Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Phần bài giảng trên lớp! Anh lấy nó ở đâu vậy?” Đôi mắt của Mộ Khinh Hàn sáng lên, nhìn anh.
Diệp Thần không nói gì cả, giữ bí mật.
Cô đưa tay lên nhéo má anh, nhỏ thịt tươi Diệp Thần, vừa hiền lành, vừa đẹp trai, lại vừa đáng yêu.
Cô có tình nở nụ cười háo sắc nói: “Sau này chị sẽ thương em thật tốt.”
“...” Diệp Thần không nói cả, đánh rớt tay của cô, nói: “Em là chị của ai? Nhóc con đầu chỏm, tiểu gia còn lớn hơn em nửa năm đấy.”
“Được rồi, sau này anh phải thương em gái.” Tâm tình của Mộ Khinh Hàn trở nên cực kỳ tốt, ai bảo anh là thiếu gia ngạo kiều có nghĩa khí.
Sắc mặt của Diệp Thần, hơi ửng đỏ.
Mộ Khinh Hàn mở phần ghi chép ra, đọc một lúc, lại hỏi anh: “Còn chuẩn bị phần vở ghi chép vào nữa không? Vật lý, hóa học...môn gì, em cũng nghe không hiểu...”
Thiếu gia Thần mang vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc nói: “Ngày mai sẽ mang cho em.”
“...” Mộ Khinh Hàn 囧: “Anh là người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, còn dám dùng loại ánh mắt này khinh bỉ người đứng thứ hai từ dưới... em cũng muốn say... Đại thiếu gia, anh là năm mươi bước cười trăm bước(*) à!”
(*)Điển tích nổi tiếng thời xưa: (ngũ thập tiếu bách bộ) Người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước (hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy. Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát. Kỳ thực cả hai cùng là hèn nhát, ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau). Tương đương với các câu thành ngữ: chó chê mèo lắm lông; chuột chù chê khỉ hôi; lươn ngắn chê chạch dài
Thiếu gia Thần ngạo kiều liếc mắt nói: “Anh thi thứ nhất từ dưới đếm lên, còn không phải là để che chở cho em sao, chúng ta hãy lấy kỳ thi hàng tháng vào ngày kia, xem khả năng thật sự của hai chúng ta xem.”
“Ngày kia? Đừng đừng đừng...” Ngày kia em còn chưa học gì đâu: “Nếu không, anh ủy khuất thêm lần nữa đi...”
“Xùy ——” Diệp Thần giận quá hóa cười: “Còn không mau mói mấy câu dễ nghe cho tiểu gia nghe!”
“Được được được, anh... phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, võ công cái thế, nhất thống giang hồ!”
Diệp Thần mỉm cười nhìn cô, cười đến nỗi mặt mũi như muốn tung bay.
Sau đó, lỗ tai dần đỏ ửng.
Anh từ từ ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, rồi lại cúi đầu, hỏi cô: “Em cứ thích nói anh ngạo kiều, ngạo kiều, rốt cuộc ngạo kiều là ý gì?”
“...”
Khụ —— đại minh tinh Diệp Thần không biết ngạo kiều có ý gì!
Cô nhỏ giọng nói: “Ngạo kiều... Có rất nhiều hàm nghĩa. Nói như thế nào nhỉ... được rồi, ví dụ nhé, một người rõ ràng rất hay xấu hổ, nhưng lại hay dùng thái độ lạnh lùng cường ngạnh để che giấu sự xấu hổ của mình.”
Ví dụ như, thiếu gia anh...
“Oh ——” Anh kéo dài giọng, đáp lại.
Mộ Khinh Hàn tiếp tục nói: “Còn một loại nữa, giống với nhân vật em đang viết, một cô gái rõ ràng thích một chàng trai, nhưng cô ấy không cố tình đâm chọc, kiểu cách, thì là cố tình chọc tức người ta.”
“À...” Diệp Thần nói: “Thì ra em lấy mình là nguyên mẫu...”
“Ai ngạo kiều! Em mới không ——” Mộ Khinh Hàn hất cằm nói: “Chị đây không ngạo kiều! Chị đây là phong phạm nữ thần!”
Diệp Thần nhìn chằm chằm vào cô, không nhịn được cười ra tiếng.
Ít tuổi hơn, còn tự xưng là chị... đúng là thiếu thu thập.
Giữa trưa ngày hôm sáu, Diệp Thần không biết lại lấy được mấy quyển vở ghi chép từ chỗ nào.
“Này, cho em, vật lý, hóa học, tiếng Anh...”
Anh đẩy mấy quyển vở ghi chép lên trên bàn cô: “Cứ từ từ xem.”
Mộ Khinh Hàn mở vở ghi chép ra, tất cả đều là chữ viết của Diệp Thần!
“Đây là vở ghi chép của anh?” Cô mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp.
Diệp Thần không lên tiếng, ngày hôm qua anh đã thức đêm tổng kết những kiến thức chính vào quyển vở ghi chép này.
Khụ ——
Một tiến sĩ, còn viết kiến thức cần học cho cấp trung học phổ thông, không thể để cho ai biết được...
Mộ Khinh Hàn mừng rỡ cười nói: “Oh... thứ nhất từ dưới đếm lên, anh còn biết tổng hợp kiến thức, ha ha... heo mẹ leo lên cây, kỳ quái...”
Thiếu gia Thần trợn trắng mắt trừng cô: “Đừng có mà không biết điều, anh thi đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, còn không phải là vì em.”
Mộ Khinh Hàn vội vàng trêu ghẹo: “Anh đừng nói vậy nữa, nếu anh cứ nói như vậy, em sẽ tưởng là thật đấy.” Mộ Khinh Hàn chớp chớp mắt nhìn anh: “Rốt cuộc... có phải là anh cố tình thi đứng bét lớp hay không?”
Cô rất hoài nghi năng lực học tập của anh Thần, mười lăm tuổi đã xuất đạo làm ngôi sao, thành tích học tập có thể được sao...
“Xùy —— không nói với em nữa!” Anh bĩu môi, hừ nói: “ Bằng chỉ số thông minh 240 của tiểu gia, em có biết anh muốn thi điểm kém hơn em, đã phải làm bao nhiêu tế bào não tức chết?”
囧...
Mộ Khinh Hàn nói: “Tại sao chỉ số thông minh lại là 240? Em cho anh thêm 10, là anh được 250 rồi.”
Diệp Thần: “...”
Mộ Khinh Hàn cười phá lên, trêu ghẹo anh: “Ai ôi, anh làm xong chuyện tốt không lưu tên, đúng là sống theo tinh thần của Lôi Phong! Để anh thi đứng bét lớp thay em đúng là ủy khuất cho anh, anh Thần, anh đúng là người tốt!”
Sau đó, Mộ Khinh Hàn lại cười lớn tiếng nói: “Anh Thần, anh tốt như vậy thì tiếp tục phát thiện tâm đi, mau đấm lưng cho em, ai ôi, mấy ngày nay mỏi lưng quá...”
“Bốp —— “
“Á...”
Bảo anh đấm lưng, anh lại đập cô chấn động não!
Mộ Khinh Hàn che đầu, thầm chảy hai hàng lệ ở trong lòng...
Không đấm lưng thì thôi, làm gì lại thẹn quá thành giận!
Ngày thứ ba, chính là kỳ thi hàng tháng...
Không cần phải nghi ngờ, Diệp Thần —— đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, Mộ Khinh Hàn —— đứng thứ hai từ dưới đếm lên!
Danh sách màu đỏ, được treo rất cao!
Tại sao lại treo cao đến vậy ~
Trong danh sách có tên của một ngàn học sinh, tên hai người ở cuối cùng.
Đúng là... y như con nít bị lộ mông —— mất mặt, xấu hổ quá...
Mộ Khinh Hàn che mặt, trái tim mong manh yếu ớt của cô, đang bị tổn thương nghiêm trọng.
Phải cố gắng hơn mới được! Nếu không cố gắng hơn nữa thì sẽ không được!
Cô phải lập kế hoạch học tập cho mình: Mỗi ngày viết lách từ 6 giờ đến 8 giờ tối.
Thời gian còn lại, đều phải dành để học.
Phấn đấu đến kỳ thi tháng sau, thi được ——
Thi được...
Thi được bao nhiêu? Cả trường có hơn một ngàn học sinh.
Sao có thể nằm trong một ngàn học sinh đó đây?
Cô không dám viết mục tiêu này xuống, cô sợ đại thiếu gia ngạo kiều ngồi cùng bàn kia sẽ cười nhạo...
Cực kỳ không có chí khí!
Cô hạ thấp mục tiêu viết cuống:
Tháng sau, nhất định phải thi được vào top 900!
Thiếu gia Thần “Phốc ——”cười phun ra. Đúng là có tiền đồ!
“Diệp Thần, em làm gì vậy?” Giáo viên hóa học nổi giận: “Không lắng nghe giảng trong giờ, còn phát ra âm thanh kỳ quái gì vậy?”
Diệp Thần vội vàng quay mặt lên bảng, lão sư nói: “Những nguyên tử, phân tử, ion mang điện tích âm, ion mang điện tích dương nào chứa hạt 10e-?”
Diệp Thần đi lên bục giảng, tiêu sái viết: Phân tử: CH4, NH3, H2O, HF; nguyên tử: Ne; ion mang điện tích dương: Na+, Mg2+, Al3+, NH4+, H3O+; ion mang điện tích âm: F-, O2-, OH-, NH2-
“Đúng, đáp án rất chính xác.” Giáo viên hóa học gật đầu, tiếp tục giảng bài.
Mộ Khinh Hàn kinh sợ, cô không biết những kiến thức này.
Bây giờ nhìn trạng thái của Diệp Thần, dừng như... những câu hỏi này đều không làm khó được anh.
Mộ Khinh Hàn bị đả thích nặng nề.
Anh Thần nhà cô... Thật sự đúng là, cố tình thi đạt hạng bét...
Buổi trưa tan học, Diệp Thần không vội đi, kéo Mộ Khinh Hàn, mặt đầy kiêu ngạo hỏi cô: “Có phải em thật sự muốn học giỏi hay không?”
“Nói nhảm! Chắc chắn rồi!” Cô cố gắng nghe giảng như vậy, sao lại làm anh sinh ra ảo giác cô không thật sự muốn học chứ?
“Khụ ——” Diệp Thần nín cười, rồi nghiêm túc nói.
Anh nói: “Nói thật, nếu em cứ học thế này... chắc chắn sẽ không hiệu quả đâu. Nếu em thật sự muốn học tốt, anh sẽ mời giáo viên dạy kèm tại nhà, hai chúng ta cùng học thêm.”
Mộ Khinh Hàn thật sự muốn cười, giáo viên dạy kèm tại nhà đó nhìn thấy thành tích của hai người các cô, còn không nỡ mắng một câu: “Một người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, một người thứ hai từ dưới đến lên, còn bày đặt học thêm! Lãng phí thời gian của ông đây!”
“Được! Học thêm!” Mộ Khinh Hàn gật đầu, nói: “Em chắc chắn sẽ học tốt!”
“Phần bài giảng trên lớp! Anh lấy nó ở đâu vậy?” Đôi mắt của Mộ Khinh Hàn sáng lên, nhìn anh.
Diệp Thần không nói gì cả, giữ bí mật.
Cô đưa tay lên nhéo má anh, nhỏ thịt tươi Diệp Thần, vừa hiền lành, vừa đẹp trai, lại vừa đáng yêu.
Cô có tình nở nụ cười háo sắc nói: “Sau này chị sẽ thương em thật tốt.”
“...” Diệp Thần không nói cả, đánh rớt tay của cô, nói: “Em là chị của ai? Nhóc con đầu chỏm, tiểu gia còn lớn hơn em nửa năm đấy.”
“Được rồi, sau này anh phải thương em gái.” Tâm tình của Mộ Khinh Hàn trở nên cực kỳ tốt, ai bảo anh là thiếu gia ngạo kiều có nghĩa khí.
Sắc mặt của Diệp Thần, hơi ửng đỏ.
Mộ Khinh Hàn mở phần ghi chép ra, đọc một lúc, lại hỏi anh: “Còn chuẩn bị phần vở ghi chép vào nữa không? Vật lý, hóa học...môn gì, em cũng nghe không hiểu...”
Thiếu gia Thần mang vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc nói: “Ngày mai sẽ mang cho em.”
“...” Mộ Khinh Hàn 囧: “Anh là người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, còn dám dùng loại ánh mắt này khinh bỉ người đứng thứ hai từ dưới... em cũng muốn say... Đại thiếu gia, anh là năm mươi bước cười trăm bước(*) à!”
(*)Điển tích nổi tiếng thời xưa: (ngũ thập tiếu bách bộ) Người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước (hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy. Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát. Kỳ thực cả hai cùng là hèn nhát, ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau). Tương đương với các câu thành ngữ: chó chê mèo lắm lông; chuột chù chê khỉ hôi; lươn ngắn chê chạch dài
Thiếu gia Thần ngạo kiều liếc mắt nói: “Anh thi thứ nhất từ dưới đếm lên, còn không phải là để che chở cho em sao, chúng ta hãy lấy kỳ thi hàng tháng vào ngày kia, xem khả năng thật sự của hai chúng ta xem.”
“Ngày kia? Đừng đừng đừng...” Ngày kia em còn chưa học gì đâu: “Nếu không, anh ủy khuất thêm lần nữa đi...”
“Xùy ——” Diệp Thần giận quá hóa cười: “Còn không mau mói mấy câu dễ nghe cho tiểu gia nghe!”
“Được được được, anh... phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, võ công cái thế, nhất thống giang hồ!”
Diệp Thần mỉm cười nhìn cô, cười đến nỗi mặt mũi như muốn tung bay.
Sau đó, lỗ tai dần đỏ ửng.
Anh từ từ ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, rồi lại cúi đầu, hỏi cô: “Em cứ thích nói anh ngạo kiều, ngạo kiều, rốt cuộc ngạo kiều là ý gì?”
“...”
Khụ —— đại minh tinh Diệp Thần không biết ngạo kiều có ý gì!
Cô nhỏ giọng nói: “Ngạo kiều... Có rất nhiều hàm nghĩa. Nói như thế nào nhỉ... được rồi, ví dụ nhé, một người rõ ràng rất hay xấu hổ, nhưng lại hay dùng thái độ lạnh lùng cường ngạnh để che giấu sự xấu hổ của mình.”
Ví dụ như, thiếu gia anh...
“Oh ——” Anh kéo dài giọng, đáp lại.
Mộ Khinh Hàn tiếp tục nói: “Còn một loại nữa, giống với nhân vật em đang viết, một cô gái rõ ràng thích một chàng trai, nhưng cô ấy không cố tình đâm chọc, kiểu cách, thì là cố tình chọc tức người ta.”
“À...” Diệp Thần nói: “Thì ra em lấy mình là nguyên mẫu...”
“Ai ngạo kiều! Em mới không ——” Mộ Khinh Hàn hất cằm nói: “Chị đây không ngạo kiều! Chị đây là phong phạm nữ thần!”
Diệp Thần nhìn chằm chằm vào cô, không nhịn được cười ra tiếng.
Ít tuổi hơn, còn tự xưng là chị... đúng là thiếu thu thập.
Giữa trưa ngày hôm sáu, Diệp Thần không biết lại lấy được mấy quyển vở ghi chép từ chỗ nào.
“Này, cho em, vật lý, hóa học, tiếng Anh...”
Anh đẩy mấy quyển vở ghi chép lên trên bàn cô: “Cứ từ từ xem.”
Mộ Khinh Hàn mở vở ghi chép ra, tất cả đều là chữ viết của Diệp Thần!
“Đây là vở ghi chép của anh?” Cô mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp.
Diệp Thần không lên tiếng, ngày hôm qua anh đã thức đêm tổng kết những kiến thức chính vào quyển vở ghi chép này.
Khụ ——
Một tiến sĩ, còn viết kiến thức cần học cho cấp trung học phổ thông, không thể để cho ai biết được...
Mộ Khinh Hàn mừng rỡ cười nói: “Oh... thứ nhất từ dưới đếm lên, anh còn biết tổng hợp kiến thức, ha ha... heo mẹ leo lên cây, kỳ quái...”
Thiếu gia Thần trợn trắng mắt trừng cô: “Đừng có mà không biết điều, anh thi đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, còn không phải là vì em.”
Mộ Khinh Hàn vội vàng trêu ghẹo: “Anh đừng nói vậy nữa, nếu anh cứ nói như vậy, em sẽ tưởng là thật đấy.” Mộ Khinh Hàn chớp chớp mắt nhìn anh: “Rốt cuộc... có phải là anh cố tình thi đứng bét lớp hay không?”
Cô rất hoài nghi năng lực học tập của anh Thần, mười lăm tuổi đã xuất đạo làm ngôi sao, thành tích học tập có thể được sao...
“Xùy —— không nói với em nữa!” Anh bĩu môi, hừ nói: “ Bằng chỉ số thông minh 240 của tiểu gia, em có biết anh muốn thi điểm kém hơn em, đã phải làm bao nhiêu tế bào não tức chết?”
囧...
Mộ Khinh Hàn nói: “Tại sao chỉ số thông minh lại là 240? Em cho anh thêm 10, là anh được 250 rồi.”
Diệp Thần: “...”
Mộ Khinh Hàn cười phá lên, trêu ghẹo anh: “Ai ôi, anh làm xong chuyện tốt không lưu tên, đúng là sống theo tinh thần của Lôi Phong! Để anh thi đứng bét lớp thay em đúng là ủy khuất cho anh, anh Thần, anh đúng là người tốt!”
Sau đó, Mộ Khinh Hàn lại cười lớn tiếng nói: “Anh Thần, anh tốt như vậy thì tiếp tục phát thiện tâm đi, mau đấm lưng cho em, ai ôi, mấy ngày nay mỏi lưng quá...”
“Bốp —— “
“Á...”
Bảo anh đấm lưng, anh lại đập cô chấn động não!
Mộ Khinh Hàn che đầu, thầm chảy hai hàng lệ ở trong lòng...
Không đấm lưng thì thôi, làm gì lại thẹn quá thành giận!
Ngày thứ ba, chính là kỳ thi hàng tháng...
Không cần phải nghi ngờ, Diệp Thần —— đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, Mộ Khinh Hàn —— đứng thứ hai từ dưới đếm lên!
Danh sách màu đỏ, được treo rất cao!
Tại sao lại treo cao đến vậy ~
Trong danh sách có tên của một ngàn học sinh, tên hai người ở cuối cùng.
Đúng là... y như con nít bị lộ mông —— mất mặt, xấu hổ quá...
Mộ Khinh Hàn che mặt, trái tim mong manh yếu ớt của cô, đang bị tổn thương nghiêm trọng.
Phải cố gắng hơn mới được! Nếu không cố gắng hơn nữa thì sẽ không được!
Cô phải lập kế hoạch học tập cho mình: Mỗi ngày viết lách từ 6 giờ đến 8 giờ tối.
Thời gian còn lại, đều phải dành để học.
Phấn đấu đến kỳ thi tháng sau, thi được ——
Thi được...
Thi được bao nhiêu? Cả trường có hơn một ngàn học sinh.
Sao có thể nằm trong một ngàn học sinh đó đây?
Cô không dám viết mục tiêu này xuống, cô sợ đại thiếu gia ngạo kiều ngồi cùng bàn kia sẽ cười nhạo...
Cực kỳ không có chí khí!
Cô hạ thấp mục tiêu viết cuống:
Tháng sau, nhất định phải thi được vào top 900!
Thiếu gia Thần “Phốc ——”cười phun ra. Đúng là có tiền đồ!
“Diệp Thần, em làm gì vậy?” Giáo viên hóa học nổi giận: “Không lắng nghe giảng trong giờ, còn phát ra âm thanh kỳ quái gì vậy?”
Diệp Thần vội vàng quay mặt lên bảng, lão sư nói: “Những nguyên tử, phân tử, ion mang điện tích âm, ion mang điện tích dương nào chứa hạt 10e-?”
Diệp Thần đi lên bục giảng, tiêu sái viết: Phân tử: CH4, NH3, H2O, HF; nguyên tử: Ne; ion mang điện tích dương: Na+, Mg2+, Al3+, NH4+, H3O+; ion mang điện tích âm: F-, O2-, OH-, NH2-
“Đúng, đáp án rất chính xác.” Giáo viên hóa học gật đầu, tiếp tục giảng bài.
Mộ Khinh Hàn kinh sợ, cô không biết những kiến thức này.
Bây giờ nhìn trạng thái của Diệp Thần, dừng như... những câu hỏi này đều không làm khó được anh.
Mộ Khinh Hàn bị đả thích nặng nề.
Anh Thần nhà cô... Thật sự đúng là, cố tình thi đạt hạng bét...
Buổi trưa tan học, Diệp Thần không vội đi, kéo Mộ Khinh Hàn, mặt đầy kiêu ngạo hỏi cô: “Có phải em thật sự muốn học giỏi hay không?”
“Nói nhảm! Chắc chắn rồi!” Cô cố gắng nghe giảng như vậy, sao lại làm anh sinh ra ảo giác cô không thật sự muốn học chứ?
“Khụ ——” Diệp Thần nín cười, rồi nghiêm túc nói.
Anh nói: “Nói thật, nếu em cứ học thế này... chắc chắn sẽ không hiệu quả đâu. Nếu em thật sự muốn học tốt, anh sẽ mời giáo viên dạy kèm tại nhà, hai chúng ta cùng học thêm.”
Mộ Khinh Hàn thật sự muốn cười, giáo viên dạy kèm tại nhà đó nhìn thấy thành tích của hai người các cô, còn không nỡ mắng một câu: “Một người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, một người thứ hai từ dưới đến lên, còn bày đặt học thêm! Lãng phí thời gian của ông đây!”
“Được! Học thêm!” Mộ Khinh Hàn gật đầu, nói: “Em chắc chắn sẽ học tốt!”
Danh sách chương