi Vi, tiểu công chúa của tôi… em xem…” Brooke giành công chỉ ra ngoài cửa sổ…
“Em nhìn… đây là cây phát tài chúng tôi vừa mua. Nghe nói người Hoa các em thích nhất cây này. Sau này chúng tôi tuyệt đối không hút thuốc trong văn phòng, em tới giám sát chúng tôi.”
Lúc này Lăng Vi mới phát hiện không khí trong văn phòng cực kì tươi mát, hơn nữa bên cạnh bàn làm việc của cô còn có một chậu cây xanh.
“Buổi tối cùng nhau ăn mừng!” Tony ôm bả vai cô như ôm chị em gái vậy.
Lúc này, Rose đột nhiên nói: “Hoa tổng muốn gặp cô, cô chuẩn bị một chút qua cùng tôi.”
“Được, bây giờ tôi đi ngay.” Lăng Vi vội vàng buông túi đi theo Rose ra khỏi phòng làm việc.
Trong thang máy, Rose hắng giọng một cái, nói: “Vi Vi, có chuyện này nhất định phải nói rõ ràng với cô trước.”
“...” Lăng Vi mơ hồ cảm giác được vẻ địch ý.
Lăng Vi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Rose.
Chiều cao của Rose không khác Vi Vi là bao, da trắng, chỉ là khóe mắt đều là nếp nhăn, không hề giống mới 30 tuổi.
Rose đẩy gọng kính lên: “Bản thảo lần này mặc dù là cô thiết kế… nhưng mà toàn bộ phương án đều là tổ chúng ta cùng nhau thực hiện, chuyện cô nên làm là phối hợp công việc với tôi, tôi sẽ báo cáo lên trên, hơn nữa nói rõ toàn bộ ý tưởng thiết kế đều do tôi nói có biết chưa?”
Lăng Vi nhướn mày Rose đòi độc chiếm công lao, khó trách cấp trên cho cô nghỉ ngơi nửa ngày.
Lăng Vi thật muốn nói cô ta mặt dày…
Rose hất cằm nhìn cô: “Nếu cô đủ thông minh thì không cần nói linh tinh.”
Lăng Vi hiểu ý này của cô ta, đây là cơ hội trời ban cho cô, nếu cô còn muốn lăn lộn ở Laroe thì phải khuất nhục dưới uy quyền của nữ ma đầu này.
Lăng Vi cười nhạt, ngày hôm qua cô còn cảm thấy Rose không tệ…
Đột nhiên cảm thấy cái tên sáng nay Diệp Đình cho cô ta thật thích hợp ‘thịt bằm’…
A haha…
Đến trước cửa phòng làm việc của Hoa tổng, ánh mắt ‘thịt bằm’ sắc bén nhìn cô.
Phòng làm việc của Hoa Thiếu Kiền tương đối lớn, trợ lý rót cho hai người hai ly cà phê sau đó xoay người ra ngoài. Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm Rose: “Cực khổ cho mọi người rồi.”
Rose hớn hở nói: “Anhquá khách khí, đây là việc chúng ta phải làm. Trách nhiệm của chúng ta chính là để cho công ty hài lòng.”
Hoa Thiếu Kiền không có biểu tình gì, cầm một phần văn kiện màu đen đặt lên bàn: “Đây là kế hoạch tháng sau, cô lấy về đi.”
Rose ngẩn ra, cứ trở về như vậy? Cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Hoa Thiếu Kiền đã cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện, Cô ta chỉ có thể chào tạm biệt. Cô ta bước hai bước, tiến lên nhận lấy văn kiện, nói: “Hoa tổng, không quấy rầy anh công tác, chúng tôi đi về trước.”
Hoa Thiếu Kiền chẳng thèm ngước mắt, lãnh đạm nói: “Cô đi ra ngoài, cô ấy ở lại.”
Rose run tay, nắm văn kiện xoay người đi ra ngoài.
Trước khi rời đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi vẫn mỉm cười tự nhiên.
Sau khi Rose đi ra ngoài, Hoa Thiếu Kiền dừng động tác ký tên, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lăng Vi sửng sốt, sau đó liền nghe thấy Tony hét lớn: “Vi Vi, em thật lợi hại, chỉ một buổi tối đã giữ được tất cả thiết kế của chúng ta.”
“Ô…ô, ô… nửa năm tiền thưởng của tôi, may nhờ có em.”
“Vi Vi, em thật giỏi.”
“Vi Vi, em đúng là thiên sứ trời cao phái tới.”
“Sai rồi, Vi Vi, em là nữ thần của chúng tôi.”
“Đúng thế, là nữ thần.”
Brooke và Hall như máy bay ném bom, âm thanh lớn tới mức lỗ tai của Lăng Vi như muốn điếc.
“Vi Vi, tiểu công chúa của tôi… em xem…” Brooke giành công chỉ ra ngoài cửa sổ…
“Em nhìn… đây là cây phát tài chúng tôi vừa mua. Nghe nói người Hoa các em thích nhất cây này. Sau này chúng tôi tuyệt đối không hút thuốc trong văn phòng, em tới giám sát chúng tôi.”
Lúc này Lăng Vi mới phát hiện không khí trong văn phòng cực kì tươi mát, hơn nữa bên cạnh bàn làm việc của cô còn có một chậu cây xanh.
“Buổi tối cùng nhau ăn mừng!” Tony ôm bả vai cô như ôm chị em gái vậy.
Lúc này, Rose đột nhiên nói: “Hoa tổng muốn gặp cô, cô chuẩn bị một chút qua cùng tôi.”
“Được, bây giờ tôi đi ngay.” Lăng Vi vội vàng buông túi đi theo Rose ra khỏi phòng làm việc.
Trong thang máy, Rose hắng giọng một cái, nói: “Vi Vi, có chuyện này nhất định phải nói rõ ràng với cô trước.”
“...” Lăng Vi mơ hồ cảm giác được vẻ địch ý.
Lăng Vi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Rose.
Chiều cao của Rose không khác Vi Vi là bao, da trắng, chỉ là khóe mắt đều là nếp nhăn, không hề giống mới 30 tuổi.
Rose đẩy gọng kính lên: “Bản thảo lần này mặc dù là cô thiết kế… nhưng mà toàn bộ phương án đều là tổ chúng ta cùng nhau thực hiện, chuyện cô nên làm là phối hợp công việc với tôi, tôi sẽ báo cáo lên trên, hơn nữa nói rõ toàn bộ ý tưởng thiết kế đều do tôi nói có biết chưa?”
Lăng Vi nhướn mày Rose đòi độc chiếm công lao, khó trách cấp trên cho cô nghỉ ngơi nửa ngày.
Lăng Vi thật muốn nói cô ta mặt dày…
Rose hất cằm nhìn cô: “Nếu cô đủ thông minh thì không cần nói linh tinh.”
Lăng Vi hiểu ý này của cô ta, đây là cơ hội trời ban cho cô, nếu cô còn muốn lăn lộn ở Laroe thì phải khuất nhục dưới uy quyền của nữ ma đầu này.
Lăng Vi cười nhạt, ngày hôm qua cô còn cảm thấy Rose không tệ…
Đột nhiên cảm thấy cái tên sáng nay Diệp Đình cho cô ta thật thích hợp ‘thịt bằm’…
A haha…
Đến trước cửa phòng làm việc của Hoa tổng, ánh mắt ‘thịt bằm’ sắc bén nhìn cô.
Phòng làm việc của Hoa Thiếu Kiền tương đối lớn, trợ lý rót cho hai người hai ly cà phê sau đó xoay người ra ngoài. Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm Rose: “Cực khổ cho mọi người rồi.”
Rose hớn hở nói: “Anhquá khách khí, đây là việc chúng ta phải làm. Trách nhiệm của chúng ta chính là để cho công ty hài lòng.”
Hoa Thiếu Kiền không có biểu tình gì, cầm một phần văn kiện màu đen đặt lên bàn: “Đây là kế hoạch tháng sau, cô lấy về đi.”
Rose ngẩn ra, cứ trở về như vậy? Cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Hoa Thiếu Kiền đã cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện, Cô ta chỉ có thể chào tạm biệt. Cô ta bước hai bước, tiến lên nhận lấy văn kiện, nói: “Hoa tổng, không quấy rầy anh công tác, chúng tôi đi về trước.”
Hoa Thiếu Kiền chẳng thèm ngước mắt, lãnh đạm nói: “Cô đi ra ngoài, cô ấy ở lại.”
Rose run tay, nắm văn kiện xoay người đi ra ngoài.
Trước khi rời đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi vẫn mỉm cười tự nhiên.
Sau khi Rose đi ra ngoài, Hoa Thiếu Kiền dừng động tác ký tên, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Danh sách chương