Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặt Diệp Thần lập tức nóng ran, đứng lên.

Anh sững sờ ở vậy, thật lâu không tỉnh hồn lại.

Ánh mắt nhìn cô chăm chú, chỉ thấy cô ngượng ngùng cười một tiếng. Má nhuộm phấn hồng, mặt rất đẹp, làm bộ cái gì cũng không làm.

Cô chu môi anh đào, cặp mắt xinh đẹp rất sáng, thật giống như có dòng nước đen chảy trong con ngươi.

Diệp Thần giơ tay nhéo lên mặt cô, anh không ngừng véo lên mặt cô: “Nhẹ một chút, đau...” Cô bây giờ có thể cảm nhận được lúc Đô Đô bị bóp là như thế nào.

Tài xế ở trước đầu, chợt đi chợt nhìn trong gương chiếu hậu một cái...

Emma, người ta hai người thuần khiết, chính là nhéo mặt một cái, anh mới vừa rồi còn cho là chuyện gì xảy ra để cho người ta hiểu lầm đại sự.

Dơ bẩn dơ bẩn... Xin thứ lỗi anh là một lão tài xế chánh tông.

Tài xế nhìn chằm chằm mặt đường, tiếp tục lái xe. Lại nghe phía sau truyền tới âm thanh con gái: “Cám ơn anh.”

Tài xế từ kiếng chiếu hậu nhìn ra sau, chỉ thấy thiếu gia nhà mình ngạo nghễ ngang liễu ngang càm, đưa tay khoác sau lưng cô bé, thật giống như đang ôm cô, anh cười nói: “Cám ơn, không có mới vừa rồi, làm sao tới lợi ích thiết thực...”

Tài xế thiếu chút nữa muốn tông xe vào cây, khá lắm, tiểu thiếu gia nhà anh đang trêu ghẹo một tiểu cô nương a ——

Vốn là, còn tưởng rằng cô nương kia sẽ trừng thiếu gia nhà anh một cái, hoặc là làm bộ ngượng ngùng hừ một tiếng gì đó, kết quả, anh đột nhiên nhìn thấy cô nương rất tức giận ép tới thiếu gia nhà anh, tiếp đến, giống như gặm móng heo, gặm rỉa thiếu gia nhà anh...

Emma, thật là đốt mắt!

Anh nhìn thẳng cảnh tượng, nhiệt, máu, phí, đằng đích, kết quả... Mạn vải phía sau từ từ rơi xuống. Diệp Thần khoác tay ý bảo anh ta xuống xe.

Tài xế vội vàng cho xe từ từ ngừng lại, rón rén xuống xe. Diệp Thần ngồi không nhúc nhích, mặc cô gặm rỉa mặt mặt anh.

Thật lâu, Diệp Thần cười nói: “Cũng may da mặt anh dày, nếu không để cho em gặm tróc da anh a...”

Mạc Khinh Hàn thả anh ra, môi yêm trứ cười.

Diệp Thần đột nhiên đè ép cô xuống, anh nắm lấy cằm cô, trực tiếp đảo vào trong miệng cô. Mạc Khinh Hàn trực tiếp bị hôn muốn hôn mê bất tỉnh, anh kéo cô vào trong ngực, bế cô ngồi lên đùi mình, cô uốn éo người có chút không thở được... Bàn tay nhỏ bé chống lên vai anh, ngồi trên đùi anh.

Tay Diệp Thần xoa xoa trong ngực cô, cả người cô ngây ngô giống như trong lò lửa, như muốn đốt cháy cô, mặt cô như bị đốt nóng bừng bừng.

Cô bị đốt nóng muốn hôn mê.

Lúc Diệp Thần buông cô ra, xoa xoa môi mỏng bị sưng lên của cô, anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ấy, ánh mắt rạo rực, nói với cô: “Vốn là muốn đợi đến lúc sinh nhật của em anh sẽ bày tỏ, nhưng là, anh phát hiện... Anh không không đợi được nữa.”Anh ôm mặt cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh nghiêm túc hỏi cô: “Có thể làm bạn gái anh không? Em có thể chờ đến qua sinh nhật đồng ý làm bạn gái anh không, nhưng là, hiện tại anh rất muốn biết, em có thích anh không.”

Mạc Khinh Hàn chăm chú nhìn anh chằm chằm, hiện tại ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, đầu cô vang vang “Vo ve”, Diệp Thần! Diệp Thần tỏ tình với cô! Anh nói anh thích cô ——

Mặc dù, cô cũng cảm giá là anh đối với cô vui vẻ, nhưng thật sự cô không giám xác định. Cô đưa tay che lại gò má, cô cảm giác trên da mặt thật giống như bị có huyết dịch nóng bỏng đang thiêu đốt.

Cô cơ hồ không chút do dự trả lời: “Em sẽ làm bạn gái anh! Diệp Thần, Em sẽ làm bạn gái anh!”

Diệp Thần hoắc mắt ôm cô, anh nắm lấy sau ót cô, dùng sức hôn, anh nói ở bên tai cô: “Hôm sinh nhật của em, chúng ta đính hôn chứ?”

...

Mạc Khinh Hàn làm sao về đến nhà cô cũng không biết, chỉ cảm thấy xung quanh tất cả đều là bong bóng màu hồng bay bay, khắp nơi đều nở hoa, rõ ràng đang là tháng 12 ngày đông giá rét, nhưng cô cảm giác bốn phía ấm áp dung dung.

Cô cầm thẻ ngân hàng đưa ba nằm viện, có thận nguyên, có tiền, tất cả mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, cô đột nhiên cảm giác “Cửa Nam thiên” thần tiên đang vẫy tay với cô.

Mà thần tiên này, dĩ nhiên là Diệp Thần.

Cô cảm giác mình muốn đi theo Diệp thần tiên...

Sau khi nằm viện, sức khỏe của ba ngày càng tiến triển tốt, rất nhanh là có thể làm phẩu thuật.

Một chuỗi ngạc nhiên mừng rỡ, làm cho Khinh Hàn có chút run sợ, quá nhanh, quá hạnh phúc! Để cho cô có chút không thích nghi kịp ——

Mẹ và chị cô cũng rất vui vẻ, nhất là chị cô còn cố ý xin nghỉ, cô trước bận bịu, sau bận bịu giống như một cục bông không ngừng bận bịu. Sợ mình nghỉ một chút sẽ có tin xấu truyền tới.

Trước một ngày ba cô phẩu thuật, biên tập Hoa Hoa, đột nhiên thông báo với cô: “Sách của cháu ngày mai phát hành, thành tích của cháu vốn rất tốt, cho nên phải bù lại rất rất nhiều!”

Mạc Khinh Hàn mang máy vi tính, cô ở trong phòng bệnh của ba đánh chữ. Trước kia, mỗi ngày cô chỉ phát ra hai ngàn chữ, cho nên mỗi ngày cô có sáu ngàn chữ tồn động, hơn một tháng, tồn lại 26 vạn chữ bản thảo!

Cô hỏi Hoa Hoa: “Phải bù lại như thế nào?”

Hoa Hoa nói: “Ngày mai bù lại 3 vạn chữ, ngày mốt bù lại 2 chữ vạn, sau mỗi ngày bù 1 vạn chữ, kéo dài một tuần lễ. Tổng cộng một trăm ngàn chữ, chỉ có thể nhiều không thể thiếu, có thể làm được không?”

Mạc Khinh Hàn dõng dạc nói: “Không thành vấn đề!”

Mạc Khinh Hàn trong lòng đang vui vẻ: “Phần phật” một chút, đăng tải 26 vạn chữ chỉ trong một ngày...

Một ngày! 26 vạn chữ! Các tác giả khác cũng muốn hộc máu!

Năm giờ rưỡi cô liền bò dậy đăng tải chương. 26 vạn chữ, mỗi chương ba ngàn chữ, tổng cộng là 86 chương!

Các chương này đăng tải ra ngoài, khu bình luận lập tức bùng nổ!

“Ngọa tào —— 26 vạn chữ sao! Làm mù mắt của tôi lun a!”

“26 vạn? Tô Tô cô không hỗ là đại thần trong lòng tôi! Cô lại có 26 vạn? Tại sao cô lại cất nhiều như vậy? Nhìn cô như vậy, tôi cũng muốn ngay lập tức đăng tải a, tôi cũng không thể xem thường cô! Tôi phải đi viết văn a, hôm nay tôi quyết định sẽ không đi tiểu!”

“Là 2 vạn 6 chứ? Tô Tô, có phải cô viết chương bị lập lại đúng không? Là 2 vạn 6 sao?”

“26 vạn! 26 vạn! Hù chết tôi a! Hù chết tôi a!”

Lạch cạch —— đột nhiên có người khen thưởng 240 tấm phiếu hàng tháng! Là một người tên là “Mộng Mỹ”, là độc giả, cô bình luận, viết: Cô đăng 26 vạn chữ, tôi tặng cô 260 tấm phiếu hàng tháng, còn có 20 tấm, lập tức đưa đến! Tô Tô tôi yêu cô! Rất nhiều ~~

Tiếp đến: “ding~” 20 phiếu hàng tháng đưa đến! Phụ nhắn lại: “Trong mắt tôi, cô là đẹp nhất... Chúc Tô Tô bán nhiều!”

“Oa! Chị ơi, xin nhận lấy hoa cúc của em!”

“Chúc mừng Ám Dạ phát hành! Tôi không có nhiều tiền lắm, trước thưởng 10 tấm phiếu hàng tháng! Tô Tô chớ chê trách tôi a ~ “

Phía dưới một hàng phiếu hàng tháng...

Mạc Khinh Hàn chuẩn bị xong hết chương tiết, từng nhóm từng nhóm nhóm phóng ra ngoài, cuối cùng cũng hoàn thành xong 26 vạn chữ!

Vốn dĩ ban đầu, sách của cô không viết về đề tài phổ biến, vừa mới bắt đầu trang web hoàn toàn không được coi trọng. Nhưng là, thành tích của sách cô càng ngày càng tốt, thậm chí còn là sách xuất bản hàng đầu. Ai nghĩ tới, hôm nay phát hành lại thêm 26 vạn chữ, chuyện này ở giới văn chương là vô cùng hiếm thấy!

“Ngọa tào!” Lưu Suất vừa mới tỉnh ngủ mở máy vi tính ra, đột nhiên thấy hàng loạt mục lục chương tiết nhảy ra ngoài!” Cá đại đi! Hôm qua mới chương 43, hôm nay làm sao là chương 129?”

Cô cho là mình nhìn lầm rồi, dùng sức dụi mắt một cái! Cô theo quyển sách này đã hơn một tháng, tác giả giống như nặn cứt, một ngày chỉ ra hai ngàn chữ.

Hôm nay làm sao đột nhiên ra gần 100 chương? Tim Lưu Suất đập”Đùng đùng” nhảy loạn!

“Có phải nhìn lầm hay không? Không biết có phải vào nhầm sách rồi hay không?” Vội vàng thoát ra ngoài, nhìn một cái, đúng là Ám Dạ rồi!

“Ngọa tào!” Lưu Suất liền cảm thấy mơ hồ! Chuyện này là thế nào? Ai có thể nói cho tôi, đây là chuyện gì không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện