Đồng thời Tử Khiêm nét mặt bình thản tay vừa rót trà mời Lâm Hạo vừa đáp lời:
"Cậu cứ nằm đó ngủ một giấc đợi tôi!"
Tử Khiêm nâng ly trà chuyền vào tay đang xoè ra đợi từ bao giờ của Lâm Hạo, bắt trúng ánh mắt ướt át của Lâm Hạo khiến Tử Khiêm rùng mình.
"Lâm Hạo anh có thể đừng nhìn tôi kiểu đó được không?"
Lâm Hạo đảo mắt hướng từ cổ ửng đỏ xuống bờ ngực rắn chắc tới những múi bụng đẹp hoàn hảo.
"Ực"
Lâm Hạo nuốt nước miếng trái cổ trượt theo nhịp nuốt, Tử Khiêm mắt tinh tường trông thấy bèn đảo mắt nhìn lại bản thân đang ở trần vội đưa tay che trước ngực, đôi mắt lườm Lâm Hạo.
"Lâm Hạo anh đừng có nghĩ bậy à!"
"Ừ! tôi trong sáng."
Dứt lời Lâm Hạo đã nhanh chóng nhặt áo sơ mi trắng dưới sàn khoác lên người Tử Khiêm từ phía sau.
"Cậu mặc vào đi rồi nói chuyện!"
"Ơ..ừ!"
Tử Khiêm mặc vào gài nút chỉnh tề.

"Lâm Hạo anh tới tìm Nghiên Tuấn làm gì?"
"Nghiêm Tuấn đã khiến cho Dĩ Thiên mất trí nhớ rồi!"
"Anh nói cái gì? sao có thể?"
Lâm Hạo móc trong túi quần âu ra một mảnh giấy xếp nhỏ cùng 4 viên thuốc đủ màu ném lên bàn.

Tử Khiêm kinh ngạc vội giở mảnh giấy ra xem.

Nội dung kiểm định đại khái tác dụng thuốc làm suy giảm trí nhớ.

Tử Khiêm nhớ kỹ lại hôm ở nhà hàng đó anh đã thấy thái độ dưng dưng như không quen biết của Dĩ Thiên đối với Tiểu My.
Ngày hôm đó Tử Khiêm đang lái xe trên đường vô tình thấy xe Nghiêm Tuấn liếc vào thấy Tiểu My.

Tử Khiêm liền quay xe đuổi theo.
"Tôi tới là muốn đánh tên khốn Nghiêm Tuấn đó đấy! Tới em trai ruột của mình mà cũng hại được!"
Tử Khiêm giật mình vì Nghiêm Tuấn là con một, anh qua nhà thấy cha mẹ Nghiêm Tuấn rất hạnh phúc mà.
"Nghiêm Tuấn sao lại là anh của Dĩ Thiên được?"
"Cậu đi mà hỏi anh ta, giờ tôi đánh anh ta một trận!"
Dứt lời Lâm Hạo xông tới giường nắm bóp chặt cổ Nghiêm Tuấn, Nghiêm Tuấn bị tấn công bất ngờ không kịp hé miệng được nữa chữ, nét mặt nhăn nhúm lại.

Nghiêm Tuấn cảm nhận được sắp ngạt chết, bàn tay Lâm Hạo càng ngày độ siết càng thêm một ít.
Cùng lúc này Tử Khiêm chen thân vào ngăn giữa hai người đàn ông đôi mắt đang hậm hực nhìn nhau, Tử Khiêm chạm tay vào ngực Lâm Hạo đẩy mạnh ra, Lâm Hạo thất thế chao đảo lùi về sau vài bước rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
Lâm Hạo lườm ánh mắt chỉa vào đôi mắt sắc lạnh của Nghiêm Tuấn.
"Nghiêm Tuấn khốn kiếp bỉ ổi, anh đừng tưởng Tử Khiêm bảo vệ được anh, Tử Khiêm cậu tránh ra!"
"Lâm Hạo anh bình tỉnh được không? vũ lực không giải quyết được vấn đề! Nghiêm Tuấn dù sao cũng là bạn thân của tôi!"

Lâm Hạo giật mình vì anh không nghĩ với cảnh tượng trên dưới khi nảy mà chỉ là bạn thân, nhưng một giây sau khoé miệng anh cong lên.
"Tử Khiêm cậu và anh ta không phải quan hệ kia sao?"
Tử Khiêm hiểu ý Lâm Hạo là quan hệ đồng tính, kèm ánh mắt đầy ma mị khiến Tử Khiêm thêm phần nghi ngờ giới tính của Lâm Hạo là cong, bèn nói khẳng định giới tính tránh Lâm Hạo có ý đen tối với mình.
"Anh muốn nói tôi gay à? Tôi thẳng, 100% yêu con gái!"
"Nhưng chuyện khi nãy?"
"À! Tôi muốn bẻ cong anh ta, để anh ta không phá hoại tình cảm của người con gái tôi yêu!"
"Gì cơ? Cậu có người yêu sao?"
"Ừ! Là tôi yêu người ta đơn phương!"
"Là Tiểu My sao?"
"Ừ!"
Lâm Hạo não rối loạn luôn, có cái kiểu muốn bẻ cong tình địch, giúp khỏi phá hoại tình cảm người mình yêu sao?.
"Tử Khiêm cách của cậu cao siêu đấy!"
"Anh mỉa mai tôi?" Híp mắt.
"Không có, là đang khen, mà từ sau cậu đừng làm thế nữa!"
Tử Khiêm nhận ra ánh mắt Lâm Hạo chứa đầy ôn nhu nhìn anh, anh ngượng chín mặt quay hướng khác muốn né tránh.

Nghiêm Tuấn chứng kiến từ đầu đến cuối, lòng anh nảy sinh nghi ngờ, lẽ nào Lâm Hạo thích Tử Khiêm ngay lần đầu gặp sao?
Tử Khiêm cúi người những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm trên mối dây thừng to, ánh mắt Lâm Hạo cứ dán chặt vào đôi bàn tay đó.


Lâm Hạo cảm thấy ganh tị với Nghiêm Tuấn.
Nghiêm Tuấn nhanh chóng đã được giải thoát, bèn đứng nhanh khỏi giường vươn tay túm cổ áo sơ mi của Lâm Hạo xách lên, trừng mắt sắc lẻm.
"Khốn kiếp, Lâm Hạo chán sống à, dám bóp cổ bổn thiếu gia!"
Tử Khiêm lại một lần nữa phải chen vào ngăn hai con sói cắn nhau.
"Nghiêm Tuấn bỏ ra! Anh điên hả?"
Nghiêm Tuấn đứng sau lưng Tử Khiêm, đôi mắt cụp xuống, siết chặt hai nắm đấm phát ra âm thanh "rắc rắc" đủ cho ba người trong dang phòng nghe rất rõ.
"Tử Khiêm tránh ra!"
"Nghiêm Tuấn tội của anh tôi chưa xử xong, đừng ra lệch cho tôi, anh ở yên trong nhà mà suy ngẫm đi!"
Dứt lời Tử Khiêm nắm tay Lâm Hạo muốn ra ngoài thì Nghiêm gọi với theo:
"Tử Khiêm cậu với hắn muốn đi đâu?"
Nhưng người đi là không nghe thấy hay nghe mà không đáp, họ rời xa dần khỏi tầm mắt của Nghiêm Tuấn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện