Edit: Cá
Beta: Esther
*********
Liễu Tố Tố từng bước từng bước đi lên tầng.
Lâm Vãn đang nhắm mắt cũng cảm thấy hơi xoắn xuýt, bây giờ cô có cần giả vờ tự nhiên tỉnh dậy không? Dì Tố Tố bế cô lên tầng sẽ mệt lắm, Lâm Vãn không muốn nàng bị mệt một chút nào hết.
Chỉ một chút xíu mệt mỏi thôi cô cũng không nỡ để nàng chịu.
Nhưng mà vòng tay của nàng thật thơm, thật ấm áp và thật dễ chịu, khiến cho người ta không nỡ rời xa.
Lâm Vãn tham lam muốn ở lại thêm một chút, chỉ một chút nữa mà thôi.
Lâm Vãn cứ âm thầm nghĩ trong lòng mình như vậy.
Kết quả rất nhanh đã đến cửa nhà của cô rồi, nhà cô vốn ở tầng 2, vô cùng thuận tiện.
Lâm Vãn cảm thấy lúc này cô nên tỉnh dậy, cô mở mắt ra khẽ gọi: "Dì Tố Tố..."
"Con tỉnh rồi." Liễu Tố Tố cúi đầu cười dịu dàng với cô rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Còn chưa đợi họ gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Bố của Lâm Vãn, Lâm Triệu Phong xuất hiện ở cửa, vừa nhìn thấy hai người bố Lâm Vãn liền nói: "Tiểu Vãn về rồi à.
Cô Tố Tố, lại gây thêm phiền phức cho cô rồi."
"Không có đâu ạ." Liễu Tố Tố nở nụ cười.
Một lát sau Trịnh Mỹ Khiết cũng chạy từ bên trong ra, niềm nở chào hỏi Liễu Tố Tố mời nàng vào nhà ngồi.
Liễu Tố Tố nhẹ nhàng gật đầu từ chối: "Dạ thôi ạ.
Ngày mai em còn có tiết tự học sớm nữa." Liễu Tố Tố ngừng lại một lát rồi vô cùng tự nhiên đưa tay xoa xoa đầu Lâm Vãn ở bên cạnh.
Nàng nói với bố mẹ cô: "Thành tích thi giữa kỳ của Tiểu Vãn rất tốt, đạt được 200 điểm."
Nghe thấy điều này, Trịnh Mỹ Khiết và Lâm Triệu Phong đều bất ngờ và chấn động, quả thực
không dám tin rằng con gái mình làm được điều đó.
"Tiểu Vãn, dì Tố Tố nói có thật không?" Trịnh Mỹ Khiết hơi khom người xuống hỏi cô.
Lâm Vãn dứt khoát lấy bài thi của mình ra: "Đương nhiên là thật rồi ạ."
Trịnh Mỹ Khiết cẩn thật xem bài thi.
Sau khi xác định là thật thì bà vội vàng đưa bài thi cho người đàn ông đứng đằng sau xem.
Trịnh Mỹ Khiết không che giấu nổi niềm vui của mình, bà ôm chặt lấy mặt của con gái hôn một cái: "Con gái của mẹ thật là giỏi! Tiểu Vãn nhà tôi sao lại giỏi như vậy chứ!"
"Tiểu Vãn rất thông minh.
Sau này con bé chắc chắn sẽ trở thành người tài giỏi." Liễu Tố Tố đứng một bên nói.
"Tố Tố, chúng tôi thật sự không biết phải cảm ơn em như thế nào nữa.
Khoảng thời gian này may mà nhờ có em nên Tiểu Vãn nhà chúng tôi mới có thay đổi lớn như thế này." Trịnh Mỹ Khiết nói.
Liễu Tố Tố vội vàng xua tay: "Đây đều là sự nỗ lực của bản thân Tiểu Vãn." Ngay sau đó nàng lại nói với Lâm Vãn: "Mau vào nhà với bố mẹ đi,dì phải trở về rồi."
Lâm Vãn gật đầu, sau khi cô đi đến cửa thì quay người lại lễ phép vẫy tay: "Tạm biệt dì Tố Tố."
"Tạm biệt." Liễu Tố Tố cười khẽ.
Trước khi đi nàng lại chào hỏi bố mẹ Lâm Vãn rồi mới một mình đi xuống tầng.
Nhìn theo bóng lưng của đối phương, Lâm Vãn có chút không nỡ vào nhà.
Bố mẹ ở đằng sau còn đang cầm bài thi của cô mà vui sướng.
Họ còn bàn bạc là cuối tuần sẽ đưa Lâm Vãn tới khu vui chơi chơi nữa.
Tháng 4 năm 1990, Lâm Vãn đạt được 200 điểm, cứ như vậy trôi qua vui vẻ.
Sau khi bước vào tháng 5, mỗi lớp của trường học đều bắt đầu chuẩn bị tiết mục cho ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 sắp tới.
Trời mới biết Lâm Vãn đã bao nhiêu năm không ăn mừng ngày quốc tế thiếu nhi rồi.
Cái người trời sinh tứ chi không hài hoà như cô trong lúc tập luyện tiết mục đã chịu không ít thiệt thòi.
Lâm Vãn cũng xem như là chịu đựng được đến ngày hôm nay.
Các giáo viên tự mang dụng cụ trang điểm đơn giản đến trang điểm cho mỗi đứa bé.
Tán một lớp phấn dày làm cho mặt trắng ra rồi sau đó thoa son môi lên, ở giữa ấn đường còn phải điểm lên một nốt ruồi mỹ nhân nữa, cho dù là bé trai hay bé gái thì cũng đều như vậy.
Nhìn thấy bản thân đã được "trang điểm" trong gương, Lâm Vãn suýt chút nữa là muốn đập vỡ cái gương.
Cô cắn chặt răng, bỏ đi, nhẫn nhịn một chút vậy.
Lúc quay đầu lại nhìn thấy các bạn nam trong lớp cũng được trang điểm giống như vậy, Lâm Vãn kìm nén lại xúc động muốn cười của mình, nháy mắt trong lòng cô bình tĩnh lại không ít.
Bốn phía xung quanh vườn treo đèn kết hoa, đèn lồng đỏ cũng được treo lên cùng với những bức hoành phi màu đỏ, trên mặt mỗi đứa trẻ đều tràn ngập nụ cười hồn nhiên vui vẻ.
Trong mấy đội ngũ này, chỉ có một mình Lâm Vãn là mặt không có tí cảm xúc nào, dáng vẻ như bị bắt phải hợp tác.
Bởi vì mấy chục năm trước khi còn là trẻ con thì cô đã từng phấn khích rồi, cho nên bây giờ cô lại càng vô cảm hơn, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc rồi tan học thôi.
Mỗi lớp học biểu diễn dựa theo thứ tự.
Còn có thợ chụp ảnh chuyên nghiệp mà trường học mời tới để chụp ảnh tập thể cho bọn họ.
Trong ảnh Lâm Vãn vẫn mặt không cảm xúc y như cũ.
Sau khi tất cả mọi thứ kết thúc, việc đầu tiên Lâm Vãn làm là đi tìm vòi nước, mở nước ra rửa mặt của mình.
Cô rửa mặt mình giống như giặt cái khăn mặt vậy, rửa sạch sẽ từng chút một.
Tiếp đó cô cũng không ở lại lâu, vào lúc tất cả các bạn học đang ở dưới tầng đòi giáo viên cho kẹo, Lâm Vãn đã lên tầng về phòng học đeo cặp sách lên vai.
Lâm Vãn cho một tay vào túi đi ra khỏi trường.
Cô nhìn thấy một bóng người ở cách đó không xa, là mẹ.
"Tiểu Vãn." Trịnh Mỹ Khiết nhìn mái tóc ẩm ướt và khuôn mặt sạch sẽ của cô rồi hỏi: "Sao con không trang điểm như những bạn học khác?"
"Con rửa sạch rồi ạ." Lâm Vãn đáp.
"Không thích sao?" Trịnh Mỹ Khiết cười hỏi.
"Không thích ạ." Lâm Vãn đáp.
Trịnh Mỹ Khiết liên tưởng đến dáng vẻ của con gái khi vừa bước ra khỏi trường học lúc nãy.
Tư thế vô cùng thành thục, nhìn vào không có tí nào giống như một đứa bé sắp 6 tuổi.
"Sao hôm nay mẹ lại tới đón con?" Lâm Vãn hỏi.
"Cô bé ngốc, hôm nay là sinh nhật của con đấy! Sao đến chuyện này con cũng quên được chứ? Trước đây không phải con mong chờ nhất là mừng sinh nhật sao?"
Sinh nhật?
Đúng rồi, hôm nay là 1/6.
Đã rất lâu Lâm Vãn không mừng sinh nhật rồi, kể từ sau khi bố mẹ cô đi.
"Nói đi, con muốn quà sinh nhật gì?"
Lâm Vãn ngồi trên ghế sau xe đạp đi thẳng về nhà, nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Muốn ăn cơm cùng với người nhà ạ."
Trịnh Mỹ Khiết ngây ra một lát: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Thật ra Lâm Vãn còn có một tâm nguyện khác nữa, đó chính là có thể cùng ăn một bữa cơm với dì Tố Tố.
Nhưng mà chuyện này đến bản thân cô còn không nghĩ tới thì dì Tố Tố lại càng không biết rồi, nếu cô đặc biệt nói cho nàng biết thì lại giống như đang chờ đợi quà tặng của người khác vậy.
Lâm Vãn không muốn như thế, hơn nữa cô cũng không muốn dì Tố Tố tốn kém.
"Đúng vậy." Lâm Vãn cười rồi nói: "Giáo viên nói cùng ăn cơm với người nhà chính là niềm hạnh phúc to lớn nhất."
"Giáo viên của các con nói rất có lý.
Tiểu Vãn của chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện rồi.
Nhưng mà mẹ vẫn mong con muốn cái gì thì nói với bố mẹ, không cần phải kìm nén ở trong lòng."
Lâm Vãn vâng một tiếng.
Cô muốn hỏi mẹ hôm nay dì Tố Tố có qua nhà mình không, nhưng khi lời nói đi đến cửa miệng thì cô lại không biết nên nói ra như thế nào.
Cô nghĩ bản thân cô trong một số mặt không thể thể hiện quá rõ ràng được, mặc dù trước mắt cô chỉ là trẻ con, người lớn sẽ không nghĩ gì nhiều nhưng mà cẩn thận vẫn tốt hơn.
Cô cứ như vậy mà về đến nhà.
Hôm nay Lâm Triệu Phong cũng đóng cửa sớm rồi quay về nhà, ông đặc biệt mua một con gà về làm, Trịnh Mỹ Khiết vừa về nhà cũng không nghỉ ngơi mà vội vàng đi vào bếp giúp đỡ.
Lâm Vãn quay về phòng của mình treo cặp sách lên lưng ghế.
Sau đó cô ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngây người.
"Cộc cộc cộc."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Vãn ngạc nhiên rồi lập tức nhảy xuống ghế nói: "Con đi mở cửa."
Kết quả sau khi mở cửa ra, người đứng ở bên ngoài lại là Lý Lý, bạn của Lâm Vãn.
"Vãn Vãn, sinh nhật vui vẻ." Chu Lý Lý cầm một hộp đồ dùng học tập mới toanh: "Mẹ tớ dẫn tớ đi mua đấy, cậu có thích không?"
Lâm Vãn cười rồi đưa tay ra đón lấy: "Thích, cảm ơn Lý Lý."
Giọng nói của Trịnh Mỹ Khiết vọng từ trong nhà bếp vọng ra: "Tiểu Vãn, là Lý Lý tới phải không?"
"Là Lý Lý ạ." Lâm Vãn đáp.
Tiếp đó, cô nói với Chu Lý Lý: "Tối nay tới nhà tớ ăn cơm đi."
"Được." Lý Lý cười đáng yêu rồi nhấc chân đi theo Lâm Vãn vào trong nhà.
Hai đứa trẻ chơi trò nhà chòi một lát, không, đối với Lâm Vãn mà nói thì giống như dẫn theo trẻ con chơi thì đúng hơn.
Lại có tiếng gõ cửa truyền đến.
Lâm Vãn lại kích động thêm một lần nữa rồi đi mở cửa.
Lúc cô nhìn thấy người đứng trước cửa, cô không nén nổi niềm vui mà lập tức nở nụ cười.
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Vãn." Liễu Tố Tố đứng ở cửa, trong tay cầm một cái bánh gato..
Beta: Esther
*********
Liễu Tố Tố từng bước từng bước đi lên tầng.
Lâm Vãn đang nhắm mắt cũng cảm thấy hơi xoắn xuýt, bây giờ cô có cần giả vờ tự nhiên tỉnh dậy không? Dì Tố Tố bế cô lên tầng sẽ mệt lắm, Lâm Vãn không muốn nàng bị mệt một chút nào hết.
Chỉ một chút xíu mệt mỏi thôi cô cũng không nỡ để nàng chịu.
Nhưng mà vòng tay của nàng thật thơm, thật ấm áp và thật dễ chịu, khiến cho người ta không nỡ rời xa.
Lâm Vãn tham lam muốn ở lại thêm một chút, chỉ một chút nữa mà thôi.
Lâm Vãn cứ âm thầm nghĩ trong lòng mình như vậy.
Kết quả rất nhanh đã đến cửa nhà của cô rồi, nhà cô vốn ở tầng 2, vô cùng thuận tiện.
Lâm Vãn cảm thấy lúc này cô nên tỉnh dậy, cô mở mắt ra khẽ gọi: "Dì Tố Tố..."
"Con tỉnh rồi." Liễu Tố Tố cúi đầu cười dịu dàng với cô rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Còn chưa đợi họ gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Bố của Lâm Vãn, Lâm Triệu Phong xuất hiện ở cửa, vừa nhìn thấy hai người bố Lâm Vãn liền nói: "Tiểu Vãn về rồi à.
Cô Tố Tố, lại gây thêm phiền phức cho cô rồi."
"Không có đâu ạ." Liễu Tố Tố nở nụ cười.
Một lát sau Trịnh Mỹ Khiết cũng chạy từ bên trong ra, niềm nở chào hỏi Liễu Tố Tố mời nàng vào nhà ngồi.
Liễu Tố Tố nhẹ nhàng gật đầu từ chối: "Dạ thôi ạ.
Ngày mai em còn có tiết tự học sớm nữa." Liễu Tố Tố ngừng lại một lát rồi vô cùng tự nhiên đưa tay xoa xoa đầu Lâm Vãn ở bên cạnh.
Nàng nói với bố mẹ cô: "Thành tích thi giữa kỳ của Tiểu Vãn rất tốt, đạt được 200 điểm."
Nghe thấy điều này, Trịnh Mỹ Khiết và Lâm Triệu Phong đều bất ngờ và chấn động, quả thực
không dám tin rằng con gái mình làm được điều đó.
"Tiểu Vãn, dì Tố Tố nói có thật không?" Trịnh Mỹ Khiết hơi khom người xuống hỏi cô.
Lâm Vãn dứt khoát lấy bài thi của mình ra: "Đương nhiên là thật rồi ạ."
Trịnh Mỹ Khiết cẩn thật xem bài thi.
Sau khi xác định là thật thì bà vội vàng đưa bài thi cho người đàn ông đứng đằng sau xem.
Trịnh Mỹ Khiết không che giấu nổi niềm vui của mình, bà ôm chặt lấy mặt của con gái hôn một cái: "Con gái của mẹ thật là giỏi! Tiểu Vãn nhà tôi sao lại giỏi như vậy chứ!"
"Tiểu Vãn rất thông minh.
Sau này con bé chắc chắn sẽ trở thành người tài giỏi." Liễu Tố Tố đứng một bên nói.
"Tố Tố, chúng tôi thật sự không biết phải cảm ơn em như thế nào nữa.
Khoảng thời gian này may mà nhờ có em nên Tiểu Vãn nhà chúng tôi mới có thay đổi lớn như thế này." Trịnh Mỹ Khiết nói.
Liễu Tố Tố vội vàng xua tay: "Đây đều là sự nỗ lực của bản thân Tiểu Vãn." Ngay sau đó nàng lại nói với Lâm Vãn: "Mau vào nhà với bố mẹ đi,dì phải trở về rồi."
Lâm Vãn gật đầu, sau khi cô đi đến cửa thì quay người lại lễ phép vẫy tay: "Tạm biệt dì Tố Tố."
"Tạm biệt." Liễu Tố Tố cười khẽ.
Trước khi đi nàng lại chào hỏi bố mẹ Lâm Vãn rồi mới một mình đi xuống tầng.
Nhìn theo bóng lưng của đối phương, Lâm Vãn có chút không nỡ vào nhà.
Bố mẹ ở đằng sau còn đang cầm bài thi của cô mà vui sướng.
Họ còn bàn bạc là cuối tuần sẽ đưa Lâm Vãn tới khu vui chơi chơi nữa.
Tháng 4 năm 1990, Lâm Vãn đạt được 200 điểm, cứ như vậy trôi qua vui vẻ.
Sau khi bước vào tháng 5, mỗi lớp của trường học đều bắt đầu chuẩn bị tiết mục cho ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 sắp tới.
Trời mới biết Lâm Vãn đã bao nhiêu năm không ăn mừng ngày quốc tế thiếu nhi rồi.
Cái người trời sinh tứ chi không hài hoà như cô trong lúc tập luyện tiết mục đã chịu không ít thiệt thòi.
Lâm Vãn cũng xem như là chịu đựng được đến ngày hôm nay.
Các giáo viên tự mang dụng cụ trang điểm đơn giản đến trang điểm cho mỗi đứa bé.
Tán một lớp phấn dày làm cho mặt trắng ra rồi sau đó thoa son môi lên, ở giữa ấn đường còn phải điểm lên một nốt ruồi mỹ nhân nữa, cho dù là bé trai hay bé gái thì cũng đều như vậy.
Nhìn thấy bản thân đã được "trang điểm" trong gương, Lâm Vãn suýt chút nữa là muốn đập vỡ cái gương.
Cô cắn chặt răng, bỏ đi, nhẫn nhịn một chút vậy.
Lúc quay đầu lại nhìn thấy các bạn nam trong lớp cũng được trang điểm giống như vậy, Lâm Vãn kìm nén lại xúc động muốn cười của mình, nháy mắt trong lòng cô bình tĩnh lại không ít.
Bốn phía xung quanh vườn treo đèn kết hoa, đèn lồng đỏ cũng được treo lên cùng với những bức hoành phi màu đỏ, trên mặt mỗi đứa trẻ đều tràn ngập nụ cười hồn nhiên vui vẻ.
Trong mấy đội ngũ này, chỉ có một mình Lâm Vãn là mặt không có tí cảm xúc nào, dáng vẻ như bị bắt phải hợp tác.
Bởi vì mấy chục năm trước khi còn là trẻ con thì cô đã từng phấn khích rồi, cho nên bây giờ cô lại càng vô cảm hơn, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc rồi tan học thôi.
Mỗi lớp học biểu diễn dựa theo thứ tự.
Còn có thợ chụp ảnh chuyên nghiệp mà trường học mời tới để chụp ảnh tập thể cho bọn họ.
Trong ảnh Lâm Vãn vẫn mặt không cảm xúc y như cũ.
Sau khi tất cả mọi thứ kết thúc, việc đầu tiên Lâm Vãn làm là đi tìm vòi nước, mở nước ra rửa mặt của mình.
Cô rửa mặt mình giống như giặt cái khăn mặt vậy, rửa sạch sẽ từng chút một.
Tiếp đó cô cũng không ở lại lâu, vào lúc tất cả các bạn học đang ở dưới tầng đòi giáo viên cho kẹo, Lâm Vãn đã lên tầng về phòng học đeo cặp sách lên vai.
Lâm Vãn cho một tay vào túi đi ra khỏi trường.
Cô nhìn thấy một bóng người ở cách đó không xa, là mẹ.
"Tiểu Vãn." Trịnh Mỹ Khiết nhìn mái tóc ẩm ướt và khuôn mặt sạch sẽ của cô rồi hỏi: "Sao con không trang điểm như những bạn học khác?"
"Con rửa sạch rồi ạ." Lâm Vãn đáp.
"Không thích sao?" Trịnh Mỹ Khiết cười hỏi.
"Không thích ạ." Lâm Vãn đáp.
Trịnh Mỹ Khiết liên tưởng đến dáng vẻ của con gái khi vừa bước ra khỏi trường học lúc nãy.
Tư thế vô cùng thành thục, nhìn vào không có tí nào giống như một đứa bé sắp 6 tuổi.
"Sao hôm nay mẹ lại tới đón con?" Lâm Vãn hỏi.
"Cô bé ngốc, hôm nay là sinh nhật của con đấy! Sao đến chuyện này con cũng quên được chứ? Trước đây không phải con mong chờ nhất là mừng sinh nhật sao?"
Sinh nhật?
Đúng rồi, hôm nay là 1/6.
Đã rất lâu Lâm Vãn không mừng sinh nhật rồi, kể từ sau khi bố mẹ cô đi.
"Nói đi, con muốn quà sinh nhật gì?"
Lâm Vãn ngồi trên ghế sau xe đạp đi thẳng về nhà, nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Muốn ăn cơm cùng với người nhà ạ."
Trịnh Mỹ Khiết ngây ra một lát: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Thật ra Lâm Vãn còn có một tâm nguyện khác nữa, đó chính là có thể cùng ăn một bữa cơm với dì Tố Tố.
Nhưng mà chuyện này đến bản thân cô còn không nghĩ tới thì dì Tố Tố lại càng không biết rồi, nếu cô đặc biệt nói cho nàng biết thì lại giống như đang chờ đợi quà tặng của người khác vậy.
Lâm Vãn không muốn như thế, hơn nữa cô cũng không muốn dì Tố Tố tốn kém.
"Đúng vậy." Lâm Vãn cười rồi nói: "Giáo viên nói cùng ăn cơm với người nhà chính là niềm hạnh phúc to lớn nhất."
"Giáo viên của các con nói rất có lý.
Tiểu Vãn của chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện rồi.
Nhưng mà mẹ vẫn mong con muốn cái gì thì nói với bố mẹ, không cần phải kìm nén ở trong lòng."
Lâm Vãn vâng một tiếng.
Cô muốn hỏi mẹ hôm nay dì Tố Tố có qua nhà mình không, nhưng khi lời nói đi đến cửa miệng thì cô lại không biết nên nói ra như thế nào.
Cô nghĩ bản thân cô trong một số mặt không thể thể hiện quá rõ ràng được, mặc dù trước mắt cô chỉ là trẻ con, người lớn sẽ không nghĩ gì nhiều nhưng mà cẩn thận vẫn tốt hơn.
Cô cứ như vậy mà về đến nhà.
Hôm nay Lâm Triệu Phong cũng đóng cửa sớm rồi quay về nhà, ông đặc biệt mua một con gà về làm, Trịnh Mỹ Khiết vừa về nhà cũng không nghỉ ngơi mà vội vàng đi vào bếp giúp đỡ.
Lâm Vãn quay về phòng của mình treo cặp sách lên lưng ghế.
Sau đó cô ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngây người.
"Cộc cộc cộc."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Vãn ngạc nhiên rồi lập tức nhảy xuống ghế nói: "Con đi mở cửa."
Kết quả sau khi mở cửa ra, người đứng ở bên ngoài lại là Lý Lý, bạn của Lâm Vãn.
"Vãn Vãn, sinh nhật vui vẻ." Chu Lý Lý cầm một hộp đồ dùng học tập mới toanh: "Mẹ tớ dẫn tớ đi mua đấy, cậu có thích không?"
Lâm Vãn cười rồi đưa tay ra đón lấy: "Thích, cảm ơn Lý Lý."
Giọng nói của Trịnh Mỹ Khiết vọng từ trong nhà bếp vọng ra: "Tiểu Vãn, là Lý Lý tới phải không?"
"Là Lý Lý ạ." Lâm Vãn đáp.
Tiếp đó, cô nói với Chu Lý Lý: "Tối nay tới nhà tớ ăn cơm đi."
"Được." Lý Lý cười đáng yêu rồi nhấc chân đi theo Lâm Vãn vào trong nhà.
Hai đứa trẻ chơi trò nhà chòi một lát, không, đối với Lâm Vãn mà nói thì giống như dẫn theo trẻ con chơi thì đúng hơn.
Lại có tiếng gõ cửa truyền đến.
Lâm Vãn lại kích động thêm một lần nữa rồi đi mở cửa.
Lúc cô nhìn thấy người đứng trước cửa, cô không nén nổi niềm vui mà lập tức nở nụ cười.
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Vãn." Liễu Tố Tố đứng ở cửa, trong tay cầm một cái bánh gato..
Danh sách chương