Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời tiết đầu tháng mười đã hơi lạnh. Gió thu xào xạc, cuốn lên lá rụng đầy đất.

Nhưng Diệp Thần cảm thấy cả người nóng hổi! Nguồn lửa trong lồng ngực bùng cháy! Anh quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, nhìn thế nào cũng không chán…

Không phải anh chưa từng thấy cô gái xinh đẹp, trong giới giải trí có nhiều. Tất nhiên người động tâm anh nhiều không kể xiết, nhất là người mới ra mắt. Có người dây dưa, có người giỏi dùng thủ đoạn, rất nhiều rất nhiều… Nhưng, anh từ đầu đến cuối không quan tâm.

Những nữ minh tinh kia đều nói mắt anh cao, anh xưa nay cũng không giải thích, anh chỉ không muốn tùy tiện bắt đầu một đoạn tình yêu, đối với chuyện tình cảm, anh rất thận trọng.

Mặc dù tuổi tác trong lòng anh thành thục hơn bạn cùng lứa một ít, nhưng dù sao mới 18 tuổi, anh cũng không vội chuyện yêu đương.

Cho đến… ngày ấy, cô bé trong trí nhớ anh từ ngoài cửa sổ tầng 25 cao ốc liều mạng chạy vào phòng anh! Khi đó, tim anh run dữ dội hơn… đột nhiên rất muốn tiếp cận cô, hiểu cô…

Khi đó, vạn phần không nghĩ tới lúc này, anh nhìn chằm chằm gò má của cô đã có thể thương xuân thu buồn thành như vậy…

Diệp Thần đã lún sâu, không cách nào tự khống chế! Nhưng anh biết, cô còn ba tháng nữa mới đến sinh nhật 18 tuổi. Anh phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi cô kết thành một cây thành thục.

Lúc ấy, anh mới có thể chính thức nói ra, muốn cô làm bạn gái anh, dĩ nhiên… điều kiện tiên quyết là cô tự nguyện.

Cô sẽ từ chối sao? Diệp Thần nghĩ… cô sẽ đồng ý.

Nghĩ vậy, môi anh không tự chủ nhếch lên. Mạc Khinh Hàn đột nhiên nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Anh cười cái gì?”

Anh cố ý nói: “Nghĩ ra bút danh viết tạp chí của em chưa? Chỉ có gió tây thương xót tôi?”

Cô nhìn lá rụng dưới đất, nói: “Anh nhìn những lá cây này đi, từ trên cây rơi xuống, không có ai thương tiếc, không có ai hỏi han. Chỉ có gió biết thưởng thức cái đẹp lúc nó rơi xuống, chỉ có gió biết lá cây cuối cùng sẽ bị cuốn vào đất bùn trở thành phân bón vạn vật sinh trưởng, gió và lá cây đều biết đây là bốn mùa thay đổi, là quy luật không thể xoay chuyển.”

Diệp Thần gật đầu, tiếp lời cô: “Lá cây lẻ loi, biết gió tốt với nó, biết gió trìu mến nó, nó biết gió muốn đưa nó đến nơi nó nên đến, để cho nó trở nên có giá trị hơn.”

“Ừ.” Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, mỉm cười.

“Em thật lãng mạn…” Diệp Thần cười lên, nhìn chằm chằm những lá cây đang rơi xuống, chợt kích thích ý muốn sáng tác của anh! Trong đầu anh trong nháy mắt hiện ra một chuỗi lại một chuỗi nốt nhạc, anh nhìn những lá rụng kia, nhẹ nhàng hát:

“Ngày gió lạnh, có gió, không mưa. Gió thu nhẹ nhàng, lá lay động, vi vu rì rào. Im lặng không nói, chỉ làm suy nghĩ người đi đường rối loạn.”

“Gió thu lạnh, có tiếng, không nói. Gió thu tràn vào cơ thể, cô đơn bi thương. Thở dài một hơi, quấy rồi lá tàn rời đi.”

“Nhuộm khói lạnh, bay phất phơ. Hương tiêu như mưa, chợt tung bay, khó nén thê mê. Tiêu tiếng tiêu động, nhân đạo là lá rơi có âm hận vô kế…”

“Chỉ có gió tây thương xót tôi, hóa thành cát bụi hòa vào bùn đất.”

Mạc Khinh Hàn dừng bước bất động, cô khinh ngạc nhìn anh chằm chằm…

Diệp Thần cố ý không nhìn cô, anh nhếch môi, ngẩng đầu nhìn lá cây.

Ánh mắt trời chiếu lên mặt anh, làm cho làn da anh như trong suốt. Giữa bóng cây, anh như vương tử quỷ quái cực kỳ tuấn tú, diễn dịch ra chân lý đẹp và ý vị.

Mạc Khinh Hàn hoàn toàn không thể hít thở…. Lỗ tai nóng giống như vừa đụng vào thì sẽ rớt, giọng anh quá dễ nghe, vì qua thời kỳ đổi giọng, anh dùng giọng của chính anh hát, giọng anh trong veo, ấm áp, có từ tính, vô cùng vô cùng dễ nghe, dễ nghe đến mức tai có thể mang thai. Điệu nhạc cũng vô cùng du dương, uyển chuyển, có chút ưu thương.

Môi anh khẽ nhếch, lông mi thật dài nhẹ vỗ, gió thu mát mẽ thổi bay tóc anh. Anh nhìn chằm chằm mặt anh, làm sao cũng không dời ra được.

Anh cứ đứng bất động như vậy, mặt mỉm cười cho cô ngắm.

Đến khi có một nữ sinh đi ngang, chợt la lên: “Diệp Thần ——”

Mạc Khinh Hàn phục hồi tinh thần, vội kéo Diệp Thần lên một chiếc taxi.

Xe taxi chạy, nữ sinh phía sau còn đưa tay chạy theo xe: “Diệp Thần —— Diệp Thần!”

Mạc Khinh Hàn cười lớn, cô nhìn Diệp Thần, nói: “Anh, anh rất có tài!”

Ngẫu hứng làm thơ đã cực kỳ hiếm thấy, ngay cả bài hát cũng ngẫu hứng, còn hát uyển chuyển động lòng người như vậy.

Cô vô cùng vui vẻ nói: “Bài anh vừa hát công bố ra ngoài, nhất định hot.”

Diệp Thần lại nói: “Không công bố, bài này không công bố.”

“Không công bố? Tại sao?”

Diệp Thần muốn nói: “Ngốc, bài này đương nhiên là hát cho một mình em nghe!”

Mạc Khinh Hàn che miệng, mặt đầy kinh ngạc nhìn anh.

Cô hiểu… Cô hiểu ý trong lời nói của anh, cô che mặt, gò má ngày càng đỏ, ngày càng nóng… Nóng đến nổi cô không cách nào suy tính.

Xe taxi lái đến trước hẻm nhỏ nhà cô.

Anh vào nhà cùng cô, mầm mò một hồi, anh cài đặt cho laptop cô xong.

Mở máy thử, cũng không tệ lắm.

Laptop mới mua, không có phần mềm diệt virus, phải cài mấy tường lửa cho cô.

Anh làm thứ này, sợ hù dọa cô, anh cố ý nói: “Anh khát, em đi rót cho anh ly nước.” Diệp Thần ngồi trước bàn, sai bảo cô như một đại gia.

“Được, chờ chút!” Mạc Khinh Hàn xoay người đi rót nước.

Diệp Thần thấy cô đi ra ngoài, vội đóng cửa.

Anh ngồi xuống ghế, lấy tay vuốt bàn phím, ngón tay gõ thật nhanh.

Anh dùng kỹ thuật hacker của mình làm một tường lửa cho laptop Mạc Khinh Hàn, còn cài một phần mềm diệt virus.

Anh chuyển số liệu của anh vào laptop cô, sau mày laptop cô có vấn đề gì, anh có thể điều khiển từ xa.

Lúc Mạc Khinh Hàn bưng ly nước trở lại, Diệp Thần vừa vặn giải quyết hết.

Anh làm bộ cài phần mềm cho cô, nói câu “Ok”. Anh nhường chỗ lại cho cô.

Căn phòng nhỏ này của cô hơi ngột ngạt. Cô mở cửa sổ ra, Diệp Thần cởi một nút áo, chóp mũi anh đã có chút mồ hôi.

Cô cầm cây quạt lá lớn quạt cho anh…

Diệp Thần nhìn cô chăm chú, cô cười với anh, đột nhiên cảm khái thở dài.

Mặt cô đầy phiền muộn nói: “Trong năm tháng gian khổ ấy, có một cô gái đang dùng quạt lá quạt gió cho một đại minh tinh…”

Diệp Thần giơ tay búng trán cô. Cô “a” một tiếng, che đầu trừng anh.

Diệp Thần cười đắc ý, tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm. Cô lập tức ném quạt, nhe răng toét miệng, giương nanh múa vuốt muốn đánh anh.

Nhưng anh lập tức bắt hai cánh tay nhỏ của cô, sức lực anh lớn, liền chế trụ cô. Anh từ trên cao nhìn xuống, nhấc cô lên, cô nằm ngang, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp của cô vừa nhanh vừa nóng, giống như đun nước sôi.

Anh nhìn mặt cô, bỗng cúi người, dùng sức hôn lên trán cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện