Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đặt điện thoại bên tai.
Đầu bên kia điện thoại, thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Diệp Đình truyền tới, nhàn nhạt hỏi: “Tới rồi?”
“Ừ.”
Lăng Vi không hỏi đây là nơi nào, cũng không hỏi đây là sản nghiệp của ai.
Dù sao chỉ là một chỗ ở tạm, của ai, không liên quan tới cô.
Diệp Đình không nghĩ tới cô chỉ “ừ” một tiếng…
Anh không giỏi bắt đầu đề tài, trầm mặc.
Vốn cho là cô sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, lúc này cũng không biết nên nói gì, hai người lặng lẽ cầm điện thoại, nghe tiếng hít thở của nhau.
Tiếng hít thở của cô nhàn nhạt, giống như cây mây và dây leo quấn quanh anh.
Diệp Đình kéo cà vạt, nói: “Nghỉ ngơi trước đi, có chuyện đặc biệt quan trọng, gọi cho tôi.” Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Lăng Vi trả lại điện thoại cho Vương quản gia.
Vương quản gia giới thiệu lịch sử tòa nhà này cho bọn họ. Thì ra… Tòa nhà này là tổ nghiệp ông ngoại Diệp Đình để lại.
Diện tích nhà tổ vốn không lớn như vậy, truyền tới tay Diệp Đình, Diệp Đình làm lớn ra gấp mấy chục lần.
Một lát sau, cửa phòng lầu ba được mở ra.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên lầu, có người mở cánh cửa màu đen nạm vàng.
Ngay sau đó, một cái chân thẳng thon dài xuất hiện trong tầm mắt mọi người, người đàn ông đưa chân dài ra, bước chân trầm ổn, tỏ ra chủ nhân thản nhiên ung dung.
Vì cả biệt thự thiết kế chạm rỗng, nên từ dưới nhìn lên, cầu thang lầu ba hiển nhiên trống trải lại trang trọng.
Hạ Tiểu Vi và Lý Thiên Mặc đều không nói gì thêm, nhìn trên lầu không chớp mắt.
Sau đó, bọn họ thấy một người đàn ông anh tuấn khiến người khác mờ mắt, hít thở khó khăn! Mặc dù cách xa, nhưng mang đến áp lực vô hình cho người khác!
Lăng Vi nhìn chằm chằm trên lầu.
Cô nín thở, ánh mắt dần hướng lên, tây trang màu đen cắt xén tinh xảo, tôn thân hình gầy gò thật cao, phong thần anh tuấn của anh! Vô cùng cao lớn khỏe đẹp.
Tiếp theo, anh đi tới cạnh lan can, gò má anh tuấn làm con ngươi người ta co rút!
Hạ Tiểu Hi há to mồm: “a” một tiếng! Cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Đôi mắt phương của người đàn ông híp lại thành một đường, nhìn qua dưới lầu, sáng ngời sắc bén, vô cùng có lực uy hiếp.
Gương mặt anh lãnh tuấn! Hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ! Trên mặt lộ ra khí chất sang trọng hoa lệ khó che giấu, tuấn mỹ bức người!
Ngay cả đại nam sinh như Lý Thiên Mặc cũng không khỏi nhìn thêm, chứ đừng nói chi hai cô gái bên cạnh.
Hạ Tiểu Hi cũng không biết tại sao cảm thấy ánh mắt người này hơi dọa người. Cô ta theo bản năng tránh ra sau lưng Lăng Vi.
Thật ra người đàn ông trên lầu cũng không phải loại lạnh lùng không hợp tình người, càng nhiều hơn là sự kiêu ngạo, cho người khác cảm giác cao ngạo.
Nhưng không biết tại sao khiến cô ta sợ hãi.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, Diệp Đình cũng đang nhìn cô.
Diệp Đình vẻ mặt lạnh lùng đứng cạnh lan can hồi lâu, ba người đàn ông mặc âu phục chậm rãi đi ra sau lưng anh.
Nhìn lối ăn mặc, đều là phú thương.
Khí chất mạnh mẽ.
Người đi ra ngoài cuối cùng là một người đàn bà. Cô ta mặc đầm đài màu xanh đậm, mặt sáng như trăng, ánh mắt quyến rũ. Chẳng qua sắc mặt không tốt, giống như nín tức một bụng.
“Diệp tiên sinh, mời…” Một người đàn ông mập nói.
Diệp Đình làm động tác tay mời.
Diệp Đình và bốn người kia cùng xuống lầu, trên cầu thang, bốn người sau lưng hoàn toàn thành nền của Diệp Đình.
Từ đầu đến cuối, Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, tựa như trên người anh có ma lực làm người không thể dời mắt!
Ngay cả hô hấp cũng quên.
Năm người kia chậm rãi xuống lâu, Hạ Tiểu Hi run rẩy hỏi: “Tiểu Vi, người đàn ông kia là ai?”
Lăng Vi nhẹ giọng nói: “Anh ta tên Diệp Đình.”
“Chính là người cậu đã cứu?”
“Ừ…”
Hạ Tiểu Hi rụt cổ nói: “Thân phận anh ta là gì ah…” Tiểu Hi không biết làm sao hình dung, lấy tay diễn tả ý thật sự rất lớn: “Có dáng điệu như vậy! Vừa rồi mình thậm chí không dám thở mạnh.”
Lăng Vi cũng lẩm bẩm.
Nói thật ra, cô cũng không biết thân phận Diệp Đình rốt cuộc là gì.
Lăng Vi đặt điện thoại bên tai.
Đầu bên kia điện thoại, thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Diệp Đình truyền tới, nhàn nhạt hỏi: “Tới rồi?”
“Ừ.”
Lăng Vi không hỏi đây là nơi nào, cũng không hỏi đây là sản nghiệp của ai.
Dù sao chỉ là một chỗ ở tạm, của ai, không liên quan tới cô.
Diệp Đình không nghĩ tới cô chỉ “ừ” một tiếng…
Anh không giỏi bắt đầu đề tài, trầm mặc.
Vốn cho là cô sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, lúc này cũng không biết nên nói gì, hai người lặng lẽ cầm điện thoại, nghe tiếng hít thở của nhau.
Tiếng hít thở của cô nhàn nhạt, giống như cây mây và dây leo quấn quanh anh.
Diệp Đình kéo cà vạt, nói: “Nghỉ ngơi trước đi, có chuyện đặc biệt quan trọng, gọi cho tôi.” Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Lăng Vi trả lại điện thoại cho Vương quản gia.
Vương quản gia giới thiệu lịch sử tòa nhà này cho bọn họ. Thì ra… Tòa nhà này là tổ nghiệp ông ngoại Diệp Đình để lại.
Diện tích nhà tổ vốn không lớn như vậy, truyền tới tay Diệp Đình, Diệp Đình làm lớn ra gấp mấy chục lần.
Một lát sau, cửa phòng lầu ba được mở ra.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên lầu, có người mở cánh cửa màu đen nạm vàng.
Ngay sau đó, một cái chân thẳng thon dài xuất hiện trong tầm mắt mọi người, người đàn ông đưa chân dài ra, bước chân trầm ổn, tỏ ra chủ nhân thản nhiên ung dung.
Vì cả biệt thự thiết kế chạm rỗng, nên từ dưới nhìn lên, cầu thang lầu ba hiển nhiên trống trải lại trang trọng.
Hạ Tiểu Vi và Lý Thiên Mặc đều không nói gì thêm, nhìn trên lầu không chớp mắt.
Sau đó, bọn họ thấy một người đàn ông anh tuấn khiến người khác mờ mắt, hít thở khó khăn! Mặc dù cách xa, nhưng mang đến áp lực vô hình cho người khác!
Lăng Vi nhìn chằm chằm trên lầu.
Cô nín thở, ánh mắt dần hướng lên, tây trang màu đen cắt xén tinh xảo, tôn thân hình gầy gò thật cao, phong thần anh tuấn của anh! Vô cùng cao lớn khỏe đẹp.
Tiếp theo, anh đi tới cạnh lan can, gò má anh tuấn làm con ngươi người ta co rút!
Hạ Tiểu Hi há to mồm: “a” một tiếng! Cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Đôi mắt phương của người đàn ông híp lại thành một đường, nhìn qua dưới lầu, sáng ngời sắc bén, vô cùng có lực uy hiếp.
Gương mặt anh lãnh tuấn! Hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ! Trên mặt lộ ra khí chất sang trọng hoa lệ khó che giấu, tuấn mỹ bức người!
Ngay cả đại nam sinh như Lý Thiên Mặc cũng không khỏi nhìn thêm, chứ đừng nói chi hai cô gái bên cạnh.
Hạ Tiểu Hi cũng không biết tại sao cảm thấy ánh mắt người này hơi dọa người. Cô ta theo bản năng tránh ra sau lưng Lăng Vi.
Thật ra người đàn ông trên lầu cũng không phải loại lạnh lùng không hợp tình người, càng nhiều hơn là sự kiêu ngạo, cho người khác cảm giác cao ngạo.
Nhưng không biết tại sao khiến cô ta sợ hãi.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, Diệp Đình cũng đang nhìn cô.
Diệp Đình vẻ mặt lạnh lùng đứng cạnh lan can hồi lâu, ba người đàn ông mặc âu phục chậm rãi đi ra sau lưng anh.
Nhìn lối ăn mặc, đều là phú thương.
Khí chất mạnh mẽ.
Người đi ra ngoài cuối cùng là một người đàn bà. Cô ta mặc đầm đài màu xanh đậm, mặt sáng như trăng, ánh mắt quyến rũ. Chẳng qua sắc mặt không tốt, giống như nín tức một bụng.
“Diệp tiên sinh, mời…” Một người đàn ông mập nói.
Diệp Đình làm động tác tay mời.
Diệp Đình và bốn người kia cùng xuống lầu, trên cầu thang, bốn người sau lưng hoàn toàn thành nền của Diệp Đình.
Từ đầu đến cuối, Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, tựa như trên người anh có ma lực làm người không thể dời mắt!
Ngay cả hô hấp cũng quên.
Năm người kia chậm rãi xuống lâu, Hạ Tiểu Hi run rẩy hỏi: “Tiểu Vi, người đàn ông kia là ai?”
Lăng Vi nhẹ giọng nói: “Anh ta tên Diệp Đình.”
“Chính là người cậu đã cứu?”
“Ừ…”
Hạ Tiểu Hi rụt cổ nói: “Thân phận anh ta là gì ah…” Tiểu Hi không biết làm sao hình dung, lấy tay diễn tả ý thật sự rất lớn: “Có dáng điệu như vậy! Vừa rồi mình thậm chí không dám thở mạnh.”
Lăng Vi cũng lẩm bẩm.
Nói thật ra, cô cũng không biết thân phận Diệp Đình rốt cuộc là gì.
Danh sách chương