Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta lại quên… cô và Diệp Đình đã kết hôn rồi.
Đôi mắt sáng ngời của anh ta ảm đạm.
Vẻ mặt cơ đơn làm cho người ta không đành lòng nhìn…
Nhưng mà Lăng Vi vẫn không mềm lòng.
Cô là vợ của Diệp Đình, nói thật… công khai cùng người đàn ông khác ăn cơm là không tôn trọng với Diệp Đình. Hơn nữa…hiện tại cô muốn chia sẻ sự vui sướng này với Diệp Đình.
Lăng Vi áy náy cười nói: “Thật xin lỗi… có cơ hội lại đi. Một lát nữa tôi mang điện thoại tới, đúng rồi, ngày hôm qua anh chụp hình giúp tôi còn chưa xem đã bị xóa mất rồi.”
Hoa Thiếu Kiền chán nản gật đầu: “Tôi cũng đoán được, nếu em nhìn ảnh nhất định sẽ không có gan thiết kế như vậy. Sao đột nhiên em lại thay đổi chủ ý? Nhưng tấm hình kia không có ích gì với em sao?”
Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu: “Vì không muốn liên lụy với anh cũng vì… không muốn cùng anh có quá nhiều dây mơ rễ má…”
Cô cười một tiếng, cúi đầu không nói gì.
Hoa Thiếu Kiền cứ đứng như vậy nhìn cô chằm chằm.
Lăng Vi hít một hơi thật sâu sau đó ngước mắt nhìn anh ta: “Tôi về trước đây, di động của anh tôi sẽ mang trả lại ngay.”
“Không cần phải đi lại nhiều, tôi cho trợ lý qua lấy. Sắp phải họp rồi, em về chuẩn bị một chút đi.” Hoa Thiếu Kiền cố làm vẻ cười một tiếng, Lăng Vi nhìn anh ta, anh ta vẫn cố cười.
Lăng Vi vội vàng xoay người, vừa ra cửa đột nhiên nghe thấy Hoa Thiếu Kiền ‘úi’ một tiếng.
Bịch… hình như cái gì đó đụng phải bàn.
Lăng Vi quay đầu, chỉ thấy Hoa Thiếu Kiền khom người, che bụng, đau tới mức trán đổ mồ hôi.
“Hoa tổng, anh sao vậy?” Lăng Vi bước nhanh tới bên cạnh anh ta, chỉ thấy anh ta đang nhịn đau vung tay lên: “Không có chuyện gì, đau bụng... Một hồi là khỏe thôi.”
“Trông anh không giống đau bụng bình thường đâu!” Lăng Vi thấy gân xanh trên trán anh ta đều nhảy lên.
Anh ta che bụng dưới, mồ hôi trên trán rơi rào rào: “Không có gì, mấy ngày này thường đau, nhịn một chút là được rồi.”
Lăng Vi lập tức cảnh giác, vị trí cánh tay anh ta đang che...”Anh... Có phải bị viêm ruột thừa cấp tính không?”
Lúc này, Hoa Thiếu Kiền đau đến mức ngay cả nói cũng không nói được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dần dần tái xanh, môi cũng từ đỏ sang tím. Đầu đầy mồ hôi, đột nhiên ngất xỉu. Người co cắp, phát sốt, nóng như lò lửa vậy.
Lăng Vi vội vàng lắc tay anh ta: “Hoa Thiếu Kiền, Hoa Thiếu Kiền.”
Anh ta lại đau ngất đi. Lăng Vi gấp gáp sờ di động mới phát hiện di động của cô đặt trong túi xách, không mang bên người.
Di động của Hoa Thiếu Kiền đặt chế độ máy bay và mật khẩu, cô không gọi được. Chỉ đành bò đậy mở cửa kêu người bên ngoài: “Có ai không, gọi xe cấp cứu giùm đi.”
Kết quả vừa mở cửa thì phát hiện toàn bộ nhân viên đều đi họp rồi.
Vì cô tới nộp thiết kế, cô ty có sản phẩm mới muốn công bố cho nên toàn thể nhân viên đều tới phòng họp lớn.
Mà cô và Hoa Thiếu Kiền vốn định nói xong cũng đi họp.
“Làm sao bây giờ?”
Lăng Vi cắm tay vào tóc trong lòng có chút sợ hãi. Nếu trở về phòng làm việc lấy di động, gọi xe cứu thương tới sợ rằng anh ta đã đau gần chết rồi.
Loại bệnh viêm ruột thừa cấp tính này không được trễ nãi.
Hình như cô nghe ai đó nói qua bệnh này mà muộn một phút thôi cũng có thể chết người.
Hiện tại anh ta đau ngất đi rồi, hiển nhiên rất nghiêm trọng, không khéo đã thủng rồi.
“Đứng lên! Hoa Thiếu Kiền! Khoác tay lên vai tôi, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Anh ta lại quên… cô và Diệp Đình đã kết hôn rồi.
Đôi mắt sáng ngời của anh ta ảm đạm.
Vẻ mặt cơ đơn làm cho người ta không đành lòng nhìn…
Nhưng mà Lăng Vi vẫn không mềm lòng.
Cô là vợ của Diệp Đình, nói thật… công khai cùng người đàn ông khác ăn cơm là không tôn trọng với Diệp Đình. Hơn nữa…hiện tại cô muốn chia sẻ sự vui sướng này với Diệp Đình.
Lăng Vi áy náy cười nói: “Thật xin lỗi… có cơ hội lại đi. Một lát nữa tôi mang điện thoại tới, đúng rồi, ngày hôm qua anh chụp hình giúp tôi còn chưa xem đã bị xóa mất rồi.”
Hoa Thiếu Kiền chán nản gật đầu: “Tôi cũng đoán được, nếu em nhìn ảnh nhất định sẽ không có gan thiết kế như vậy. Sao đột nhiên em lại thay đổi chủ ý? Nhưng tấm hình kia không có ích gì với em sao?”
Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu: “Vì không muốn liên lụy với anh cũng vì… không muốn cùng anh có quá nhiều dây mơ rễ má…”
Cô cười một tiếng, cúi đầu không nói gì.
Hoa Thiếu Kiền cứ đứng như vậy nhìn cô chằm chằm.
Lăng Vi hít một hơi thật sâu sau đó ngước mắt nhìn anh ta: “Tôi về trước đây, di động của anh tôi sẽ mang trả lại ngay.”
“Không cần phải đi lại nhiều, tôi cho trợ lý qua lấy. Sắp phải họp rồi, em về chuẩn bị một chút đi.” Hoa Thiếu Kiền cố làm vẻ cười một tiếng, Lăng Vi nhìn anh ta, anh ta vẫn cố cười.
Lăng Vi vội vàng xoay người, vừa ra cửa đột nhiên nghe thấy Hoa Thiếu Kiền ‘úi’ một tiếng.
Bịch… hình như cái gì đó đụng phải bàn.
Lăng Vi quay đầu, chỉ thấy Hoa Thiếu Kiền khom người, che bụng, đau tới mức trán đổ mồ hôi.
“Hoa tổng, anh sao vậy?” Lăng Vi bước nhanh tới bên cạnh anh ta, chỉ thấy anh ta đang nhịn đau vung tay lên: “Không có chuyện gì, đau bụng... Một hồi là khỏe thôi.”
“Trông anh không giống đau bụng bình thường đâu!” Lăng Vi thấy gân xanh trên trán anh ta đều nhảy lên.
Anh ta che bụng dưới, mồ hôi trên trán rơi rào rào: “Không có gì, mấy ngày này thường đau, nhịn một chút là được rồi.”
Lăng Vi lập tức cảnh giác, vị trí cánh tay anh ta đang che...”Anh... Có phải bị viêm ruột thừa cấp tính không?”
Lúc này, Hoa Thiếu Kiền đau đến mức ngay cả nói cũng không nói được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dần dần tái xanh, môi cũng từ đỏ sang tím. Đầu đầy mồ hôi, đột nhiên ngất xỉu. Người co cắp, phát sốt, nóng như lò lửa vậy.
Lăng Vi vội vàng lắc tay anh ta: “Hoa Thiếu Kiền, Hoa Thiếu Kiền.”
Anh ta lại đau ngất đi. Lăng Vi gấp gáp sờ di động mới phát hiện di động của cô đặt trong túi xách, không mang bên người.
Di động của Hoa Thiếu Kiền đặt chế độ máy bay và mật khẩu, cô không gọi được. Chỉ đành bò đậy mở cửa kêu người bên ngoài: “Có ai không, gọi xe cấp cứu giùm đi.”
Kết quả vừa mở cửa thì phát hiện toàn bộ nhân viên đều đi họp rồi.
Vì cô tới nộp thiết kế, cô ty có sản phẩm mới muốn công bố cho nên toàn thể nhân viên đều tới phòng họp lớn.
Mà cô và Hoa Thiếu Kiền vốn định nói xong cũng đi họp.
“Làm sao bây giờ?”
Lăng Vi cắm tay vào tóc trong lòng có chút sợ hãi. Nếu trở về phòng làm việc lấy di động, gọi xe cứu thương tới sợ rằng anh ta đã đau gần chết rồi.
Loại bệnh viêm ruột thừa cấp tính này không được trễ nãi.
Hình như cô nghe ai đó nói qua bệnh này mà muộn một phút thôi cũng có thể chết người.
Hiện tại anh ta đau ngất đi rồi, hiển nhiên rất nghiêm trọng, không khéo đã thủng rồi.
“Đứng lên! Hoa Thiếu Kiền! Khoác tay lên vai tôi, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Danh sách chương