Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạc Khinh Hàn giống như bị điện giật vậy, khẽ run lên. Cô nghiêng đầu, tránh ra phía sau.
Anh nắm eo cô, dán người lên. Nhìn đôi môi anh đảo của cô chằm chằm, ánh mắt ôn nhu miêu tả đôi môi hoàn mỹ của cô.
Anh cười nói: “Sao lúc nãy ở bệnh viện lại chủ động như vậy? Bây giờ cũng biết tránh?”
Mạc Khinh Hàn buồn cười nghĩ, lúc nãy ở bệnh viện? Đó là có người đè đầu cô hôn lên được không? Đó là cô chủ động sao? Đó là những người phụ nữ bên ngoài bắt cô chủ động!
Diệp Thần đặc biệt thích xem bộ dạng nhỏ của cô. Môi chu lên, có vẻ không phục lắm.
Anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cúi người vồ lấy môi của cô.
“...” Mạc Khinh Hàn hoàn toàn cứng đờ, cô trợn to mắt nghĩ: “Nam thần quốc dân Diệp Thần, đang hôn mình!”
Diệp Thần cảm giác được cô lại ngây người, bất mãn hừ một tiếng: “Tập trung chút! Nghĩ cái gì vậy?”
Mạc Khinh Hàn cười ôm eo anh.
Diệp Thần: “...” Cả người cũng bốc cháy.
Anh nắm lấy sau ót, ôm chặt eo cô, bá đạo, nhiệt tình hôn lên.
Cô đã hoàn toàn ngây ngẩn, cả người như tan chảy vậy, trái tim nhảy loạn “thình thịch“. Môi tê tê, tất cả đều là hơi thở của anh. Ngay tại lúc cô sắp không thở nổi nữa, đột nhiên anh ảo não buông cô ra: “Lúc nào tới sinh nhật?”
Tại sao thời gian phải chậm như vậy....
Nháy mắt Mạc Khinh Hàn cười phun: “Đến sinh nhật thì sao? Có món quà lớn tặng em à?”
Anh cho cô một nụ cười sâu xa, lại hôn môi cô nói: “Đương nhiên là có quà....” Tặng chính anh cho cô, có tính là món quà lớn không? Anh bất đắc dĩ buông cô ra. Hơi thở anh dồn dập, tất cả hơi nóng đều phun lên mặt cô.
Anh đè nén tâm tình sắp nổ mạnh của mình.
Trẻ tuổi khí thịnh! Sắp nhịn không được muốn đẩy ngã cô rồi phải làm sao? Bất đắc dĩ là, lại không thể không chờ....
Đoàn luật sư của Diệp Thần chiến đấu với ba mẹ Lữ Tâm Tâm.
Ba mẹ Lữ Tâm Tầm còn tưởng rằng vào thế lực và tiền tài của mình có thể dạy dỗ một đám học sinh và chủ nhiệm lớp xấu xa này của Lữ Tâm Tâm, ai có thể nghĩ, lại đá tới một tấm sắt lớn như vậy!
Ba mẹ Lữ Tâm Tâm phát hiện, không chỉ có con gái của mình bên ngoài không chiếm được tiện nghi, ngay cà ông làm ăn cũng bị thương nặng! Các thương gia hợp tác với bọn họ trước kia đã hoàn toàn không dám giao hàng cho họ nữa. Nháy mắt ba mẹ Lữ Tâm Tâm liền bối rối, hai người thương lượng một chút, nhất định là thằng nhóc kia quấy rối sau lưng.
“Thằng nhóc kia là một minh tinh, chúng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài! Minh tinhd anh91 người, nhìn xem về sau nó còn lăn lộn được không! Thằng nhóc kia không còn hào quang minh tinh này nữa, nhìn xem nó làm sao được nước nữa!”
Nhưng mà, bọn họ cầm hình và video đi đài truyền hình lại không ai dám tiếp. Mọi người đều nói: “Hai người tỉnh lại đi.... về phần tại sao, các người về nhà từ từ suy nghĩ.”
Tiếp theo, làm ăn càng ngày càng kém, dường như tất cả thương nhân đều đánh gãy nguồn hàng hóa của bọn họ.
Nháy mắt hai người cảm thấy không thoải mái.... một minh tinh nhỏ làm sao lại có thực lực và bối cành mạnh mẽ như vậy?
“Nhất định người này có một đế quốc buôn bán rất mạnh mẽ.... chẳng qua là chúng ta không biết!” Ba mẹ Lữ Tâm Tâm sợ ngây người, vội vàng thương lượng đối sách: “Nhanh đi xin lỗi người ta! Chết sớm sớm siêu sinh, trễ nữa ngay cả hồn vía cũng không còn rồi!”
Kết quả, người ta không thèm để ý bọn họ. đi trường học chặn cũng không chặn được người. Hộ vệ của người ta để cho người không nhìn thấy, nhưng không lúc nào là không bảo vệ xung quanh.
Qua gần nửa tháng, Diệp Thần cho một luật sư đến tiếp xúc với bọn họ. Luật sư Đổng Vĩ đặt một xấp hình trước mặt hai người.
Hai người nhìn trong hình một cái, là tình cảnh hỗn loạn đánh nhau trong bệnh viện lần đó.
Luật sư Đổng Vĩ liếc hai người, dùng loại giọng vô cùng kiêu ngạo nói: “Muốn cho ông chủ của chúng tôi dừng tay đúng không?”
“Dạ dạ dạ.... tiểu nhân có mắt không biết thái sơn.... không biết ông chủ nhà các người lại có thế lực như vậy....” Lúc đầu bọn họ còn cho rằng thằng nhóc kia chỉ là một học sinh, ai có thể nghĩ, không khi dễ đến người ta, ngược lại gài bẫy bình, còn gài bẫy ác như vậy!
Luật sư Đổng Vĩ vô cùng hiếp người nói: “Muốn cho ông chủ của tôi dừng tay cũng không phải là không được. Chờ vết thương trên mặt các giáo viên tốt lên, chờ tóc của tiểu thư Khinh Hàn mọc lại dài như vậy, hai người các người đã có thể giải thoát.”
Đổng Vĩ lấy tay đo đo tóc của Mạc Khinh Hàn, có chừng 50 60 cm.
Ba mẹ Lữ Tâm Tâm hoàn toàn ngây ngốc....
MẸ Lữ Tâm Tâm hận không thể chặt tay! Sao tay của bà lại tiện như vậy? Nhất định phải nắm tóc cô gái kia! Mặt của giáo viên kia, có nửa thàng một tháng là đã khỏi hoàn toàn.
Nhưng tóc của nữ sinh kia.... không có nửa năm sẽ không dài lại được như vậy chứ?
Nửa năm ----
Nửa năm, cứ như vậy đi xuống, nhất định bọn họ phải phá sản!
Hai người nhanh chóng cho Lữ Tâm Tâm đi van cầu Diệp Thần, hy vọng bạn học tốt của cô có thể nương tay cho.... dù sao, lúc Lữ Tâm Tâm bị rắn cắn, người bạn học này còn chủ động lái xe đưa con gái của bọn họ đi bệnh viện, có lẽ là một đứa bé tốt bụng, nhất định không phải loại người tâm địa sắt đá.
Huống chi.... nguyên nhân chuyện này..... chỉ là một chuyện cỏn con như hạt đậu thôi.
Lữ Tâm Tâm bất đắc dĩ đồng ý.
Nhưng mà, trong lòng cay đắng như uống hoàng liên vậy, từ sau khi ba mẹ cô đại náo bệnh viện, đã không còn ai nói chuyện với cô nữa.
Còn để cho cô đi cầu xin Diệp Thần? Nằm mơ cũng không đẹp như thế...
Diệp Thần người ta là ai? Mặc dù thân phận của anh còn chưa có tiết lộ hoàn toàn, nhưng mà, các bạn học cũng đã đoán được bảy, tám phần. Mặc dù ai cũng không có công khai nói, nhưng mà, thái độ của các bạn học đối với Diệp Thần rõ ràng đã không giống trước kia nữa.
Nhân duyên của Diệp thần lại cao, rất hòa hợp với các bạn học.
Vốn là, còn tưởng rằng tin tức Diệp Thần tới Lãnh thành đi học lớn như vậy, nhất định sẽ tạo thành náo động, lại không nghĩ rằng, căn bản là không có.
Báo, đài giải trí đều không chiếu. Ngay cả internet cái gì cũng không có động tĩnh. Ngày đó ở bệnh viện có rất nhiều nữ sinh chụp hình, nói là thấy được Diệp Thần, kết quả ---- phòng làm việc của đại minh tinh Diệp Thần chân chính đi ra thông báo tình hình gần đây của Diệp Thần.... ý là, Diệp Thần bận rộn chân không chạm đất, tại sao lại đi học ở một nơi nhỏ như Lãnh thành đó chứ.
Sau đó có không ít nữ sinh lại nói: “Quả thật chỉ là lớn lên giống, giọng nói hoàn toàn không phải! Lúc ấy tôi nghe được giọng nói của học sinhdo91, không phải giọng của Thần Thần nhà tôi.”
....
Mắt thấy sắp qua hết tháng mười, còn mấy ngày nữa là 5 tháng 11, lại tiến hành cuộc thi.
Giờ học hai ngày nay, Mạc Khinh Hàn phát hiện, cô cơ bản là đã đi theo chương trình học. Bây giờ thầy giảng bài cô lại không giống như đang nghe thiên thư nữa.
Mạc Khinh Hàn rất vui vẻ.
Trong lớp Sinh ngữ, Mạc Khinh Hàn viết lên tờ giấy: “Anh đoán xem, em có thể thi thứ mấy?” Viết xong lại đụng đụng tay Diệp Thần, đưa tờ giấy đến trước mặt anh.
Diệp Thần “hừ” một tiếng, cầm bút viết: “Chỉ cần em không thi thứ hai từ dưới đếm lên, thì anh sẽ không là thứ nhất từ dưới đếm lên!”
Mạc Khinh Hàn rút giấy về, viết bên dưới: “Một chút cũng không khoác lác, em có thể tiến vào top10 trong lớp.”
“Hưu” lại đưa tới trước mặt anh.
Anh lại cầm bút viết: “Vậy anh có thể lấy thứ 11.”
Mạc Khinh Hàn vui vẻ, rút giấy về viết: “Tại sao anh không thi hơn em một hạng?”
Anh nhìn cô viết chữ. Nhìn xong, trực tiếp đưa cánh tay viết trước mặt cô: “Ở phía sau em, có cảm giác an toàn.”
“Phốc ----”
Mạc Khinh Hàn giống như bị điện giật vậy, khẽ run lên. Cô nghiêng đầu, tránh ra phía sau.
Anh nắm eo cô, dán người lên. Nhìn đôi môi anh đảo của cô chằm chằm, ánh mắt ôn nhu miêu tả đôi môi hoàn mỹ của cô.
Anh cười nói: “Sao lúc nãy ở bệnh viện lại chủ động như vậy? Bây giờ cũng biết tránh?”
Mạc Khinh Hàn buồn cười nghĩ, lúc nãy ở bệnh viện? Đó là có người đè đầu cô hôn lên được không? Đó là cô chủ động sao? Đó là những người phụ nữ bên ngoài bắt cô chủ động!
Diệp Thần đặc biệt thích xem bộ dạng nhỏ của cô. Môi chu lên, có vẻ không phục lắm.
Anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cúi người vồ lấy môi của cô.
“...” Mạc Khinh Hàn hoàn toàn cứng đờ, cô trợn to mắt nghĩ: “Nam thần quốc dân Diệp Thần, đang hôn mình!”
Diệp Thần cảm giác được cô lại ngây người, bất mãn hừ một tiếng: “Tập trung chút! Nghĩ cái gì vậy?”
Mạc Khinh Hàn cười ôm eo anh.
Diệp Thần: “...” Cả người cũng bốc cháy.
Anh nắm lấy sau ót, ôm chặt eo cô, bá đạo, nhiệt tình hôn lên.
Cô đã hoàn toàn ngây ngẩn, cả người như tan chảy vậy, trái tim nhảy loạn “thình thịch“. Môi tê tê, tất cả đều là hơi thở của anh. Ngay tại lúc cô sắp không thở nổi nữa, đột nhiên anh ảo não buông cô ra: “Lúc nào tới sinh nhật?”
Tại sao thời gian phải chậm như vậy....
Nháy mắt Mạc Khinh Hàn cười phun: “Đến sinh nhật thì sao? Có món quà lớn tặng em à?”
Anh cho cô một nụ cười sâu xa, lại hôn môi cô nói: “Đương nhiên là có quà....” Tặng chính anh cho cô, có tính là món quà lớn không? Anh bất đắc dĩ buông cô ra. Hơi thở anh dồn dập, tất cả hơi nóng đều phun lên mặt cô.
Anh đè nén tâm tình sắp nổ mạnh của mình.
Trẻ tuổi khí thịnh! Sắp nhịn không được muốn đẩy ngã cô rồi phải làm sao? Bất đắc dĩ là, lại không thể không chờ....
Đoàn luật sư của Diệp Thần chiến đấu với ba mẹ Lữ Tâm Tâm.
Ba mẹ Lữ Tâm Tầm còn tưởng rằng vào thế lực và tiền tài của mình có thể dạy dỗ một đám học sinh và chủ nhiệm lớp xấu xa này của Lữ Tâm Tâm, ai có thể nghĩ, lại đá tới một tấm sắt lớn như vậy!
Ba mẹ Lữ Tâm Tâm phát hiện, không chỉ có con gái của mình bên ngoài không chiếm được tiện nghi, ngay cà ông làm ăn cũng bị thương nặng! Các thương gia hợp tác với bọn họ trước kia đã hoàn toàn không dám giao hàng cho họ nữa. Nháy mắt ba mẹ Lữ Tâm Tâm liền bối rối, hai người thương lượng một chút, nhất định là thằng nhóc kia quấy rối sau lưng.
“Thằng nhóc kia là một minh tinh, chúng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài! Minh tinhd anh91 người, nhìn xem về sau nó còn lăn lộn được không! Thằng nhóc kia không còn hào quang minh tinh này nữa, nhìn xem nó làm sao được nước nữa!”
Nhưng mà, bọn họ cầm hình và video đi đài truyền hình lại không ai dám tiếp. Mọi người đều nói: “Hai người tỉnh lại đi.... về phần tại sao, các người về nhà từ từ suy nghĩ.”
Tiếp theo, làm ăn càng ngày càng kém, dường như tất cả thương nhân đều đánh gãy nguồn hàng hóa của bọn họ.
Nháy mắt hai người cảm thấy không thoải mái.... một minh tinh nhỏ làm sao lại có thực lực và bối cành mạnh mẽ như vậy?
“Nhất định người này có một đế quốc buôn bán rất mạnh mẽ.... chẳng qua là chúng ta không biết!” Ba mẹ Lữ Tâm Tâm sợ ngây người, vội vàng thương lượng đối sách: “Nhanh đi xin lỗi người ta! Chết sớm sớm siêu sinh, trễ nữa ngay cả hồn vía cũng không còn rồi!”
Kết quả, người ta không thèm để ý bọn họ. đi trường học chặn cũng không chặn được người. Hộ vệ của người ta để cho người không nhìn thấy, nhưng không lúc nào là không bảo vệ xung quanh.
Qua gần nửa tháng, Diệp Thần cho một luật sư đến tiếp xúc với bọn họ. Luật sư Đổng Vĩ đặt một xấp hình trước mặt hai người.
Hai người nhìn trong hình một cái, là tình cảnh hỗn loạn đánh nhau trong bệnh viện lần đó.
Luật sư Đổng Vĩ liếc hai người, dùng loại giọng vô cùng kiêu ngạo nói: “Muốn cho ông chủ của chúng tôi dừng tay đúng không?”
“Dạ dạ dạ.... tiểu nhân có mắt không biết thái sơn.... không biết ông chủ nhà các người lại có thế lực như vậy....” Lúc đầu bọn họ còn cho rằng thằng nhóc kia chỉ là một học sinh, ai có thể nghĩ, không khi dễ đến người ta, ngược lại gài bẫy bình, còn gài bẫy ác như vậy!
Luật sư Đổng Vĩ vô cùng hiếp người nói: “Muốn cho ông chủ của tôi dừng tay cũng không phải là không được. Chờ vết thương trên mặt các giáo viên tốt lên, chờ tóc của tiểu thư Khinh Hàn mọc lại dài như vậy, hai người các người đã có thể giải thoát.”
Đổng Vĩ lấy tay đo đo tóc của Mạc Khinh Hàn, có chừng 50 60 cm.
Ba mẹ Lữ Tâm Tâm hoàn toàn ngây ngốc....
MẸ Lữ Tâm Tâm hận không thể chặt tay! Sao tay của bà lại tiện như vậy? Nhất định phải nắm tóc cô gái kia! Mặt của giáo viên kia, có nửa thàng một tháng là đã khỏi hoàn toàn.
Nhưng tóc của nữ sinh kia.... không có nửa năm sẽ không dài lại được như vậy chứ?
Nửa năm ----
Nửa năm, cứ như vậy đi xuống, nhất định bọn họ phải phá sản!
Hai người nhanh chóng cho Lữ Tâm Tâm đi van cầu Diệp Thần, hy vọng bạn học tốt của cô có thể nương tay cho.... dù sao, lúc Lữ Tâm Tâm bị rắn cắn, người bạn học này còn chủ động lái xe đưa con gái của bọn họ đi bệnh viện, có lẽ là một đứa bé tốt bụng, nhất định không phải loại người tâm địa sắt đá.
Huống chi.... nguyên nhân chuyện này..... chỉ là một chuyện cỏn con như hạt đậu thôi.
Lữ Tâm Tâm bất đắc dĩ đồng ý.
Nhưng mà, trong lòng cay đắng như uống hoàng liên vậy, từ sau khi ba mẹ cô đại náo bệnh viện, đã không còn ai nói chuyện với cô nữa.
Còn để cho cô đi cầu xin Diệp Thần? Nằm mơ cũng không đẹp như thế...
Diệp Thần người ta là ai? Mặc dù thân phận của anh còn chưa có tiết lộ hoàn toàn, nhưng mà, các bạn học cũng đã đoán được bảy, tám phần. Mặc dù ai cũng không có công khai nói, nhưng mà, thái độ của các bạn học đối với Diệp Thần rõ ràng đã không giống trước kia nữa.
Nhân duyên của Diệp thần lại cao, rất hòa hợp với các bạn học.
Vốn là, còn tưởng rằng tin tức Diệp Thần tới Lãnh thành đi học lớn như vậy, nhất định sẽ tạo thành náo động, lại không nghĩ rằng, căn bản là không có.
Báo, đài giải trí đều không chiếu. Ngay cả internet cái gì cũng không có động tĩnh. Ngày đó ở bệnh viện có rất nhiều nữ sinh chụp hình, nói là thấy được Diệp Thần, kết quả ---- phòng làm việc của đại minh tinh Diệp Thần chân chính đi ra thông báo tình hình gần đây của Diệp Thần.... ý là, Diệp Thần bận rộn chân không chạm đất, tại sao lại đi học ở một nơi nhỏ như Lãnh thành đó chứ.
Sau đó có không ít nữ sinh lại nói: “Quả thật chỉ là lớn lên giống, giọng nói hoàn toàn không phải! Lúc ấy tôi nghe được giọng nói của học sinhdo91, không phải giọng của Thần Thần nhà tôi.”
....
Mắt thấy sắp qua hết tháng mười, còn mấy ngày nữa là 5 tháng 11, lại tiến hành cuộc thi.
Giờ học hai ngày nay, Mạc Khinh Hàn phát hiện, cô cơ bản là đã đi theo chương trình học. Bây giờ thầy giảng bài cô lại không giống như đang nghe thiên thư nữa.
Mạc Khinh Hàn rất vui vẻ.
Trong lớp Sinh ngữ, Mạc Khinh Hàn viết lên tờ giấy: “Anh đoán xem, em có thể thi thứ mấy?” Viết xong lại đụng đụng tay Diệp Thần, đưa tờ giấy đến trước mặt anh.
Diệp Thần “hừ” một tiếng, cầm bút viết: “Chỉ cần em không thi thứ hai từ dưới đếm lên, thì anh sẽ không là thứ nhất từ dưới đếm lên!”
Mạc Khinh Hàn rút giấy về, viết bên dưới: “Một chút cũng không khoác lác, em có thể tiến vào top10 trong lớp.”
“Hưu” lại đưa tới trước mặt anh.
Anh lại cầm bút viết: “Vậy anh có thể lấy thứ 11.”
Mạc Khinh Hàn vui vẻ, rút giấy về viết: “Tại sao anh không thi hơn em một hạng?”
Anh nhìn cô viết chữ. Nhìn xong, trực tiếp đưa cánh tay viết trước mặt cô: “Ở phía sau em, có cảm giác an toàn.”
“Phốc ----”
Danh sách chương